Chương 3 Mất Tích

“Ta chỉ cần biết Vô Tâm không thể có việc, ta cần thiết phải đi.”
========

Chương 3 Mất Tích

Tân niên ngày đầu tiên, Tiêu Sắt bị tiếng đập cửa dồn dập đánh thức, đêm qua uống có hơi nhiều lại bị gió lạnh thổi qua bây giờ đầu còn ẩn ẩn đau, hắn cực không tình nguyện mở mắt ra, còn buồn ngủ khoác quần áo mở cửa, nháy mắt một gương mặt phóng đại kề đến sát mặt hắn, “Tiêu Sắt! Tân niên vui vẻ!”

Lôi Vô Kiệt cười nịnh nọt, tay lại duỗi tới trước mặt Tiêu Sắt quơ quơ. “Chúc tết là phải cho tiền mừng tuổi! Bạc bạc!” Chiếm trước thời cơ mới có thể lấy được bạc, Lôi Vô Kiệt suốt đời sáng suốt toàn là dùng ở trên người Tiêu Sắt.

“Lăn ~” Tiêu Sắt ném xuống áo khoác lông, lại nhanh chóng quay về ổ chăn.

“Keo kiệt!” Lôi Vô Kiệt thấy chiêu này không có hiệu quả, có một chút mất hứng, ngồi ở mép giường hắn lải nhải nói: “Tiêu Sắt, ngươi cũng phải đứng dậy sinh hoạt hít thở, ngươi xem ngươi một năm ngày, càng ngày càng lười, ngươi là muốn lớn lên ở trên giường và trên ghế hả.”

Tiêu Sắt nhắm hai mắt cũng không để ý tới hắn, tùy ý hắn giống như cái lão mẹ già ở bên cạnh lải nhải, “Tiêu Sắt, ta nói ngươi có nghe thấy được không? Tiêu Sắt? Tiêu Sắt? Đứng lên đi, mọi người đều ở dưới lầu, không đi xuống tâm sự sao? Nằm ở trên giường nhiều rất nhàm chán!” Lôi Vô Kiệt nói nửa ngày, thấy hắn cũng không nhúc nhích.

Tiêu Sắt bị hắn dong dài phiền lòng, ngồi dậy một bên xoa huyệt Thái Dương một bên nhìn hắn nói: “Lôi Vô Kiệt, ngươi rất nhàn hạ có đúng không, buổi sáng không đi gặp Nhược Y của ngươi đi chạy tới nơi này của ta làm cái gì?”

“Ta sợ quấy rầy nàng nghỉ ngơi, liền tới nơi này của ngươi.” Lôi Vô Kiệt nói

“A..h ~ ta đã bao nhiêu lâu không cùng ngươi so chiêu?” Tiêu Sắt ra vẻ trầm thấp uy hiếp nói, giống như trong cơ thể tùy thời sẽ bùng nổ một cổ lực lượng đem hắn đá ra khỏi cửa đi.

Lôi Vô Kiệt cả kinh, vội vàng thối lui đến ngoài cửa cung cung kính kính nói: “Ta đây đi liền, Tiêu lão bản thỉnh ngài nghỉ ngơi tiếp tục.” Sau đó xoay người đã không thấy bóng dáng, Tết nhất hắn không nghĩ mình sẽ bị đánh đâu. Tiêu Sắt đứng dậy vừa định đóng cửa, lại nghe Lôi Vô Kiệt đã chạy đến dưới lầu lớn tiếng nói: “Cơ Tuyết cô nương, ngươi đã về rồi!”

Liền không đóng cửa lại, đứng tựa người ở cửa nhìn nhìn. Chỉ thấy áo gấm đầu bạc một vị nữ tử thần thái tỏa sáng rất có mị lực đi vào tới, tiếp đón cũng chưa kịp nhanh chóng đi lên liền hỏi, “Tiêu Sắt đâu! Ta tìm hắn có việc!” Cơ Tuyết ngữ khí có chút dồn dập

Lôi Vô Kiệt giơ tay chỉ chỉ lầu hai, rồi nói: “Tên kia ngủ nướng không dậy nổi, hắn hình như muốn lớn lên ở trên giường luôn, chuyện gì vậy sao lại vội vã như vậy……”

Tiêu Sắt không chờ hắn nói xong đã thả người nhảy xuống, khinh công phiêu phiêu đứng ở phía sau của nhấc chân đá tên kia một cái, Lôi Vô Kiệt nhếch miệng che lại mông thập phần ủy khuất.

Tiêu Sắt không thêm để ý tới hỏi: “Như thế nào, sư phó hay lão nhân gia thân thể lại không tốt?”
Cơ Tuyết trừng mắt nhìn Tiêu Sắt liếc mắt một cái “Mới không có! Ta có chính sự!”

Tiêu Sắt làm cái thỉnh thủ thế, “Ừm……” Cơ Tuyết khẽ cắn cắn môi một chút, đôi tay ôm kiếm dừng lại, sau đó nói: “Thiên Ngoại Thiên Tông chủ Diệp An Thế mất tích.”

Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người sửng sốt một chút, lại trăm miệng một lời nói: “Vô Tâm!” Tiêu Sắt đồng tử hơi hơi co rụt lại, trong lòng lộp bộp một chút, bỗng nhiên nhớ tới giấc mộng kì quái đêm qua, chẳng lẽ thực sự có chuyện gì đã xảy ra……

Cơ Tuyết gật gật đầu nói: “Kỳ thật ngày hôm ta đã qua thu được tin tức này, nhưng là ta còn muốn xác nhận thêm một chút mới được.”

“Nguyên lai ngươi nói sự chính là cái này…… Còn có cái tin tức gì khác sao?” Tiêu Sắt biểu tình có chút trầm trọng, một năm này giang hồ nhìn như gió êm sóng lặng kỳ thật sóng ngầm kích động, tất cả thế lực đều khôi phục nguyên khí, liền chờ một thời cơ, hiện giờ Vô Tâm mất tích khả năng chính là cơ hội này, hắn…… Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

“Ừm…… Kỳ thật còn có một cái tin tức không quá đáng tin , là về ngươi.” Cơ Tuyết nói

“Ta?” Tiêu Sắt kinh ngạc nhìn Cơ Tuyết, mọi người cùng nhau nhìn thoáng qua, có điểm sờ không được manh mối, một năm này Tiêu Sắt hận không thể lớn lên ở khách điếm, thật chính là không ra khỏi cửa lớn , không đi qua cửa nhỏ. Xem ra tin tức này xác thật không đáng tin.

“Cơ Tuyết, Bách Hiểu Đường của các ngươi đều tra tin tức kiểu gì vậy.” Lôi Vô Kiệt nhịn không được đi đến trêu chọc .

“Nghe ta nói cho hết lời!” Cơ Tuyết liếc trắng mắt Lôi Vô Kiệt một cái lại nói: “Chúng ta thu được tin tức đến là, Diệp An Thế trước khi mất tích có gặp qua Vĩnh An vương Tiêu Sở Hà.”

Lời này vừa nói ra, trong phòng thoáng chốc an tĩnh lại, ánh mắt đều nhìn về phía sắc mặt trầm trọng của Tiêu Sắt, chỉ thấy hắn cau mày trong mắt tựa hồ có một đạo hàn quang hiện lên, thân thể quanh mình cũng nổi lên một tia sát khí.

“Tiêu Sắt, ngươi khi nào thì trộm đi gặp qua Vô Tâm? Chúng ta như thế nào đều không biết?” Tư Không Thiên Lạc đang hỏi đúng là suy nghĩ của mọi người.

Tiêu Sắt than nhẹ một tiếng nói đến: “Ta vẫn chưa gặp qua Vô Tâm, đây rõ ràng là muốn dẫn hắn rời đi khỏi Thiên Ngoại Thiên.”

“Hắn mất tích đã bao lâu, Thiên Ngoại Thiên có những động tĩnh gì?” Tiêu Sắt nhìn chằm chằm vào Cơ Tuyết nghiêm túc hỏi

Cái này biểu tình đã thật lâu không xuất hiện ở trên mặt hắn, từ sau khi trở lại Tuyết Lạc Sơn Trang, cả người liền hoàn toàn không nghe thấy thế sự bên ngoài, giống như trong cuộc đời những thứ thuộc về mình mọi chuyện nên làm đều làm xong, lớn lớn bé bé mở tiệc chiêu đãi đều từ chối ngay cả Hoàng đế Tiêu Sùng mở tiệc đều bị hắn cho người từ chối ngoài cửa, thậm chí lời nói đều thiếu một nửa, mà hiện tại Cơ Tuyết từ trong ánh mắt của hắn lại phảng phất nhìn thấy được hình ảnh kiêu dũng thiện chiến của Vĩnh An vương một năm trước.

“Ba ngày trước mất tích ở phụ cận của Vu Điền Quốc, Thiên Ngoại Thiên hẳn là còn không biết sự tình, nghe nói…… Diệp An Thế bị trọng thương  sống chết chưa rõ.” Cơ Tuyết trả lời nói

“…………” Nghe được câu cuối cùng Tiêu Sắt nhắm mắt lại siết chặt nắm tay, đêm qua mơ thấy tình hình lại xuất hiện ở trong đầu, không biết vì sao ngực Tiêu Sắt cũng giống như ở cảnh trong mơ ẩn ẩn phát đau.

“Vô Tâm lợi hại như vậy như thế nào sẽ…… Chúng ta đi đến cứu hắn!” Lôi Vô Kiệt nghe xong gấp đến độ không chờ được

“Phụ cận Vu Điền Quốc……” Tiêu Sắt yên lặng nói, nghĩ tới khi đó bọn họ ba người gặp gỡ ở Vu Điền Quốc, đến Mộ Lương Thành rất gần, nhưng Lạc Thanh Dương sẽ không làm thương Lôi Vô Kiệt, lại nghĩ đến phía trước Lôi Vô Kiệt còn lọt vào Nam Quyết bắt cóc người…… Nam Quyết…… Nam Quyết…… Muốn làm cái gì thì cần đem người dẫn ra Thiên Ngoại Thiên……

“Cơ Tuyết, tùy thời phát tin tức cho ta, đại sư huynh, Thiên Lạc các ngươi cùng Nhược Y về Tuyết Nguyệt thành trước sau đó lưu ý một chút các đại phái có hay không cái gì rục rịch, đúng rồi, phải đặc biệt lưu ý đến Ám Hà.” Tiêu Sắt nói

“Ngươi hoài nghi việc này là cùng với Ám Hà có liên quan tới nhau?” Đường Liên hỏi

“Cơ Tuyết nói Vô Tâm trước khi mất tích gặp qua ta, người hắn “Thấy” rất có khả năng chính là Ám Hà Mộ Anh. Nếu Ám Hà thật sự tham dự việc này, đến lúc đó các ngươi ở bên này tùy thời cùng ta tiếp ứng.” Tiêu Sắt tưởng tượng đến Mộ Anh liền hận đến ngứa răng, Ám Hà thật là hoạt động gì cũng đều dám tiếp nhận.

“Vô Tâm như thế nào sẽ trêu chọc trúng Ám Hà?” Đường Liên nghĩ mãi không rõ, tuy nói thời điểm đại chiến Vô Tâm cùng người của Ám Hà từng có giao thủ, nhưng cũng không đến mức kết thù, nhưng nếu như tính kết thù cũng không cần dịch dung thành bộ dạng của Tiêu Sắt, chẳng lẽ nói…… Hắn nhìn về phía Tiêu Sắt.

“Ta cũng không xác định được, các ngươi đi về trước, có một chút tin tức lập tức cho ta biết.” Tiêu Sắt bay lên lầu hai bị Lôi Vô Kiệt gọi lại.

“Ta đi đâu đây!” Lôi Vô Kiệt ngo ngoe rục rịch hỏi

“Ngươi cùng ta đi Vu Điền Quốc tìm Vô Tâm.” Tiêu Sắt nói

Cơ Tuyết nghe được hắn muốn đi Vu Điền Quốc, liên tục lắc đầu nói: “Ngươi không thể đi, ngươi không thể đi đến nơi nào của Nam Quyết hết, Ngao Ngọc còn càng đang coi ngươi là địch, hơn nữa Nam Quyết cao thủ cũng không ít, càng không ít kiếm tiên, nếu như lỡ là bẫy rập, ngươi tự thân sẽ khó bảo toàn.”

Tiêu Sắt nhìn Cơ Tuyết, biểu tình kiên định nói: “Ta chỉ cần biết Vô Tâm không thể có việc, ta cần thiết đi.”

Tư Không Thiên Lạc vừa nghe vừa nắm chặt ngân thương trong tay, có chút lo lắng nói: “Đi Vu Điền Quốc chính là chính là rời đi Bắc Ly, các ngươi nhất định phải cẩn thận!”

Tiêu Sắt gật gật đầu, vào phòng, không bao lâu hắn đã cởi bỏ áo lông chồn thay một bộ quần áo nhẹ gọn, tư thế oai hùng, tay cầm Vô Cực Côn cùng tất cả mọi người tụ ở cửa sơn trang, lúc này đúng là lúc ánh mặt trời vừa lên cao, gió cuốn tất cả những bông tuyết ở trên người của bọn họ xuống dưới, phảng phất giống như bọn họ là thần bảo hộ của nơi này.

Lương thực hảo hạn, cùng xe ngựa cũng đã bị tốt, Đường Liên, Lôi Vô Kiệt đám người chờ xuất phát, từ trước tới nay đều không có quá nhiều lúc khí phách hăng hái như bây giờ. Cơ Tuyết trước tiên rời đi trước một bước, Đường Liên cùng Tư Không Thiên Lạc cũng lục tục lên xe ngựa, Lôi Vô Kiệt cùng Diệp Nhược Y cùng nhau dặn dò vài câu sau đó cũng lên xe ngựa liền rong ruổi mà đi. Nhìn xe ngựa đã đi xa, hai người nhìn nhau cười, “Tiêu Sắt, lúc này lại là hai ta.” Lôi Vô Kiệt cười nói đến

“Lúc này có thể tìm được đường đi sao?” Tiêu Sắt nghiêng người lên lưng ngựa.

“Đều đã đi qua một lần có thể không nhớ rõ sao? Chúng ta lần này liền đi đem Vô Tâm cứu trở về tới! Đi!” Lôi Vô Kiệt đi trước hắn một bước giơ roi giục ngựa, vó ngựa làm vô số bông tuyết bay tán loạn ở không trung lấp lánh sáng lên.

Tiêu Sắt khóe miệng hơi hơi giương lên, nắm chặt dây cương hét lớn một tiếng “Đi” đuổi theo, hai người thực mau biến mất ở trên mặt tuyết, lưu lại một khách điếm trống trơn.

Trong xe ngựa, Đường Liên cau mày cùng Tư Không Thiên Lạc trong tay nắm chặt binh khí không nói một lời ngồi ở chỗ kia, Diệp Nhược Y cười khổ một chút trêu ghẹo nói: “Hai người các ngươi sao lại khẩn trương như thế vậy, một người là Thiên Ngoại Thiên Tông chủ một người là Vĩnh An vương, các ngươi yên tâm đi, bọn họ sẽ không có việc gì.”

Hai người vừa nghe nàng nói như vậy, căng thẳng thần kinh ít hơn một ít, Đường Liên thở dài nói: “Năm đó lần đầu tiên thấy Vô Tâm, thật sự nghĩ là một yêu tăng, thẳng đến lúc hắn giúp ta dùng Vạn Thụ Phi Hoa đánh lui Bạch Phát Tiên, ta mới biết được ta nghĩ sai về hắn, lại đến lúc sau này sư tôn muốn ta bằng tâm mà động, sau đó hắn cũng rất nhiều lần ra cứu giúp ta…… Ta Đường Liên không có mấy người bằng hữu hắn tính là một người, hiện giờ hắn sinh tử chưa biết, ta thật sự có điểm lo lắng……”

“Chính là bởi vì hắn đã cứu chúng ta, cho nên chúng ta mới phải tin tưởng hắn, hắn cơ trí như vậy nhất định sẽ không có việc gì.” Diệp Nhược Y an ủi nói

“Chính là, nếu Ám Hà thật sự tham dự, thì đúng là rất phiền toái, bọn họ thật sự khó đối phó.” Tư Không Thiên Lạc lo lắng nói

“Cho nên, Sở Hà ca ca muốn chúng ta chú ý vào Ám Hà tùy thời mà cùng với hắn liên lạc. Chỉ là trước mắt ta lo lắng……” Diệp Nhược Y nhìn về phía Tư Không Thiên Lạc cùng Đường Liên.

“Lo lắng cái gì?” Hai người trăm miệng một lời hỏi

“Ta lo lắng hai người bọn họ sẽ lạc đường.” Diệp Nhược Y nghiêm túc nói xong, ba người không hẹn mà cùng nở nụ cười, bên trong xe ngựa không khí nháy mắt hòa hoãn không ít.

Oanh oanh yến yến, ca vũ thăng bình, hồng la màn lụa, mỹ nhân tam cố, nhất cố khuynh nhân thành, tái cố khuynh nhân quốc, tam cố khuynh nhân tâm.

“Mỹ Nhân Trang” nhìn địa phương quen thuộc, Tiêu Sắt vô ngữ nhìn Lôi Vô Kiệt, không biết nên khóc hay cười nói: “Quả nhiên là đã đi qua địa phương này, ta đoán kế tiếp chúng ta đi hẳn là cái khách điểm hoang phế kia đi.”

Lôi Vô Kiệt gãi gãi đầu thập phần ngượng ngùng nói: "Đường đi này ta không tìm được, không tìm người quen hỏi một chút sao, vừa đúng lúc Thiên Nữ Nhụy tại đây.”

Hai người xuống ngựa, vào Mỹ Nhân Trang, Lôi Vô Kiệt lần đầu tiên tiến loại địa phương này, lần trước Tiêu Sắt cùng Đường Liên cùng hắn ở hậu viện nhìn qua quan tài hoàng kim, cho nên chưa từng tới nơi đây, lần này làm cho hắn mở rộng tầm mắt của mình.

Lôi Vô Kiệt hận không thể lại mọc nhiều hơn hơn mấy con mắt, từ lúc vào cửa đến bây giờ miệng không khép lại được. “Oa! Này Mỹ Nhân Trang cũng quá lớn!” Tiêu Sắt giơ tay liền gõ đầu của hắn, nói: “Ngươi còn có loại tâm tư này ta sẽ nói cho Nhược Y.”

“Đừng đừng đừng! Ta lại không có làm cái gì, lại nói ta đối với mỹ nhân nơi này không có hứng thú, thứ ta cảm thấy hứng thú chỉ có rượu mà thôi.” Lôi Vô Kiệt xoa đầu vội vàng giải thích

“Nơi này có rượu nhưng không quá “ Dễ uống”, có người uống rồi tới mạng cũng không còn.” Tiêu Sắt chậm rì rì đi tới

Lúc này có một người thị nữ hướng bọn họ đi tới, đối bọn họ làm một động tác hành lễ ôn nhu nói: “Nhị vị khách quan Thiên Nữ Nhụy cho mời.”

Hai người theo thị nữ dẫn đường đi lên lầu 3, không hổ là Thiên Nữ Nhụy, lầu 3 là nơi nhìn tốt nhất, toàn bộ Mỹ Nhân Trang đều thu hết đáy mắt, vô luận người tới người nào đều trốn không qua được đôi mắt của nàng.

“Đi xuống đi” âm thanh quen thuộc truyền đến, thị nữ lĩnh mệnh đi xuống lầu thang, Thiên Nữ Nhụy xuất hiện ở trước mặt hai người bọn họ

“Tiến vào nói chuyện.” Dứt lời đem hai người mời vào bên trong phòng, đóng cửa lại.

“Ngươi biết chúng ta muốn tới?” Tiêu Sắt tìm cái ghế dựa ngồi xuống.

Thiên Nữ Nhụy xác định bên ngoài không người nào khác, thướt tha xoay người nói: “Là Liên nói cho ta, hắn sợ các ngươi lạc đường cho nên đã truyền phi cáp riêng cho ta, Thiên Ngoại Thiên Tông chủ Diệp An Thế mất tích ta cũng là biết đến. Gần nhất ở Mỹ Nhân Trang này thật ra không có nhân vật nào đáng khả nghi, nhưng nghe nói hướng đi trên đường đến Vu Điền Quốc xuất hiện không ít người Nam Quyết.” Thiên Nữ Nhụy cũng không vòng vo.

“Xem ra thật sự bọn họ cùng Nam Quyết có quan hệ, bọn họ rốt cuộc muốn làm cái gì……” Tiêu Sắt tinh tế cân nhắc, Vô Tâm mất tích sốt ruột nhất trừ bỏ Thiên Ngoại Thiên cũng chỉ có hắn, nếu dùng bộ dáng của hắn dẫn vô tâm ra ngoài, lại thả ra tin tức cho hắn biết…… Bọn họ mục tiêu kỳ thật là…… Tiêu Sắt nghĩ đến đây đáy mắt nổi lên một tia sát ý.

“Ngựa của các ngươi cũng nên nghỉ một chút, ta cho cho người chuẩn bị ngựa mới thượng đẳng , không chỉ có chạy nhanh còn biết nhận diện đường.” Thiên Nữ Nhụy trêu chọc nói

“Ngươi cũng đừng trêu chọc chúng ta, biết Vô Tâm mất tích chúng ta đều lo lắng gần chết ngựa ngày đêm không nghỉ cứ hướng này mà đuổi đến.” Lôi Vô Kiệt ủy khuất nói

Thiên Nữ Nhụy xinh đẹp cười nói “Các ngươi đi nhanh đi, ta sẽ giúp các ngươi cẩn thận quan sát phụ cận của nơi này, nếu có tình huống như thế nào khác ta sẽ tùy thời thông báo cho ngươi.”

“Kia được, làm phiền, chúng ta đi trước một bước.” Không kịp nhiều lời Tiêu Sắt cùng Lôi Vô Kiệt phi thân rời khỏi Mỹ Nhân Trang, cưỡi ngựa hướng về Vu Điền Quốc mà chạy đi.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip