28
Đảo mắt đã sắp đến sinh nhật ba Nguyễn, Diệp Anh vẫn luôn ghi nhớ trong lòng. Nghĩ đến Diệp Di cũng sẽ xuất hiện, sợ mình thua kém người ta nên từ sớm cô đã lôi kéo Thùy Trang ra ngoài chọn quà.
Hai người bước ra khỏi nhà, nên đi đâu mua quà lại trở thành một câu hỏi lớn. Diệp Anh tìm tòi những gợi ý tặng quà trên mạng cả buổi vẫn không có chút manh mối nào.
"Mua đại cái gì đó là được rồi." Thấy cô nàng trông như trời sắp sập tới nơi, Thùy Trang không khỏi lên tiếng an ủi, "Ba chị không có đặc biệt thích gì đâu."
Câu này là lời thật. Ba Nguyễn bình thường ngoại trừ đọc sách giáo khoa thì chính là ở nhà trông trẻ, không có bao nhiêu sở thích.
"Không có đại được." Diệp Anh nghiêm túc lắc đầu, lại nhỏ giọng hỏi, "Trước kia vợ tặng những gì?"
"Tặng..." Thùy Trang nghiêng đầu ngẫm nghĩ một lúc, "Ba thích ăn đồ ngọt, năm nào chị cũng đặt cho ông một cái bánh kem."
Má Nguyễn quản rất nghiêm, nói là lớn tuổi rồi nên kiêng cử đồ ăn nhiều đường. Cố tình ba Nguyễn lại hảo ngọt, sinh nhật hằng năm có thể ăn được cái bánh kem đã cảm thấy thỏa mãn.
"Bánh kem à?" Diệp Anh nhấp nhấp môi, dường như đã có ý tưởng.
"Em cũng đừng mua đồ ngọt cho ba." Thùy Trang vội lên tiếng nhắc nhở, "Bằng không mẹ sẽ giận đó."
Ý tưởng bị bác bỏ, Diệp Anh âm thầm thở dài, lại hỏi: "Người kia tặng cái gì?"
"Người kia?" Thùy Trang không rõ, "Em nói người kia nào?"
"Diệp Di đó." Diệp Anh gọi ra cái tên ấy một cách không cam lòng.
"Diệp Anh, sao còn ghen nữa?" Thùy Trang buồn cười xoa xoa đầu cô nàng, "Nếu chị thật sự thích đàn chị thì đã bên nhau từ lâu rồi."
Chính bởi vì không thích cho nên dù gần gũi bao nhiêu năm qua nhưng cô vẫn không hề phát hiện tâm tư của Diệp Di.
"Nhưng mà cô ta thích chị." Diệp Anh duỗi tay câu lấy ngón út Thùy Trang, ấm ức nỉ non, "Cô ta xinh đẹp, dịu dàng, học giỏi, còn là bác sĩ trong bệnh viện lớn, tương lai xán lạn."
Tình địch ưu tú như vậy, cô sao có thể không để bụng cho được.
Thấy đối phương càng nói càng ủ rũ, Thùy Trang không khỏi dừng bước.
Bên hiên sáng sớm còn chưa có mấy ai. Thùy Trang túm lấy cổ áo Diệp Anh, kéo người đến trước mặt mình.
"Diệp Anh, em có biết mình xinh đẹp cỡ nào không?"
Diệp Anh ngẩn ra, nhất thời không biết nên đáp lời thế nào.
"Em không thua kém người ta chỗ nào hết." Thùy Trang ngửa đầu, nâng mặt Diệp Anh, "Em trong lòng chị chính là người ưu tú nhất, biết chưa?"
"Vợ." Diệp Anh nhỏ giọng gọi, mũi lại bắt đầu cay cay.
"Chị biết em không có cảm giác an toàn, cũng biết em không đủ tự tin." Thùy Trang nhìn Diệp Anh bằng ánh mắt khích lệ, "Nhưng mà em phải thử tin tưởng chị, để chị trở thành cảm giác an toàn của em, được không?"
Diệp Anh không nhịn nữa, cúi đầu, vùi vào hõm vai Thùy Trang.
"Sao lại mau nước mắt vậy chứ?" Thùy Trang nở nụ cười bất đắc dĩ, đành phải duỗi tay vỗ vỗ cái người cao lớn đang tựa vào mình.
"Bởi vì quá thích vợ." Diệp Anh nhỏ giọng nói, "Đặc biệt thích vợ."
"Được rồi, chị cũng thích em."
Cuối cùng Thùy Trang hạ quyết định, dẫn Diệp Anh đến trung tâm thương mại gần đó.
Ba Nguyễn không chú trọng ăn mặc, áo phông mùa hè cũng đã giặt đến bạc màu. Nhân dịp này, Thùy Trang cũng muốn mua thêm cho ông vài món quần áo mới.
Đang là giờ làm việc, trung tâm thương mại không quá đông người. Hai cô vừa bước vào cửa hàng thời trang nam đã bị nhân viên trong tiệm bủa vây.
"Hai chị, xin hỏi mình đã nghĩ sẽ lựa món gì chưa?" Cô nhân viên vừa thân thiện hỏi được nửa câu thì đột nhiên sửng sốt, "A, chị không phải... không phải là..."
Thùy Trang lập tức căng thẳng. Diệp Anh dạo gần đây vì meme mà độ nổi tiếng tăng không ít, cô nhân viên này không phải đã nhận ra em rồi đó chứ?
Diệp Anh cũng mơ hồ lo lắng. Nếu bị nhận ra, chỉ sợ sau này cô ra ngoài cũng không được nắm tay vợ nữa.
"Chị có phải beauty vlogger Chang Chang Thích Ăn Đường* kia không!" Giọng cô nhân viên thoáng kích động, "Em rất thích video của chị đó, còn mua đôi khuyên tai quả quýt cùng kiểu nữa!"
*Đường là kẹo
Thùy Trang ngơ ngác, không ngờ người cô nhân viên nhận ra lại là mình.
"Đây là..." Đánh mắt nhìn sang Diệp Anh đang đứng sau, ánh mắt cô nàng đã trở nên mập mờ.
Biết đối phương muốn hỏi gì, Thùy Trang tuy không định công khai tình cảm với Diệp Anh nhưng cũng không nghĩ đến chuyện phủ nhận, chỉ đánh lảng sang đề tài khác: "Chị muốn mua vài món quần áo cho ba, em có đề xuất gì không?"
Kiểu dáng các loại đồ nam trong cửa hàng không khác nhau mấy, Thùy Trang căn cứ vào sở thích của ba Nguyễn mà chọn vài món, đang định tính tiền thì lại thấy Diệp Anh ôm một đống quần áo đi tới.
"Diệp Anh, sao đồ mùa đông mà em cũng mua nữa?" Thùy Trang khiếp sợ nhìn số đồ trong tay cô nàng. Giữa đống áo sơ mi cùng quần dài còn có cả áo khoác lông. Trời nóng như vậy, mới nhìn thôi đã muốn đổ mồ hôi.
"Xả kho đồ trái mùa, giảm 50%." Diệp Anh trả lời vô cùng hợp lí, "Mua có lời."
Thùy Trang không khuyên được, đành phải giúp cô nàng khiêng đến quầy thu ngân.
Thu hoạch khấm khá quay về. Hai người túi lớn túi nhỏ bước ra khỏi cửa hàng thời trang nam, lại không phát hiện cô nhân viên kích động yên lặng chụp mấy bức sau lưng.
Nửa giờ sau, trên Weibo đột nhiên có người tag Thùy Trang, còn đăng mấy tấm ảnh:
[Hôm nay tình cờ gặp được Chang Chang ở trung tâm mua sắm. Người thật còn đẹp hơn trong video, tính cách siêu dễ thương, bạn gái cũng vừa cao vừa gầy, đúng là con nhà người ta. Thật hâm mộ QAQ]
Thùy Trang trên mạng cũng xem như có chút tiếng tăm. Chẳng mấy chốc, dưới Weibo đã có bình luận:
[Dân mạng A: Hâm mộ, tôi cũng muốn tình cờ gặp được Chang Chang!]
[Dân mạng B: Bạn gái của Chang Chang trông quen quá!]
[Dân mạng C: Thật xứng đôi! Chang Chang sau này có thể ra một video cùng trang điểm với bạn gái không? @Chang Chang Thích Ăn Đường]
...
Tối đến, Diệp Anh tìm từ khóa Thùy Trang như thường lệ, quả nhiên thấy được Weibo này. Cô cẩn thận đọc tất cả bình luận, bấm thích hết những ai khen xứng đôi, lại báo cáo sạch mấy người nói ảnh thật của Thùy Trang lừa gạt hay mượn tình cảm để đánh bóng tên tuổi.
Thùy Trang ngồi ngay bên cạnh, thấy Diệp Anh lướt Weibo thì nhịn không được hỏi: "Tối nay em muốn đăng cái gì?"
Triệu Nghị vẫn luôn thúc giục Diệp Anh đăng Weibo, nói là muốn đề cao độ sinh động của tài khoản. Kết quả hai người từ ăn cơm đến tập thể hình, tất cả đều đã dùng hết, giờ thật sự không biết phải đưa cái gì lên nữa.
"Nếu không thì chị chụp cho em vài pô đi?" Thùy Trang gần đây cũng đang ngẫm lại không biết có phải mình quá nghèo nàn ý tưởng hay không mà mỗi lần Diệp Anh nổi lên thì toàn là từ những chuyện kì quái.
Diệp Anh không có ý kiến, để yên cho Thùy Trang trang điểm rồi ngồi ở ngay chỗ bình thường chị thường quay video. Sau lưng là phông nền Thùy Trang hay dùng, đằng trước còn có đèn hắt sáng, tựa một studio loại nhỏ.
Mặt mũi Diệp Anh không cần phải canh góc, chỉ cần tùy tiện chụp mấy tấm, cho qua bộ lọc là xem như hoàn thành. Loay hoay một chốc, Thùy Trang thấy Diệp Anh đã đăng Weibo, vừa định dọn dẹp đồ đạc thì lại bị cô nàng kéo tay.
"Vợ, chị cũng chụp một tấm có được không?" Diệp Anh trông mong nhìn sang, nhỏ giọng nói, "Người ta yêu nhau đều dùng ảnh đại diện đôi, em cũng muốn."
Muốn có cùng kiểu ảnh với chị, muốn cho mọi người chung quanh chị đều biết đến sự tồn tại của em, muốn chị là của em, em cũng vậy.
Thùy Trang không có lí do gì để từ chối, nghĩ tài khoản cá nhân cũng sẽ không ảnh hưởng gì, bèn đồng ý.
Lát sau, Triệu Nghị ấn mở nhóm chat ba người, định bụng sẽ khen Weibo của Diệp Anh đêm nay rất đầu tư. Nào ngờ cô tập trung nhìn vào mới thấy trong nhóm ba người thì hai người đã đổi thành ảnh đại diện đôi, còn là một trái một phải, hệt như đang ngồi hai bên cô nói chuyện với nhau. Mà ảnh đại diện của cô còn là một con Samoyed cười ngây ngô, đặt bên cạnh đôi kia, bức ảnh vốn vô cùng đáng yêu giờ lại toát ra mấy phần lẻ loi, cô quạnh.
Triệu Nghị khổ quá mà, trong cơn tức giận dứt khoát rời nhóm. Vốn tưởng rằng sẽ được níu kéo, nhưng cô chờ cả đêm, hai người kia lại như không hề phát hiện, hoàn toàn không có ý định kéo mình vào lại.
Thật ra Thùy Trang từ đầu đã thấy Triệu Nghị rời nhóm nhưng lại không biết nguyên nhân vì sao. Trước lúc ngủ, cô còn nhỏ giọng nhắc với Diệp Anh chuyện này.
"Triệu Nghị rời nhóm rồi, có phải sau này không cần đăng Weibo mỗi ngày nữa không?"
"Rời nhóm? Nhóm gì cơ?"
"..."
*
Tuy đã hứa với Thùy Trang nhưng biết sắp phải gặp mặt Diệp Di, Diệp Anh vẫn không nhịn được mà âm thầm so bì.
Đến ngày sinh nhật ba Nguyễn, từ trên xuống dưới có chỗ nào mang được là Diệp Anh đều treo đầy phụ kiện, lại xách thêm mấy túi quần áo, bộ dáng như nhà giàu mới nổi khiến Thùy Trang cười suốt một đường.
Có điều cuối cùng Diệp Anh chỉ lo lắng suông.
Không biết Diệp Di là sợ ngượng ngùng hay công việc thật sự bận rộn mà chỉ tặng quà cho ba Nguyễn trước rồi lấy cớ bận mà không đến.
Cơm chiều xong, Nguyễn Công Chúa rờ chiếc vòng vàng trên cổ Diệp Anh mà cảm thán:
"Diệp Anh, chị có nghe chuyện Alibaba và bốn mươi tên cướp bao giờ chưa?"
"Em muốn nói chị giống Alibaba à?"
"Không, chị giống bốn mươi tên cướp."
Giàu mà phèn không chịu nổi.
Diệp Anh cứng họng, không so đo với con nít mà quay đầu nhìn Thùy Trang, lại thấy chị ỉu xìu, héo úa tựa vào sô pha, sắc mặt không quá tốt.
"Vợ, chị không thoải mái sao?" Cô lo lắng vươn tay sờ lên trán chị. Hình như từ lúc nãy thì Thùy Trang đã là lạ, cơm cũng không ăn mấy ngụm đã buông đũa.
Thùy Trang lắc đầu, tiến sát đến bên tai Diệp Anh nói: "Tới ngày, có hơi khó chịu."
Diệp Anh nháy mắt hiểu ngay, lập tức ôm người vào lòng, hỏi: "Tụi mình về phòng nghỉ trước có được không?"
Lâu lâu mới về nhà, má Nguyễn còn giữ hai người ở lại một đêm.
Thùy Trang gật đầu thật khẽ, để yên cho Diệp Anh bế mình vào phòng.
Má Nguyễn vừa gọt trái cây xong, bước ra lại chẳng thấy bóng ai thì không khỏi thắc mắc nhìn về phía Nguyễn Công Chúa: "Chị con đâu rồi?"
"Oa, Diệp Anh ngầu quá đi!" Nguyễn Công Chúa "xoạt" một cái đứng bật dậy, bắt chước động tác của Diệp Anh, "Ôm Thùy Trang vào phòng như ôm công chúa vậy!"
Má Nguyễn khựng một chút, nhớ đến trạng thái Thùy Trang vừa rồi đúng là không được tốt. Bà vừa định đi xem thử thì đã bị Nguyễn Công Chúa giữ chặt.
"Mẹ." Nguyễn Công Chúa chớp chớp mắt, "Tối nay mẹ cũng ôm con về ngủ được không? Giống ôm công chúa vậy đó!"
Má Nguyễn: "..."
Cùng lúc đó, Thùy Trang đang tựa vào lòng Diệp Anh, bụng dưới không ngừng quặn đau. Mỗi lần đến tháng, hai ngày đầu, Thùy Trang luôn cảm giác như văng hết nửa cái mạng. Eo đau, lưng mỏi, ngay cả bụng cũng quặn từng cơn, đau thấu tim. Cả người từ trên xuống dưới không một chỗ nào thoải mái.
Diệp Anh đau lòng đến đứt ruột, luống cuống chân tay mà tấn chặt chăn, sau đó ôm cả người lẫn chăn vào lòng, tay vỗ lưng Thùy Trang đều đều, nhỏ giọng dỗ dành: "Ngủ một giấc đi, tỉnh dậy sẽ không đau nữa."
Thùy Trang quấn kín mít, nằm trên giường nhắm chặt mắt, muốn thông qua giấc ngủ mà giảm bớt cảm giác đau đớn trên người. Khi mơ màng thiếp đi, cô cảm giác có người ôm chặt bụng mình, nhẹ nhàng xoa ấn.
"Đừng có ăn hiếp vợ đây nữa."
Trong tiếng lầm bầm của Diệp Anh, Thùy Trang khẽ cong môi, một đêm mộng đẹp.
_____________
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip