Chương 5: Tâm Can


Kim Tại Hưởng nhìn thấy vết đỏ hằn trên gò má trắng mềm tinh xảo của tiểu tâm can, trong lòng một trận dậy sóng, ánh mắt bừng bừng lửa giận. Ả độc phụ đó ra tay mạnh đến nổi gò má xinh đẹp của tiểu khả ái rướm máu, thật không nể nang cung quy, càng không coi hắn ra gì. Chí Mẫn cúi đầu ôm mặt, không dám khóc lớn, chỉ uỷ khuất thút thít như tiếng mèo kêu, một tiếng y nấc lên như một mũi tên đâm sâu vào trái tim Tại Hưởng làm y cuồng nộ không thôi. Đến mức cho khởi giá Trường Xuân cung ngay giữa đêm khuya tĩnh lặng. Hôm đó, Tử Cấm Thành náo nhiệt một phen.

Vừa ngự giá Trường Xuân cung - một nơi quen thuộc từng có tiếng cười nói tán dương của hắn dành cho Thanh phi mỗi khi nàng chơi khúc đàn tranh. Có điều, đó là trước khi Chí Mẫn nhập cung. Bấy giờ trong mắt hắn nơi đây chẳng khác gì một chỗ quỷ quái đầy tạp nham của ả đàn bà rắn độc. Sống không biết phép tắc.

Hắn thật sự muốn lấy mạng ả ta, giáng làm thứ dân không truy phong thuỵ hiệu nhưng suy đi nghĩ lại, phía sau Thanh phi là cả Trần thị. Trần thị xưa nay là tộc nhỏ nhưng trên triều dốc lực phò tá, quan văn quan võ đều có đủ. Hắn lại vừa đăng cơ chưa lâu, nếu lấy mạng ả khó mà yên lòng xã tắc, chẳng khác nào tự hoạ một hôn quân vong ơn bội nghĩa. Lần đầu tiên hắn hối hận vì đã sủng ái ả nhiều như thế.

Đối diện với ánh mắt và trận cuồng phong của Tại Hưởng, Thanh phi cuối cùng đã biết, bản thân có bao nhiêu sai trái, việc ả làm ra đã dại dột đến nhường nào, tình trạng hiện tại của ả chẳng khác nào đang bám vào dây leo non nớt trước hố sâu vạn trượng. Chỉ mong Hoàng thượng còn niệm tình xưa ý cũ, vả lại ả cũng cần một vài lời biện minh. Phải, là một vài lời biện minh rằng ả không hoàn toàn sai. Là y ép ả!

"Hoàng thượng! Thần thiếp có tội nhưng Phác quý quân cũng không phải oan uổng, Quý quân không biết phép tắc, không hành lễ với thần thiếp, cũng là Phác quý quân xô ngã thần thiếp."

Tại Hưởng còn định cho ả cơ hội cuối ăn năn hối lỗi nhưng người đàn bà này quả thật xảo huyệt, hành hung Chí Mẫn của hắn, lại còn vu oan đổ mọi tội lỗi tên đầu y. Hắn không kìm được, tiến đến Thanh phi đang quỳ gối dập đầu van xin. Giáng cho ả một cái tát thấu tận trời xanh, đau đến điếng người.

"Cái tát này là trẫm trả cho Chí Mẫn. Ngươi độc mồm độc miệng, ngậm máu phun người, thật không xứng đáng ở trong hậu cung của trẫm. Người đâu, truyền chỉ giáng Thanh phi làm dân thường, giam cầm đến chết ở lãnh cung. Không có lệnh của trẫm không được ra ngoài."

Thanh phi hoảng hốt, dùng hai đầu gối đau rát lê theo bước chân của Tại Hưởng mà cầu xin. Hắn dứt khoát bỏ đi, lạnh lùng vô tình hất tay ả. Nàng ta đau thấu tâm can, nương theo tiếng khóc thê lương mà gào lên thảm thiết.

"Hoàng thượng...là Phác Quý quân...tất cả là tên tiện nhân đó...Hoàng thượng người còn có Trần thị...Hoàng thượng..."

Tại Hưởng cứ thế quay gót bước đi, xứng đáng một bậc đế vương lãnh cảm vô tình. Đúng, đúng là hắn còn Trần thị, nếu không, đã tiễn nàng ta một đoạn đến cửu tuyền. Kể ra thì, từ lúc hắn còn là Thái tử, Thanh phi vào cung với danh vị lương đệ. Hắn có chút để mắt đến, không ngờ trong lòng nàng ấy cứ ngỡ là sủng ái. Đến hôm nay tức nước vỡ bờ, bạc tình bạc nghĩa cũng không lấy gì làm lạ. Trường Xuân Cung cứ thế dần trở nên hoang tàn. Thanh phi cũng là nữ nhân đầu tiên triều Đại Hanh bước vào lãnh cung.

Vừa rời khỏi Trường Xuân Cung, Tại Hưởng không về hẳn Dưỡng Tâm Điện mà ngự giá Tử Tâm Cát xa hoa, rực rỡ đèn lồng, sắc vàng hào nhoáng phía bên trong điện như soi sáng cả một vùng đất trời, không thua kém nơi ở của hắn là bao. Tại Hưởng ung dung bước vào, tâm hồn như được thư thái, nét mặt đằng đằng sát khí khi nãy cũng xua tan bảy phần. Vào trong liền thấy tiểu mỹ nhân đang cầm một túi chườm đá xoa xoa mặt, ánh mắt ươn ướt diễm lệ lại ngước lên trời ngắm trăng. Hai cái má phúng phính nhiều thịt động động mỗi khi y rê chườm đá, nhìn thập phần đáng yêu, bất giác làm hắn bật cười. Chí Mẫn nhìn thấy người kia, vội đứng dậy buông chườm đá xuống hành lễ, hắn bước vội đến đỡ mỹ nhân.

"Không cần, không cần. Mẫn nhi không chịu ở trong điện dưỡng vết thương, sao lại có nhã hứng ra đây ngắm trăng vậy?"

"Bỗng nhiên trong lòng có nỗi khổ, Chí Mẫn chỉ muốn ra ngoài cho thư thái một chút. Người bận tâm nhiều làm gì?"

Ánh mắt Tại Hưởng thoáng chút lo lắng, có chuyện gì khiến tâm can của hắn lại bận lòng đến vậy, danh phận hắn đã dành cho y, cát điện cũng đặc biệt xây riêng cho y, công đạo cũng đích thân đòi lại cho y. Y còn có chuyện gì đau lòng, vô duyên vô cớ lại lạnh nhạt với hắn như vậy.

"Mẫn nhi là có nỗi khổ tâm gì, trẫm nhất định cùng ngươi giải bày."

"Chí Mẫn bất hạnh, từ nhỏ đã không cha không mẹ, nhận được ân điển của Hoàng thượng rước về cung hầu hạ, là phước của Chí Mẫn. Có điều...ở trong Tử Tâm Cát này thật hiu quạnh, có những đêm người sẽ phải sủng hạnh các phi tần khác, Chí Mẫn có chút cô đơn. Nếu hôm nay không phải bị Thanh phi hành hung, còn lâu Hoàng thượng mới đến thăm Chí Mẫn."

Hắn phì cười, tiểu yêu tinh này thật đáng yêu, còn biết làm nũng nữa cơ đấy. Biết làm sao được, cứ xinh đẹp lại còn ngốc nghếch như vậy, hắn một khắc cũng không muốn rời.

"Được rồi được rồi, Mẫn nhi đang bị thương, khó trách trong lòng lại nghĩ nhiều như vậy. Chi bằng trẫm bỏ hết những thẻ bài của bọn họ, độc sủng một mình Mẫn nhi, có được không?"

"Hoàng thượng...không nên làm vậy. Chí Mẫn...Chí Mẫn vô dụng, không sinh con nối dõi được cho người. Người đừng vì Chí Mẫn mà làm tổn hại đến dòng máu hoàng tộc, tội danh này Chí Mẫn không gánh nổi."

Tại Hưởng nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của y, hôn lên nhẹ nhàng, sau đó lại nhìn vào mắt Chí Mẫn, đong đầy ý tình. Tiểu tâm can của hắn có phải là quá thiện lương, quá hiểu chuyện hay không? Y áy náy chỉ vì bản thân là nam nhân sao? Đáng chết, thật sự hắn muốn dập tắt luồng suy nghĩ đó trong Chí Mẫn, hảo hảo bù đắp cho y, muốn nói rằng y xứng đáng được yêu thương nhiều hơn thế, gấp trăm, gấp vạn lần.

"Ta là không muốn có con. Tám năm nay thị tẩm ta đều không giữ lại, việc nước còn chưa ổn định, ta không muốn đặt nặng vấn đề này..."

Ngừng một lúc, hắn nhìn ánh trăng cao vời vợi kia. Hôm nay trăng khuyết, xung quanh là hàng triệu vì sao lấp lánh soi sáng cả tấm chân tình của hắn dành cho y. Trời hôm nay thật đẹp, đẹp như ánh mắt của Chí Mẫn vậy.

"Chí Mẫn này...ngươi vì sao lại yêu trẫm?"

Chí Mẫn thoáng chút ngây ngô, trong lòng khựng lại đôi chút sau đó thẹn thùng mỉm cười chui vào lòng ngực hắn, thoả sức để hắn vuốt ve vỗ về tấm lưng nhỏ nhắn của y. Nhắm mắt mãn nguyện tận hưởng sự cưng chiều của nam nhân.

"Chí Mẫn từ nhỏ đến lớn đã không có tình thương, gặp được Hoàng thượng cũng là do duyên phận. Người lại đối xử tốt với Chí Mẫn, yêu thương Chí Mẫn, không chút nghi ngờ, thật sự Chí Mẫn rất cảm động, không muốn xa người.

Tại Hưởng nhận được câu trả lời, mãn nguyện hôn lên tóc y. Thập phần ôn nhu mà nâng cằm y lên, xoa xoa vết thương đã sớm tan máu, lại phớt nhẹ hôn lên cánh môi dày hồng nộn của y như cánh chuồn chuồn lướt trên mặt hồ ngày hè.

"Trẫm cũng không muốn xa ngươi, cả đời này chỉ muốn sủng mình ngươi. Đối với Mẫn nhi, trẫm là nhất kiến chung tình."

Tối hôm đó, Tại Hưởng qua đêm ở Tử Tâm Cát. Hắn chỉ muốn chuyên tâm chăm sóc tiểu mỹ nhân, không muốn để tâm can của hắn chịu khổ. Hắn chườm đá, xoa bóp cho Chí Mẫn mặc dù y đã vạn lần từ chối, còn luôn miệng nói không dám. Hắn luôn bày ra ánh mắt cún con để nài nỉ chăm cho Chí Mẫn thay y phục đến nỗi tiểu khả ái bật cười tít mắt.

"Phu quân ngốc!"

Tại Hưởng thoáng chút ngỡ ngàng, mỹ nhân vừa gọi hắn là phu quân. Nghe thật ấm áp. Được, hắn cũng chỉ muốn làm phu quân của một mình Chí Mẫn, cả đời sống chung với y, yêu thương chiều chuộng y. Bất giác hắn muốn nghe tiểu tâm can gọi lại một lần nữa.

"Mẫn nhi...vừa gọi trẫm là gì?"

"Phu quân ngốc! Thật là đáng yêu quá đi!"

"Được, để xem phu quân ngốc của Mẫn nhi dạy dỗ tiểu bảo bối thế nào, mặt bị thương nhưng phía dưới thì vẫn lành lặn nhỉ?"

Chí Mẫn nghe thấy liền giả vờ toàn thân đau nhức không đứng dậy nổi, cả người rệu rã, nhất định không vận động được. Biết làm sao chứ, Hoàng thượng của y lúc nào cũng mạnh mẽ, khí lực vô biên, hại y lên bờ xuống ruộng. Dừng một lúc, Chí Mẫn nằm nghiêng người, gác đầu lên tay Tại Hưởng, sờ sờ ngực hắn lấy lòng, có chút muốn dò hỏi Quân vương.

"Hoàng thượng, Thanh phi đó, người xử lí thế nào?"

Kim Tại Hưởng đanh mặt lại, ánh mắt nhìn vào khoảng không vô định, ý cười trên mặt cũng dần tản đi. Mỹ nhân sao lại hỏi đến chuyện này chứ. Nhưng vốn dĩ không có gì giấu giếm, hắn thở dài, tay xoa xoa vai gầy của Chí Mẫn an ủi.

"Trẫm giam nàng ta vào lãnh cung rồi, cả đời không được ra ngoài nữa."

Khuôn mặt Chí Mẫn thất vọng tràn trề, úp mặt vào ngực Tại Hưởng, không muốn để hắn biết được tâm niệm của y. Cư nhiên sao lại không ban cho ả tội chết chứ, Hoàng thượng của niệm tình cũ có phải không? Người còn lưu luyến ả ta sao? Trong lòng Chí Mẫn như có ngàn con kiến bò, thập phần bất an. Song vẫn một mực giữ lễ, không cho Tại Hưởng nhìn thấy chút phiền lòng nào.

"Người làm vậy cũng do có nổi khổ tâm. Mẫn nhi không chấp nhất loại độc phụ đó, đi ngủ thôi."

Tại Hưởng cúi đầu hôn nhẹ vào tóc Chí Mẫn, nhanh chóng đi vào giấc ngủ, hơi thở đều đều. Trong màn đêm tối đen như mực, đôi mắt Chí Mẫn ánh lên sắc xanh, bên trong còn nhiều uỷ khuất chưa được đền đáp, lộ rõ là không cam lòng.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip