Chap 14 : Chỉ có thể nhìn em từ xa
Cô xuất viện, từ ngày mất trí nhớ cô trở nên dễ gần và đáng yêu hẳn, làm chị lưu luyến không muốn rời bỏ cô. Chị sắp xếp một đội ám vệ mười người đi phía sau cô, bảo vệ cô.
Cô từ lâu đã biết có người đi theo mình, định dẹp hết bọn họ nhưng điều tra được họ không có ý xấu nên lại thôi.
Cô được Trần Hạo Đông Phong sắp xếp cho một y tá nữ bên cạnh, đi đến đâu cũng theo cô.
Hôm nay cô và y tá nữ đi dạo trung tâm mua sắm Phạm thị.
- Từ trước đến nay tôi ở quê chưa từng đi đến đây. Tiểu thư, cô thật mở rộng tầm mắt tôi...
- Nghe nói chủ của Phạm thị rất tài giỏi và đào hoa.
- Chị ta là Phạm Hương, trước khi lấy vợ thì rất đào hoa, sau khi lấy vợ vẫn như vậy và từ lúc vợ chị ta biến mất chị ta đã không chạm qua bất cứ một người phụ nữ nào nữa.
- Thì chị ta cầu mong vợ chị ta trở về. Thôi đừng quan tâm nữa đi thôi.
Trong nội tâm của cô rất quan tâm đến cái tên Phạm Hương này, cô có cảm giác như mình vô cùng thân thuộc, suy nghĩ hoài không ra thật ra chị ta là ai.
Cô bước đến cửa chính trung tâm, từ đâu xuất hiện một tên giật túi xách của cô, cô im lặng không kêu gì, ba trong mười người ám vệ chạy theo tên cướp lấy lại túi xách cho cô.
Cô không ngạc nhiên, vì có người theo cô từ lâu rồi, cô nghĩ là do anh cô Đông Phong sắp xếp...
Cô và y tá nữ đi dạo mua sắm hơn hai tiếng mới tính tiền, đến quầy nhân viên nhìn cô tươi cười.
- Tiểu thư, đồ của cô mua đã có người thanh toán.
Cô khó hiểu cầm túi đồ xách ra bên ngoài, ai lại rãnh rỗi thanh toán tiền giúp cô. Trong khi cô không biết trước đó, ám vệ đã gọi cho Phạm Hương nói cô đang ở trung tâm mua sắm Phạm thị nên chị hạ lệnh xuống tiền cô mua sắm chị sẽ thanh toán.
Cô bước ra đường, vừa đi vừa tán gẫu với y tá nữ. Cô không biết rằng phía xa cô có người rất yêu thương cô đứng nhìn cô. Chị rất muốn lại gần cô nhưng đáng tiếc chị không có tư cách...
Cô nói chuyện có lúc cười thật tươi làm chị cũng nở nụ cười, cô cười trông thật đẹp. Chị nhớ thương cô rất nhiều, nhưng không thể làm cho cô những điều lớn lao hơn vì bây giờ cô không còn là của riêng chị nữa... Chị đã hối hận lắm rồi, không dám mơ rằng cô sẽ quay về bên chị, nhưng chị mong đến khi cô nhớ lại sẽ tha thứ cho chị. Như vậy chị chết cũng cam lòng...
____________________________________
Viết xong chap này đăng lên rồi tui thấy nhức đầu quá huhuhu 😭😭😭😭
Nè đừng có ai canh me giết tui nha 😣😣😣, giận là không có chap mới đâu ó 😜😜😜
Nói chớ nhớ vote và cmt cho tui biết ý kiến của mọi người nha 😘😘😘
Lát nữa mọi người ngủ ngon mơ thấy người thương nha 😍😍😍
Chap đăng sớm hơn dự định nhá , dành cho những người hóng ó, au thương tất cả mọi người ❤❤❤💋💋💋
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip