Bất giác

"Ăn cơm nào!"- Ông Park đẩy nhẹ vai vợ cùng ngồi vào bàn ăn.

"Đồ ăn hôm nay ông nấu hết sao?"- Bà Park tròn xoe mắt nhìn chồng.

"Tất nhiên, nào ăn thử đi tôi gắp cho bà"

Ông Park lấy chén cơm từ tay vợ rồi gắp vài ba miếng gà kho cho bà. Park Jimin cũng tiếp sau gắp lên một miếng ăn. Mùi thơm sộc vào mũi cậu, cao hứng gắp thêm hai ba miếng nữa ăn lia lịa.

"Phụt...!" - Bà Park bỏ vào miệng sau khi thấy con trai ăn ngon mà bất ngờ ho sặc sụa, món ăn rất mặn.

"Sao vậy bà?" - Park Jisung vỗ vỗ lưng vợ mình lo lắng hỏi, tay gấp gáp rót cốc nước đưa cho bà Park.

"Ông à mặn quá" - Kim Misoo nhíu mày nói rồi lại quay sang con trai khó hiểu:

"Con nữa, mặn như vậy sao ăn được thế, ăn ít thôi mặn nhiều muối không tốt cho sức khỏe đâu!"

"Bà nói sao ấy, Jimin ăn được mà... Phụt, mặn thật!" - Ông Park không tin vợ mình mà gấp hẳn một miếng to thử, lập tức mặn đến không khép được miệng.

"Đừng ăn cái này nữa Jimin"- Park Jisung vừa dẹp đĩa gà qua một bên vừa nói với con trai.

"Thật là! Mặn đến mức này sao con không nói, con không thấy mặn sao?" - Ông Park múc chén canh lên húp vội hỏi cậu.

Park Jimin chững lại một nhịp rồi lại tỏ vẻ bình thường ngây ngô.

"Con ăn hơi mặn chút thấy được mà, dù sao ba cũng làm ra rồi"

"Thằng ngốc này về sau cái gì thích thì hãy ăn, không thích thì đừng cố chịu đấm ăn xôi mà nuốt vô người. Chuyện khác cũng vậy, nếu cứ thế chỉ toàn rước thiệt vào thân"

"Ôi đứa con ngốc này của tôi!" - Bà Park xót dạ vuốt đầu Jimin than thở.

"Con biết rồi, ăn mặn có chút xíu thôi mà" - Park Jimin bĩu môi làm không khí không quá nghiêm  trọng.

Dù sao món gà đó thơm là thật, nhìn bề ngoài cũng rất ngon mắt, ai có biết bên trong lại mặn chát đến thế. Chỉ trách Park Jimin mất vị giác đi!

"Còn hai tuần nữa là giải quyết xong rồi bà nhỉ?" - Park Jisung vắt tay lên trán nhìn trần nhà hỏi vợ.

"Ùm" - Bà Park nhẹ nhàng một tiếng đáp chồng, thở nhẹ bẫng đi hẳn.

Dần chìm vào giấc ngủ, họ đi ngủ với giấc mơ ấp ủ về một ngày mai tươi sáng, là bầu trời trong xanh quang đãng, không khí trong lành rồi gia đình lại trôi qua cuộc sống bình yên.

Park Jimin siết chặt chăn trong lòng bàn tay, nằm ngả sang này nghiêng bên kia trằn trọc sau khi vừa giật mình thoát khỏi ác mộng mới vừa nãy cách đây không lâu. 

"Nó lại đến. Lại giày vò mình!"

Dặn lòng không thật sự quá u uất hay giữ nỗi đau làm gì nhưng chẳng hiểu vì sao nó cứ lặp đi lặp lại sự kiện kí ức đêm hôm đó dù Park Jimin chả chủ động nghĩ đến. Khi nó đến cậu cũng không thể kiểm soát để bản thân đừng nhìn vào nó nữa. Giống như con quái vật xấu tính, tự tiện đột nhập vào tâm hồn người khác rồi hiên ngang ép họ phải đối diện với mình.

"Cứ tiếp tục như vậy mình phát điên mất" - Park Jimin hỗn hển thở, suy nghĩ quằn quại trong khi mồ hôi ướt đẫm trán.

Cố nằm thêm một chút cho bớt kích động bởi cảm xúc sót lại của giấc mơ, Jimin mở hộc tủ cẩn thận lấy lọ thuốc an thần mua riêng trong tiệm thuốc tây. Dạo gần đây ngoài uống thuốc mà Jin đưa trong toa khám thì Park Jimin còn tự mua bên ngoài thuốc uống cho dễ ngủ. Điều này Jimin không nói cho Seokjin biết vì nghĩ không quan trọng. Cậu cho rằng thuốc của Jin là thuốc trị liệu tâm lý, giúp cậu ổn định cảm xúc hơn còn vấn đề khó ngủ là do sức khỏe cơ thể vì thế xem nó là một loại thực phẩm chức năng vô hại mà uống, không nói cho Kim Seokjin triệu chứng mất ngủ của mình cũng không kể cậu dùng thuốc an thần gần như mỗi đêm vào khoảng thời gian này.

Suy nghĩ sai lầm đó đem đến một mầm  mống  suy nhược nguy hiểm cực kỳ cho thần kinh mà Park Jimin không hề hay biết.

Uống hai viên liền xong trở lại giường vật vã nằm xuống, Park Jimin từ từ uể oải chìm vào giấc ngủ sâu.

"Jimin à, Jimin! Dậy đi học thôi con" - Bà Park vỗ vỗ nhẹ vào mặt cậu còn liên tục kết hợp tay lay con trai dậy.

Park Jimin giật mình mở mắt ra, ngơ ngác nhìn mẹ đầu óc lâng lâng khó hiểu.

"Thật tình sao nay con ngủ say thế, bình thường báo thức kêu là tự dậy rồi mà"

"Con ngủ bao lâu rồi ạ?" - Park Jimin giọng khô khốc hỏi khi còn ngái ngủ.

"Thức dậy chuẩn bị đi học đi sáu giờ rồi, đồng hồ con kêu nát được nửa tiếng rồi đó"

"Á thật sao ạ, chết rồi trễ mất..."

Park Jimin tung chăn chạy xuống giường phóng đi chuẩn bị tới lớp. Học sinh năm cuối không thể có vi phạm nào được, dù là lỗi nhỏ nhất!

"Chắc hôm qua thức khuya nên giờ dậy không nổi chứ gì cái thằng bé này" - Kim Misoo nhăn mặt lắc đầu với con trai rồi đi xuống dưới ăn sáng với ông Park, cả hai còn chuẩn bị để đi làm.

May mắn có ba mẹ ở nhà gọi Jimin kịp lúc nên cậu không bị hai viên thuốc an thần kia làm cho trễ giờ học, đặc biệt hôm nay là đầu tuần sẽ càng phiền phức hơn nếu vi phạm nội quy.

Thời gian lại lặng lẽ trôi, nhưng trước khi kịp hết hai tuần cuối cùng thì cảnh sát đã gõ cửa nhà Park Jimin! Đó là một buổi chiều tà, khi hoàng hôn đang dần buông chưa kịp hết, Park Jimin đi học trở về đã thấy một đám cảnh sát tầm bốn, năm người vây quanh trước cửa nhà cậu. Người đàn ông bị kề ở giữa với cái còng xích trên tay không ai khác là người ba đáng kính của cậu.

Jimin nhớ như in rằng mình đã đứng trân tại chỗ mà dụi mắt mấy lần với hy vọng bản thân nhìn nhầm. Nhưng sự thật tát rất đau vào mặt khiến cậu tỉnh ra, mẹ Park đang giằng co với một nữ cảnh sát để nắm tay chồng lần cuối khi ông bị áp giải nhanh chóng lên chiếc xe cảnh sát còn khởi động, đèn đỏ xanh chớp nháy liên tục cùng tiếng còi kêu vang ám ảnh cả tâm trí Park Jimin. Đó có lẽ là hình ảnh cậu sẽ không bao giờ quên trong đời.

Mọi người trong khu phố tò mò hóng chuyện náo nhiệt, mẹ gần như ngất xỉu đến nơi, ánh mắt ba nhìn cậu lần cuối đầy day dứt trước khi lên xe khi cả hai ba con đang cách xa nhau một khoảng. Mọi thứ thật kinh khủng...chớp nhoáng đến khó tin!

Sau khi ông Park lên xe, Jimin hốt hoảng chạy lại chỗ mẹ, mặt mếu máo như một đứa trẻ gặp chuyện kinh khủng chỉ muốn mách mẹ mà thôi. Park Jimin tới gần mẹ thì gặp một nam nhân mặc vest  nói gì đó rồi cũng vội lên xe riêng rời đi. Cậu phỏng đoán là người trong công ty của ba.

Tiệc tàn người giải tán, hai mẹ con Park Jimin dìu dắt nhau trở vào trong nhà, cố gắng nuốt xuống sự đau đớn đang chém từ đỉnh đầu xuống lồng ngực để tìm cách giải quyết.

"Chuyện này... là sao mẹ?" - Park Jimin cắn răng hỏi từng chữ không để nước mắt phát ra thành tiếng.

"Ba con bị tố biển thủ tiền thuế của công ty. Ban đầu chỉ là nghi ngờ, họ cũng nói cho ba thời gian chứng minh, nhưng không hiểu sao hôm nay lại có bằng chứng... trước thời hạn! Jimin, Jimin..." - Kim Misoo khóc tới thở khó khăn, mò mẫm con trai tìm điểm tựa.

"Con đây mẹ bình tĩnh lại đã!" 

Park Jimin nhanh chóng đưa tay ra đỡ mẹ, vuốt nhẹ lưng bà, cậu phải khiến mẹ mình bình tĩnh lại vào lúc này, mà để làm được việc đó trước hết Jimin phải cứng cỏi nhất, không được để cảm xúc khống chế mất tỉnh táo.

"Jimin à ba con tuyệt đối không phải người như vậy, không thể như vậy mà..."

"Con biết mà..."

Bà Park lịm dần vào giấc ngủ trong lòng con trai, Park Jimin mắt hằn tia máu đỏ rực nhưng ngoài miệng vẫn nhỏ nhẹ, tay phối hợp nhịp nhịp dỗ mẹ vô giấc ngủ, mông lung nhìn vào khoảng không. Cậu phải tìm cho ra vấn đề này và buộc giải quyết cho bằng  được. Dù biết phía trước mù mịt và chông gai, nhưng hết cách rồi! Có thể ngã đau nhưng còn hơn là ngồi liệt một chỗ vô tri vô giác nhìn gia đình này tan nát.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip