Chương 3
Tại một bãi đất trống
- Chúng mày gan cũng lớn đấy, dám phá hoại bar của tao! - Tên đàn ông mặt sẹo gằn giọng
- Ha, cái bar cũ nát như vậy tôi phá đi hộ cho rồi lại còn trách sao? - Mạc Quân Khiêm hai tay đút túi quần điệu bộ nghênh ngang cười nhếch môi.
- Mày chán sống rồi hả??? - Tên đàn ông cầm lấy cây gậy bóng chày từ tay đàn em, bước từ từ về phía Mạc Quân Khiêm.
Mạc Quân Khiêm vẫn dáng vẻ ung dung bình tĩnh, anh đưa mắt về phía Hàn Dạ Tước đứng bên cạnh. Hàn Dạ Tước lạnh lùng cười, anh giơ tay lên búng một cái. Lập tức những khẩu súng đã lên đạn ùa ra từ xung quanh chĩa thẳng vào tên đại ca và bọn đàn em. Tên đại ca trợn mắt không tin nổi, bàn tay cầm cây gậy bóng chày run rẩy mà rơi "bộp" xuống đất. Tên đại ca lắp bắp "Chuyện...chuyện gì thế này? Chúng...chúng...mày là ai?"
- Haizz...đến lúc này rồi mới biết sợ sao? - Mạc Quân Khiêm thở dài rồi anh nhếch môi nói - Mày biết Hắc Dạ chứ!?
- Hắc...Hắc Dạ??? - Tên đại ca nghe thấy tên gọi liền ngồi bệt xuống dưới đất, mặt trắng bệch vì sợ hãi. Ai trong giới Hắc đạo mà không biết đến Hắc Dạ? Bang phái hùng mạnh nhất Trung Quốc và một số nước cận kề, từng ghi vào giới Hắc đạo những thành tích đáng sợ. Ai trong giới Hắc đạo dù có lớn mạnh đến đâu cũng phải e dè. Dù đã ngừng hoạt động một thời gian nhưng cho đến giờ thì Hắc Dạ vẫn luôn là cái tên đứng đầu không ai có thể thay thế được - Chúng mày...là người của Hắc Dạ??
- Không phải người bình thường, mà là... - Hàn Dạ Tước bước đến dẫm mạnh vào bàn tay cầm gậy bóng chày của tên đại ca, lạnh lùng nói - Người kế thừa chiếc ghế bang chủ...
Tên đại ca trợn mắt nhìn anh, gương mặt căng ra hết cỡ, vết sẹo lớn dài trông càng thêm kinh người. Hàn Dạ Tước quay người bước đi chỉ để lại một câu "Giết". Ngay lập tức đằng sau là những tiếng súng vang lên liên tiếp, tiếng hét thất thanh, mùi máu tanh đến rợn người. Hàn Dạ Tước lại thấy thích thú hơn bao giờ hết. Mạc Quân Khiêm cũng đã gia nhập vào Hắc Dạ nhưng đây là lần đầu anh thật sự chứng kiến màn giết người này. Khẽ rùng mình, Hàn Dạ Tước có thật sự là 17 tuổi không vậy? Quả không hổ danh người thừa kế Hắc Dạ, con trai của chủ tịch Hàn thị, người của Hàn gia.
Vừa ngồi lên chiếc xe BMW đen, Hàn Dạ Tước nhận được cuộc gọi của "Mẹ yêu" anh nghe máy "Alo mẹ" giọng Mạc Vi Như có phần lo lắng "Con đang ở đâu vậy hả? Cúp tiết học lại còn để em gái về nhà một mình nữa" hóa ra thời gian trôi qua nhanh thế, xử lý xong việc bang phái thì trời đã bắt đầu sẩm tối rồi. Hàn Dạ Tước vuốt lại mái tóc hơi rối của mình "Con xin lỗi, tại con có chút việc thôi ạ, lần sau con sẽ báo cho ba mẹ biết trước" Mạc Vi Như thở dài "Lần sau rút kinh nghiệm đấy, giờ con về đi, nhớ phải cẩn thận" Anh mỉm cười nói "Vâng ạ, bye mẹ"
Tắt máy, Mạc Vi Như thở dài. Việc Hàn Dạ Tước sẽ thừa kế ghế bang chủ Hắc Dạ, không phải là cô không biết. Ban đầu cô cũng có ý định ngăn cản vì Hàn Dạ Thần quyết định sẽ để Hàn Dạ Tước làm bang chủ Hắc Dạ nhưng cô biết với cái danh bang chủ Hắc Dạ, Hàn Dạ Tước có thể bảo vệ bản thân cũng như bảo vệ Hàn Mạc Di. Đó cũng là bệ đỡ lớn giúp được cậu sau này.
- Cô Mạc có nói gì không? - Mạc Quân Khiêm hỏi
- Không có gì nhiều, chỉ nhắc nhở tao chút thôi - Hàn Dạ Tước day day mi tâm nói
- Cũng may tao báo với ba mẹ tao rồi... - Mạc Quân Khiêm thở phào - Mà bây giờ mày về nhà luôn hả?
- Uh
- Cho tao đến ăn cơm cùng đi, hôm nay ba mẹ tao về muộn, ăn một mình buồn lắm!
- Không phải chủ ý chính của mày là đến gặp Di nhi à? - Anh hừ lạnh
- Ăn cơm thật mà! - Mạc Quân Khiêm cười hì hì.
Chiếc xe lăn bánh về thẳng dinh thự Hàn gia. Chiếc xe dừng trước cổng, hai người xuống xe bá vai bá cổ nhau đi vào. Mạc Quân Khiêm thấy ông quản gia liền chào to "Cháu chào ông ạ" ông quản gia bật cười "Chào cháu!" ông rất thích tính cách của vị Mạc thiếu gia này, hồi Hàn thiếu gia 10 tuổi thì đã quen được Mạc thiếu gia. Cho đến giờ thì hai gia tộc đã rất thân thiết với nhau.
Trong phòng ăn, Mạc Vi Như cùng con gái và một vài người giúp việc bày thức ăn và cơm ra, Hàn Dạ Thần thì ngồi lướt ipad xử lý nốt công việc. Mạc Quân Khiêm vừa vào liền chào to "Cháu chào cô chào chú ạ! Hello tiểu Di" Hàn Dạ Thần gật đầu coi như đáp lại, Hàn Mạc Di cười vui vẻ còn Mạc Vi Như thì mỉm cười nói "Cháu vào ăn cơm cùng gia đình cô chú cho vui, tiểu Di nó biết tin cháu đến mà mong đợi nãy giờ đó" Hàn Mạc Di đỏ mặt kêu "Mẹ" chuyện của cô và Mạc Quân Khiêm thì có vẻ cả hai nhà đều biết rồi "Haha..." Mạc Quân Khiêm nghe Mạc Vi Như nói vậy thì không khỏi cảm thấy vui vẻ, hai người họ rất được ủng hộ nha...trừ tên kia...Anh liếc mắt nhìn tên mặt đen bị cho ra rìa bên cạnh. Haha này thì phản đối nè!
Tối muộn, sau khi Mạc Quân Khiêm ra về. Hàn Mạc Di chuẩn bị đi ngủ, cô lấy khung ảnh đặt trên tủ đầu giường lên, vuốt ve. Trong hình là một cô bé và cậu bé tầm tuổi nhau đang ngồi dựa vào nhau cười tươi rất đáng yêu. Là cô và Mạc Quân Khiêm! Hàn Mạc Di hôn "chụt" lên bức ảnh một cái rồi thoải mái đi ngủ. Bên phòng bên, Hàn Dạ Tước làm xong báo cáo cho hội học sinh, anh tính tắt đèn đi ngủ thì nghe thấy tiếng tin nhắn vang lên. Là của Mạc Quân Khiêm "Mai hội học sinh có việc phải họp sớm, nhớ đến đúng giờ nha hội trưởng!" Hàn Dạ Tước nhắn "Ok" rồi tắt máy đi ngủ.
*************************
Sáng hôm sau, tại phòng họp của hội học sinh
- Ken sắp tới phải đi du học, chúng ta phải tìm người thay thế cậu ấy - Mạc Quân Khiêm nói
- Nhưng liệu có tìm được người nào có thể giỏi như Ken không? - Một thành viên khác lên tiếng
- Đúng vậy, khó có thể tìm được người nào giỏi như cậu ấy - Thành viên khác nghe vậy gật đầu
- Không phải là không thể tìm ra - Hàn Dạ Tước gõ gõ mặt bàn nói
- Ý cậu là sao hội trưởng? - Người đó nhíu mày - Chẳng lẽ là Hàn tiểu thư?
- Không phải chứ!? Cô ấy ban đầu đâu có đồng ý gia nhập hội học sinh đâu - Người khác ngạc nhiên
- Không phải, là một người khác - Anh nhếch môi nói, trong đầu loáng thoáng hình bóng một người - Đủ khả năng để tiếp quản vị trí của Ken
Mạc Quân Khiêm nghiêng đầu nhìn Hàn Dạ Tước, trông dáng vẻ cậu ta rất gian xảo, nhưng sao cậu ta biết có người xứng để tiếp quản vị trí của Ken? Thật kì lạ...
Cuộc họp kết thúc, Mạc Quân Khiêm đi bên cạnh Hàn Dạ Tước không nhịn được mà hỏi "Người mày muốn nói ở đây là ai?" Hàn Dạ Tước không lảng tránh đi mà nói "Học sinh chuyển lớp Hạ Minh Nguyệt" Mạc Quân Khiêm bất ngờ "Cái gì? Sao lại là cậu ấy? Không lẽ mày..." Anh gõ đầu Mạc Quân Khiêm một cái "Linh tinh, cậu ta được chuyển đến lớp mình do điểm số, cộng thêm với thành tích lớn trong trường, mày nghĩ sao?" Mạc Quân Khiêm gật gù "Cũng phải, vậy giờ đi thông báo cho cậu ấy à?"
- Xem ý kiến các thành viên trong hội học sinh thế nào đã
- Hớ, mày còn phải thăm dò ý kiến người khác nữa sao? Ai dám làm trái lời mày?
- Dù sao cũng là một thành viên trong hội học sinh, phải thông qua ý kiến của mọi người mới được
- Haha hội trưởng, mày tuyệt vời đấy
Trong lớp
- Cái gì?? Tôi...tôi làm trợ...trợ lý hội trưởng á? - Hạ Minh Nguyệt kinh ngạc đứng bật dậy.
Hàn Dạ Tước gật đầu,
- Haha có gì đâu mà phải kinh ngạc, tôi biết cậu đủ khả năng để đảm nhận mà... - Mạc Quân Khiêm cười
- Nhưng...nhưng sao lại như vậy?
- Thành viên đảm nhiệm vị trí đấy chuẩn bị đi du học, hội học sinh phải tìm người thay thế và hội trưởng của chúng ta đã đề xuất cô đó - Mạc Quân Khiêm cười gian, anh vỗ vai cô - Cô nên thấy vinh hạnh đi, hội trưởng từ trước giờ ít ra đề xuất người lắm!
- Tôi... - Cô kinh ngạc nhìn Hàn Dạ Tước đang ngồi lướt điện thoại kia, cậu ta đề xuất mình sao?
"Reng...reng...reng" - tiếng chuông reo vào lớp.
- Vậy nhé, tầm trưa cậu theo chúng tôi đến phòng hội học sinh - Mạc Quân Khiêm nói rồi ngồi xuống.
Hạ Minh Nguyệt ngây ngẩn ngồi xuống. Hàn Mạc Di tay ôm một đống đồ ăn vặt chạy vào lớp. Cô đặt xuống bàn, thấy Hạ Minh Nguyệt ngẩn người mà vỗ vai hỏi "Cậu sao vậy?" Mạc Quân Khiêm cười kéo tay áo cô "Để chút nữa anh nói cho" Hàn Mạc Di thấy anh làm vẻ gian manh liền thắc mắc.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip