Chương 26: Hiểu lầm
"Hai...hai người hiểu lầm rồi! Không phải như hai người nghĩ đâu" Mạc Quân Khiêm đã hiểu rõ, cậu ngồi dậy nói. Hàn Dạ Tước lúc này trong đầu anh không còn gì ngoài hai chữ THẤT VỌNG. Anh nhìn Hạ Minh Nguyệt rồi nhìn sang Mạc Quân Khiêm "Hai người thật sự làm tôi rất thất vọng"
- Tước, tiểu Di...hai người nghe tôi nói được không? - Mạc Quân Khiêm đứng dậy, giọng cậu đầy sự cầu xin. Cậu đau lòng nhìn Hàn Mạc Di đang khóc trong ngực Hàn Dạ Tước - Di...tin anh được không? Em biết anh yêu em mà...chuyện này chỉ là hiểu lầm thôi, Di...em nói gì đi
Hàn Mạc Di im lặng nhìn người con trai cô yêu rồi nhìn sang người bạn thân đang không ngừng lắc đầu nói "Tiểu Di...là hiểu lầm!" trong cô lúc này, lí trí và tình cảm đang đấu tranh mãnh liệt. Nhưng thử hỏi ai ở trong hoàn cảnh này sẽ giữ được lí trí vững vàng? Hàn Mạc Di cô cũng thế thôi. Hàn Mạc Di nhắm mắt lại, cô khẽ nói "Anh...em mệt rồi" Hàn Dạ Tước nãy giờ chỉ nhìn vào Hạ Minh Nguyệt - người con gái anh yêu nhưng liên tục khiến anh thất vọng và đau đớn. Ngay lúc này đây, trong anh chỉ cảm thấy hận cô, anh đau thì không sao nhưng còn em gái anh...Nghe Hàn Mạc Di nói, anh gật đầu ôm em gái ra ngoài. "Không...Tước...tiểu Di...hai người hiểu lầm rồi..." Hạ Minh Nguyệt quấn chăn lên người, cô bước xuống giường đuổi theo. Mạc Quân Khiêm vớ vội chiếc áo trên sàn nhà rồi đuổi theo.
- Tước...anh đừng đi mà...anh phải tin em...em không làm gì có lỗi với anh và Mạc Di cả - Cô khóc lóc kéo lấy tay Hàn Dạ Tước
- Cút! - Anh lạnh lùng hất tay Hạ Minh Nguyệt ra khiến cô ngã xuống sàn.
- Hàn Dạ Tước! Mày lí trí lại đi, đến tao mà mày còn không tin sao? - Mạc Quân Khiêm thấy vậy liền chạy đến đỡ cô, cậu nhìn Hàn Dạ Tước tức giận nói
- Câm miệng! Mày và cô ta không có quyền lên tiếng ở đây - Thấy vậy Hàn Dạ Tước cười lạnh - Lo lắng cho nhau quá nhỉ? Lén lút qua lại từ bao giờ vậy?
- Mày hiểu lầm rồi, tao... - Mạc Quân Khiêm muốn nói lại nhưng bị anh cắt lời
- Hai người nghĩ anh em tôi ngu ngốc sao? Tôi chỉ tin vào những điều tôi thấy, được chứ!? - Hàn Dạ Tước ánh mắt khinh bỉ nhìn hai người - Đôi nam nữ các người, đừng mong tôi tha thứ!
Nói rồi anh ôm em gái rời khỏi, để lại bốn ánh mắt tuyệt vọng nhìn theo. Mạc Quân Khiêm ngồi hẳn xuống sàn, tay ôm trán nói khẽ "Tiểu Di...Di..." Hạ Minh Nguyệt cũng gọi thầm tên anh trong nước mắt "Tước...". Bốn con người, chỉ trong một đêm thôi...tất cả đã thay đổi.
******************
Mạc Quân Khiêm đưa Hạ Minh Nguyệt về nhà. Anh vỗ vai cô "Em đừng lo, anh sẽ tìm ra kẻ đã hãm hại chúng ta!" cô im lặng gật đầu khẽ nói "Cảm ơn anh" rồi mở cửa xe bước vào nhà. Mạc Quân Khiêm thấy cô đã vào nhà, anh khởi động xe lái đi với tốc độ nhanh. Tránh qua bao nhiêu xe, vượt qua mấy cái đèn đỏ. Cuối cùng anh dừng lại bên lề đường, tay đập đập vô lăng, anh gục xuống vô lăng hét lên "A..." một tiếng dài. Như để buông thả hết nỗi đau trong lòng.
Tại Hàn gia, Hàn Dạ Tước đỡ Hàn Mạc Di vào phòng khách, để cô ngồi xuống ghế sofa. Một người hầu thấy cô chủ đang khóc liền vội vàng chạy tới "Cô chủ..." nhưng khi thấy anh lại càng ngạc nhiên hơn "Cậu chủ!" không phải thiếu gia đã đi du học rồi sao?Hàn Dạ Tước không để ý, anh gật đầu nói "Lấy cốc nước ra đây" cô người hầu đi lấy ngay. Đưa cho em gái uống nước xong, anh cũng uống một ngụm như để bình ổn lại bản thân. Tay vỗ lưng Hàn Mạc Di, nghe tiếng sụt sịt khóc của cô mà anh đau lòng.
Mạc Vi Như từ trên lầu bước xuống, bà nhìn về phía sofa trong phòng khách mà ngạc nhiên "Tiểu Di và Tiểu Tước sao?" nghe tiếng bước chân. Hàn Dạ Tước quay lại, bà Hàn định hỏi vì sao con lại ở đây thì thấy con gái đang sụt sịt khóc liền hốt hoảng đi đến "Trời, có chuyện gì vậy?" anh im lặng không nói, tay vẫn ôm chặt em gái.
- Tước! Nói cho mẹ biết, chuyện gì đã xảy ra!? - Bà lớn tiếng nói
- Con... - Anh mím môi
- Chuyện gì vậy? - Hàn Dạ Thần đợi bà xã lâu quá nên ông cũng xuống nhà, nhìn thằng con trai đáng nhẽ ra đang ở Mĩ thì lại ngồi đây làm ông trợn mắt - Tước! Không phải con đang ở Mĩ sao? Sao lại về đây?
- Anh từ từ đã, Di nhi còn đang khóc nè! - Bà khẽ mắng ông
- Cái gì??? - Ông hốt hoảng chạy đến, ai dám động đến con gái bảo bối của Hàn gia cơ chứ!?
Hai vợ chồng xúm lại hỏi han, Hàn Dạ Tước thành ra bực bội mà nói "Ba mẹ! Thứ lỗi cho con, hôm nay con với tiểu Di thực sự rất mệt mỏi, có chuyện gì có thể thể để mai nói được không ạ?" Ông bà Hàn nhìn nhau cũng hiểu được phần nào nên gật đầu. Hàn Dạ Tước thở dài đỡ em gái lên tầng. Mạc Vi Như lo lắng nhìn chồng mình, Hàn Dạ Thần hôn nhẹ lên trán bà "Bà xã, chuyện này để anh, em đừng lo lắng quá" bà gật đầu. Hàn Dạ Thần lấy máy ra gọi cho ai đó "Tìm hiểu xem hôm nay hai đứa nhỏ gặp chuyện gì" bên kia vang lên tiếng cung kính "Vâng".
Hôm sau tại trường, trong lớp 11S. Hạ Minh Nguyệt nhìn chiếc ghế chỗ Hàn Mạc Di trống không. Mạc Quân Khiêm cũng không thấy đâu, còn mỗi cô thôi sao? Cô ôm đầu thở dài. Bỗng cô nghe thấy tiếng xì xào của một vài học sinh trong lớp
"Đúng là hồ ly tinh mà, câu dẫn cả Mạc thiếu"
"Ôi Hàn tiểu thư phải làm sao đây?"
"Thật đáng sợ!"
"Không ngờ lại có người như vậy!"
Hạ Minh Nguyệt không chịu nổi mà đi ra khỏi lớp. Trên hành lang vẫn bao nhiêu người túm lại chỉ chỏ cô. Viên Viên từ xa chạy đến "Tiểu Nguyệt! Cậu ra bản tin trường đi, có chuyện lớn rồi!" Hạ Minh Nguyệt nghe vậy vội chạy đi theo.
Ở bảng tin trường, một đống học sinh bu lại bàn tán. Khi thấy Hạ Minh Nguyệt xuất hiện, bọn họ liền lui sang hai bên mà chỉ chỏ cười cợt. Lúc này cô không còn để ý gì nữa, chỉ biết sững sờ nhìn bảng tin. Trên bảng tin dán đầy ảnh của cô và Mạc Quân Khiêm đang ôm nhau trong tư thế hết sức thân mật trên giường. Còn có một tờ giấy in dán ở giữa: Hạ Minh Nguyệt bỏ thuốc Mạc thiếu, phá vỡ mối quan hệ tình cảm giữa Hàn tiểu thư và Mạc thiếu gia.
"Thật kinh tởm!"
"Loại con gái đáng khinh"
"Đấy, tao bảo rồi mà, cô ta ghen tị với Hàn tiểu thư đó"
"Thế mà Hàn tiểu thư còn tốt bụng cho cô ta làm bạn rồi còn giúp đỡ, đúng là làm ơn mắc oán mà..."
"Đúng rồi đấy"
Bỗng ánh mắt thất vọng của Hàn Dạ Tước hiện ra trong đầu cô. Hạ Minh Nguyệt ôm đầu lẩm bẩm "Không...Không phải vậy mà..." tiếng cười nhạo, khinh bỉ liên tục vang lên bên tai khiến cô như muốn phát điên. Hạ Minh Nguyệt vội chạy khỏi đấy, cô không muốn ở đây nữa, cô không muốn chịu đựng nữa...
"Đi đâu...đi đâu" cô bị một đám con gái ngăn lại, đứa cầm đâu nhếch môi giễu cợt "Loại con gái như mày...thật đáng chết!"cô lùi lại về sau nhưng lại đụng phải một người khác. Tất cả đều nhắm vào cô, Hạ Minh Nguyệt biết lúc này không thể thoát được. Cô tuyệt vọng nhắm mắt lại chờ đợi. Bỗng "Cả đám học sinh tụm lại để bắt nạt một đứa con gái, còn biết thế nào là hèn nhát không hả?" Hạ Minh Nguyệt và cả đám học sinh quay lại. Cô ngạc nhiên, James sao lại ở đây? Theo sau anh còn có Jack nữa.
- Hai người là ai? Đừng có lo chuyện bao đồng nữa - Một thằng con trai nói
- Chúng tôi là ai các người không cần biết, chỉ cần biết là thả cô gái kia ra - James lạnh lùng nói
- Ha! Cô ta!? Lại thêm người nữa bị cô ta câu dẫn rồi hả? - Đứa con gái cầm đầu ban nãy nói
James không nói thêm gì, anh chẳng thèm quan tâm lời cô ta nói mà đi thẳng đến chỗ Hạ Minh Nguyệt. Anh nhẹ nhàng đỡ cô dậy "Cô không sao chứ!?" cô mỉm cười "Tôi không sao, cảm ơn anh" James kéo tay cô đi "Đi theo tôi!" đám học sinh thấy vậy định đuổi theo thì Jack ngăn lại. Anh lạnh nhạt nói "Muốn chết thì cứ đuổi theo!" cả đám cảm nhận được luồng khí lạnh dọc sống lưng, biết người đàn ông này không phải đơn giản nên cũng dần tản đi.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip