Chapter 5 : Hạnh phúc không thể cưỡng cầu



Gần trường mới của nó có một quán chè mới mở, gọi là quán chè nhưng thật ra nó chỉ chiếm một góc đường dưới những tán cây rộng lớn, đơn giản chỉ là những chiếc bàn gỗ be bé đi cặp với những chiếc ghế chỉ cao đến đầu gối. Vào mỗi buổi chiều, chúng tôi đều nghe được tiếng chuông của cô bán chè cùng í ới gọi khách. Bọn trẻ trong trường rất ưa chuộng nơi này, ngày nào cũng có dăm ba tốp học sinh tấp vào quán mỗi khi ra về.

Nó đeo chiếc ba lô ngược trước bụng, mặt đăm chiêu nhìn vào tấm menu được chép bằng tay trước mặt : "Chè cốm ?"

Len ngồi đối diện , thích thú nhìn ngắm bộ dạng nghiêm túc của nó. Một đợt gió mang theo hơi thở của phố thị thoáng ghé qua, từng chiếc lá úa vàng lưu luyến vẻ đẹp của nàng gió để rồi khi nàng quay lưng bước đi lại đau đớn và ngã vào vòng tay của trời đất. Chiếc lá ấy bị gió vờn đáp xuống trước chóp mũi Rin, nhỏ khịt nhẹ vài cái nhưng vẫn không lay chuyển được nên định lấy tay xua đi.

Cậu nhìn lá rơi rải rác trên mặt đất, nhặt lên vài cái kẹp vào hai vành tai. Nó tròn mắt nhìn, quên cả thứ còn lủng lẳng trước mũi mình mà bật lên cười : "Cậu nhìn giống..."

" Tiểu Long Nữ ?" - Len vội vã đánh ngang lời nó.

"Đúng vậy, đúng vậy .... cậu nhìn giống Tiểu Long Nữ" - Rin thích thú gật đầu- " Bỏ chỏm tóc đằng sau ra xem nào."

"Không đâu, nhìn kì lắm, thế này là đẹp rồi"

Nó im lặng nhìn cậu, lặng lẽ giấu đi bàn tay nhỏ bé vào trong tay áo len, miệng cười không ngừng : "Nhìn này, tớ là Dương Quá ! "

" Ha ha .... "

Cậu cười một tràng thật dài sau đó rất nhanh khôi phục lại vẻ mặt bình tĩnh, chống tay lên đùi nhìn chằm chằm vào nó.

Người ta bảo... đã để ý đến ai đó rồi thì họ dù có làm gì đi chăng nữa cũng sẽ ghi nhớ hình ảnh của họ. Nếu không phải là xinh đẹp mĩ miều đến đọng lòng người thì cũng chỉ có thể là nhỏ nhắn đáng yêu khiến người khác không nhịn được mà muốn yêu thương. Là loại người mà ngoài cứng trong mềm, ngoài miệng luôn phun ra những lời lẽ khó nghe nhưng khi tiếp xúc sẽ thấy người này rất dễ bị chọc cười, hơn nữa còn rất ngờ nghệch và ít khi để ý đến những người chung quanh.

Nghĩ đến đây cậu đưa bàn tay chậm rãi lấy đi mảnh lá còn vương vấn trên mũi nó nhét vào túi áo.

Rin thấy được một thứ gì đó từ trong đôi mắt ấy nhưng rất nhanh giấu đi mọi thứ bằng nụ cười gượng gạo. Người như nó, đáng để cậu nhìn một cách đầy yêu thương như thế sao? Hiển nhiên là nó biết, chỉ là.... cứ nên giả vờ như chưa biết gì đi.

Đám học sinh ngồi bàn bên cạnh cứ hay chỉa mắt về bàn của nó và cậu, nó nghe được một cô nữ sinh cười đùa với chàng trai bên cạnh : "Hai người đó nhìn vui quá"

Chàng trai bên cạnh lập tức vò mạnh tóc cô : "Bạn trai em không vui bằng sao hả ? Lần sau không dẫn đi ăn chè nữa, chỉ tổ chú ý đến người khác."

"Ai dô, đừng như vậy mà... em không để ý đến người khác nữa. Đừng cúp lương của người ta như thế chứ ~~ "

"...."

Cậu khẽ ho khan vài tiếng, đỏ mặt tháo đi những nhánh lá đang kẹp vào hai bên vành tai : "Rin ..."

"Hm ?"

.

.

.

"... không có gì"

Không lâu sau, hai chén chè cốm được bê lên. Hai người vì ngượng ngùng nên càng về sau càng im lặng, chỉ biết múc lấy múc để từng muỗng chè cho vào miệng. Mùi vị xôi dừa xen lẫn với mùi thơm mùi mẫn của bánh đậu lắp đầy khoang miệng nó khiến nó nhai mãi nhưng không muốn nuốt xuống. - "Ngon quá ~"

"Cậu thích không ?" - Len hỏi

Nó gật đầu : "Thích."

"Ngon hơn kem nhiều đúng không ?"

"Ừm, không biết"

"Ăn đồ lạnh nhiều không tốt cho dạ dày cho nên tốt nhất cậu hãy kiêng ăn kem, nên tập ăn nhiều đồ ấm vào, nó rất tốt cho sức khỏe."

Rin nheo mắt, nuốt xuống một miệng chè : "Cậu bảo tớ kiêng ăn kem? Có phải cậu sợ kem tốn tiền hơn chè hay không ? Có phải cậu tính toán chi li với đàn chị của mình hay không ? NÓI ~"

Cậu cầm khăn lau sạch mép cho nó : "Không có, nhà tớ có rất nhiều tiền... có thể nuôi cả hai mẹ con cậu nên đừng nói rằng tớ sợ tốn tiền (đối với cậu). Tớ chỉ quan tâm đến sức khỏe cậu thôi"

"Thật là có tâm" - Nó vội vã tránh đi hành động lau hộ của cậu, cúi gầm mặt - "Sau này ai gả cho cậu nhất định sẽ rất sung sướng"

"Ha ha..."

Cậu vừa định nói thêm một thứ gì đó thì kế bên đã vang lên tiếng động cơ xe ô tô. Chiếc Ferrari màu trắng tao nhã dừng lại trước hàng chè. Một thứ lộng lẫy như thế dừng lại ở một nơi thấp kém như thế này thật khiến người ngoài nhìn không thấu.

Kính xe chậm rãi kéo xuống để lộ ra phần tóc màu vàng mạ cùng chiếc kính râm có đính đề can, giọng nói cao vút pha chút trẻ con vang lên : "Này, tôi đến trường để tìm cậu nhưng không thấy. Đâu ngờ cậu lại lén lút cùng với người con gái khác trốn chui trốn nhũi ở cái nơi oái ăm này"

Mí mắt cậu giựt nhẹ hai cái : "Tôi tưởng ..."

"Cậu tưởng? Tưởng gì ? Tưởng tôi sẽ bỏ mặt con trai của ngài chủ tịch đi bộ về nhà sao? Ngài ấy mà nghe được chắc sẽ đau lòng đến phát khóc cho coi. Nhưng đừng lo lắng quá, vì từ nay về sau sẽ không có ai đối xử với cậu như thế nữa...... Đã có Neru Akita ở đây thì không ai dám đụng đến một sợi tóc của cậu đâu, bởi vì từ nay về sau..... người con gái đẹp đẽ này sẽ đưa đón cậu tới cùng"

Cậu khó chịu lấy tiền từ trong túi kẹp dưới chén chè sau đó vội vã tạm biệt nhỏ rồi lên xe với Neru.

Rin ngồi đó im lặng, lịch sự vẫy tay với cậu cho đến khi chiếc xe khuất bóng sau co quẹo mới bình thản nhét tiền của mình vào dưới chén chè sau đó ôm chiếc ba lô trước bụng, lật đật bước đi.

Phía sau có chiếc xe đạp đuổi theo, tiếng bánh xe lụp cụp trên mặt đất dần dần trở nên rõ rệch hơn. Một tiếng kít chói tay vang lên, chiếc xe quẹo đầu chắn ngang lối đi của nó.

" Tôi không có tâm trạng đùa giỡn với cậu ..."

Mikuo làm vẻ mặt vô tội tựa vẻ mặt của góa phụ oán hận thiên hạ lên tiếng: "Thật là lạnh lùng quá đi a~ Tôi đã làm gì đắc tội với người ta đâu"

Nó nhướng một bên mày, vẻ mặt cao cao tại thượng tựa hoàng đế nhìn xuống tụi thuộc hạ tay lấm chân bùn mà rằng : "Đụng chạm con gái nhà lành mà còn dám lên tiếng ? Thật không có tiền đồ "

"Đụng chạm? Tôi ?!" - Góa phụ thẹn quá hóa giận - "Bằng chứng đâu ??"

Hoàng thượng nheo lại đôi mày phượng, nhếch lên một bên miệng bày ra nụ cười của một vị hôn quân : "Không biết xấu hổ, dám làm mà không dám chịu. Nam nữ thọ thọ bất tương thân, sờ được bàn tay ngọc ngà của tôi mà không biết quý trọng mà ở đó dám cấu tôi. Khinh bỉ ~"

"Ai dô ~ tôi sẽ quý trọng nó mà"....Hắn chống lên tay cầm xe đạp không có ý định tránh sang một bên.

Nó đảo mắt đứng ở đó nhìn mặt trời đã dần khuất đi sau những dãy nhà cao tầng mà lắc đầu thở dài, quay gót chân đi về hướng ngược lại.

Hắn giật mình đạp xe đuổi theo, nhanh chân quẹo đầu xe chặn nốt luôn đường còn lại : "Đi đâu?"

"Cậu có ý định gì ? .. giữa ban ngày ban mặt chặn đường đi của gái nhà lành, hèn hạ" - Nói đoạn nó vung chân đạp thẳng vào bánh xe làm hắn chẹo tay lái suýt ngã về sau.

"Ai nha ~ con gái bây giờ thật đáng sợ .... may mà tôi chống chân kịp. Cô bảo nếu tôi không kịp phản ứng thì ai sẽ đưa cô về nhà hả?"

"Đưa tôi về nhà? Cậu đùa..."

"Thế cô nghĩ tôi muốn làm gì ?"

Nó ôm chặt ba lô, trong lòng không khỏi có điểm thú vị mà trêu chọc :"Làm sao tôi biết được cậu là cướp tiền hay là cướp sắc ?"

Hắn nhe hàm răng cười thảo mai :" Tiền tôi không cần nhưng sắc thì có lẽ không thể bỏ qua nga~ "

"Sao?"

"Nhưng tiếc thay cô tiền cũng không có, sắc thì lại càng không ... cô muốn tôi cướp ? Mơ đi"

Rin nắm chặt bàn tay, giận đến tím mặt ..đạp thêm vào cú vào xe đạp của hắn khiến hắn hoảng hốt nhảy khỏi xe đạp để tránh bị đạp trúng.

.

.

.

.

Sau một hồi náo loạn, chiếc xe đạp không méo bên này cũng lệch bên kia hơn thế nữa hai sợi dây thắng của xe cũng bị đứt đi.

Hắn trầm mặc chậm rãi đi đến kế bên nó vỗ nhẹ vai :"Hết giận chưa ?"

Nó im lặng , hắn cũng không hỏi gì nhiều mà dựng lại chiếc xe đạp : "Thắng bị đứt rồi nhưng vẫn còn chạy được..... lên đi, tôi chở"

Rin đanh mặt nhìn hắn, hai bàn tay cũng dần thả lỏng đi nhưng vẫn không nhúc nhích.

Mikuo lắc đầu nhích chiếc xe đạp về hướng nó, khi khoảng cách của cả hai khá gần hắn mỉm cười thò từng ngón tay vào trong tay áo nhỏ ..... nắm gọn lấy bàn tay ấy.

Nó nhanh chóng rụt về nhưng hắn vội vã giữ chặt lấy : "Về chuyện hồi sáng .... tôi xin lỗi.... tôi không nên trêu cô"- Ngừng một hồi lại bình tĩnh nói tiếp - "Đừng giận .... hay là tôi đưa cô về mỗi ngày ? Cô không cần phải đi bộ nữa a~"

"Không cần"

"Là không cần phải đi bộ hay không cần người đưa rước ?"

"Không cần người như cậu chở tôi về "

"....à .... hiểu rồi"

Nó tròn mắt nhìn cậu quay xe bỏ đi trong lòng chợt nguội lại. Lúc này có hai ba đứa trẻ đeo mặt nạ đùa giỡn với nhau chạy ngang qua trong có vẻ rất vui, thế rồi một trong đám trẻ dấp chân ngã chúi đầu về trước, nhỏ ở phía sau nắm lấy cổ tay đứa trẻ kéo về. - "Đi với chả đứng ...."

Đứa bé không bị ngã mừng đến cười thật tươi xong lại nghe tiếng trách mắng của người khác nên không khỏi thấy khó chịu.... lè lưỡi làm mặt quỷ với Rin :"Bà cô già xấu xa!" xong rồi nhanh chóng chạy đi với lũ bạn.

Trước giờ vẫn vậy, con nít chẳng bao giờ thích nó cả .. cho dù nó làm gì đi chăng nữa thì không thích vẫn là không thích .... không có duyên thì mãi mãi không có duyên. Cho nên nó luôn tự dặn dò bản thân 'những thứ không có được thì đừng khổ cầu, chỉ tổ tổn thương nhau mà thôi'


Lúc quay đầu lại nó thấy một bóng người ngồi trên xe nhìn chằm chằm vào nhỏ. Mái tóc xanh lam vẫn phấp phơi theo chiều gió có điều trên mặt người nọ lại đeo một chiếc mặt nạ hình cún con đang thè lưỡi cười tươi.

"Tôi không phải là Mikuo a~ tôi là cún con đó .....  mau lên xe để tôi chở về ~ "

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip