010 ~ 012
Thâm Uyên Chi Liêm
010 | Năng nguyên tinh
Ngữ khí kiên định, khiến người trong sân thi không khỏi cứng lại, rồi bắt đầu nghị luận.
Mộc Cảnh không để ý, cầm chiếc hộp đặt trên bàn diễn thuyết, đi về phía đài biểu diễn.
Mộc Linh Hạo nhíu mày. Người ở đây không ai rõ hơn hắn, khí thế chấn nhiếp toàn trường trong nháy mắt vừa rồi là gì, đó là tự tin, tự tin tuyệt đối, tự tin của kẻ đứng trên đỉnh cao nhất lĩnh vực, khí thế ngạo thị thiên hạ. Tự tin ấy, vậy kỹ thuật này... "Thiên Cách." Giọng Mộc Linh Hạo mang theo mệnh lệnh.
"Rõ, sếp." Làm trợ thủ theo sếp lâu vậy, sao anh không rõ ý sếp. Kỹ thuật này xuất hiện sẽ đánh vỡ tất cả, ngẫm lại xem, năng nguyên vô hạn, nhân loại không cần vì nó phiền não, đủ loại vũ khí uy lực lớn từ lý luận thành hiện thực, số lượng Mechanic ngày càng tăng, bất luận Ốc Lam hay Nguyệt Cầu, chỉ cần nắm giữ kỹ thuật này, tuyệt đối không bỏ qua bên khác. Lý Thiên Cách thông qua máy thông tin an bài chỉ lệnh, bốn phía tranh cãi ầm ĩ, khiến không ai để ý. Chú nói này Cảnh, cháu không biết đây là thứ nghịch thiên cỡ nào sao, lần này cháu đột nhiên bạo phát cũng quá kinh hãi đi, trái tim chú Cách nếu không tốt sẽ bị cháu hù chết, nhìn chú Liệt kìa, như thấy quỷ vậy.
Bàn tay Mộc Lỗi đặt bên người không khỏi siết chặt, anh ơi, anh đã triệt để thoát khỏi bóng ma của cha, mà em vẫn còn vẫy vùng trong đó, anh ơi, thì ra anh từ lâu nhìn thấu, rõ ràng hơn em, cũng thông minh hơn em, anh đã đạt được thành tích trên một con đường khác, mà em đâu, thậm chí không tìm được đường. Lần đầu tiên, em có chút đố kỵ với anh.
Âu Dương Ngạo chỉ thấy long trời lở đất, bị áp chế, trong nháy mắt vừa rồi ngoại trừ thầy, cậu bị khí thế một người khác áp chế, Mộc Cảnh, anh quả thật không giống những gì tôi vẫn nghĩ, không, tôi căn bản chưa từng lý giải anh.
Chiếc hộp màu bạc được đặt lên đài, Mộc Cảnh ấn nhẹ một chỗ ở mặt hộp, hộp bị phân giải, bên trong là sự tinh mỹ của tác phẩm nghệ thuật. Kim loại màu bạc sáng bóng phảng phất mặt nước lưu động, hoa văn kỳ dị chạm rỗng, chỗ lõm an trí phía trên cùng có thể thấy rõ thông qua hoa văn. Theo động tác của Cảnh, nó xuất hiện một tí màu lam, dải băng khúc lam khúc bạc dần hiện ra trên thiết bị. Ánh mắt mọi người bị nó hấp dẫn, mỹ lệ hư ảo như vậy. Kéo nhẹ, dưới tấm vải trắng, Mecha lộ ra, năng nguyên hạch đã bị dỡ bỏ, lồng ngực trống rỗng, chỉ có máy đo năng nguyên phía trên, đã bị Cảnh cải tạo, động lực Mecha hoàn toàn không phản ứng, trong mắt không ánh sáng.
Giữa những tiếng kinh hô, chỗ lõm trên thiết bị mỹ lệ, xuất hiện rậm rạp ánh sáng, đủ mọi màu sắc như nhận được chỉ lệnh tập hợp lại, chậm rãi, ai cũng có thể thấy một thể rắn hình thành. Đột nhiên, ánh sáng biến mất, thương một tiếng, đó là tiếng thứ gì rơi xuống. Cảnh tắt thiết bị, dải băng lam bạc giao nhau đã biến mất, trở lại màu bạc, tuy rằng mỹ lệ, nhưng mọi người đều nghĩ nó đã mất đi sinh mệnh, bọn họ thấy được một loại mỹ lệ hư ảo, như một giấc mộng.
Lấy ra kết tinh màu đen trong chỗ lõm, chỉ chừng móng tay, Cảnh để nó vào hộp năng nguyên, trên máy đo là con số năng nguyên thuộc về Mecha, 100%. Ấn chốt mở động lực, hệ thống khởi động, đôi mắt của Mecha xuất hiện dải sáng màu đỏ.
Mọi người đứng lên, thực nghiệm thành công, lý luận của Mộc Cảnh thành lập.
Giáo sư chủ khảo kích động xông lên bục giảng: "Là thật, thật có loại năng nguyên này." Vừa kiểm tra, vừa hoa chân múa tay vui sướng.
Thời khắc mọi người hưng phấn, cửa bị bạo lực mở ra, bộ đội vũ trang cấp tốc bao vây sân thi, học sinh và giáo sư kinh hoảng không thôi.
Người dẫn đội, tới trước mặt Mộc Linh Hạo, hành lễ, "Báo cáo nguyên soái, nhân viên đã tới, xin hạ lệnh."
"Mang những vật trên bục giảng an toàn về sở nghiên cứu, mọi người ở đây hạ lệnh phong khẩu, giữ lại thiết bị camera." Mộc Linh Hạo quả đoán hạ lệnh. Sau đó nhìn Cảnh nói: "Con, đi theo ta."
Cảnh xuống bục, y cũng không tính đứng ở đây.
"Đợi đã, Mộc Cảnh đồng học, luận văn của cậu đâu, tôi cho cậu bằng tốt nghiệp cấp S, để luận văn của cậu lại." Giáo sư tính kéo Mộc Cảnh nhưng bị ngăn cản, chỉ có thể hô lớn.
Mộc Cảnh không hề quay đầu, tới cạnh Mộc Linh Hạo.
"Nguyên soái, ngài không thể mang thứ này đi, đây là phát minh vĩ đại nhất trong 500 năm qua, nhân loại có nó sẽ không bị giam cầm nữa, vũ trụ sẽ thuộc về chúng ta." Vô hạn năng nguyên không ngừng tuần hoàn, ngẫm lại xem. Chỉ cần có thiết bị này, có thể vô hạn chế tạo năng nguyên tinh, phi thuyền sẽ không vì vấn đề ấy mà dừng bước nữa.
Các học sinh rùng mình, đây là phát minh vượt thời đại, nhìn các quân nhân xung quanh, có tự tin vào đại học Liên Bang đều không phải ngu ngốc, bọn họ biết tính nghiêm trọng của sự việc, bắt đầu phối hợp hành động.
Mộc Lỗi và Âu Dương Ngạo nghĩ tới một tầng sâu hơn, cân bằng... Rồi vội vã chạy theo Mộc Linh Hạo. Hiệu trưởng cũng hỗn vào đoàn người.
Giữa sân trường, đã đỗ một chiếc phi thuyền quân dụng, đoàn người Mộc Linh Hạo cấp tốc rời đi. Hiệu trưởng phất tay nhìn phi thuyền bay xa. Thẳng tới khi nó biến mất trong tầm mắt, ông vỗ túi quần, đắc ý nở nụ cười.
...
Thâm Uyên Chi Liêm
011 | Hội nghị
Phi thuyền quân dụng rất nhanh tới nơi. Chỗ làm việc của nguyên soái, có sở nghiên cứu, có bộ đội, có sân huấn luyện riêng. Thông qua tài lực khổng lồ của Mộc gia được xây dựng lại, ký túc xá nguyên soái có phòng sinh hoạt xa hoa, nhà hàng và đầu bếp chuyên dụng, làm việc ở đây, mọi người có thể hưởng thụ đãi ngộ năm sao, Mộc gia tuyệt đối không uỷ khuất gia chủ nhà mình. Mộc Linh Hạo làm thần tượng toàn dân, cho dù có người đưa ra ý kiến, cũng bị người hâm mộ phản đối, Chiến Thần nên có đãi ngộ tốt nhất.
Xuống phi thuyền. Mộc Linh Hạo hạ lệnh: "Họp. Yêu cầu sở nghiên cứu dùng tốc độ nhanh nhất chuẩn bị tư liệu." Nhìn bọn Cảnh: "Mấy đứa đợi ở đây." Rồi dặn thuộc hạ đưa bọn họ xuống, tuyệt trần rời đi.
"Này, chúng ta phải đợi sao. Cảnh, xem anh gây ra chuyện gì, giỏi thật." Âu Dương Ngạo trêu, đáng tiếc Cảnh không để ý, đã đi theo nhân viên công tác rồi.
"À này, tôi có thể chơi game không, VR?" Âu Dương Ngạo thấy mất mặt, hỏi nhân viên công tác.
"Có thể, chúng tôi sẽ đưa Warehouse tới phòng."
"Vậy, cũng chuẩn bị cho Lỗi, bọn tôi ở chung phòng được chứ?" Âu Dương Ngạo được một tấc tiến một thước.
"Được."
An bài xong, Warehouse cũng được đưa tới. Âu Dương Ngạo kích động chuẩn bị giết một hồi với Lỗi, trải qua buổi dạy dỗ hôm qua của chú Liệt, cậu muốn bắt đầu lại. Cậu muốn mạnh hơn nữa, tuyệt đối không thể bị Mộc Cảnh đè xuống. Cậu hôm nay chịu kích thích.
Một lát sau, Âu Dương Ngạo nhảy ra, "Sao lại như vậy?"
...
Mộc Lỗi cùng phòng cười khổ, cậu đang chờ bạn tốt tới thăm. Thật không ngờ, VR thăng cấp hệ thống, chín giờ ngày mai mới mở lại, Ngạo nhất định sẽ tìm cậu, bọn họ hôm này đều bị kích thích. Ai, anh ơi, anh thật là không lên tiếng thì thôi, đã lên tiếng thì nhất định phải nổi tiếng.
...
Các tinh anh tham mưu thuộc về nguyên soái, căn cứ khả năng xảy ra trong tương lai tiến hành phân tích, các kiểu tình huống đều không buông tha, chế định điều kiện phản ứng tốt nhất. Nhân viên hậu cần chuẩn bị vật tư, tất cả số liệu không thể lệch lạc. Bọn họ đều là người thông minh, hiểu rõ, chiến tranh có lẽ đã không xa.
Mộc Linh Hạo ngồi ở thủ vị, lẳng lặng nghe, không nói một lời, trước khi tư liệu được nghiên cứu xong, hắn sẽ làm tốt công tác chuẩn bị, phòng ngừa chu đáo. Giờ, hắn có thể làm là phong toả tin tức năng nguyên tinh một thời gian, chuyện này không thể che giấu.
...
Mộc Cảnh an tĩnh ngồi trong phòng, nhìn bóng đêm, tĩnh lặng, đây sẽ là sự tĩnh lặng cuối cùng, hãy hưởng thụ đi. Y ngồi mãi cho đến khi, "Raphael."
"Chủ nhân." Cái bóng phiêu dật cung kính quỳ trên đất.
"Có thể bắt đầu." Kết luận.
"Dạ." Nghe mệnh lệnh của chủ nhân, Raphael lui xuống.
Cảnh ra khỏi cửa, tới nhà hàng, hắn sẽ tới tìm y. Hãy để ta xem phản ứng của ngươi, Chiến Thần nguyên soái.
...
Buổi sáng tám giờ bốn mươi.
"Báo cáo, kết quả thí nghiệm đã có." Nhân viên sở nghiên cứu vào phòng họp.
"Nói." Cả đêm không nói gì Mộc Linh Hạo nói ra câu đầu tiên.
"Dạ. Căn cứ nghiên cứu, năng nguyên tinh xác thực có thể thực hiện, không ô nhiễm, không phóng xạ hơn nữa năng lượng rất lớn."
Câu nói đầu tiên, hội nghị bắt đầu nghị luận.
"Tiếp tục." Giọng Mộc Linh Hạo lạnh lùng, khiến mọi người an tĩnh nghe báo cáo, lần này bọn họ sẽ không tuỳ tiện ầm ĩ nữa.
"Đáng tiếc là, nguyên lý hình thành năng nguyên tinh, chúng tôi không hiểu, tài liệu của máy chuyển đổi cũng là kim loại màu bạc kia chúng tôi đã phân tích xong, trong đó ngoại trừ kim loại thường có, còn có sợi thực vật, khoáng vật, kim loại này có thể làm ra, nhưng chúng tôi không có nguyên lý. Máy chuyển đổi không thể chế tạo, không thể tháo dỡ, nguyên lý chế tạo chúng tôi cũng không hiểu. Người phát minh ra nó là một thiên tài." Nhân viên nghiên cứu cực kỳ bội phục.
Lý Thiên Cách thổi tiếng huýt sáo, sau đó bị Vệ Thiên Liệt trừng.
Mộc Linh Hạo không biểu tình.
Nhân viên nghiên cứu tiếp tục nói: "Chúng tôi phát hiện, tốc độ máy chuyển đổi có thể điều chỉnh, thành phần màu lam càng nhiều, tốc độ ngưng kết càng nhanh, lớn nhất cỡ chừng bàn tay, năng nguyên tinh càng lớn, năng nguyên có được sẽ càng nhiều. Máy kiểm tra trên Mecha rất đơn giản, đã phá dịch xong, loại máy kiểm tra này có thể chuẩn xác tra ra năng lượng bên trong năng nguyên tinh. Từ viên năng nguyên tinh đầu tiên lấy được vào hôm qua, chúng tôi đã sử dụng trên các thiết bị cần năng nguyên khổng lồ, có... vân vân, cuối cùng dùng trên phi thuyền, bật hết hệ thống động lực, cho đến nay, năng nguyên tinh chỉ hao tổn 11%. Đặt năng nguyên tinh hao tổn vào máy chuyển đổi có thể bổ sung lại, chỉ là một tinh thể chừng một mét vuông, đã duy trì được lượng năng nguyên thường quy một năm của Ốc Lam. Hơn nữa, máy chuyển đổi có thể không ngừng chế tạo năng nguyên tinh, các vị, chỉ cần một máy chuyển đổi chúng ta có thể không phát sầu vì năng nguyên nữa, nhiều hơn máy chuyển đổi, chúng ta sẽ phải phát sầu vì năng nguyên quá thừa." Nhân viên nghiên cứu kích động.
Nghe xong báo cáo của nhân viên nghiên cứu, mọi người đang ngồi hồi lâu nghẹn lời. Nhân loại vì vấn đề năng nguyên xảy ra rất nhiều trận chiến, mà nay cứ vậy giải quyết. Kỹ thuật này may là thuộc về Ốc Lam, nếu khiến Nguyệt Cầu biết...
"Nguyên soái, người phát minh nó là ai? Chúng ta phải bảo vệ chặt chẽ người đó, đây là quốc bảo." Một nhân viên tham mưu nói. Chủ quản sở nghiên cứu hai mắt tỏa sáng, tốt nhất là tới sở nghiên cứu của bọn họ, để thiên tài như vậy có sân nghiên cứu tốt nhất, lão rất thích ý làm trợ thủ.
"Cậu ta là..." Lý Thiên Cách vừa muốn nói, đã có người vào báo cáo.
"Nguyên soái, Mộc Lỗi và Âu Dương Ngạo tìm ngài. Bọn họ nói là tình huống khẩn cấp về năng nguyên tinh."
Phòng họp ồn ào, vì sao năng nguyên tinh thuộc về cơ mật bị người biết.
"Gọi bọn họ vào." Mộc Linh Hạo lạnh giọng nói, sự việc ra vẻ không nằm trong tay hắn.
...
Thâm Uyên Chi Liêm
012 | Tiết lộ
"Cha." "Thầy." Hai người lần đầu tiên tới nơi này, có chút khẩn trương.
"Nói." Mộc Linh Hạo lạnh lùng hỏi.
"Dạ." Trả lời là Mộc Lỗi, ai bảo Âu Dương Ngạo vẫn lấy tay chọt cậu.
Sáng nay, cậu và Ngạo chờ VR mở lại, lại không ngờ vừa vào hệ thống đã thấy tin tức như vậy.
"Đối với những người đam mê Mecha, điều khiển Mecha là giấc mộng. Nhưng với rất nhiều người, phóng xạ, phản ứng U khiến giấc mộng này bị nghiền nát. VR lấy hiện thực làm tiền đề cũng vì thế chịu hạn chế, rất nhiều người chơi đưa ra kháng nghị, nhưng vì đảm bảo khẩu hiệu của VR, chúng tôi vẫn kiên trì hạn chế này. Nhưng, hôm nay, VR sẽ không hạn chế nữa, Mecha của VR lấy năng nguyên tinh làm hạch tâm sẽ mở ra. Những người chơi ôm mộng tưởng, để chúng tôi hoàn thành mộng tưởng của các bạn."
"Chính là vậy. Con và Ngạo đều thấy không đúng, cho nên tới báo cáo cha."
Mộc Linh Hạo trầm tư, Lý Thiên Cách vội liên hệ thủ hạ, "Sếp. Là Thâm Uyên trực tiếp lần thăng cấp này."
"Không ai ngăn cản?" Giọng Mộc Linh Hạo không có cảm tình.
"Sếp, hệ thống thăng cấp là rất bình thường, ai có thể ngờ được?" Lý Thiên Cách cười khổ.
"Cảnh đâu?" Mộc Linh Hạo hỏi.
"Bọn con tới phòng anh ấy, không thấy ai cả." Lỗi trả lời.
Mộc Linh Hạo lấy ngón tay gõ bàn, "Liệt kê tài liệu trong báo cáo, Thiên Cách đối chiếu."
"Rõ." Ý sếp là đối chiếu với tài liệu của Thâm Uyên. Thâm Uyên, năm năm ta không bắt được ngươi, lần này bị ta nắm đuôi rồi. Lý Thiên Cách nhiệt tình mười phần.
"Sếp, phát hiện được. Có một loại tài liệu, chúng ta đã cho Thâm Uyên." Lý Thiên Cách hưng phấn. Rốt cuộc, ông Trời mở mắt, Thâm Uyên ngươi chờ.
Mộc Linh Hạo trầm mặc, "Sếp, xem ra Cảnh quen Thâm Uyên?" Lý Thiên Cách nói. Thật không ngờ nha, Cảnh quen nhân vật như Thâm Uyên. Tìm nhiều năm vậy, đầu mối ngay bên cạnh, ta lại không biết, Cảnh, cháu rất xin lỗi chú Cách.
Quen? Sợ không chỉ là quen, Mộc Linh Hạo thầm có suy nghĩ.
Thông tin của Lý Thiên Cách có tin, nghe xong, sắc mặt anh kéo căng, "Sếp, không ổn rồi, năng nguyên tinh bị tiết lộ, tin tức..."
"Mở." Mộc Linh Hạo ra lệnh.
Màn ảnh lơ lửng giữa phòng họp, tin tức truyền ra. Đó là tình huống ở sân thi hôm qua.
"Thâm Uyên là ai?" Thừa dịp này, Âu Dương Ngạo hỏi Lý Thiên Cách, Mộc Lỗi cũng hiếu kỳ. Người anh cậu quen, ra vẻ còn rất lợi hại.
"VR biết không?" Lý Thiên Cách hỏi.
"Đương nhiên." "Vô nghĩa."
"Thâm Uyên là người sáng tạo VR. Cho tới nay vẫn không ai biết hắn là ai, nam hay nữ, quốc tịch nào. Ở Liên Bang Thâm Uyên thuộc về nhân vật cơ mật cấp S. Có thể nói là người thần bí nhất trong lịch sử..." Anh thao thao bất tuyệt kể ra tình huống của Thâm Uyên, còn có mạng lưới tình báo trên tay anh chịu thiệt bao nhiêu lần ở chỗ hắn. Lần này, anh rốt cuộc có thể báo thù.
"Các vị ký giả, hình ảnh này là chân thật. Giáo sư còn có học viên bản giáo có thể làm chứng, nếu các vị không tin có thể tìm nguyên soái đại nhân." Hiệu trưởng đại học Liên Bang tuyên bố ở hội trường, vốn ông vì tương lai có thể dùng gièm pha này áp chế Mộc Linh Hạo mới lén ghi hình, lại không ngờ đạt được công dụng khác. Có vị cha vợ làm nghị viên Liên Bang sao ông không biết. VR là Liên Bang chính phủ khống chế, nếu đã thả ra tin tức năng nguyên tinh, vậy tin tức này cũng không cần che giấu, ngẫm lại xem, một thiên tài phát minh năng nguyên tinh ở trường bọn họ, hơn nữa là nhiệm kỳ của ông, giấc mộng nghị viên sẽ không xa, lúc này người khác không thể nói ông dựa vào vợ, mụ chằn tinh kia sẽ phải nhìn mặt ông.
"Đây là phát minh vĩ đại vượt cả thời đại, chúng tôi trao bằng tốt nghiệp cấp SS xưa nay chưa từng có cho Mộc Cảnh đồng học, làm căn cứ chứng minh sự thiên tài của cậu ấy. Chúng tôi rất vinh hạnh có học viên ưu tú như vậy ở trường." Trên màn ảnh, hiệu trưởng nước miếng tung bay.
Mộc Linh Hạo ngồi ở thủ tịch, sắc mặt ngày càng lạnh, khí tức dày đặc tràn ra phòng họp, mọi người cảm nhận được sự tức giận của hắn, co giật, hô hấp nhẹ đi không ít. Bất quá, bọn họ đều lén nhìn Lý Thiên Cách.
"Sếp, thiết bị ghi hình hôm qua đã bị tịch thu, hiệu trưởng lúc đó đi theo chúng ta, cho nên..." Lý Thiên Cách cứng ngắc mở miệng, vì sao là tôi, tôi cũng sợ chết nha.
"Hừ." Một tiếng này khiến mọi người co giật càng chặt, thầm thét lên, nói như chưa nói. Lý Thiên Cách không nói nữa, không nói không sai.
"Thiên Cách." Mộc Linh Hạo lạnh giọng.
"Có." Lý Thiên Cách trả lời vang dội, thân thể thẳng băng. Vì sao tôi, tôi là vô tội.
"Tìm Cảnh."
"Dạ." Thì ra là chuyện này, đơn giản, "Sếp, Cảnh ở nhà hàng lầu hai."
Đứng dậy, Mộc Linh Hạo dẫn theo khí thế lạnh lùng ra ngoài.
"Hô." Mọi người đều thở ra.
"Cảnh, thảm rồi." Lý Thiên Cách nói, đầu sỏ gây tội là thằng bé. Vệ Thiên Liệt nghe xong, vội chạy theo, "Có trò hay nhìn." Đầu nguồn ngọn gió, Lý Thiên Cách rục rịch, theo sau. Mộc Lỗi và Âu Dương Ngạo nhìn nhau, đuổi kịp.
Còn lại đều là người thông minh, từ chuyện vừa nãy đã biết Cảnh là người phát minh năng nguyên tinh. Thậm chí còn là đứa bé phế vật nhất nhà nguyên soái. Thế giới thay đổi nhanh thật.
"Đói bụng rồi, tôi đi ăn đây." Có người nói.
"Đúng vậy, cả một đêm."
"Đi, tôi mời."
"Được, cùng đi."
Chúng ta là đi ăn, tuyệt đối không phải hiếu kỳ phế vật biến thiên tài. Cũng tuyệt đối không phải cười trên nỗi đau của người khác, tuyệt đối không phải, chúng ta là phần tử tinh anh sao có thể làm vậy.
...
,vyb+
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip