chap 57 ...
Chap 57
---------------
Kyu rất ngạc nhiên nhưng không tỏ rõ ra mặt , cậu cứ tưởng anh đang đùa nên cười cười
-Anh vui tính quá , là em đây
-Em nào ?
-Oh … Em là Kyuhyun này
-Ah … Cậu là Kyuhyun …
-Đấy , nhớ em chưa
-… Cậu nhắc tôi nhớ đứa em cũng tên Kyuhyun của mình , tiếc là nó chết 4 năm rồi …
-Anh nói gì vậy ?
-Thằng bé ấy vui tính lắm , rất ngoan và tốt bụng . Nếu còn sống thì giờ là cha của 3 đứa trẻ rồi
Kyu thấy choáng váng , cứ như với Teuk cậu là kẻ không tồn tại mà chỉ có Kyuhyun đã chết 4 năm trước . Vẻ mặt anh lại chẳng biểu hiện chút cảm xúc nào , cứng đơ như gặp người xa lạ làm cậu lo thêm , mới hôm qua anh còn đá cậu ra khỏi nhà thì nay lại nói không quen biết
-Anh làm em sợ đấy , đừng đùa nữa , em còn đang sống đây này
-Dĩ nhiên là cậu đang sống rồi , tôi có nói gì đâu
-Vậy sao anh không nhận ra em ?
-Cậu lạ nhỉ , tôi có biết cậu là ai đâu ngoài cái tên trùng với em tôi
-Oh …
-Mà thôi , tôi đang bận lắm … cậu có hẹn trước không ?
-… Không …
-Vậy thì … Kangin , tiễn cậu ta ra
Teuk vừa dứt lời thì đứng lên đi ngay , cô thư kí gần đó vội ôm xấp giấy chạy theo . Kyu cũng định đi theo nhưng chỉ vừa xoay người thì Kangin xuất hiện phía sau như 1 tử thần đang nhìn kẻ sắp chết dưới tay mình
-Mời cậu về cho
-Oh , Kangin , đừng nói anh cũng không nhớ tôi
-Tôi không biết cậu
Câu nói ngắn gọn của Kang làm Kyu suy sụp , không thể nào , người thì đá cậu ra khỏi nhà , người thì định đỡ cậu vào vậy mà chỉ qua 1 đêm đều chẳng nhớ cậu … chuyện này có lẽ còn khó tin hơn chuyện trước đây
Đột nhiên cậu nhớ đến Won , có khi nào Won cũng chẳng nhớ cậu là ai không . Kyu cắn môi lo lắng khi bị Kang kéo tay ra khỏi phòng , anh để cậu đứng 1 mình trơ trọi giữa hành lang với bao con mắt dòm ngó của mọi người . Cậu lúng túng , sợ hãi , cái ánh mắt mà những người ở đây nhìn cậu hệt như ánh mắt ám ảnh cậu , ánh mắt khi người ta biết cậu không cha …
Cậu đã từng buồn , từng hận kẻ tạo ra mình nhưng không làm gì được , khi ai đó đã muốn bỏ thì chẳng có nguyên nhân gì để thay đổi … Khoan đã , có phải cậu cũng vừa bỏ 3 đứa trẻ con gọi cậu là cha không … Có phải cậu vừa dứt áo đi như người đó đã làm cách đây hơn 20 năm , không thể níu kéo , chẳng thể thay đổi , cậu đang trở thành kẻ vô tâm sao
-Kyuhyun , sao rồi ?
Won từ đâu đến vỗ lưng làm đứt mạch suy nghĩ của cậu , thoát khỏi những hình ảnh đau lòng năm xưa Kyu bỗng thấy vui trong lòng , ít ra cũng có người nhớ cậu là ai
-Anh Teuk nói không nhớ tôi
-Cái gì , anh ấy đùa đấy
-Không , rất thật , cả Kangin nữa
-Sao , cả anh Kang cũng không nhớ là thế nào
-Có phải tôi bị gì không , như kiểu vừa trả qua chuyện gì ấy đến mức chẳng ai nhớ tôi
-Không , nếu vậy chính tôi cũng không nhớ cậu
-Hmm … Đưa tôi đến gặp Hyuk được không ?
-Được chứ
Won gật đầu , cả 2 rời khỏi công ty Teuk nhưng từ tầng cao nhất của tòa nhà vẫn có những đôi mắt dõi theo họ . Teuk đứng xoay đồng tiền trên tay mình nhìn theo Kyu , anh thấy rõ vẻ mặt lo lắng của cậu và cảm thấy vừa lòng với điều đó
-Kết quả thế nào ?
Kang từ ngoài bước vào , gương mặt trông chờ câu trả lời của Teuk . Teuk nắm chặt đồng tiền trong tay nhìn ra sau mình cười nhếch mép
-Nó sợ xanh mặt rồi
-Chơi ác vậy sao , hù người ta
-Vậy nó mới sợ , mới biết đường về nhà còn không cứ lông bông từ nhà này sang nhà khác
-Cũng được , kiểu này chắc sẽ đi tìm Hyuk đây
Kang đeo cặp kính đang để trên bàn và nhìn ra ngoài , họ đang ở tầng 13 nhưng chỉ với cặp kính có vẻ ngoài bình thường đã có thể nhìn thấu đường đi của Kyu . Đơn giản , đó là thành công tiếp theo của Teuk , đôi kính đặc biệt với những vi mạch cực nhỏ , bên ngoài thiết kế sang trọng theo kiểu của YunJae , được bảo đảm kĩ thuật từ Kangin và sắp tới là Marketting tuyệt vời của Junsu . Không cần ống nhòm , chỉ cần đeo vào và điều chỉnh theo ý mình . Sắp tới Teuk đang nuôi tham vọng cặp kính này thay thế cả kính thiên văng khổng lồ , sẽ là rất khó để đạt tới mức đó nhưng với tính của anh thì càng khó anh càng thích … Vả lại anh phải phát triển tập đoàn này , vì nó không thuộc về anh nhưng số phận gắn anh chặt với nó …
Won đưa Kyu đến thẳng bệnh viện , cậu không biết Hyuk đã là bác sĩ nổi tiếng Seoul nên ban đầu hơi ngớ người
-Sao lại đến đây
-Không đến đây thì đi đâu ?
-Hyuk đang nằm viện àh ?
-Ai nói , quên chưa cho cậu biết , Eunhyuk năm xưa giờ đã là trưởng khoa phẫu thuật của bệnh viện này rồi
-Hả ?
-Khoan ngạc nhiên , đi với tôi rồi cậu sẽ tin
Won mở cửa kéo Kyu đi , họ đi thẳng vào trong , qua nhiều ngõ quanh co đông người qua lại trong khuôn viên bệnh viện và dừng lại tại “ Khoa Phẫu Thuật “ . Cậu lóng ngóng nhìn vào trong khi Won loay hoay bấm điện thoại , chỉ nghe được vài chữ là anh cúp máy ngay , ngay sau đó cô y tá trẻ bước ra mời cả 2 vào
-Cậu vừa gọi cho ai vậy ?
-Cho Hyuk
-Để làm gì ?
-Đây là khoa phẫu thuật nên không tự tiện xông vào được đâu , phải có sự đồng ý của trưởng khoa mà trưởng khoa là Hyuk đấy
-Ah …
“ Sao mọi người thăng tiến nhanh vậy … Lại có nhà to nữa … 4 năm … Dài quá nhỉ … “
Cô y tá đưa họ vào trong , cẩn thậ gõ cánh cửa kính rối bước vào , cúi đầu
-Trưởng khoa , tôi đưa họ vào rồi
-Họ ?
Hyuk đang cắm cúi coi mấy bộ hồ sơ thì ngẩng lên ngạc nhiên , cậu đưa mắt nhìn Won rồi nhìn Kyu , chỉ tay về phía trước
-Cậu ta là ai vậy ?
Won , Kyu nhìn nhau và cùng nhìn Hyuk . Cảm giác sợ ấy lại bùng lên trong Kyu , đừng nói với cậu là thằng bạn từ bé lại không nhớ mình . Cậu cố tỏ ra bình tĩnh , bước chậm rãi đến
-Tôi đây mà , Kyuhyun mà …
-Tôi có quen cậu sao ?
-Đừng nói thế
-Sẵn tiện , cậu tên Kyuhyun àh ?
-Phải , nhớ tôi đi
-Cậu có tên giống bạn thân của tôi đấy , chỉ có điều nó chết 4 năm trước rồi , bỏ lại 1 gia đình với 3 đứa con và người sẵn sang chết vì nó
Dù miệng nói không quen Kyu nhưng khi nói đến đó thì ánh mắt cậu chuyển qua liếc nhìn Kyu , như đang cảnh cáo , đang cố trả thù . Sau đó Hyuk lại tiếp tục cúi xuống coi hồ sơ
-Won ah , tìm tôi có chuyện gì không ?
-Oh … Không …
-Không có gì sao , vậy tôi đi đây , tôi có cuộc họp
-Nhưng khoan đã …
-Mình nói chuyện sau nha
Hyuk đi ngang qua vỗ vai Won mà chẳng thèm nhìn Kyu rồi bước đi thẳng nhưng cậu chợt quay lại , lúc đó Kyu đã mong Hyuk sẽ nhớ ra mình , cậu sẽ không giận vì bạn thân quên mình … vậy mà không phải
-Ah , ai không phận sự thì mời ra ngoài nhé
Cô y tá đang ôm chồng hồ sơ nghe Hyuk nói thì vội bỏ xuống , lịch sự mời Kyu ra ngoài , chỉ mời mình Kyu thôi . Cậu lạc lõng , đã thấy chính mình đang quay cuồng , chuyện gì xảy ra với cậu vậy khi mà câu chuyện khó tin vừa được chấp nhận thì lại xảy ra những điều vô lý . Won đứng tần ngần bên cạnh , anh cũng rơi vào trạng thái chẳng tốt hơn là bao . Từ Teuk , Kangin và giờ là Hyuk đều quay lưng với Kyu , đúng là cậu đáng trách nhưng giờ là lúc cậu ngộ ra mọi chuyện thì mọi người phải cùng nhau giúp đỡ , sao lại đồng loạt bỏ rơi Kyu thế này
Kyu nắm chặt tay mình , mặc cho cô y tá đang kéo cậu đi , những suy nghĩ tràn về nhắc cậu nhớ mọi chuyện . Thình lình cậu quay đầu chạy ra ngoài , cả Won lẫn cô y tá giật mình nhìn theo rồi Won chạy sau cậu , anh sợ cậu sẽ làm điều gì đó trong lúc mất bình tĩnh nhưng thật lạ là cậu chạy theo kéo tay Hyuk
-Khoan đã
-Gì nữa , tôi bận lắm
-Nói cho tôi biết mọi chuyện đi
-Chuyện gì ?
-Những chuyện mà tôi không biết , nếu không tôi sẽ không buông tay
-Thách thức đấy àh , đe dọa nhầm người rồi
-Cậu muốn gì cũng được , chỉ cần nói cho tôi biết thôi , tôi sẽ theo cậu đến cùng chừng nào cậu chịu nói tôi mới buông . Nói trước là tôi dai lắm đấy
Won nhìn Kyu nhăn mặt , anh sợ Hyuk sẽ làm to chuyện … nhưng Hyuk lại giơ tay gõ đầu Kyu và cười
-Thế mới là bạn tôi chứ
Nụ cười đó kéo giãn mọi thứ , Hyuk lập tức quay lưng lại kéo Kyu về phòng mình , cô y tá hoảng lên theo sau cậu
-Trưởng khoa , còn cuộc họp
-Dời lại đi , báo với mọi người hôm nay tôi bận …
-Nhưng …
-Không nhưng , chuyện này có liên quan đến 5 mạng người đấy
Cậu nói rồi tiện tay kéo cả Won đang đứng ngơ ngẩn đi cùng mình . Đẩy 2 con người đáng thương vào phòng , Hyuk chốt cửa và vui vẻ khác hẳn khi nãy
-Ngồi đi ngồi đi , muốn uống gì không ?
-Khoan khoan , thế này là sao , lúc nãy rõ ràng cậu …
-Tôi giả vờ đấy
-Hả ?
-Chỉ là giả vờ thôi , đừng sợ
-Sao lại phải giả vờ , có biết tôi sợ thế nào không
-Vậy nên mới bảo đừng sợ
-Nhưng sao lại phải giả vờ
-Oh , là do anh Teuk hết
-Anh Teuk ?
-Uh , anh ấy dặn mọi người phải giả vờ không quen biết cậu , phải xua đuổi thì tự nhiên cậu sẽ sợ thôi , khi đó cậu chỉ còn trông chờ vào Min . Vì anh biết Min không bao giờ đuổi cậu ra khỏi nhà
Kyu cứng họng nhìn Hyuk , không ngờ Teuk lại chơi ác như thế làm cậu suýt bật khóc … nhưng anh cũng đạt được thành công mà anh mong muốn trong trò này , vào lúc ai cũng từ chối mình cậu đã nhớ đến Min …
Won giờ mới hiểu ra , vậy là tất cả đều tham gia trò này bỏ anh và Kyu ngoài cuộc như 2 chú cừu non tội nghiệp đi lạc . Cũng phải , suốt hôm qua Kyu ở nhà anh thì sao Teuk có thể nói rõ về trò này được , chỉ là anh chưa bao giờ ngơ ngác như hôm nay nên tự thấy ngượng
-Vậy bây giờ cậu sẽ nói cho tôi biết mọi chuyện chứ
-Mọi chuyện , cậu không coi bộ ảnh àh ?
-Không , coi rồi nhưng còn việc Min bỏ đi và bí mật gì của anh Teuk ấy
-Ah cái đó tôi chỉ có thể kể việc Min bỏ đi , còn bí mất của anh Teuk thì không anh rõ , anh giữ tuyệt đối mà
-Hmm …
………..
-Min ah , hôm nay Kyu thế nào ?
-Cũng như mọi ngày thôi
Cuộc gặp gỡ giữa giờ bắt đầu từ câu hỏi của Hyuk , có lẽ người ngoài sẽ trách cậu sao không hỏi thăm Min trước mà lại hỏi Kyu nhưng sức khỏe Kyu là thứ Min coi trọng nhất . Chính cậu còn có thể không chăm lo cho mình thì sao lại trách khi Hyuk hỏi Kyu trước tiên . Cậu cười khi trả lời về Kyu , nụ cười rất hiền và phảng phất chút buồn , tất nhiên , gần 2 năm rồi …
Min nhớ mãi lúc nghe bác sĩ nói Kyu có thể về nhà cậu đã vui cỡ nào , và lúc đón nhận sự thật Kyu chỉ là 1 người thực vật thì cậu hụt hẫng biết bao . Nhưng hi vọng trong cậu chưa bao giờ tắt , với cậu thế này là quá tốt , kéo 1 cái xác thành 1 người thực vật không phải là quá giỏi sao , không phải số phận đã quá ưu ái sao . Thế đấy , cậu tự chấp nhận cái hiện thực đó , rằng Kyu chỉ là người thực vật , là gánh nặng cho cậu sau này … thì đã sao , cậu sẽ cố để được số phận ưu ái thêm lần nữa
Cậu đi làm cũng gần 6 tháng rồi , tốn vài tháng để cân bằng chính mình , 1 năm cật lực chạy theo kiến thức và nửa năm kiếm tiền bằng sức mình . Giờ Min có thể ý thức đồng tiền phải dùng thế nào , cậu dùng tất cả cho Kyu , thuốc là nhiều phần còn lại mua những thứ cần thiết , lắm lúc còn nhận cả tiền của mẹ . Trước đây lo cho Kyu đã chật vật , giờ lại thêm 3 đứa trẻ càng vắt kiệt sức cậu . Mẹ cậu biết , bà không cấm cản mà còn giúp đỡ để con mình bớt khổ cực , đáng lẽ cậu phải vui nhưng thay vào đó là áy náy , có lỗi và còn tạo nên khoảng cách giữa mẹ cậu và mẹ Kyu . Mẹ nuôi lớn cậu , chưa báo đáp được gì đã phải lo cho Kyu , cứ như cậu vứt công sinh thành dưỡng dục sang 1 bên để ích kỉ cho tình yêu của bản thân …
Min ôm những suy nghĩ đó khi làm việc , khi chăm bọn trẻ , cho Kyu ăn và ngủ cùng chúng bên giường bọn trẻ hay cạnh giường Kyu . Cuối cùng , cậu không muốn phiền mẹ , không muốn mối quan hệ tốt đẹp giữa 2 người phụ nữ đổ vỡ vì những điều cậu gây ra . Cậu âm thầm sắp xếp mọi thứ , xin nghỉ việc , nộp đơn ở nơi khác , tìm nhà trọ , mua sắm những thứ cần thiết . Chẳng biết thế nào mà nơi cậu xin được việc lại gần khu nhà của Kyu năm xưa , khi đặt chân đến đó cậu hơi ngỡ ngàng , số phận đúng là biết đùa …
Buổi gặp lần này với Hyuk có thể coi là lần cuối , cậu sẽ không nói mình đi đâu , cũng không có chút biểu hiện gì có vẻ thay đổi . Âm thầm thôi , Min chẳng muốn ai bận tâm đến mình nữa …
Tạm biệt anh Teuk , cám ơn anh đã góp phần mang Kyu về với em …
Tạm biệt Hyuk , người bạn tốt mà đến lúc muộn màng tôi mới nhận ra …
Tạm biệt Hae , kẻ xa lạ đáng ghét năm xưa và cái ơn mà tôi không chắc mình có thể trả …
Tạm biệt Won , cám ơn những tấm ảnh cậu đã chụp , cám ơn về sự thăm viếng mỗi ngày dành cho Kyu và bọn trẻ …
Tạm biệt YunJae , cám ơn vì đã nhận bọn trẻ là con nuôi và lo 1 phần giúp tôi …
Tạm biệt YooSu , cám ơn đã ghé qua đời tôi , cám ơn đã cười và đỡ dậy khi tôi vấp ngã …
Tạm biệt Kangin , người anh lạ lẫm nhưng chân thành …
Tạm biệt 2 người mẹ , người đã sinh thành nuôi nấng và người đã thay đổi được con …
Xin lỗi tất cả về những việc chưa làm cho mọi người , những ơn nghĩa chưa kịp trả ...
Đêm đó mẹ cậu vẫn nựng cháu như mọi ngày , hết đứa này tới đứa kia . Bà chỉ buông tay có 1 lúc là chúng thay nhau khóc ầm lên , bận rộn tay đến mỏi nhừ nhưng cảm giác này là điều đáng quý nhất trong cả cuộc đời . Min đứng từ ngoài nhìn vào , cậu muốn mẹ ở thêm 1 lúc với bọn trẻ , muốn ngắm mãi hình ảnh này . Có thể sáng mai cậu sẽ làm bà khóc , xin lỗi , nhưng cậu buộc phải làm vậy
-Mẹ ah , mẹ đi nghỉ đi
-Ah , umma mấy đứa qua rồi kìa
Bọn trẻ vừa thấy cậu là lậy nguậy chui ra khỏi tay bà , bò bò trên nệm đến chỗ cậu . Min ôm chúng , để Wookie trong tay mẹ nhìn bà
-Kyu thế nào rồi con ?
-Uhm , cũng ổn
-Tháng này con mua thuốc chưa ?
-Con mới mua lúc trưa rồi
-Có đủ không , thiếu thì nói mẹ nhé
-Con lo được mà mẹ
-Còn nói , nhìn con kìa , không giống trước đây chút nào
Bà buông tiếng thở dài kín đáo , hôn Wookie 1 cái rồi đặt bé con xuống giường . Trước khi ra ngoài bà khẽ xoa đầu Min , bà thương con mình nên thương cả những đứa cháu không cùng huyết thống … còn Kyu thì vẫn hơi khó …
Cậu hiểu điều đó , mọi người dần mệt mỏi với Kyu , chỉ còn mình cậu là cố giữ sợi dậy số phận , cố trông chờ số phận mỉm cười lần nữa … nhưng nụ cười đó quá lâu rồi cậu không thấy hoặc sẽ không bao giờ thấy lần nữa . Đó là lí do cậu muốn bỏ đi , cậu không muốn biểu hiện của mọi người làm chính cậu nản lòng , cậu phải vững tinh thần trong việc này
Dỗ cho bọn trẻ ngủ , ghé qua xem Kyu thế nào , tranh thủ dọn dẹp chút vật dụng cho mẹ . Min kiên nhẫn ngồi chờ đến lúc phải đi . Đồng hồ điểm 12h đêm , cậu nhanh chóng mang tất cả hành lí để sẵn ra xe , nhẹ nhàng bế từng đứa trẻ đặt vào trong rồi cõng Kyu từ trên lầu xuống . Những việc đó làm mất của cậu khoảng 30p , thật sự lúc đó cậu rất lo , lỡ như bị ai phát hiện thì sao . Nhưng cuối cùng mọi việc vẫn suông sẻ , trước khi đi Min còn nán lại giây lát để nhìn ngôi nhà , nhìn khung cảnh quen thuộc … chắc cậu không trở lại đâu
Khi đã vững lòng , cậu cho xe chạy chầm chậm đến lúc ngôi nhà mất đi trên kính cậu mới bắt đầu chuyến đi của mình . Mất hơn 2h để đến nhà mới , những thứ cần thiết đã được cậu sắp xếp mấy hôm nay , giờ chỉ cần chuyển quần áo vào trong và quét dọn là được . Min đưa bọn trẻ vào trước rồi đến Kyu , 1 mình thu xếp mọi thứ đến gần sáng mới xong
Min ngã phịch xuống sàn cạnh 3 đứa con , mắt cậu mỏi nhừ còn tay chân đau điếng . Cậu chỉ muốn ngủ thôi , gần 5h sáng rồi , 6h30 phải dậy tắm cho bọn trẻ để gửi chúng đến mẫu giáo , may cho cậu là người ta nhận chúng nếu không chẳng biết tính sao . Thôi giữa khung cảnh bộn bề này cậu chứ nhắm mắt đi , cho mình thanh thản chốc lát để có sức gánh cả gia đình này …
Chỉ 1 lát thôi , cách xa nơi này sẽ là nước mắt , sẽ là sự lo lắng dâng tràn trong mọi người nhưng cũng chẳng kéo dài bao lâu , ít ra là cậu nghĩ thế . Mọi người đều có việc riêng , ai có thể bận tâm lâu đến cậu nên ra đi im lặng là giải pháp hay nhất . Ngày qua ngày Min quay cuồng với cuộc sống mới của mình , cuộc sống trơ trọi chỉ mình cậu chịu đựng từ niềm vui đến nước mắt , mình cậu gánh hết khó khăn , mình cậu bươn chải kiếm đồng tiền chăm lo cho gia đình nhỏ của mình …
Nhưng dù có giỏi đến đâu thì cậu cũng chỉ là 1 con người , sức chịu đựng được giấu kín lâu nay đến lúc phải lộ diện . Hôm đó cậu đang bệnh trong người , mà không , cậu bệnh từ cả tuần rồi mà vẫn cố đi làm , thuốc của Kyu đã hết , sữa của bọn trẻ cũng gần hết , chưa tính tiền nhà , điện , nước , chi phí hàng ngày . Cậu vụng lắm , không tính hết những khó khăn mà cuộc sống bên ngoài tạo ra , ban đầu cậu chỉ nghĩ tiền thuốc cho Kyu , tiền sữa và tiền học là đủ . Đến khi va chạm cậu mới biết nó thiếu hụt thế nào , nhưng bất chấp tất cả , Min vẫn không muốn trở về . Những ngày đầu cậu còn đi xe đến chỗ làm , vài tuần sau là vứt xe ở nhà đi bộ gần 2km để đến chỗ làm , trưa không dám ăn , tối chạy lung tung làm chỗ này chỗ kia … Kết quả , vừa ôm lũ trẻ vào nhà là cậu vật ra ngất xỉu khi còn chưa kịp đóng cửa . 3 đứa trẻ thấy umma như thế thì không hiểu gì , chỉ bò quanh cậu nắm tóc kéo như đang chơi đùa , đến khi đói bụng chúng mới khóc thét lên . Có ai giúp cậu , trong ngôi nhà nhỏ đang thiếu trước hụt sau này chỉ có Kyu nằm bất động , bọn trẻ quá nhỏ đang khát sữa còn cậu thì mê man chẳng biết gì … ai giúp đây …
Chap 58
-----------
Đêm đó Teuk ở lại công ty họp đến tận chiều , khi anh kết thúc công việc thì trời cũng quá tối , mệt trong người , anh chỉ muốn về sớm để ngủ 1 giấc chuẩn bị sức cho những dự án ngày mai . Anh chậm rãi đảo xe ra con đường quen thuộc , gió mát , thời tiết tốt … sẽ là rất tuyệt nếu được ở cùng người mình yêu thương vào lúc này nhưng anh không có thời gian nghỉ đến chuyện này , đâu đó bên ngoài Sungmin vẫn đang lăn lộn với cuộc sống hàng ngày là điều anh cứ áy náy mãi . Đôi khi anh tự hỏi chính mình sao lại quá bận tâm về đứa em không cùng huyết thống , đôi khi bướng bỉnh đó và cũng anh tự trả lời chính mình , chỉ mình anh là người chứng kiến đầy đủ câu chuyện từ khi nó bắt đầu đến tận những giây phút hiện tại . Anh hiểu cậu , 1 người mạnh mẽ bề ngoài mà yếu ớt bên trong , cậu luôn tự tạo ra mặt nạ cho mình , không sống thật , cậu chẳng sợ ai nhưng thật ra sợ nhiều thứ … và anh thương cậu ở điểm khá giống anh , không hề khóc mà chỉ nuốt nước mắt
“ Ước gì có ai đó kéo mình đến chỗ Min nhỉ … Chẳng biết giờ này đang làm gì … Ăn uống ra sao … Bọn trẻ thế nào … Nhớ lũ trẻ quá … “
Anh mơ màng , đôi mắt mỏi như muốn sụp xuống , may mắn là đèn đường vừa chuyển màu . Teuk dừng xe trước vạch vôi , xoa đầu rồi ngã ra sau , lúc đó đột nhiên có chiếc xe chạy ngược chiều soi thẳng đèn vào mắt anh khiến anh phải nheo mắt … nhưng trước lúc đó , ngay khi ánh sáng khó chịu khi làm anh khó chịu thì anh lại thấy gì đó , rất quen thuộc phảng phất trước chiếc xe …
-Changmin ?
Anh bật dậy mở to mắt nhìn chiếc xe vụt qua rồi mất hút giữa con phố , mắt anh vẫn chưa trở lại bình thường nhưng Teuk chắc chắn mình không nhìn lầm . Cái bóng dáng bé nhỏ đó , cách đứng , cánh tay buông thỏng ra sao … chỉ có thể là Changmin của anh
Anh căng mắt nhìn ra con đường đầy màu sắn trước mình , làn gió nào mang chút lạnh lẽo bỗng lùa vào xe , như cái siết tay quanh người rồi cuốn ra ngoài . Anh nghe tiếng thì thầm vô định bên tai rồi tắt vụt
“ Cứu … Cứu … “
Mồ hôi toát đầy trán anh , có chuyện không ổn đang xảy ra , Teuk đảo mắt khắp các ngóc ngách và dừng lại khúc quanh trước mặt . Có vẻ như ai vừa nhìn lén anh , chỉ thấy cái bóng vụt đi nhanh đến mức khó tin . Không suy nghĩ nhiều nữa anh nhắm thẳng nơi cần đến và phóng đi trong ngay khi đèn còn chưa kịp chuyển xanh . Anh tự đặt ra 2 trường hợp trong đầu mình , 1 là sự trở lại của cả Kibum lẫn Changmin , có thể họ sẽ cùng ra đời ở đâu đó và Changmin cần anh giúp ; 2 là báo hiệu chuyện chẳng lành , anh cắn môi mong nó không liên quan đến Sungmin …
Teuk dần dần tách mình ra khỏi Seoul , anh phóng xe trên đường cao tốc đuổi theo cái bóng cứ ẩn hiện giữa khoảng không sáng tối , mỗi khi sắp đến gần thì nó lại biến mất và xuất hiện ở nơi xa hơn . Nó dẫn anh đến 1 khu dân cư nhỏ khá tồi tàn rồi mất hẳn , anh chẳng hiểu lí do của nó là gì chỉ thấy cả khu phố yên lặng chìm vào giấc ngủ , chính tiếng động cơ xe anh là ồn ào nhất . Dĩ nhiên không đơn giản mà ai đó đưa anh đến đây , do anh chưa nắm được nguyên nhân thôi
Anh nhìn dọc con đường bên trái , nhà nhà đều tối đèn nhưng dọc con đường bên phải lại có ánh sáng yếu ớt nào đó . Anh thận trọng , dò từng bước đến gần . Anh thấy khoảng sân nhỏ , cửa mở toang … khoan đã , hình như có ai nằm ngoài sân , không , là trẻ con … Anh chạy vội đến và bàng hoàng nhận ra Wookie , thằng bé ngủ rồi nhưng cách nằm của nó lại khiến anh suy nghĩ nhiều hơn lí do nó ngủ ngoài này . 1 đứa trẻ không thể nằm cách khó khăn này được , gần như uốn cong cả người , giống bị ai đó khéo chân vào trong . Để ý kĩ anh mới thấy thằng bé nằm ngay ngắn trên đống cỏ , lẽ ra chân nó phải thò ra mép đường chứ không phải vắt ngược vào trong thế này …
Thắc mắc đủ anh nhẹ nhàng bế nó lên , trời đêm thế này mà nằm ngoài thế nào cũng cảm , anh cởi áo khoác quanh người bé con . Wookie cảm nhận được hơi ấm co vào người anh tiếp tục ngủ . Teuk nhìn vào cánh cửa đang mở còn giật mình hơn , ai đó đang nằm ngay cửa bất động , anh thấy tim mình đập mạnh , nhẹ nhàng bước đến gần …
-Min ơi , sao thế này …
Anh gần như hét lên khi nhận ra Sungmin , cậu xanh xao , môi tím , hơi thở thì yếu ớt , cả người run lên . Chưa hết , cặp sinh đôi đang gối đầu lên tay cậu mà ngủ , chúng nắm chặt bàn tay ôm vào lòng như tìm chút ấm ấp . Bên trái nhà , góc khuất gió và gần như tốt nhất là Kyu bất động , anh có cảm giác như cậu hờ hững không cần quan tâm đến cảnh này , dù biết Kyu là người thực vật nhưng không hiểu sao anh vẫn thấy giận cậu
Lập tức những cú điện thoại ngắn vang lên liên tục trong đêm , tiếng xe trên đường cao tốc và con đường dẫn đến bệnh viện bỗng inh ỏi giữa đêm khuya . Hyuk vào thẳng bệnh viện chờ sẵn , Hae có nhiệm vụ chạy đến khu nhà đó giúp Teuk đưa cả gia đình nhỏ của Min đi , YunJae lo sẵn những thứ cần thiết cho bọn trẻ , có vẻ hơi tuyệt tình khi cả 2 chỉ nghĩ đến lũ trẻ còn Min thì định sẽ đập cho 1 trận khi tỉnh lại , YooSu thì nghĩ đến KyuMin nhiều hơn vì họ biết có lo cho bọn trẻ cũng không bằng YunJae , Kangin khuân vác tất cả vào bệnh viện rồi đưa 2 bà mẹ đến … mọi người cùng chơ đợi Teuk Hae sẽ mang tin tốt về
Còn mỗi Won , lẽ ra đã đến từ sớm nhưng tận lúc đến bệnh viện mới biết mình quên mang máy ảnh , thế là phải quay lại cả đoạn đường dài lấy máy ảnh , khoảnh khắc này anh không thể bỏ lỡ
Min bị lao lực , viêm phổi dạng nhẹ do mặt không đủ ấm , cơ xương tổn thương vì làm việc nặng quá nhiều , đau dạ dày . Bọn trẻ suy dinh dưỡng , bị vài bệnh lặt vặt như cảm , viêm họng . Kyu thì không nói , cậu như cái cây mỗi ngày phải tưới nước nhưng cũng không ổn , hết thuốc , hết loại thức ăn đặc biệt cho cậu , chẳng biết Min xoay sở thế nào mà giờ thành ra thế này , Kyu cũng ốm , da khô , vài chỗ có dấu hiệu lở loét do nằm 1 tư thế trong thời gian dài . Và điểm chung của cả gia đình là tất cả đều rất bẩn , chắc Min đã tiết kiệm đến mức không dám dùng nước để tiền trang trải cuộc sống
Cậu tỉnh lại khi gần sáng , mọi người đều về có việc riêng nên chẳng còn ai . Lúc này Min mới nhận ra mình vừa thoát khỏi thần chết , cậu lại mang ơn người mà cậu biết chắc chắn là Teuk . Chẳng lẽ cứ thế này mãi sao , cứ làm phiền người ta sao . Min nhắm chặt mắt , có thể cậu đi chưa đủ xa , chưa đủ vững chải để gánh vác gia đình … lần này cậu sẽ đi xa hơi , đừng nghĩ cậu sẽ trở về sống trong vòng tay mọi người . Và lại 1 lần nữa cậu nuốt nước mắt chứ không để nó trào ra
Minh hít hơi dài , cố tỏ bản thân mạnh mẽ rồi bước ra ngoài , cậu đi dọc hành lang nghĩ là tìm Kyu và bọn trẻ nhưng sao trong cậu nhiều suy nghĩ vậy … sau này sống thế nào khi đi xa hơi , lại bỏ Kyu ở nhà 1 mình , gửi bọn trẻ ở nơi dơ bẩn nguy hiểm nữa àh …
-Min , em đi đâu vậy ?
Cậu giật mình khi nghe giọng nói đó , cậu lúng túng nhìn 2 chân mình đang run lên trong khi tiếng bước chân ngày càng gần … sao cậu muốn khóc thế này
-Em sao vậy ?
-Anh … Teuk …
-Sao run thế , em lại đau ở đâu àh ?
Anh đỡ cậu bằng 2 tay hỏi lớn , nhưng cậu đẩy tay anh ra
-Em ổn
-Em đang làm gì vậy ?
-Em …
Cậu lại lúng túng , nói thẳng ra trước mặt anh thì không đủ can đảm nên trước đây Min chỉ biết âm thầm đi , còn giờ thì …
-Lại muốn đi nữa sao ?
-……
-Anh không biết em đang nghĩ gì
-Em … phải tự lập
-Tự lập không có nghĩa là phải bỏ đi , không có nghĩa là tách biệt mình và người thân , em cũng đã tự lập khi tự mình kiếm tiền còn gì . Em tìm cái tự lập nào khác nữa
-Nhưng … em vẫn luôn dựa vào mọi người
-Về chuyện gì , chuyện gì khiến em áy náy đến mức phải bỏ đi
-Về em , về Kyu , về bọn trẻ … mọi thứ
-Mọi người giúp em trông chừng Kyu , bọn trẻ , chơi với chúng , rồi những chuyện khác nữa , đó không phải là do em dựa dẫm … mà vì chúng ta là anh em
-Nhưng em …
-Em sợ những người bên ngoài bàn tán gì sao , anh không quan tâm họ nói gì , em là em của anh , tuy chúng ta không có quan hệ gì nhưng không phải cùng nhau trải qua mọi chuyện sao . Họ muốn nói gì thì nói , rồi họ cũng mệt thôi , em không phải áy náy . Em không phải người xấu , người xấu sẽ không để ý lời bàn tán của xã hội , chúng chỉ sợ chính lương tâm mình thôi …
Cậu nhìn anh , đôi mắt bỗng mờ đi vì nước . Teuk xoa 2 má cậu
-Khóc đi , đừng nuốt nước mắt nữa
Có vẻ như cậu chỉ chờ đợi bấy nhiêu , sau câu nói của anh cậu khóc òa lên như đứa trẻ bị ngã . Cậu vấp ngã nhưng mọi người sẵn sàng nâng cậu đứng dậy , cậu khóc mọi người sẽ thay nhau lau khô nước mắt , cậu vất vả mọi người chia nhau những vất vả của cậu … chỉ cần cậu đừng tách mình khỏi mọi người vì tất cả là anh em , đều là người 1 nhà …
Khoảng 2 ngày thì Min xuất viện , bọn trẻ ở nhà chờ sẵn umma về , vừa thấy cậu là chúng quên mọi người ngay , quẫy tay về phía cậu . Mọi người đều ở đây chờ đón cậu về , căn nhà đã thay mới vài chỗ cho thoáng mát , phòng Kyu được sửa chữa lớn hơn trước , có cánh cửa thông hẳn sang phòng cậu , phòng bọn trẻ cũng sát bên cạnh thậm chí YunJae còn cẩn thận lắp camera phòng khi chúng … khóc vì giật mình . 2 bà mẹ thấy cậu trở về khóc không ngừng , Min thấy thật có lỗi với mọi người
Teuk thì lơ đãng trong giây lát nhìn ra ngoài mỉm cười
“ Cám ơn Changmin … Em đã đưa Min về với mọi người … “
Anh giả vờ đến gần Min gạ gẫm
-Anh có cái này tặng cho em
-Gì vậy anh ?
Anh không trả lời mà mỉm cười đeo vào tay cậu chiếc nhẫn thanh lịch có gắn viên đá nhỏ trên đó
-Cái này …
-Nhẫn cặp đấy , Kyu cũng có 1 chiếc , giao lại cho em nhớ đeo đấy
-Nhưng …
-Không nhưng , anh đi ngang thấy đẹp nên mua , coi như quà mừng em trở về
Bọn trẻ thấy umma có cái gì lấp lánh đẹp lắm nên cũng nhoi nhoi theo Teuk đòi cho bằng được , dĩ nhiên anh đã chuẩn bị đủ
-Teuk appa cũng có quà cho mấy đứa này
Anh tự nói rồi lấy ra 3 cái hộp nhỏ , bên trong là những sợi dây chuyền lấp lánh cùng viên đá đỏ . Chính tay anh đeo vào và không quên nựng mỗi đứa 1 cái . Min rất thích quà Teuk tặng , viên đá đỏ nhìn rất đẹp … nhưng nó đâu phải đá quý hay kim cương mà là chip thông minh YunJae cài vào , thế này thì cả gia đình Min đừng mong biến đi đâu lần nữa
Dịp hiếm có này Won đâu thể bỏ qua , anh chọn chỗ và chụp 1 tấm ảnh thật đẹp cho mọi người
“ Ngày 572 , cả nhà Min trở về , nhớ bọn trẻ quá , Min ah nhớ đừng mang bọn trẻ đi đâu hay làm chuyện gì dại dột nhé . Mọi người cùng tụ họp lại ăn mừng sự kiện này , dĩ nhiên là anh Teuk trả hết , mình chỉ việc ăn thôi … Anh Teuk muôn năm ^^ … “
………..
Kyu cứng đờ mặt khi Hyuk đã kết thúc câu chuyện , cậu giữ bộ mặt ấy mãi 1 lúc sau đến khi Hyuk vỗ vai mới giật mình
-Sao , có tin không ?
-Tin , tôi tin rồi
Cậu nói như muốn khóc , Min phải 1 mình chịu nhiều cực khổ như vậy đều là vì cậu sao , đâu phải lần đầu cậu biết về chuyện này nhưng sao bây giờ cậu khó xử thế , cậu xấu hổ thế …
-Tin thì tốt rồi , giờ về xin lỗi 1 tiếng chắc Min sẽ bỏ qua
-Có được không ?
-Cậu cứ nghĩ đi , người bỏ ra 4 năm chăm sóc cậu mà không thể bỏ qua vài ngày cậu lạc bước sao
Hyuk tỏ vẻ chắc chắn nhìn Kyu , khiến cậu cũng yên tâm phần nào . Nhưng nhớ ra chuyện khác cậu níu tay Hyuk lại
-Khoan , còn chuyện của anh Teuk
-Chuyện đó … giống như nỗi đau của anh ấy vậy , tốt nhất là không nên hỏi
-Cậu không biết àh
-Tôi biết , nhưng không tiện nói
-Vậy để anh nói
Won Hyuk Kyu giật mình nhìn ra cửa , Teuk đang chậm rãi đi vào và theo sau là Hae . Đối với người nổi tiếng như anh và Hae thì chẳng có ai dám chặng lại , gặp được họ còn mừng vì đây là 2 chủ tịch của 2 tập đoàn lớn
-Anh , anh kể được chứ ?
Hyuk nhìn Teuk hơi nghi ngờ nhưng anh cười phá tan cái nghi ngờ của cậu
-Được chứ , chuyện của anh thì anh rõ nhất
Ai cũng ái ngại ngoài Kyu , cậu thì không biết còn những người còn lại lo anh buồn . Chuyện của anh có vui vẻ gì mà cứ kể đi kể lại , nhưng nếu anh muốn và Kyu cần biết thì cứ kể nó lần nữa , đồng thời nhắc anh hãy biết yêu quý những gì mình đang có … vì nó không thuộc về anh
…………..
Sau khi đưa gia đình Min về an toàn , Teuk bỗng có hi vọng về chuyện gặp lại Changmin . Anh nhớ đến cặp kính đặc biệt năm xưa , lúc đó anh làm gấp rút để kịp cho đêm định mệnh mà nó cũng có tác dụng tốt đến vậy thì sao nay không làm lại , anh có dư thời gian , chỉ cần sắp xếp công việc nữa là được
Nghĩ là làm , sau vài tuần lo làm việc cho xong thì cuối cùng anh cũng rãnh rỗi . Kịp lúc đơn đặt các linh kiện đặc biệt cập bến thế là anh bắt tay vào làm ngay . Lần này anh kĩ lưỡng hơn lần trước , cẩn thận từng chi tiết . Tốn gần 1 ngày cuối cùng cũng xong , đáp lại thành quả của anh là cặp kính đầy trông đợi , tuy nó chưa đẹp lắm , còn lấm lem đủ thứ nhưng anh háo hức mang thử nó vào . Tay bắt đầu xoay xoay công tắc thì đột nhiên nó nổ tung ngay trên mắt anh , những mảnh kính nhỏ vỡ nát găm gần như toàn bộ vào mắt ở cự li này
Đầu tiên là đau đớn nơi mắt , sau đó anh cảm nhận sự bỏng rát ở tay , đầu óc loạng choạng . Anh ngã ngay xuống đất , đầu đập vào cạnh bật máu . May mắn là còn đủ tỉnh táo , Teuk với tay bấm điện thoại về nhà cho lão quản gia
“ Alo … “
-Lão Lee … nhanh giúp tôi …
“ Cậu chủ … Cậu sao vậy … “
-Mau … xuống tầng hầm …
Cử động cơ mặt làm vết thương chảy nhiều máu , tuy còn đủ bình tĩnh nhưng anh không thể nói mãi được , hơn nữa chỉ cần như vậy thì lão quản gia sẽ xuống ngay . Đúng 5p sau , lão xông vào và hoảng sợ khi thấy Teuk thế này , bây giờ anh choáng rồi , mất máu kèm theo chút hoảng loạn làm anh ù tai không nghe được gì . Ông lão gấp rút đưa anh vào bệnh viện , chính tay Hyuk phẫu thuật gắp các mảnh kính ra và khâu lại vết rách ở đầu . Đêm đó anh khó ngủ , tự trách mình hơi nóng tính khi chưa kiểm tra công tắc , thôi coi như bài học lần sau anh sẽ chú ý hơn , mà không , ngay ngày mai xuất viện anh sẽ áp dụng bài học đó ngay
Sáng hôm sau anh đòi xuất viện , không báo cho ai biết , tự mình đi về . Teuk nghĩ bụng sẽ dọa lão quản gia 1 phen , lâu rồi không đùa với ông già ấy . Anh tự đẩy cửa vào , rón rén trong sân rồi nấm mình sau cánh cửa nhìn vào , ông lão đang loay hoay coi gì đó trên ghế nhưng nét mặt rất căng thẳng , anh thắc mắc và quan sát kĩ ông lão . Đột nhiên ông đứng dậy cầm xấp giấy đến gần lò sưởi và đốt đi
-Sao lại gửi vào lúc này , mau cháy hết đi
Anh thấy có gì đó bí ẩn vội chạy vào nhà , ông lão giật mình khi nhìn anh phản chiếu qua tấm gương
-Ông làm gì vậy ?
-Cậu chủ … cậu đã khỏe chưa mà về
-Tôi hỏi ông đang làm gì , đốt cái gì đó ?
-Giấy linh tinh thôi … cậu đừng bận tâm
Ông lão cố nhét mấy tờ giấy vào lò sưởi cho cháy hết , nhìn cảnh này tự nhiên anh thấy nóng cả người , chuyện gì trong nhà mà anh không biết , anh là chủ mà ông ấy dám giấu anh sao
-Giấy gì mà linh tinh
-Oh … nó …
-Nói …
-Tôi …
Anh xông tới lấy cây gắp mấy mảnh giấy ra trong nỗi sợ hãi của ông lão , ông ấy nhào đến ôm lấy anh
-Đừng mà cậu chủ , để nó cháy đi
-Ông làm gì vậy , buông tôi ra
-Tôi xin cậu , cho nó cháy đi
Ông càng nói anh càng muốn lôi hết nó ra , nhất định phải biết đây là giấy gì . Khi anh lôi được chúng ra thì nó đã cháy hết 1 nửa nhưng cũng đủ để anh thấy … chính mắt anh thấy dòng chữ ĐƠN XIN NHẬN CON NUÔI
Teuk mất bình tĩnh hơn khi thấy tên mình bên dưới dòng chữ đó , anh cầm chặt tờ giấy nhìn ông lão tội nghiệp
-Thế này là thế nào ?
-Oh … cậu chủ xin bình tĩnh
-Tôi hỏi ông đây là gì ?
Anh hét lớn làm ông lão giật mình té ngã ra sau
-Nói mau , nói …
-Cậu chủ xin bớt giận
-Mau nói cho tôi biết , con nuôi là thế nào
-Là … cậu chỉ là con nuôi
Anh thấy như có ai đó đánh 1 cú thật mạnh vào đầu mình , choáng váng hơn hôm qua lúc bị tai nạn . Tay anh run run nhìn tờ giấy
-Con nuôi … Ai nhận ?
-Là tôi …
-Ông , là ông sao
-Cậu chủ …
-Cha mẹ tôi là ai , mọi chuyện thế nào …
-Tôi không biết
-Không biết là thế nào , vậy tôi là ai … Tại sao nhận nuôi tôi
-Tôi xin lỗi cậu chủ …
-Kể cho tôi nghe
-Đêm đó , ông chủ bị bắn chết khi trên đường đến bệnh viện , 1 mình tôi ở lại trông chừng bà chủ và đợi bà sinh . Nhưng số phận nghiệt ngã lắm , bà chủ sinh khó nên mất , đứa trẻ chịu ngạt quá lâu rồi cũng qua đời …
-Sao nữa ?
-Lúc đó tôi … tôi rối lắm , cả tập đoàn lớn đột nhiên chẳng còn ai ngoài tôi . Tôi đã định bỏ đi để mọi việc ra sao thì ra nhưng ơn của ông bà chủ lớn lắm , tôi không bỏ được . Rồi tôi thấy cậu , cậu bị bỏ dưới gầm cầu thang , cậu khóc khỏe lắm . Lúc đó tôi đã nghĩ chỉ cần không ai biết thì tập đoàn này sẽ có 1 chủ tịch mới , khỏe mạnh … Nên tôi …
-Nên ông nhận nuôi tôi , đúng không ?
-Cậu chủ , xin cậu hãy vì tập đoàn này …
-Ông nói chỉ cần không ai biết , vậy những bác sĩ kia …
-Chính tôi … Chính tôi đã trả tiền cho Mafia để giết hết bọn họ , nếu họ còn sống chắc chắn sẽ tiết lộ chuyện này , tập đoàn sẽ đổ vỡ
-Vậy ông có nghĩ đến gia đình họ không ?
-Cậu chủ , năm nào tôi cũng bí mật gửi 1 khoản tiền cho họ …
-Tiền , lại là tiền sao … Tiền tiền tiền tiền , bất cứ cái gì cũng tiền . Tiền giải quyết được hết sao
-Cậu cứ trách tôi đi , tôi chịu hết
-Không , tôi không trách ông đâu , tôi sẽ trách số phận của mình
-Cậu chủ …
-Đừng gọi nữa , tôi không phải cậu chủ của ông , cũng không phải cậu chủ của tập đoàn này . Tôi không là ai hết
-Đừng mà , xin cậu đừng nói như vậy
-Buông tôi ra , tôi sẽ trả hết những gì mà hơn 20 năm nay ông cho tôi . Tiền bạc , danh vọng , cả tập đoàn này … tôi trả hết cho ông
Ông lão bò theo anh , nắm tay kéo lại nhưng anh hất ông ra , siết chặt mảnh giấy cháy rụi Teuk đi khỏi nơi đó . Cuối cùng anh cũng không biết mình là ai , cha mẹ là ai , người thân gồm những ai … anh chẳng có gì ngoài cái danh ảo mà anh sống trong nó hơn 20 năm
Giờ anh đi đâu , không nhà , không tiền , không người thân . Chẳng lẽ chạy đến bạn bè , anh biết họ sẽ giúp nhưng bản thân anh sẽ không chịu nổi việc này , khi mà anh chẳng còn gì … mà không , bản thân anh chẳng có gì mới đúng
Lang thang mãi anh dừng chân ngay trước công ty , thói quen của anh đây mà , mỗi khi không có gì làm sẽ dạo 1 vòng qua công ty xem mọi việc thế nào … nhưng giờ nó không còn là của anh nữa , nó là của ai đó . Teuk chẳng dám đứng trước nơi này , anh thấy xấu hổ với chính mình , anh băng qua bên kia đường ngồi xuống băng ghế đá , suy nghĩ đủ điều … Anh cầu cứu ai … Làm sao đây …
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip