Chương 1 Tuyết Lạc Sơn Trang

Chương 1 Tuyết Lạc Sơn Trang.

Đại chiến qua đi, Tiêu Sắt còn chưa kịp cùng Vô Tâm cáo biệt liền phải xuất quân đi nam hạ để đánh lui Nam Quyết, khi trở về đã qua mấy tháng sau, Sau đó lại trở về thành Thiên Khải giúp đỡ ổn định triều chính xong xuôi tất cả thì hắn mới quay về Tuyết Lạc Sơn Trang.

Sáng sớm ngày hôm nọ

"Tiêu Sắt! Tiêu Sắt! Ta đã về rồi!" Người chưa tới tiếng nói đã tới trước, theo sau chỉ nghe "Phanh" một tiếng cửa bị người dùng sức đá văng, một bộ hồng y tóc ngắn thiếu niên mang theo gió lạnh kẹp bông tuyết từ ngoài cửa xông vào.

"Lôi Vô Kiệt, nếu ngươi còn đá văng cửa nhà ta lần nữa thì phải giao ra ngân lượng." Tiêu Sắt lười nhác dựa vào ghế trên sảnh chính khuôn mặt đầy u sầu nhìn tiểu nhị đang tính toán ngân lượng, cũng không ngẩng đầu nói đến.

Lôi Vô Kiệt vừa nghe phải bồi thường ngân lượng, vội vàng thức thời dùng tay nhẹ nhàng đem cửa đóng lại, nếu là ngoa thượng thì nhất định là phải tốn rất nhiều tiền bạc. "Tiêu Sắt, bọn họ đâu rồi? Như thế nào sao chỉ còn lại một mình ngươi?" Hắn ba bước trở thành hai bước đi vào ngồi xuống ghế trước mặt Tiêu Sắt cầm lên cốc nước trà trên bàn, mặc kệ là của ai ngửa đầu uống một hơi cạn sạch.

Tiêu Sắt ghét bỏ nhìn thoáng qua Lôi Vô Kiệt nói: "Thiên Lạc cùng Nhược Y đi chợ mua hàng tết, Cơ Tuyết trở về Bách Hiểu Đường xử lý nội vụ qua mấy ngày mới trở lại, vị đại sư huynh kia của chúng ta đã đi tìm Thiên Nữ Nhụy của hắn. Còn ngươi như thế nào lại trở về đây?"

Mấy ngày trước, Lôi Vô Kiệt nói phải về Lôi môn sẽ mau trở lại đây, này vừa đi chính là tám ngày, cũng không biết tiểu tử này chạy tới nơi nào, mấy ngày này Tiêu Sắt sắp bị mấy người kia làm ồn ào phiền não muốn chết, gom lại cùng nhau nói hát không ngừng, nói cái gì Tiêu Sắt cũng nghe không hiểu càng không muốn hiểu, ríu rít từ sớm đến tối, trước mắt bên tai rốt cuộc cũng thanh tĩnh một chút.

Lôi Vô Kiệt nhìn gương mặt đầy sự cần được giải thoát của Tiêu Sắt nhịn không được cười lên tiếng, nói "Ta là trở về Lôi Gia Bảo, trở về nửa đường thì lại đi ghé qua Kiếm Tâm Trủng, nhìn xem tỷ tỷ thế nào cho nên bây giờ mới trở về"

Hắn mới vừa nói xong, tiểu nhị đã đem sổ sách của khách điếm ra cho hắn, thở ra một hơi thở dài rồi nói: "Cuối cùng thẩm tra đối chiếu đã xong rồi, lão bản ngài hãy xem qua thử." Tiêu Sắt tiếp nhận sổ sách lật vài tờ liền hỏi "Đây là sổ sách trong một năm?"

Tiểu nhị nói: "Đúng là như vậy thưa lão bản"

Hắn vừa định khen một phen năm nay thu vào không tồi, đã bị tiểu nhị đánh gãy lời muốn nói, "Lão bản sổ ngài thấy chính là thu vào, còn quyển này là xuất ra." Nói xong còn đem một quyển hơi dày hơn so với quyển hắn đang cầm, đưa tới trước mặt hắn.

Tiêu Sắt tức khắc cảm thấy khí huyết cuồn cuộn, đầu váng mắt hoa, ngón tay thon dài run rẩy mở ra, bên trong tất cả đều là các khoảng chi tiêu của bọn họ, các loại sinh hoạt tiêu dùng hằng ngày, thế này đối với một con người yêu tiền như hắn quả thật là muốn lấy đi mạng sống của hắn, "Bang" Tiêu Sắt quăng lại sổ sách ở trên bàn, hít sâu một hơi nỗ lực áp xuống lửa giận, nói "Qua năm, các người nên làm gì thì làm. Đi đâu thì đi đi"

Lôi Vô Kiệt vẻ mặt mờ mịt nhìn nhìn Tiêu Sắt lại nhìn nhìn đến tiểu nhị, "Nhìn cái gì, hắn khẳng định là đang nói ngươi không phải nói ta."  Tiểu nhị dường như đối với lời đó không có chút phản ứng nào,  thu dọn sổ sách trên bàn chạy như bay vào bên trong.

"Tiêu Sắt, ngươi muốn đuổi đi chúng ta đi? Ngươi cũng quá không nghĩa khí đi!" Lôi Vô Kiệt bóp eo đứng lên hỏi.

"Ta không đủ ý tứ à? Còn cho các người ăn uống, trú ngụ lại nữa thì nơi này của ta sớm muộn cũng phá sản, các ngươi một đám người có nhà không chịu về ở chỗ này ăn vạ lấy ta, ngươi nói ta còn không đủ ý tứ à ?"Tiêu Sắt cầm bàn tính đánh vài vòng, đột nhiên đem bàn tính quăng ở trước mặt Lôi Vô Kiệt còn nói thêm: "Nếu là còn nghĩ tới chuyện ta cho ngươi ở lại đây thì tốt nhất nên trả một chút tiền trọ."

Lôi Vô Kiệt cúi đầu vừa thấy bàn tính thì oa oa kêu lên vài tiếng "Lấy nhiều tiền như vậy! Ngươi đây là hắc điếm*!"

"Hắc điếm? Ta cũng muốn sớm một chút biến thành nơi này thành hắc điếm thì cũng không đến mức lỗ vốn thành như vậy." Tiêu Sắt từ từ nói

"Ngươi! Hừ! Ngươi chẳng qua là thấy ta ăn nói vụng về liền khi dễ ta, nếu hòa thượng ở đây thì tốt rồi, nhất định sẽ làm ngươi á khẩu không trả lời được câu nào." Lôi Vô Kiệt nói không lại hắn, chỉ có thể lấy Vô Tâm tới để áp hắn.

Tiêu Sắt đôi mắt chợt lóe, trong óc liền xuất hiện Vô Tâm một gương mặt cực kỳ yêu nghiệt, chuyện cũ cũng từng màn xuất hiện ở trước mắt, hòa thượng kia một cái nhăn mặt một nụ cười, nhất cử nhất động còn rõ ràng trước mắt. Hắn đột nhiên cảm thấy mọi chuyện giống như vừa diễn ra vào ngày hôm qua, nhưng nghĩ lại thì bất tri bất giác cũng đã một năm, cũng không biết hòa thượng kia ở Thiên Ngoại Thiên sống như thế nào.

Lôi Vô Kiệt thấy Tiêu Sắt không nói lời nào, biết là đang nhớ tới Vô Tâm, kỳ thật chính hắn cũng thập phần nhớ tới hòa thượng kia, có khi là luôn hồi tưởng lại bọn họ ba người khi đi Vu Điền Quốc cùng nhau kề vai chiến đấu sự tình. Hắn "Bùm" một tiếng ngồi xuống ghế thở dài "Ai! Vô Tâm cũng thật là, trở về một năm, một phong thư cũng không có đưa tới, ngươi nói hắn có phải hay không đã đem chúng ta quên mất rồi!" Lôi Vô Kiệt hai tay chống cằm ngồi đối diện Tiêu Sắt oán giận nói.

"Ngươi tên khiêng hàng này" Tiêu Sắt bất đắc dĩ lắc đầu, tốt xấu hắn cũng ở bên cạnh người kia người một năm, lẽ nào còn không biết bản chất của Vô Tâm. "Thiên Ngoại Thiên bị chia cắt nhiều năm vừa mới mới có khởi sắc, hắn thân là Tông chủ của Thiên Ngoại Thiên, còn quá nhiều sự tình cần phải giải quyết, huống chi hắn còn muốn bế quan, ngươi nói hắn có thời gian viết thư cho chúng ta sao?"

"Đúng vậy! Ta sao lại không nghĩ tới những việc này chứ!" Lôi Vô Kiệt tự đánh vào đầu một cái để tỉnh ngộ, "Ngươi mới vừa nói hắn muốn bế quan, có phải hay không khi hắn trở ra thì ta liền đánh không lại hắn." Trong lòng đã bắt đầu nổi lên một tia thất bại.

"Ngươi đánh không lại ai?" Này một tiếng là từ ngoài cửa truyền đến, chỉ thấy một thiếu nữ mười phần linh khí một tay nắm ngân thương một tay vác sọt đi vào phòng, đi theo phía sau là một vị sư tỷ cũng vác sọt.

"Sư tỷ, Nhược Y! Các ngươi đã về rồi!" Lôi Vô Kiệt cao hứng chào hỏi

"Ngươi tại sao bây giờ mới trở về, còn nói là đi ba ngày, hảo gia hỏa, vừa đi liền đi một mực đến tận tám ngày, ta thì không có việc gì to tát nhưng chính là có người không giống như vậy." Tư Không Thiên Lạc một bên nói một bên làm mặt quỷ hướng Lôi Vô Kiệt điên cuồng ám chỉ.
Lôi Vô Kiệt ngây ngốc nhìn nàng mặt, một hồi lâu mới mở miệng "Sư tỷ mặt ngươi làm sao vậy, trúng gió sao?"

Tiêu Sắt đang uống nước trà, thiếu chút nữa liền phun ra, đỡ trán than nhẹ tiểu tử này khi nào có thể thông suốt a! Diệp Nhược Y cũng mặt đỏ nở nụ cười.

Tư Không Thiên Lạc suýt thì ngất đi, nàng đem trong tay đồ vật trong tay và ngân thương ném qua một bên, hô "Lôi Vô Kiệt! Đầu ngươi là đầu gỗ sao! Ngươi mới là người trúng gió đấy! Xem ra mấy ngày không gặp hai ta còn phải hảo hảo luận bàn luận bàn! Đi! Cùng ta đi ra ngoài từ từ luyện!"

"Ngươi ở đấy miệng méo mắt nghiêng, ta nào biết muốn làm gì, ta không đi, ta không luyện!" Lôi Vô Kiệt nhắm thẳng chạy về trốn ở phía sau lưng Tiêu Sắt mặt đầy ủy khuất nói

"Lôi Vô Kiệt, nếu ta là ngươi, thì hiện tại ta sẽ giúp Nhược Y thu thập đồ vật mới đúng." Tiêu Sắt nói xong đưa mắt ra hiệu

Lôi Vô Kiệt nháy mắt hiểu ra vấn đề, "Nga! Đúng vậy!" Thập phần cảm kích nhìn Tiêu Sắt liếc mắt một cái, sau đó nhanh chóng chạy tới bên cạnh Diệp Nhược Y để trợ giúp nàng.

Tư Không Thiên Lạc thấy Tiêu Sắt giúp đỡ hắn giải vây, trong lòng khó chịu, đi đến trước mặt hắn đem ngân thương đặt lên bàn, nói "Hừ! Tiêu Sắt, ngươi lại luôn che chở cho hắn!"

"Lôi Vô Kiệt tâm tư đơn thuần, loại chuyện này nếu muốn từ từ thì tới khi nào mới tốt đẹp." Tiêu Sắt chậm rì rì nói

Nghe hắn như vậy vừa nói, Tư Không Thiên Lạc liền không hề cãi cọ, nhìn chằm chằm vào Tiêu Sắt không nói. Tiêu Sắt thấy nàng nhìn chính mình không nói lời nào liền hỏi nói: "Ngươi muốn hỏi cái gì thì hỏi đi."

Bị hắn nhìn thấu tâm tư, Tư Không Thiên Lạc gật gật đầu hỏi: "Tiêu Sắt, ta càng ngày càng nhìn không hiểu nổi ngươi, ta phát hiện trong một năm nay ngươi vẫn luôn là uể oải ỉu xìu, cũng chưa bao giờ thấy ngươi cười, giống như là có gì đó, chẳng lẽ là Thiên Khải lại có chuyện gì đã xảy ra?"

Tiêu Sắt nghe xong lắc đầu, "Tân hoàng đã lập, Thiên Khải nguyên khí tổn thương nghiêm trọng, nghỉ ngơi dưỡng sức còn chưa đủ, nào còn có chuyện gì phát sinh." Hắn nói cái gì đó, lại giống như chưa nói cái gì. Tư Không Thiên Lạc nghĩ đến cũng không phải là cái đáp án này, về Thiên Khải nàng một chút cũng không có hứng thú, nàng chỉ để ý trước mắt nội tâm của người này suy nghĩ cái gì mà thôi, "Không phải Thiên Khải thì tốt rồi, vậy ta đây hỏi ngươi, ngươi...... Ngươi chừng nào thì trở lại Tuyết Nguyệt thành?" Tư Không Thiên Lạc nói xong lời cuối cùng có một chút không có tự tin.

"Trở về Tuyết Nguyệt thành?" Tiêu Sắt giương mắt nhìn Thiên Lạc chậm rãi nói "Không vội, như thế nào, ngươi nhớ nhà?"

"Ta mới không có" Tư Không Thiên Lạc lập tức phản bác, "Vậy ngươi...... Vậy ngươi......" Nói đến này trên mặt lại ửng đỏ một mảnh, thanh âm cũng càng ngày càng nhỏ, tay trái bắt đầu bấu vào vào tay phải có chút không biết làm sao.

"Ta cái gì?" Tiêu Sắt trong lòng đã đoán được ý của nàng, biết nha đầu này trong lòng nghĩ tới chính là cái gì, trên đường đi tới, bọn họ mấy người đều là vào sinh ra tử cùng nhau, nàng đáng yêu, nàng tiêu sái, nàng vì hắn một thương nhập tiêu dao, huống chi nàng vẫn là con gái của Tư Không Trường Phong sư phụ hắn. Hắn nợ Tuyết Nguyệt thành nhân tình, càng nợ Tư Không Thiên Lạc một phần tình, cho nên hắn là phải trả lại, chính là,... thiên hạ chưa ổn định, thân phận của hắn sớm muộn gì còn sẽ xảy ra chuyện, hắn không nghĩ tới sẽ làm người có nhược điểm bị người khác nắm trong tay, cũng không nghĩ tới sẽ có người phải lo lắng khi hắn bị thương, càng không nghĩ tới sẽ liên lụy Tuyết Nguyệt thành.

Tư Không Thiên Lạc trong lòng thở dài một tiếng, hỏi: "Vậy ngươi khi nào mang sính lễ tới tìm cha của ta"

Lôi Vô Kiệt cùng Diệp Nhược Y kinh sợ tại chỗ, hai người không hẹn mà cùng nghĩ thầm: Không hổ là đại tiểu thư của Tuyết Nguyệt thành, nói chuyện đúng là rất có quyết đoán.

Rốt cuộc, một tầng khoảng cách mỏng manh như giấy này cũng bị đâm thủng, muốn trốn tránh cũng là vô dụng chung quy hắn vẫn phải đối mặt với cái vấn đề này, vẫn là phải cho nàng có một cái công đạo. Vài người đều nhìn về phía Tiêu Sắt, trong lúc nhất thời, không khí đều ngưng động lại.

"Qua hết năm nay, ta sẽ cùng ngươi trở về" Tiêu Sắt cảm giác như trút được gánh nặng.
Tư Không Thiên Lạc không nghĩ tới hắn sẽ đáp ứng nhanh như vậy, hôm nay nàng cũng không biết bản thân mình làm sao vậy, sẽ đột nhiên hỏi cái này vấn đề, có thể là trong lòng nghẹn lâu lắm, liền buột miệng thốt ra. Mặt không khỏi đỏ lên "Nga" một tiếng sau đó cũng không quay đầu lại chạy tới lầu hai, nhốt bản thân mình ở trong phòng trên lầu hai không trở ra.

"Tiêu Sắt, tốt nha. Ta đây trước tiên chúc mừng ngươi một tiếng ! Hắc hắc!" Lôi Vô Kiệt xem náo nhiệt còn không chê việc nhiều , mới vừa nói xong đã bị Diệp Nhược Y kéo lôi đi.

Lôi Vô Kiệt bị kéo đến trong viện, Diệp Nhược Y đem đèn lồng trong tay nhét vào trong lòng ngực của Lôi Vô Kiệt rồi nói: "Ngươi đem đèn lồng giúp ta treo lên hết, tổng cộng 12 cái, một cái cũng không được treo thiếu ."
"Được rồi! Bên ngoài lạnh lẽo, ngươi thân thể không tốt thì không cần đứng ở bên ngoài lâu như vậy, nơi này giao cho ta đi." Lôi Vô Kiệt cợt nhả nói

"Vậy được, ngươi cẩn thận một chút, đừng ngã." Diệp Nhược Y ôn nhu cười, gương mặt hơi hơi phiếm hồng, xoay người chạy nhanh vào phòng.

Tuyết lặng yên không một tiếng động rơi xuống đất, tinh tế, nhẹ nhàng, đem tất cả những dấu vết trên mặt đất che lấp đi tất cả, tựa như tất cả mọi chuyện đều như trước chưa từng phát sinh chuyện gì. Một cái bông tuyết dừng ở cửa sổ còn  không kịp bể ra đã bị những bông tuyết khác rơi chồng chất lên nó đến khi bao phủ hết bông tuyết kia thì càng lúc càng cao, đến khi rốt cuộc không chịu nổi nữa mới rơi rụng xuống một bên chậm rãi hóa thành một vũng nước trong.

Tiêu Sắt đem tách trà trong tay còn chưa uống trà đặt lên bên trên cửa sổ, nhìn xa xăm nơi tuyết phủ trắng những ngọn núi ngoài kia Tiêu Sắt bất tri bất giác lại bắt đầu lâm vào trầm tư , cũng không biết trải qua bao lâu từ lúc trà còn nóng bốc khói nghi ngút đến bây giờ trà cũng đã lạnh.

Một tiếng "Sở Hà ca ca" đem Tiêu Sắt lôi trở lại trong hiện thực, "Ân? Làm sao vậy Nhược Y?" Tiêu Sắt ôn nhu hỏi

"Có một vài lời, ta không biết là có nên hỏi hay không." Diệp Nhược Y thử nói

"Ngươi muốn hỏi chuyện của ta cùng Thiên Lạc à." Tiêu Sắt đã đoán được nàng muốn hỏi cái gì, giơ tay đem chén trà đã tràn đầy băng tuyết uống một ngụm vào trong bụng cái loại lạnh lẽo như băng thế này theo máu chảy rộng lan đều toàn thân, làm hắn không khỏi rùng mình một cái, hắn chưa bao giờ uống qua loại trà lạnh như vậy.

Diệp Nhược Y gật gật đầu nàng nghe thấy hắn trả lời Tư Không Thiên Lạc, nàng nhìn ra được Tiêu Sắt cũng không có nhiều vui vẻ hoặc là không có một chút kích động nào có thể là tâm tư quá nặng nhìn không ra nhưng nàng là nữ nhi trực giác vẫn là chính xác hơn nàng cảm giác được là như vậy.

"Ngươi muốn hỏi đó là." Tiêu Sắt nói

"Sở Hà ca ca, ngươi thật sự thích Thiên Lạc sao?" Diệp Nhược Y hỏi một cái  đánh thẳng vào vấn đề trọng tâm.

"Ta...... Thích." Tiêu Sắt dùng tay cọ xát thành miệng tách trà, tự hỏi một lát

"Tựa như Sở Hà ca ca thích Nhược Y giống nhau phải không?" Diệp Nhược Y lại hỏi

Đang cọ xát tách trà ở trong lòng bàn tay bỗng nhiên hắn ngừng lại một chút sự thật là hắn chưa bao giờ nghĩ tới, Thiên Lạc cùng Nhược Y thật sự giống nhau sao? Hắn thích thật sự cũng chỉ là bằng hữu chi gian, huynh muội trong lúc khó khăn luôn giúp đỡ hỗ trợ lẫn nhau, là cái loại cảm giác này sao?

Diệp Nhược Y thấy hắn không đáp, trong lòng liền có đáp án, "Sở Hà ca ca, ngươi căn bản không phải là yêu nàng phải không? Ngươi là mang theo trách nhiệm mới đáp ứng mối hôn sự này, ta biết ngươi nghĩ rằng ngươi không thể thiếu nợ người ta ân tình, nhưng đây là chuyện chung thân đại sự của ngươi cũng là chuyện chung thân đại sự của Thiên Lạc, thật sự rất cần ngươi nghiêm túc tự hỏi. Có cảm giác, có một chút thích, tất cả đều đó chỉ là một phía phiến diện, nếu thật sự thích một người thì toàn bộ tâm trí đều là người đó, vì hắn có thể trả giá hết thảy tất cả mọi chuyện, vì hắn mà tức giận, vì hắn mà đau khổ, vì hắn mà sốt ruột, vì hắn mà kinh hoảng thất thố, càng sẽ vì hắn mà mở rộng tấm lòng, thậm chí là cãi nhau đều sẽ vui vẻ, quan trọng nhất chính là muốn có được hắn, vĩnh viễn bầu bạn bên cạnh hắn."

Nàng dừng một chút rồi lại tiếp tục nói thêm: "Sở Hà ca ca, nếu ngươi thật sự thích Thiên Lạc, thì hiện tại sẽ không phải là bộ dạng như thế này, bởi vì tình yêu sẽ thay đổi một người, nhưng ta còn chưa nhìn thấy được người nào khiến cho ngươi thay đổi thành bộ dạng như vậy. Thiên Lạc là hảo tỷ muội tốt của ta còn ngươi là ca ca của ta, cho nên ta hy vọng việc các ngươi đã quyết định sẽ không bao giờ hối hận." Diệp Nhược Y nói sau nhẹ nhàng vỗ vỗ lên bả vai của Tiêu Sắt , rồi nàng mở cửa hướng đến nơi của Lôi Vô Kiệt mà đi đến, nói là đi đến nhưng thật sự giống như là đang lao tới chỗ đó.

Trong phòng chỉ còn lại duy nhất một mình Tiêu Sắt, an tĩnh đến mức có thể nghe được tiếng tim đập, lại như không thể nào nghe được tiếng lòng của hắn, Diệp Nhược Y nói những câu này chọc đúng vào trúng chỗ trong lòng của hắn, một cái đạo lý đơn giản như vậy hắn lại chưa bao giờ nghiêm túc nghĩ tới, nàng nói từng cái từng cái tất cả hắn đều chưa từng làm được, cũng chưa từng làm qua..

Lúc ăn cơm trưa, mỗi người ngồi ở trên bàn ăn đều có có nhiều loại tâm tư khác nhau, chỉ có một mình Lôi Vô Kiệt là từng ngụm từng ngụm bỏ đồ ăn vào trong miệng. Tư Không Thiên Lạc là người ăn xong đầu tiên nàng thất thần nói "Ta, ta ăn xong rồi, ta phải đi xem xem còn thiếu thứ gì không để còn chuẩn bị đi mua sắm thêm."

"Từ từ, ta và ngươi cùng nhau đi." Diệp Nhược Y giữ chặt Tư Không Thiên Lạc đang muốn rời đi mà nói.

"Ta cũng muốn đi cùng ngươi Nhược Y." Lôi Vô Kiệt bận rộn lo lắng lau lau miệng muốn đứng dậy, lại bị Diệp Nhược Y một phen đè lại, vẻ mặt ôn nhu nói: "Ngươi ở nhà đừng đi, ngoan ngoãn chờ ta trở lại."

Một câu, nói Lôi Vô Kiệt đầy mặt đỏ bừng, trong mắt tràn đầy tình yêu, nghe lời ngồi trên ghế không có làm thêm động tác nào nữa.

"Khụ!" Tư Không Thiên Lạc đoán chừng không muốn xem hai người này tiếp tục tình chàng ý thiếp nữa nên nhanh chóng kéo Nhược Y hướng ngoài cửa mà đi, :"Đươc rồi Nhược Y chúng ta đi thôi.!"

"Ai từ từ! Sư tỷ! Nhược Y còn chưa có lấy áo choàng, nàng thân thể yếu đuối......" Lôi Vô Kiệt cầm lấy áo choàng đuổi theo. Trong phòng chỉ còn sót lại duy nhất một mình Tiêu Sắt, từ khi nghe Diệp Nhược Y nói xong, hắn mới phát hiện, nguyên lai chính ra yêu một người là cái bộ dạng như thế này, lúc trước hắn vẫn luôn không có cẩn thận quan sát Diệp Nhược Y và Lôi Vô Kiệt rất là tình, hôm nay vừa thấy quả nhiên ngọt đến rụng răng.

____
*Hắc Điếm : Nơi tụ tập ăn chơi và làm điều phi pháp của bọn lưu manh, trộm cướp

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip