13 | bhva - ntb | Vì ta còn nhau

Việt Anh, Thanh Bình | Romance | Non-AU | Vì ta còn nhau

-----

1.

SVĐ Sharjah, Các Tiểu vương quốc Ả Rập Thống nhất | 07.10.2021

Trọng tài vừa thổi còi kết thúc trận đấu, Việt Anh đã chạy ngay ra đường piste, nôn nóng muốn được vào sân. Khi cầu thủ của hai đội thực hiện xong nghi thức bắt tay sau trận, Việt Anh lao vào giữa một rừng người, cố gắng tìm bằng được hình bóng thân thương mà ban nãy anh tưởng đã không còn đứng dậy nổi nữa, sau bàn thua thứ ba của đội nhà vào những giây cuối cùng.

Anh thấy Thanh Bình đang ôm mặt, day day những ngón tay lên mắt, cơ hồ không thể bắt bản thân đối mặt với những thứ ở phía trước. Đội trưởng Quế Ngọc Hải chầm chậm đi bên cạnh, nhìn thằng bé với đôi mắt nhẫn nại thương cảm. Việt Anh vội vã tiến tới chỗ thằng bé, choàng tay qua người nó, đưa mắt ra hiệu cho Hải Quế ý rằng, "để em đưa nó đi từ đây cho."

Thanh Bình vẫn cúi gằm đầu, tay che mặt, chân bước như một cái máy, có vẻ cũng chẳng buồn để tâm mình đang đi đâu. Việt Anh không nói gì, lặng lẽ kéo thằng bé theo các anh ra khỏi sân hướng về phía đường hầm. Nhưng khi hai đứa vừa khuất khỏi máy quay, Thanh Bình đã lập tức quay sang ôm ghì lấy Việt Anh, vùi mặt vào cổ anh, và Việt Anh không thể không cảm nhận những giọt nước mắt của thằng bé đang lăn dài.

Và anh biết mình chẳng thể làm gì hơn, ngoài vòng hai tay ra sau lưng nó, thỉnh thoảng lại vỗ nhẹ lên lưng nó, một hành động phần nhiều chỉ để gửi đến nó thông điệp rằng, anh vẫn ở đây, anh thấy nỗi buồn của em rồi, và anh hiểu em cần được khóc.

Giờ chưa phải là lúc an ủi. Hay xoa dịu, hay động viên. Giờ là lúc để cho Thanh Bình giải tỏa tất cả mọi căng thẳng, sợ hãi, thất vọng... mà nó phải kìm nén trong suốt trận đấu vừa qua. Bởi đó là một phần của bóng đá. Sự dữ dội của những khoảnh khắc. Niềm vui và nỗi buồn, đẩy lên đến tận cùng của xúc cảm.

Cứ khóc đi, Việt Anh thầm nhủ trong lòng. Khóc nốt hôm nay, rồi mai chúng mình lại chuyên tâm tập luyện nhé?

-----

2.

SVĐ Quốc gia Singapore | 26.12.2021

Những lá cờ đỏ sao vàng vẫn phấp phới trên khu vực khán đài của cổ động viên Việt Nam.

Chẳng hiểu sao ký ức đầu tiên chúng gợi nên trong lòng Thanh Bình là về trận đấu cuối cùng trên một sân vận động ở thành phố Margao, Ấn Độ năm năm về trước. Khoảnh khắc gục ngã trước bàn thắng thứ năm của U16 Iran, cậu mệt mỏi ngước lên, và tầm mắt cậu bỗng chốc thu về một hình ảnh thân thương đến đau nhói. Lá cờ bé thôi, có lẽ chỉ rộng vài mét vuông, trên khán đài gần như không có khán giả trông lại càng lẻ loi hơn nữa, nhưng sắc đỏ của nền cờ cùng ngôi sao vàng năm cánh vẫn nổi bật và rực rỡ. Sau trận, dù cả đội gần như đã kiệt sức, đội trưởng Trọng Long vẫn hô hào tất cả chạy đến cúi chào lá cờ Việt Nam duy nhất còn tung bay trên sân. Và Thanh Bình nhớ lại cả những câu hỏi đã khiến cậu bồn chồn đến hết ngày hôm đó, cũng chính là nỗi băn khoăn đang cựa quậy không yên trong lòng cậu ngay lúc này.

Sao không về đi?

Sao còn ở lại?

Còn gì đâu mà ở lại?

Trận bán kết lượt về đã kết thúc rồi, không một bàn thắng nào được ghi. Đội tuyển đã thua rồi, giờ chỉ còn việc sửa soạn xách va li lên đường về nước. Thanh Bình, dẫu không ra sân một phút nào trong suốt sáu trận đấu vừa qua, vẫn thấy tim mình trĩu nặng nỗi buồn cho một giải đấu không trọn vẹn. Cậu ngần ngừ đứng lại, không rõ bản thân có nên tiến tới và đón nhận những tình cảm mà cậu biết chắc rằng mình không có tư cách để đón nhận.

"Đi cùng anh đi," một giọng nói chợt vang lên bên tai Thanh Bình. Chẳng cần quay đầu sang, cậu cũng biết ai vừa nói câu đó.

"Thật sự em không dám... à, không muốn ra nhìn họ, Việt Anh à. Vào trong đường hầm luôn có được không?"

"Vì sao em không dám nhìn họ?"

Thanh Bình hít một hơi, rồi thở dài.

"Mình thua, chứ có thắng đâu. Mình đâu có xứng đáng..."

Bàn tay phải của Thanh Bình bỗng nhận được một cái siết nhẹ.

"Xứng đáng hay không, cũng không phải do chúng mình quyết định. Cứ đi thôi. Ghi nhớ tình cảm của họ. Và biến nó thành động lực, để làm lại lần nữa."

Thanh Bình dừng lại một chút, ngẫm nghĩ câu nói ấy, và nhận ra chúng vừa ru những ký ức hằn in trong lòng cậu năm năm trước vào giấc ngủ yên.

-----

3.

SVĐ Mỹ Đình, Việt Nam | 01.02.2022

Thanh Bình cởi chiếc áo phao dúi vào tay Việt Anh, để rồi lại co ro vì cái lạnh mười hai độ trên sân vận động gió hun hút. Áo thì đã nhường rồi, cậu đành dựa sát vào người anh tìm kiếm chút ấm áp ban nãy, bâng khuâng để những âm thanh ồn ã xung quanh sượt qua bên tai mình.

Trong lòng Thanh Bình lúc này là những cảm xúc lẫn lộn. Chiến thắng đầu tiên ở vòng loại thứ ba World Cup, trước một đối thủ đã từng đả bại đội nhà gần bốn tháng trước, lại còn vào đúng ngày mùng Một Tết, là kết quả đẹp nhất mà những người yêu bóng đá nước nhà có thể mơ đến. Là một phần của tập thể, Thanh Bình đương nhiên cảm thấy vui trước niềm vui của đồng đội, của các thầy, của người hâm mộ. Chỉ là...

Chỉ là cậu đã không có cơ hội sửa lỗi.

Để ý cái cách Việt Anh chẳng thể đứng yên nãy giờ, Thanh Bình biết rằng Việt Anh đang vui. Vui nhiều lắm, có lẽ vậy, sau trận đấu ra mắt đội tuyển. Sau khi được tung vào sân ở đầu hiệp hai, Việt Anh đã chơi hay, hóa giải tốt những đợt tấn công của các tuyển thủ nước bạn. Thanh Bình cũng biết rằng sau trận đấu này, người ta sẽ nhắc nhiều đến Việt Anh như một niềm hy vọng mới, một sự bổ sung chất lượng cho hàng phòng ngự đội tuyển trong thời gian tới đây. Cửa lên tuyển của Việt Anh trong năm nay, hẳn sẽ sáng lắm nhỉ?

Hai đứa sắp đi hai con đường khác nhau rồi. Thanh Bình tựa cằm lên vai Việt Anh, thở dài.

Việt Anh quay lại, nụ cười trên môi chẳng hề giấu diếm. Thanh Bình nhìn cái cười ấy, không thể không cười theo, dẫu tâm trạng cậu đang chùng xuống, "Vui quá ha?"

"Vui chứ. Sắp được về nhà rồi."

Vậy đó hả?

"Về Thái Bình, với Thanh Bình."

Dẻo mỏ.

"Vui lên chứ. Em không muốn về nhà với anh hả? Thế anh để mặc em tự về nhé?"

"Có mà dám."

"... Ừ, thì không dám. Nên là, Bình vẫn về với anh nha."

Sắp tới không biết có đi chung đường sự nghiệp hay không, nhưng con đường hồi hương năm nay, nhất định Thanh Bình vẫn sẽ có Việt Anh bên cạnh.

-----

4.

SVĐ Saitama, Nhật Bản | 29.03.2022

Suốt quãng đời mười mấy năm thi đấu bóng đá của Việt Anh, có lẽ chưa sân vận động nào làm anh choáng ngợp như sân Saitama, nơi anh đang đứng xếp hàng cùng với các đồng đội mình, chờ quốc ca vang lên. Sức chứa hơn sáu mươi nghìn người, những khán đài tầng tầng lớp lớp, trong trận đấu cuối cùng này lại được phủ kín bởi người hâm mộ. Khi từ trong đường hầm bước ra sân, anh ngay lập tức cảm thấy được không khí từ trên các khán đài đè lên vai - một thứ áp lực tuy vô hình nhưng nặng nề khủng khiếp. Anh hít một hơi thật sâu, liếc sang phía Thanh Bình để kiểm tra tinh thần của thằng bé, và thở phào khi thấy thằng bé có vẻ vẫn ổn.

Em làm được mà. Chúng mình làm được mà.

Quyết tâm ấy của Việt Anh có nguy cơ vỡ vụn ngay trong những phút đầu tiên của trận đấu, khi anh liên tục phải đối đầu với Mitoma, cầu thủ số 21 bên cánh trái của Nhật Bản. Công bằng mà nói, phía Nhật Bản tranh chấp không quá quyết liệt, nhưng mỗi khi có bóng thì những pha tấn công của họ đều đầy tốc độ và nguy hiểm một cách đáng gờm. Việt Anh lắc đầu cố xua đi những suy nghĩ không cần thiết, tập trung hết sức vào việc giữ cự ly đội hình, để ý phối hợp thật tốt với những đồng đội xung quanh. Cách chơi của đội ngày hôm nay là vậy, chính xác trong khâu phòng ngự, và rình rập chờ cơ hội phản công.

Cơ hội đến, trong một pha lên bóng nhịp nhàng bên cánh trái của tuyển Việt Nam. Việt Anh đứng phía xa xa, nhìn thấy cái bóng của hai người đội trưởng tranh chấp ở sát đường biên trái, và rồi trọng tài chỉ tay vào chấm phạt góc. Quả phạt góc đầu tiên của trận đấu. Quế Hải, Việt Anh, Thanh Bình cùng chạy đến sát vòng cấm của đội bạn.

Bóng từ chân Công Phượng vẽ một vòng cung về phía cột xa. Việt Anh bật nhảy, không chạm được tới bóng, nhưng anh biết vẫn còn một cái bóng áo trắng bên cạnh mình, và anh chỉ hy vọng, hy vọng...

Quả bóng đập xuống mặt cỏ rồi bay vào lưới, trước sự bất lực của thủ môn đội bạn.

Người vừa đánh đầu, là Thanh Bình.

Việt Anh ngẩn người nhìn mành lưới rung lên một thoáng, rồi mới vội vã quay lại để chạy theo em. Trong giây phút ấy, anh cảm thấy mọi thứ trên đời đều bừng tỏ, đều hợp lý, đều đẹp đẽ. Ở bên Thanh Bình không rời, suốt gần một năm qua, anh đã thấy thằng bé lóng ngóng thế nào trong những ngày đầu lên tuyển, những nỗi sợ vu vơ của nó, những giây phút nó chìm sâu vào nỗi thất vọng và tự trách bản thân, những ánh mắt khi nó nhìn anh, có đôi khi là tìm kiếm một sự cảm thông, một niềm an ủi, đôi khi lại pha lẫn chút ghen tị, tủi hờn.

Cuộc đời này, hóa ra vẫn luôn công bằng như thế, phải vậy không Bình?

Vấp ngã ở đâu, đứng lên ở đó, nhỉ?

Khi lao đến vòng tay của những người đồng đội trên sân Saitama hôm ấy, Việt Anh thầm cảm ơn cuộc đời, vì vẫn luôn cho họ một tương lai để làm lại từ những lỗi lầm. Và cảm ơn cả Thanh Bình nữa, vì đã khiến anh thấu hiểu sâu sắc rằng niềm tin vững chắc có thể đưa con người đi xa đến đâu.

-----

Gửi JangHana18 nhé, nếu cậu vẫn còn ở đây. Xin lỗi cậu vì mình cù nhây con fic này lâu quá, dù ý tưởng đã có ngay từ lúc cậu đặt request của mình. May là vẫn kịp đăng nó để kỷ niệm tròn một năm Thanh Bình có trận đấu ra mắt đội tuyển quốc gia 🤭.

Fact: Trong số 23 cái tên mà HLV Đinh Thế Nam lựa chọn cho VCK U16 châu Á ở Ấn Độ năm 2016, chỉ có duy nhất Nguyễn Thanh Bình dự VCK U23 châu Á ở Uzbekistan năm 2022. Và tính đến hiện tại, lứa cầu thủ này cũng mới chỉ có Thanh Bình từng thi đấu ở đội tuyển quốc gia. Đội hình U16 Việt Nam năm ấy đây, các bạn nhận ra những ai nào?

Thống kê số lần ra sân của các cầu thủ thuộc lứa 1999 - 2000 qua các giải trẻ, tính đến thời điểm trước vòng loại U23 châu Á 2022 hồi cuối năm ngoái. Có thể các bạn sẽ quan tâm. (Nguồn: Hoàng Bách.)

Và, vẫn phải nhắc đến quả thông số cười sấp mặt sau trận Nhật Bản - Việt Nam ở vòng loại thứ 3 World Cup =)))) giờ nhìn lại mình vẫn kiểu, làm thế nào mà chúng ta hòa được vậy =)))))))).

Nhưng mà mọi người ạ, chúng mình xem bóng đá là vì những khoảnh khắc như thế.

Nhan đề "Vì ta còn nhau" ở đây không chỉ nói về việc Thanh Bình còn Việt Anh và Việt Anh còn Thanh Bình ở bên, sau những trận đấu ấy. Rộng ra hơn, nó cũng có nghĩa là những người đồng đội dù trải qua thành công hay thất bại thì vẫn sẽ còn nhau, và đội tuyển bóng đá dẫu lâm vào thời kỳ khó khăn nhất thì vẫn còn đó người hâm mộ kề vai sát cánh. Mình không muốn nâng cao quan điểm, không muốn khẳng định rằng thể thao đưa con người xích lại gần nhau hay gì cả, chỉ là mình vẫn luôn thấy sự gắn kết giữa các cầu thủ trong một đội bóng, và giữa đội bóng với cổ động viên là một thứ gì đó có sức lan tỏa to lớn.

Đội tuyển quốc gia lại sắp tập trung, mình thật lòng mong chờ sự tái xuất của "đôi bạn cùng tiến" ngày nào.

╭─────────╮
07.09.2022
╰─────────╯

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip