Chap 5

  Sáng sớm Quang Anh dậy, hắn dẫn anh đi vệ sinh cá nhân rồi mặc thêm áo vào cho anh vì mới mưa xong nên trời vẫn còn lạnh lắm. Anh thì bệnh trong người hắn sợ anh ốm nặng hơn nữa. Hắn đi lại cái tủ đồ mới mua cho anh, lôi ra bao tay, bao chân, mũ len, thêm cái khăn choàng cổ nữa mặc vào cho anh, cực kì ấm áp. Hắn nhìn anh cứ như cục bông nhỏ vậy, đáng yêu quá đi.

  Hắn nựng má mèo nhỏ nhìn cưng chiều, anh cũng chớp chớp mắt nhìn hắn rồi đưa tay lên sờ lại mặt hắn làm hắn phì cười. Mèo nhỏ nay còn biết bắt chước cơ đấy!

  Thế nhưng hắn lại thở dài, đã cho mặc không biết bao nhiêu lớp đồ rồi mà vẫn nhỏ thế không biết. Cũng thắc mắc không biết rốt cuộc bé con này bao nhiêu cân đây nhỉ?

  Nghĩ rồi hắn liền dẫn anh xuống nhà, dẫn vào phòng tập thể hình của mình rồi đặt anh lên cân. Không tin được vào mắt mình, người trước mặt thế mà chỉ vỏn vẹn 32kg trong khi đã mặc rất nhiều lớp đồ rồi, vậy chẳng khác nào còn mỗi bộ xương thôi sao?
Nhất định không được, hắn lấy danh dự của mình thề là phải vỗ béo con mèo kia thật mập lên mới chịu. Nhưng vấn đề là cái người mang tên Quang Anh kia ăn như mèo liếm vậy, mỗi lần ép ăn nhiều là lại cắn chặt răng không chịu ăn, đau đầu thật đấy... Nghĩ thế thôi chứ cũng phải đưa anh đến bàn ăn.

"Nói tôi nghe xem anh muốn ăn gì?"

"..."

"Quang Anh đừng lười nói nữa, nói tôi nghe đi mà"

Bé con của hắn chỉ nói khi nào mình thích mà thôi, còn lại vẫn lười lắm. Hắn cố gắng thế nào thì anh cũng im lặng đành bất lực thở dài.

"Đức Duy"

"Tôi hỏi anh thích ăn cái gì cơ mà sao lại gọi tên tôi? Thích ăn tôi hả?" - hắn phì cười.

Anh nhìn hắn mắt chớp chớp khó hiểu rồi dời tầm mắt ra ngoài cửa thấy có chú bướm đang bay. Thế là đứng phắt dậy nhưng chân còn đang đau nên chỉ đi lấp nhấp ra ngoài, hắn liền vội đi theo. Quang Anh là vậy, vẫn cứ hay đi lang thang khắp nhà không mục đích nhưng đó chỉ là trong nhà thôi. Hôm nay lại còn đi ra cả bên ngoài nữa, anh cứ bước vô định theo chú bướm đến khi nó bay đi mất thì anh mới dừng lại nhìn, có một bụi hồng, hoa hồng đẹp lắm.

Anh đưa tay lên hái thì bị gai đâm chảy máu, anh vẫn không la gì cả mà tiếp tục đưa tay lên hái, ngón tay nhỏ đã bị gai đâm thấm đẫm cả máu chiếc bao tay. Hắn từ xa đã quan sát tất cả vội hốt hoảng chạy đến nắm tay anh lại, thấy chiếc bao tay đầy máu kia liền gỡ ra đưa ngón tay của anh vào miệng mình mà hút máu.

Quang Anh bị ngậm tay, lưỡi hắn chạm vào mấy đầu ngón tay làm anh nhột lắm, anh mỉm cười nhẹ. Tất cả mọi hành động đều khựng lại, hắn nhìn thấy anh cười. Nụ cười đầu tiên của anh trong ngôi nhà này, hắn vui thì vui lắm ấy nhưng vẫn lo lắng vì con mèo này tại sao cứ để bản thân mình bị thương mãi. Phải làm sao để anh không tự làm mình bị thương đây?

"Đau không?"

"Đau"

"Sao anh không la lên hả?"

"Im mới ngoan"

"Ngốc quá, đau thì cứ bảo là đau chứ"

Anh im lặng, nhìn hoa rồi lại nhìn hắn.

"Anh thích hoa?"

Nói rồi hắn đưa lên hái cho anh một đoá, anh giơ tay nhận lấy. Anh nhìn hoa màu đỏ rồi nhìn lại tay mình cũng đang rỉ máu, nhẹ nhàng ngắt một cánh hoa lên thầm cảm thán.

"Máu... ba mẹ"

"Quang Anh nhớ ba mẹ hả?"

"Nhớ, ba mẹ... muốn gặp"

Nhìn thấy anh như vậy hắn đau lòng lắm, ba mẹ mất rồi làm sao hắn có thể cho anh gặp đây? Nhẹ nhàng ôm anh vào lòng mình mà thủ thỉ.

"Ngoan, ba mẹ không có nhưng còn có tôi ở đây mà. Không sao đâu an tâm mà bên tôi nhé?"

Anh không nói gì, hắn bế anh vào nhà. Anh vẫn ngồi đó nhìn tay mình, anh nhớ ba mẹ cũng chảy máu rồi nằm đó, ba mẹ đi cùng nhau rồi. Nếu bây giờ anh cũng chảy máu nhiều như vậy thì có được ở với ba mẹ không? Quang Anh nhớ ba mẹ lắm rồi...

Hắn thấy anh cứ cúi xuống chăm chăm nhìn bàn tay mình như vậy, hắn liền hỏi.

"Có đau lắm không?"

"Nhớ... ba mẹ... muốn gặp"

"Quang Anh ngoan, ăn cơm xong tôi cho gặp ba mẹ được không?"

Anh ngồi yên cho hắn đút ăn, trên tay vẫn cầm chặt bông hồng đó, chặt đến nỗi nát hết. Nước của bông hồng chảy ra thấm đẫm tay anh, hai tay anh để trên đùi nên nước hoa nhanh chóng vấy bẩn hẳn một màu đỏ trên chiếc áo len trắng của anh.

"Máu"

"Không phải máu đâu, nước hoa đó. Nhìn xem anh làm nó nát hết rồi này."

Hắn đứng dậy lau tay cho anh, anh nhìn hắn.

"Đức Duy"

"Tôi nghe"

Anh im lặng nhìn hắn, hắn chỉ biết cười. Con mèo dạo này hay gọi hắn lắm, nhưng chỉ gọi thôi không có cái gì khác. Cái đó là gọi không mục đích đó nhưng anh thích gọi thì cứ gọi thôi, hắn cho gọi thoải mái không ngại trả lời đâu. Nghe tên mình được phát ra từ chiếc miệng nhỏ kia hắn thích lắm.

"Nhớ ba mẹ"

"Bé con ngoan ráng đi, tôi sẽ tìm ba mẹ cho Quang Anh nha"

Quản gia từ trên lầu chạy xuống.

"Cậu chủ ơi có cuộc gọi từ giám đốc Lê ạ"

"Tôi lên ngay, bé con ngoan ngồi đây đợi tôi đừng chạy lung tung."

Anh ngồi đó nhìn theo hắn, đột nhiên có tiếng la làm anh giật mình. Anh quay ra sau thấy có cô người hầu bị đứt tay mà chảy máu, cô ta vội bỏ cây dao xuống đó rồi chạy đi băng bó.

Quang Anh nhìn con dao, cái đó có thể làm chảy máu, chảy máu xong có thể gặp ba mẹ. Nghĩ rồi đi lại chỗ con dao cầm nó lên mà nhìn, đưa lên tay mình cắt thử một đường, máu chảy ra.

"Đau... máu chảy" - anh vì đau mà khẽ nhăn mặt.

Anh đứng nhìn máu chảy ra từ tay mình, nó chảy từ từ...

"Ba mẹ... Quang Anh nhớ"

Rồi anh lại tiếp tục đưa dao lên tay mình mà cắt, anh nhìn hai tay mình toàn là máu, máu chảy rất nhiều, máu nhiễu xuống sàn nhà dính đầy áo anh.

Hắn nghe điện thoại xong thì đi nhà, thấy bé con nhà hắn đứng dưới bếp, tay cầm con dao người đầy máu.

...

Giây phút ấy tim hắn như ngừng đập, vội lao nhanh xuống chỗ anh giật phăng con dao mà ném xuống đất. Tim hắn thắt lại khi cầm lấy cánh tay đầy vết cứa dài ngắn.

"NGUYỄN QUANG ANH! ANH LÀM CÁI GÌ VẬY HẢ?"

Hắn không nhịn được mà tức đến phát khóc, tại sao con người này lại luôn làm những chuyện khiến mình bị thương hoài vậy hả? Lại luôn khiến hắn đau lòng đến nghẹt thở, cuộc đời Hoàng Đức Duy chưa bao giờ khóc luôn mạnh mẽ chai lì trên thương trường giờ đây lại bật khóc vì con người này.

Anh thấy hắn khóc anh giật mình, anh cũng khóc, khóc thật to. Không lén chảy nước mắt như mọi ngày nữa mà nức nở khóc lớn trước mặt hắn. Hắn kéo anh vào lòng mà ôm chặt, anh dựa vào lòng hắn nói thật dài, tâm tư mà từ trước đến giờ anh luôn muốn nói với hắn.

"Quang Anh... Quang Anh... hức.. nhớ ba mẹ lắm.. huhu... chỉ có hức... làm như vậy... hức... thì mới được gặp ba mẹ thôi... hức... Quang Anh nhớ lắm... huhu"

Anh nói xong một tràng rồi khóc thật to, hắn ôm anh thật chặt, hắn cũng khóc... Hơn cả tháng nay ở với hắn đây không phải lần đầu tiên Quang Anh khóc nhưng đây là lần đầu tiên anh khóc lớn đến vậy.

"Khóc đi, ngoan... khóc xong sẽ hết nhớ, Quang Anh còn tôi mà đúng không? Đừng bỏ tôi lại mà, tôi cần anh... Quang Anh à"

Hắn sợ, Hoàng Đức Duy chưa bao giờ sợ gì cả nhưng đây là lần đầu tiên hắn sợ, hắn sợ chỉ cần hắn xuống chậm một chút thì có lẽ hắn thật sự đã mất Quang Anh. Hắn sợ lắm... không dám tưởng tượng đến cảnh tượng đó một chút nào.

Anh khóc đến mệt nên thiếp đi trong vòng tay của hắn, hắn bế anh lên lầu. Đi lấy khăn bông nhẹ nhàng rửa vết thương cho anh, rồi đi lấy cả hộp sát trùng với thuốc. Hắn nhìn cánh tay đến đau lòng, cũng phải hơn 10 vết cứa, tại sao phải hành hạ bản thân rồi hành hạ cả hắn nữa?

Con mèo ngốc này của hắn, thật sự là không thể rời anh đi được nửa bước. Hắn sợ nếu như hắn rời đi, hắn không dám nghĩ anh sẽ làm chuyện gì tiếp theo nữa, lần này anh đã làm hắn sợ lắm rồi. Hắn băng bó cẩn thận xong xuôi rồi lấy cái gối kê phía dưới tay anh cho êm, sợ khi anh chẳng may đụng trúng vết thương thì đau lắm.

Sau đó hắn đi gọi người bạn của mình là Trần Minh Hiếu.

"Cậu điều tra cho tôi xem vợ chồng cố cảnh sát trưởng tỉnh Thanh Hoá đang được an táng ở đâu?"

———— [ End Chap 5 ] ————

📍Kênh Youtube: Phương Ngọc

https://youtube.com/@hoacaidau6597?si=lzqzi3sT-ygU0xdW

📍Link Youtube [ Yoonmin] Vợ nhỏ Ít Nói tập 5:

https://youtu.be/uMsUBxa23do?si=FsEHV5AXlH6YMovT

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip