016 ~ 018

Thâm Uyên Chi Liêm

016 | Ảnh hưởng

Trải qua một đêm nước mưa cọ rửa, bầu trời trong vắt, không khí còn đọng chút hơi nước chưa tan. Là thời tiết thích hợp để du lịch. Đáng tiếc, có người chỉ có thể nhìn.

"A, vì sao ngày tốt như vậy, tôi phải ngồi ở phòng làm việc, tôi muốn nghỉ ngơi, mỹ nữ của tôi." Lý Thiên Cách bị chôn giữa núi văn kiện oán giận. Vệ Thiên Liệt, ngồi đối diện trầm mặc nhìn màn hình.

Mộc Linh Hạo cẩn thận phê duyệt giấy tờ, làm như không thấy. Mộc Cảnh, an tĩnh ngồi cạnh, đọc sách. Vị trí này không đối diện cửa chính, kẻ xông vào sẽ không lập tức thấy được, không dựa cửa số, phòng ngừa bị bắn tỉa, sự bảo vệ nghiêm mật dành cho y đã bắt đầu, đồng tiến đồng xuất, ngoại trừ ngủ, tới phòng thứ nghiệm y đều phải đi theo Mộc Linh Hạo. Tuy rằng không ai vào phòng thí nghiệm, thế nhưng phòng thí nghiệm cũng bị bao vây lại. Nhìn những người này, IS phòng thí nghiệm Raphael khinh bỉ, có hắn ở đây ai thể xông vào, cho dù vào cũng đừng nghĩ sống ra.

"Cảnh, cháu không thể tán gẫu với chú sao? Cháu giờ là truyền kỳ thiên tài danh nhân số một thế giới. Nhìn nè, mấy tờ báo, tin tức này." Thấy không ai để ý, Lý Thiên Cách ôm một đống báo chí đặt lên bàn Cảnh, mượn cơ hội lười biếng.

Đầu đề đều là năng nguyên tinh.

"Cháu nhìn nè." Đây ra một cái, phía trên viết "Phát minh vĩ đại, năng nguyên tinh thay đổi thế giới".

"Còn có này." Chúng ta sẽ chi phối vũ trụ...

"Này." Tân sinh của Mecha...

"Mấy cái này đều là về năng nguyên tinh, mấy cái này là về cháu." Lý Thiên Cách hưng phấn đẩy ra một tờ báo tam lưu, đặt trước mặt Cảnh.

"Trầm mặc bằng thiên tài" "Phế vật biến thiên tài, siêp cấp thiên tài Mộc Cảnh trong trí nhớ của tôi" "Quá khứ của thiên tài" "Báu vật của nhân loại" "Giáo dục dành cho thiên tài"...

"Đúng rồi, Liên Bang còn có hội nghị tuyên bố." Nói xong, vội mở tin tức ra xem, căn bản không để ý thấy ánh mắt diễn viên chưa từng nhìn.

Trên tin tức, người phát ngôn của chính phủ Liên Bang đang tổ chức hội nghị tuyên bố với ký giả.

"Chúng tôi rất vinh hạnh, Liên Bang sinh ra một vị tuyệt thế thiên tài như Mộc Cảnh, năng nguyên tinh cậu ấy phát minh nhất định sẽ bước vào sử sách, nhân loại không còn bị vấn đề năng nguyên hạn chế nữa, xã hội của chúng ta sẽ tiến thêm một bước, chúng tôi... Thời gian hữu hạn, các vị ký giả có thể bắt đầu hỏi."

"Xin hỏi, luận văn năng nguyên tinh lúc nào phát biểu?"

"Thật đáng tiếc, Mộc Cảnh không viết luận văn, số liệu cụ thể của năng nguyên tinh cũng không có báo cáo."

"Vậy, chúng tôi có thể hoài nghi, năng nguyên tinh căn bản không phải Mộc Cảnh phát minh, mà là đánh cắp?"

"Vị ký giả này, xin đừng hoài nghi sự thiên tài của Mộc Cảnh, chúng tôi có thể xác định là Mộc Cảnh phát minh năng nguyên tinh, vì trong đó có một số tài liệu chúng tôi cung cấp. Hơn nữa, VR là phát minh năm năm trước của cậu ấy, các vị có thể tưởng tượng sự tài hoa của cậu ấy sao." Đây là nguyên soái chính miệng nói.

Ký giả rối loạn.

"Xin hỏi, chúng tôi có thể phỏng vấn Mộc Cảnh?"

"Xin lỗi, thiên tài như vậy chúng tôi không thể tuỳ tiện quấy rầy, phải biết đầu của cậu ấy là bảo bối, nếu không cẩn thận cắt đứt linh cảm, vậy là tổn thất của cả nhân loại." Nguyên soái hộ chặt bên người Mộc Cảnh, muốn gặp cũng không cho, có thể phỏng vấn mới là lạ.

Các phóng viên bật cười.

"Xin hỏi, kỹ thuật năng nguyên tinh có thể dùng chung với Nguyệt Cầu?"

"Đương nhiên, đây là tài phú của nhân loại, Liên Bang đã gửi lời mời cho Nguyệt Cầu, chuẩn bị khai phá tinh cầu có thể di dân thứ hai." Dùng chung? Đừng có mơ, chờ trang bị của chúng ta thay đổi rồi mới đến phiên bọn họ, phải biết chỉ có một máy chuyển đổi, năng nguyên tinh đương nhiên ưu tiên cho chúng ta sử dụng, bọn họ cần, chờ chúng ta thống nhất Nguyệt Cầu rồi nói.

Ký giả lại rối loạn, khai phá hành tinh thứ hai, đây là tin tức lớn, thu hoạch hôm nay nhiều thật, phải tiến thêm.

"Xin hỏi, năng nguyên Mecha lúc nào sẽ thay đổi?"

"Tôi cũng là một người đam mê Mecha, đáng tiếc vì phản ứng U không thể điều khiển được, năng nguyên tinh sẽ viên mộng của chúng ta, ngày chúng ta điều khiển Mecha đã tới rồi. Được rồi, các vị ký giả đã đến giờ, hội nghị tuyên bố kết thúc."

"Oa, rất biết ăn nói. Cảnh, chú nói cho cháu biết, người này..." Lý Thiên Cách không ngừng bà tám.

Vệ Thiên Liệt nhịn không được nữa, quăng cây bút qua, Lý Thiên Cách tìm được phiền phức, nhào lên.

Mộc Linh Hạo quay đầu nhìn Cảnh, hắn là quen rồi, mà Cảnh có thể bất động như núi, tâm tính không cần bàn cãi, có thể nhịn, có thể tĩnh, thông minh, là một tướng tài, đáng tiếc rất độc, người như vậy không thể thành lãnh đạo, vì y có thể hy sinh tất cả, không có được sự tín nhiệm của thủ hạ, nhưng làm bộ hạ, nhất định gọi người thoả mãn. Lấy ánh mắt hiện tại của hắn đến xem, ngạo của Cảnh giấu tận trong xương, một ngày thuần phục tuyệt không phản bội. Nhưng, Cảnh sẽ khuất phục sao?

Mộc Linh Hạo nghĩ, mỗi một phần lý giải càng khiến hắn tăng thêm thưởng thức và hiếu kỳ. Còn có chinh phục dục bản thân không hề phát hiện.

...

Thâm Uyên Chi Liêm

017 | Tham gia

Lý Thiên Cách và Vệ Thiên Liệt cãi nhau náo nhiệt. Thấy cả hai không có dấu hiệu đình chỉ, Mộc Linh Hạo gõ mặt bàn, nháy mắt, phòng làm việc an tĩnh, Vệ Thiên Liệt không nói gì, Lý Thiên Cách bật người nhảy về vị trí cũ, ngoan ngoãn phê duyệt văn kiện.

Thời gian an tĩnh không duy trì được bao lâu. Cửa phòng làm việc bị thô bạo đá văng.

"Mộc Linh Hạo!" Kẻ xông vào thở hổn hển, "Đồ khốn này!" Người tới khí thế mười phần, hai tay hung hăng chụp lên bàn, chấn cho những thứ phía trên nhảy lên một cái. Anh có khuôn mặt bảy phần giống Âu Dương Ngạo, lại thiếu kiệt ngạo, hơn trầm ổn và trí tuệ nội liễm. Anh là Âu Dương Trạch, cha Âu Dương Ngạo, hạ nhậm gia chủ của Âu Dương gia.

"Vì sao để Ngạo vào Lão Nha?" Đó là đứa con duy nhất của anh, anh vốn không tán thành Ngạo làm Mechanic, thế nhưng đó là con đường Ngạo chọn anh không thể nói gì, chỉ có thể giao Ngạo cho bạn tốt Mộc Linh Hạo huấn luyện, Ngạo không khiến anh thất vọng, được bạn tốt thừa nhận, mà giờ con của anh đi Lão Nha, đó là chỗ cửu tử nhất sinh.

"Cậu không tin thằng bé?" Mộc Linh Hạo nhìn bạn tốt.

"Tin là một chuyện, thế nhưng... ai." Anh làm cha, sao có thể không lo lắng.

"Một tháng sau, trận đấu Saphir, bọn họ sẽ tham dự."

Nhìn bạn tốt, biết tính con mình, anh bất đắc dĩ: "Quên đi." Anh tin Mộc Linh Hạo.

Sau đó, nộ sắc trên mặt biến mất, khôi phục cảm xúc ban đầu, khoé miệng kéo lên ý cười, khiến Lý Thiên Cách thì thầm một câu: "Hồ ly chết tiệt." Ánh mắt không cẩn thận liếc thấy Cảnh ngồi cạnh, ánh sao đáy mắt bật loé, đây là Mộc Cảnh, quả thật không giống trước đây anh gặp.

Trước đây, anh gặp Mộc Cảnh vài lần, trong ấn tượng là một người trầm tĩnh, lại không ngờ có được thiên phú như vậy, thiên tài kỳ tích.

"Cảnh, đã lâu không gặp. Vừa vặn đều ở đây, tôi có vài chuyện cần nói với mọi người." Âu Dương Trạch nói.

Buông sách xuống, Cảnh không nói gì. Mộc Linh Hạo đã lạnh lùng mở miệng: "Chuyện gì?"

"Lần trước không phải thảo luận vấn đề trận đấu Saphir lần này cậu không được dự thi sao. Nguyệt Cầu thu hồi đã đề nghị, bất quá bọn họ hy vọng cậu dẫn Cảnh tới thành Saphir. Nói muốn khen ngợi thành tựu của Cảnh, trao tặng vinh dự dân Nguyệt Cầu." Là muốn hạ thủ ở thành Saphir.

"Không biết giáo huấn." Hôm qua xông vào trang viên Chiến Thần là người của Nguyệt Cầu, muốn trực tiếp hạ thủ với Cảnh sao.

"Ta sẽ đi." Cảnh đáp khiến mọi ánh mắt chuyển về phía y. Trò chơi cần nhiều người mới có thú.

Mộc Linh Hạo nguy hiểm nheo mắt lại, "Vậy thì đi." Hắn có tự tin bảo vệ được y.

"Hai người." Thật là một đôi cha con bốc đồng, anh là người dẫn đội lần này được không, một Mộc Linh Hạo thì thôi, giá trị vũ lực, không cần lo lắng, thế nhưng tay trói gà không chặt như Cảnh, xem ra anh phải đau đầu an bài thế nào, cần đi xin thêm nhân viên bảo vệ, chỉ dựa vào Thiên Liệt khẳng định không ổn. Âu Dương Trạch phiền não. Lý Thiên Cách thầm hớn hở, anh rất thích nhìn hồ ly phiền não, từ nhỏ đến lớn anh ăn thiệt của hồ ly bao nhiêu lần, huyết lệ sử a.

"Quên đi, còn chuyện này nữa." Từ từ tính, "Trận đấu Mecha lần này phía chính phủ tham dự đều chọn dùng năng nguyên tinh làm động lực, Mecha của cậu phải cải tạo lại, hội nghị cho rằng đây là cơ hội." Mecha dùng năng nguyên tin có thể sử dụng uy lực càng mạnh, thứ nhất có thể thí nghiệm, thứ hai cũng có thể thị uy.

"Tính toán tốt. Cậu ra chủ ý." Cái lũ ánh mắt thiển cận của hội nghị chỉ biết liều mạng hạn chế uy vọng của hắn, có phần mưu lược này chỉ có bạn tốt.

"Quá khen." Có thể tính kế Mộc Linh Hạo là rất giỏi, từ nhỏ đến lớn anh không thành công bao nhiêu lần.

Người ở đây không ai chú ý, trong đôi mắt cúi đầu đọc sách của Cảnh lóe lên một tia u ám. Trận đấu Saphir lần này, rất khiến y chờ mong.

...

Một tháng qua rất nhanh. Một tháng này rất bình tĩnh, lực chú ý của mọi người đều đồ về phía trận đấu Saphir, bắt đầu từ ngày thông qua internet báo danh, nửa tháng sau trận đấu tổ chức, ngoại trừ Mecha phía chính phủ, vì đảm bảo tư ẩn cá nhân, cho phép nặc danh tham gia, nhưng khi nhận được vòng nguyệt quế phải đưa thân phận chứng minh, lấy đó phán đoán quyền sở hữu của thành Saphir.

Một tháng, Mộc Lỗi và Âu Dương Ngạo xuất hiện trước mặt mọi người, cả hai đều thay đổi, có vẻ kiên trường hơn, khí chất không còn ngây ngô, dáng người cao ngất, khiến mọi người biết bọn họ đã mạnh hơn. Phụ trách dẫn đội Âu Dương Trạch nhìn Âu Dương Ngạo đứng giữa đoàn người, không khỏi vui mừng, đây là con của anh, kiêu ngạo của anh. Anh vỗ vai thằng bé: "Con trưởng thành rồi."

Một tháng này, Mộc Linh Hạo và Mộc Cảnh vẫn bình tĩnh vô ba. Bất quá, Mộc Linh Hạo biết, một tháng này, ánh mắt hắn luôn không khỏi nhìn về phía Cảnh, cảm giác trong lòng ngày càng quái dị, mặt khác thì thôi, đôi mắt hiếu kỳ của người khác hắn có thể tự động bỏ qua, nhưng ở sở nghiên cứu, đôi mắt sùng bái của nhân viên khiến hắn rất khó chịu, hắn không muốn bọn họ nhìn Cảnh như vậy, khi đối mặt với chuyên nghiệp, ánh mắt Cảnh nghiêm túc, nét mặt nhận chân, khiến hắn không tự chủ được muốn chạm vào, nhưng lúc chuẩn bị làm thế lại bị Cảnh né tránh, ánh mắt lãnh đạm và tư thái cự tuyệt khiến hắn thất lạc. Hắn rốt cuộc làm sao vậy?

...

Thâm Uyên Chi Liêm

018 | Thành Saphir

Thành Saphir là thành phố vũ trụ do nhân loại xây dựng, diện tích chừng 1 vạn 7 ngàn km², nhân khẩu thường trú có 600 vạn, kiến trúc lớn nhất là sân thi đấu Mecha ở trung tâm thành phố, các trận đấu hàng năm đều được tổ chức ở đây. Trong lúc tổ chức, ngoại trừ nhân khẩu thường trú bị hạn chế, chỉ có tuyển thủ dự thi, người có vé vào cửa, cùng với bản thân có giấy thông hành đặc biệt chủ yếu là đội phục vụ của tuyển thủ dự thi tư nhân, một bộ phận thương nhân, là có thể ra vào. Nền chính trị của thành Saphir là độc lập, bất quá bản đồ thuộc về bên thắng lợi hằng năm, thành Saphir không cho phép có được lực lượng vũ trang độc lập, bộ phận này thuộc về người thắng.

Từ Liên Bang ngồi phi thuyền tới thành vũ trụ Saphir cần mười hai giờ. Khi đoàn người Liên Bang tới, đã là buổi tối, thế nhưng, cảng vũ trụ vẫn quy tụ đại lượng người, một bộ phận là nhân viên bảo vệ, một bộ phận là quan viên hoan nghênh, một bộ phận là ký giả, nhiều nhất là người hâm mộ của Mộc Linh Hạo, đương nhiên ký giả và quần chúng bị nhân viên bảo vệ tách xa, quan viên một lần nữa chỉnh lại dung nhan hoan nghênh Chiến Thần Mộc Linh Hạo đã tới.

"Nha! Chiến Thần đại nhân."

"Chiến Thần đại nhân nhìn ở đây."

Đây là tiếng thét chói tai của người hâm mộ khi thấy cái bóng vương giả xuất hiện trong tầm mắt, không ít người nhìn từ xa đã té xỉu. Đại lượng biểu ngữ hoan nghênh, ảnh chụp Mộc Linh Hạo bay lượn trên tay bọn họ. Ký giả không thể nào phỏng vấn, loang loáng trên tay không ngừng loé sáng, cả vùng rực rỡ, ký giả hiện trường gửi hình ảnh tới đài phát thanh, tuyên cáo với mọi người sự giá lâm của vương giả.

Không đỗ lại cảng vũ trụ bao lâu, Âu Dương Trạch hàn huyên vài câu với quan viên hoan nghênh, dưới sự hộ vệ đông đảo lên xe. Lưu lại ký giả và quần chúng vẫn đang hưng phấn.

Rất nhanh, xe tới nơi, tổng bộ Liên Bang ở thành Saphir. Đoàn người vào hành quán. Nhân viên còn có tuyển thủ dự thi bình thường ở ký túc xá chỉ định, đoàn người Mộc Linh Hạo thì ở chỗ khác, đây là một tòa biệt thự ở thành Saphir của Mộc Linh Hạo, đặt gần tổng bộ.

"Nguyên soái yêu dấu, ngài đã tới rồi." Ở biệt thự hoan nghênh bọn họ là một vị phu nhân diễm lệ, mái tóc xoăn dài vàng nhạt, lộ ra quyến rũ của người đàn bà thành thục, chiếc váy màu lửa đỏ buộc quanh thân thể đường cong gợi cảm, làn da trắng noãn, đôi ngươi màu lam tràn đầy mê hoặc, bà là phu nhân Melina của thành Saphir. Một nhân vật có sức ảnh hưởng của thành phố này, và cũng là một trong số những tình nhân của Mộc Linh Hạo, Mộc Linh Hạo giao biệt thự này cho bà quản lý, đây là chuyện mọi người đều biết, người ở thành Saphir sẽ cho bà mấy phần mặt mũi, bình thường bà ở chỗ của mình, chỉ khi Mộc Linh Hạo tới bà mới ở biệt thự, bà là một người phụ nữ thông minh, biết rõ mình sẽ không có được tình yêu của Mộc Linh Hạo, hiểu đúng mực, nên Mộc Linh Hạo tín nhiệm bà, bà là cơ sở ngầm Mộc Linh Hạo an bài ở thành Saphir.

Phía sau bà ngoại trừ người hầu, còn có một thiếu nữ, mái tóc và ánh mắt giống hệt phu nhân Melina, nhưng lộ ra khí tức thanh thuần, tựa như một đoá thuỷ liên vừa nở, tinh thuần e thẹn.

"Các vị một đường mệt mỏi, phòng đã chuẩn bị tốt, người hầu sẽ dẫn các vị về phòng, sau khi rửa mặt xong các vị cần gì cứ nói cho người hầu, bọn họ sẽ là người hầu thuộc về các vị khi các vị ở đây." Phu nhân Melina hữu lễ nói với mọi người.

Người hầu tiến lền cầm hành lý của người mình sắp hầu hạ, dẫn bọn họ về phòng. Chốc lát sau phòng khách chỉ còn Mộc Linh Hạo, Mộc Cảnh và phu nhân Melina. Dặn dò người hầu chuẩn bị dụng cụ tẩy rửa, phu nhân Melina dẫn đường.

"Cảnh thiếu gia sẽ ở chung với nguyên soái đại nhân, nguyên soái đại nhân có nói phòng của Cảnh thiếu gia nhất định phải ở gần ngài, phòng ngủ chủ biệt thự vừa vặn có hai gian, ngoại trừ phòng tắm tách ra mặt khác là dùng chung. Mời theo tôi. Đây là con gái của một người bạn, tên là Rosalind, học năng nguyên học, Cảnh thiếu gia là thần tượng của cô bé, cô bé nghe nói thiếu gia sẽ tới, nhất định đòi gặp thiếu gia, riêng tìm tôi an bài, lần này Cảnh thiếu gia sẽ do cô bé chiếu cố, Cảnh thiếu gia không chê tôi nhiều chuyện chứ?" Vừa đi bà vừa nói. Bà rất thích Rosalind, thông minh hiểu chuyện, thân thế tốt lại không kiêu căng, đối với nam giới tuy rằng không có bước tiến xa, cũng không bất hoà, lần này chủ động tới gần một người, xem chừng là động tâm, bà thế nào cũng phải hỗ trợ.

"Không cần." Cảnh chưa nói gì, Mộc Linh Hạo đã cự tuyệt. Hắn biết suy nghĩ của Melina, nhưng hắn mất hứng. Vừa nghĩ tới khi Cảnh không ở cạnh hắn là cùng một người khác, tán gẫu với người đó, dùng ánh mắt khiến hắn trở nên kỳ quái nhìn người đó, hắn theo bản năng cự tuyết, hắn không cho phép.

"Nhưng..." Melina phu nhân tính nói gì thêm.

"Cảnh ở với ta." Mộc Linh Hạo mất hứng, phu nhân Melina cảm giác được, tuy rằng không biết vì sao, nhưng bà biết mệnh lệnh của Mộc Linh Hạo nhất định phải nghe.

...

"Xin lỗi, Rosalind." Sau khi đưa hai người về phòng, phu nhân Melina xin lỗi Rosalind.

"Không sao, phu nhân." Rosalind nhu thuận đáp. Cúi thấp đầu, nhìn như bị thương tổn, không để ai phát hiện quỷ dị xẹt qua trong mắt.

"Vậy đi, hai ngày trước khi trận đấu tổ chức, cô sẽ mở một vũ hội, lúc đó cháu hãy tới đây, cô sẽ giúp cháu dẫn đi nguyên soái đại nhân, khi đó cháu..." Tình yêu của thanh niên là cần giúp đỡ, Rosalind không sai, làm con dâu, nguyên soái đại nhân cũng sẽ thoả mãn.

"Thật ư, cảm ơn, phu nhân." Rosalind vội vàng ngẩng lên, trên mặt có nụ cười khiến người đau lòng, khoé mắt vương lệ ý. Hai người vừa trò chuyện vừa rời đi.

...

Trong phòng.

"Thật không ngờ cũng có người thấy hứng thú với con." Mộc Linh Hạo trào phúng. Hắn không biết ngữ khí của mình vì sao như vậy, chỉ là nghĩ tới có người tâm tồn ái mộ Cảnh, lòng hắn đã chua xót, không phải rõ ràng, nhưng khó chịu, muốn phát tiết.

Không rõ ngữ khí Mộc Linh Hạo vì sao tệ vật, cũng không nghĩ, Mộc Cảnh nhàn nhạt hữu lễ nói: "Ngủ ngon, cha." Rồi về một gian khác.

Mộc Linh Hạo nhìn Mộc Cảnh vào phòng, ngây người hồi lâu mới vào gian của mình. Nhất định là ngồi phi thuyền quá mệt, tâm tình mới kém vậy, ngày mai sẽ tốt. Mộc Linh Hạo thầm nhủ, cũng không nghĩ xem lấy thực lực của hắn sẽ mệt sao, tới thành Saphir bao nhiêu lần hắn khi nào mệt, hắn theo bản năng trốn tránh.

...

Cảnh vào phòng, tới bên cửa sổ, nhìn ánh đèn xa xa gần gần của toà thành. Cô ả kia, diễn kịch sao, rất giống, đáng tiếc cô không phải người như Mộc Linh Hạo, trái tim của cô quá yếu, kẻ có trái tim quá yếu sẽ bị oán hận người mình hại chết quấn lên, màu sắc oán hận của người chết quấn trên người cô, ta thấy rất rõ. Hãy để ta nhìn xem, cô định làm gì, đừng khiến ta thất vọng, ta chờ mong.

...

Y

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip