Chương 2
Mưa bụi xen lẫn với tiết trời đều khiến cho người ta cảm thấy giống như ở giữa sương mù và bên ngoài là hai thế giới khác nhau, xa xa nhìn qua, như là cửa sổ mở ra sương mù tiên cảnh, đến gần nhìn xem, lại là bẩn thỉu đến kinh người.
Ngụy Vô Tiện dựa lưng vào lớp tường thạch điêu thô ráp mà trượt xuống, ngồi sập xuống đất.
Yết hầu giật giật, Ngụy Vô Tiện đem bọc giấy lương khô hung hăng quăng ở dưới đất.
—— Giang Trừng không thấy.
Trong ngõ nhỏ lưu lại một mảnh hỗn độn, lại chưa từng có vết tích đánh nhau. Giang Trừng hẳn là rời đi cực kỳ gian nan, một đường đụng đổ không ít tạp vật, tán lạn đến khắp nơi ở trên mặt đất, cuối cùng là dứt khoát ngọ nguậy chạy ra đi.
Vì cái gì a......
...... Chẳng lẽ cùng ta ở cùng một chỗ sống sót cứ như vậy không chịu nổi sao?
Trước mắt từng đợt biến thành màu đen, Ngụy Vô Tiện nhặt lên bánh bao ở trong đống nước bùn hung ác cắn nuốt, giống như là tẩu thi mà cứng ngắt đứng người lên, quay đầu vọt vào trong một phương mưa bụi.
--------------------------
Sương mù khắc vào trong mắt của Giang Trừng.
Bọn hắn vốn có thể chỉ dùng một chiêu thức để lấy đi tính mạng của hắn, lại vẫn cứ nhất quyết lấy quyền đấm cước đá giống như là muốn giết thời gian.
Chân của ai đó giẫm lên trên đầu của hắn, Giang Trừng rõ ràng ở trong khoang miệng cảm nhận được nồng đậm mùi máu tươi, hắn thế mà lại ngửi được mùi hoa sen.
Đó đã từng là hương vị của quê nhà.
Bên tai cũng đang vang vọng, là tiếng chuông báo canh giờ, khi khóa học kết thúc mọi người cùng nhau dọc theo đường đi vui đùa ầm ĩ. Đều là những khuôn mặt quen thuộc của các sư đệ, ngày xưa cùng nhau hoạt bát đến dị thường, lại rời đi càng lúc càng xa, cuối cùng độc lưu lại hắn một người.
Trong nháy mắt, hắn thấy được dưới bầu trời xám trắng đổ mưa liên miên.
Sương mù khắc vào trong mắt của Giang Trừng.
Hắn nhận ra, kia là màu của máu.
Sau một khắc, hắn ngóc đầu lên cố gắng chống tay ngồi dậy, lại vô lực mà ngã xuống, một con mắt chảy máu, một con mắt khác rơi xuống nước mắt.
—— Hắn nhìn thấy ở ngoài thanh sắt, sư huynh của hắn quỳ ở trong một phương mưa bụi.
Ngụy Vô Tiện là tự chui đầu vào lưới.
Không có chút nào giãy dụa, phảng phất giống như lúc trước thừa sống thiếu chết trốn đi chỉ là một trò đùa.
Hắn từ đầu đến cuối chỉ làm hai cái động tác ——
Xuất hiện.
Quỳ xuống.
- Để cho ta gặp Giang Trừng.
------------------------
Ngụy Vô Tiện nhìn thấy Giang Trừng trong nháy mắt đó liền run rẩy bờ môi khóc lên.
Giang Trừng đã không thể đi, giống như quỳ xuống dán tại trên mặt đất, vết máu ở bên trong ánh mắt lại thật giống như lửa đốt, hắn cơ hồ là hung ác nhìn chằm chằm vào Ngụy Vô Tiện, toàn thân run rẩy.
...... Hắn sao có thể đến? Ngụy Anh sao có thể đến?!
Một bên tu sĩ giẫm lên sống lưng của hắn như là đối phó với một con chó bị bệnh dại. Mấy lần giằng co liền buông lỏng lực chân, cố ý nhìn xem hắn thu lại không được lực mà ngã quỵ xuống đất.
Vượt qua bên trên gạch đá uốn lượn vết máu, mỗi một bước đi đều cực kỳ khó nhọc. Ngụy Vô Tiện không kịp đem người nâng dậy, trong miệng liền tràn ra một tiếng kêu đau, Giang Trừng đúng là liều chết mà cắn hắn.
- Ngươi đi...... Mau cút!
- A Trừng......
- Cút!!!
Giang Trừng miệng đầy máu tươi gào thét.
Ôn Triều nhiều hứng thú mà ở một bên nhìn xem kịch.
- Gì đây ~ Còn nội chiến nữa à?
Vương Linh Kiều đưa vào trong miệng của hắn một quả nho, gắt giọng nói:
- Chó dại cắn nhau thôi.
Ôn Trục Lưu đứng ở bên cạnh, trầm mặc nhìn xem màn kịch này.
Bọn hắn bị mang đến phòng giam, bên trong phòng tối chật chội nhỏ hẹp, tràn ngập ở trong không khí mùi vị quen thuộc lại phản cảm cực kỳ.
Đã từng là nhà, sau này là mộ.
Giang Trừng dựa lưng vào tường, hơi thở hỗn loạn, khó nhọc nói:
- Ngụy Vô Tiện, ta thật muốn giết ngươi......
Ngụy Vô Tiện cầm tay của hắn vận chuyển linh lực nghe vậy đỏ cả vành mắt, nửa ngày mới ngập ngừng nói:
- Thật xin lỗi, là ta liên lụy Giang gia.
Bị thương nặng chưa lành, ít ỏi linh lực không đủ để chèo chống thương thế tiêu hao, nhưng dù là nhiều một chút cũng là tốt, thế nhưng đưa vào linh lực lại đều như bùn rơi vào biển biến mất vô tung vô ảnh.
Giang Trừng rút tay về, lạnh lùng nói:
- Ngươi vẫn nên ra tay để cho ta chết dễ chịu chút đi.
- Giang Trừng! Ta biết ta làm sai, nhưng ta chưa từng nghĩ tới sẽ để cho ngươi hay để cho Giang gia có nửa phần bất lợi. Ngươi đừng làm ta sợ, ta...
- Không phải......
Ngụy Vô Tiện vội vàng nói:
- Hay là tại lúc trước ta ngăn cản ngươi không cho ngươi trở về, xin lỗi, ta chỉ là nghĩ......
- Không phải, Ngụy Anh ngươi nghe ta nói......
Ngụy Vô Tiện lại càng sợ hãi.
- Vậy không lẽ là giận ta, muốn ta không nên tới tìm ngươi? Nhưng ngươi ở đây......
- Kim Đan của ta đã bị hóa đi.
- Ta sao có thể...... Cái gì?
- Kim Đan của ta, đã bị hóa đi.
Giang Trừng gằn từng chữ mà lặp lại một lần, ánh mắt trống rỗng nhìn về phía trước.
- Nghe rõ chưa?
Giữa hai người đột nhiên chỉ còn lại tĩnh mịch.
- Ta không tin.
Ngụy Vô Tiện kéo qua tay của Giang Trừng, để cho lòng bàn tay của hắn đặt ở trên vai của mình.
- Ngươi đánh ta một cái, dùng linh lực đánh ta một cái, không biết chừng vẫn còn...
Giang Trừng trở tay đẩy hắn ra, táo bạo nói:
- Ta nói bị hóa chính là bị hóa, ngươi có phiền hay không?!
- Vậy ngươi cũng không thể tìm chết!
Ngụy Vô Tiện không hiểu được mà tức giận.
- Thiên hạ lớn như vậy có điều gì mà không thể xảy ra, nếu như có thể trị được thì sao?
Giang Trừng cười nhạo một tiếng.
- Ngươi xem trước một chút chúng ta ở nơi đây thì có cơ hội để mà làm gì nữa không?
Ngụy Vô Tiện nghe vậy thoáng sững sờ, sau đó lại rơi vào trầm mặc.
Giang Trừng sau hồi lâu lại bỗng dưng mở miệng nói:
- Ngụy Anh, ngươi giết ta đi, để cho ta ra đi dễ chịu một chút.
Ngụy Vô Tiện không nói lời nào, yên lặng ôm lấy hắn.
- Ngươi nói chuyện a Ngụy Vô Tiện.
Giang Trừng một tay chống đỡ bờ vai của hắn.
- Chết trong tay của ngươi dù sao cũng tốt hơn nhiều so với việc phải chết trong tay của Ôn cẩu.
Ngụy Vô Tiện cắn chặt răng nói ra một chữ "Không."
Giang Trừng thật sâu nhìn hắn một cái.
- Ngươi sẽ hối hận.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip