Chapter 6: Khởi đầu của tất cả. (New)

Về được đến nhà nó nhanh chóng rời mông khỏi yên xe xiêu vẹo, không một lời chào chạy thẳng vào nhà.

Mikuo nắm chặt tay lái, trên trán hằn lên không biết bao nhiêu dấu thập :"Con nhỏ này.....Rin... còn không biết cảm ơn ?"- Tiếng oán trách vọng lên giòn giã giữa khu phố nhỏ bé, không lâu sau tay nắm cửa xoay nhẹ vài cái, một cái đầu vàng óng ló ra: "Cậu ...nhầm nhà rồi"

Hắn như muốn ngẩn ra một chỗ, bực thì có bực nhưng không hiểu sao lại không kìm nén được mà bật cười:"Cô tưởng tôi ngốc....?"

.

.

.

.

"Ừ ..."

"Con nhỏ này..!"

"Thôi về sớm đi, trên đường này vào buổi tối nhiều sắc lang lắm, thân trai nhu nhược yếu đuối như cậu tôi không biết chuyện gì sẽ xảy ra đâu" - Nói xong lại nhe răng đóng sầm cửa, em mèo đen đang bận liếm đuôi bị tiếng động mạnh làm cho hoảng sợ mà vụt đi mất.

Phía sau cánh cửa, nó nhanh chóng tháo giày đặt lên đầu kệ không quan tâm những lời chửi rủa non nớt của tên kia nó chạy thẳng vào bếp :" Con về rồi"

Mẹ nghe tiếng nó lại vội vã cất thứ gì đó vào túi, trên mặt vẫn vẹn nguyên nét điềm đạm ngày nào :"À ... .... sao hôm nay về trễ vậy"

Hành động ấy xảy ra chớp nhoáng nhưng cũng đủ để nó nắm bắt, trong lòng có hơi trĩu xuống nhưng nhìn dáng vẻ phờ phạc của mẹ, nó cũng đành giả vờ như chưa từng thấy gì :" Con ở lại lớp trực trễ... cũng đã ăn ở ngoài rồi."

"Vậy à ... lần sau nhớ nhắc mẹ một tiếng kẻo đồ thừa không ai ăn."

"Con biết rồi".

.......................

Đó là một buổi tối.

Ngoài đường nhộn nhịp tiếng cười.

Trẻ con nô đùa tung tăng.

Trong khi căn hộ của cậu thì y như rằng có người sắp chết, nói là 'sắp chết' thì cũng không có gì sai với bầu không khí như thế này.

Tại giữa nhà, Neru và cậu im lặng nép sau bà nội trong khi bố cậu mặt hầm hầm như muốn ăn tươi nuốt sống tụi nó.

"Nói gì đi... có làm thì có nhận. Đừng như rùa rúc cổ vậy" – Cậu ra hiệu cho nhỏ.

Nhỏ lâm vào tuyệt vọng, mắt ngấn lệ : "Chú à ~"

Lúc này nội cậu lên tiếng : "Con bé còn nhỏ, có gì sau này dạy dỗ nó lại đừng dọa con bé như thế cái thằng này"

Ông hé mắt nhìn trên trán chảy dài một giọt mồ hôi. Cuối cùng cũng không hề mở miệng mắng trách mà chỉ thất vọng lắc đầu : "Neru, bố mẹ con gửi con lại đây với chú cháu có biết để làm gì không ?"

" Cháu ..."

"Bố mẹ con gửi con ở lại đây vì họ tin tưởng ở người bạn cũng như người chú này, ta hết lòng yêu thương bao bọc cháu không thua gì Len... Cháu có biết ở độ tuổi vị thành niên như thế mà chạy một chiếc xe bốn bánh mà trong người không có bất kì văn bản giấy tờ nào có nghĩa là gì không ?"

"Cháu sẽ bị mắng" – Nhỏ lau lau nước mắt.

"Có nghĩa là tai nạn, chết chóc, tiền của ... cũng có nghĩa là niềm tin, mối quan hệ của ta với ba mẹ cháu cũng như của ta đối với cháu, đến một ngày kể cả đứa con gái mình cũng không giữ được lúc đó bố mẹ cháu sẽ đau lòng biết bao nhiêu."

Nội cậu gật gật đầu : ".... Tốt lắm."

"Cháu xin lỗi"- Nhỏ mím môi, trao lại chìa khóa cho bố Len – "Cháu sẽ không làm vậy nữa, chú đừng nói với ba mẹ cháu ..."

Ông gật đầu cất chìa khóa vào túi rồi cười nhẹ với nó : "Tốt ~Sau này không được tự ý lấy xe chú nữa. Đợi khi cháu có bằng lái ta sẽ mua cho cháu một chiếc nên đừng bày ra vẻ mặt đó"

Cậu thở ra một hơi, nhà cậu hay nhà nhỏ ? Bố cậu hay bố nhỏ ? Cậu vốn không phân biệt được nữa rồi, nếu có ngày con bé này mà bước vào nhà cậu đường đường chính chính thì cậu cũng không ngạc nhiên lắm đâu, có cưới nhỏ hay không cũng đâu khác gì đâu. Bây giờ bố cậu xem người ta như con mình luôn rồi còn gì.

Len đứng dậy dìu nội về phòng, bỏ lại phía sau tiếng cười khúc khích của Neru.

"Tsk .... 2 cái đứa này ...." – Nội cậu lẩm bẩm, mái tóc bạc ôn hòa bước về trước.

"Nội à , chờ cháu !" – Cậu vội bước theo.

---------------------

Nó nằm gọn trong chăn, mặc kệ đồng hồ có điểm 2 giờ sáng nó vẫn ngậm một chiếc đèn pin nhỏ trong miệng trong khi mắt dán vào màn hình điện thoại. Một lúc sau, khi cảm thấy miệng đã nhức nhói nên lặng lẽ nhả đèn pin ra.

Trên màn hình là hàng loạt tên những loại bệnh có thể chữa được nhờ hủ thuốc hôm đó nó thấy, tìm kiếm thêm khoảng vài phút sau nó mới ngộ ra được đó là thuốc bổ,tăng lực các kiểu.... không có gì có thể gây nguy hiểm nên lúc này mới thở phào tắt màn hình. Đôi mắt nặng nề đến mức khi vừa buông điện thoại xuống nó đã ngủ thật sâu.

Giấc ngủ ngắn ngủi không kéo dài được bao lâu, tưởng chừng như chỉ vừa chợp mắt thì chuông báo thức đã reo lên. Bên ngoài trời cũng đã dần sáng, mùi vị sương sớm phủ đầy căn phòng nhỏ bé.

Cánh tay nó ló khỏi chăn, uể oải tắt chuông đồng hồ.

.

.

-------------

Trong lớp, nó gục đầu xuống bàn.... nằm im thin thít suốt cả buổi học. May mắn thay nó ngồi gần cuối nên việc ngủ trộm cũng không khó khăn gì mấy, có điều cái con người phía dưới càng ngày càng không biết điều, tuy tiếng nói không lớn nhưng cũng đủ để nó nghe được, hắn cứ luyên huyên nắm áo nó kể về chuyện gì đó .... đại khái nó nghe được đoạn người ta sắp cho lấp con sông nhỏ sau trường... và sau đó là.....con sông nhỏ sau trường sắp bị lấp..... không phải nữa thì chỉ có thể là người ta không thể không lấp con sông nhỏ sau trường. Nghe cho đến khi mòn cả mang tai thì câu chuyện vẫn cứ tiếp tục, nó cũng rất phối hợp vùi đầu vào tay cố gắng chợp mắt để không nghe được tiếng hắn nữa nhưng dường như đã thất bại.

Cho đến khi chuông reo thì cũng đã là một lúc rất lâu sau đó.

Len mang hộp cơm qua chỗ nó, miệng cứng đờ lại khi chổ đó chỉ có ghế chứ không có người – "Này ! Rin đâu ?"

Mikuo nhún vai : "Không biết ~ con bé đó ôm điện thoại chạy đi đâu mất rồi, tôi đợi nãy giờ mà không thấy."

Cậu đặt hộp cơm xuống bàn

Chậm rãi bước khỏi lớp.

Hắn nhìn theo, bĩu môi

"Mù quáng.."

Không hiểu sao mỗi lần không tìm thấy nó ở một thời điểm nào đó mà đáng lẽ ra nó phải ở cùng cậu thì cậu lại rất khó chịu.

Ý cậu là , nó đáng lẽ ra ....

"Tsk !! Cái gì thế này !" – Len vò đầu.

Trùng hợp thay khi bước qua lớp 1-2 cậu lại bị cánh tay ai đó kéo về. – "Len !!!! Lâu rồi mới thấy cậu nha ~ Vào lớp tớ chơi một chút đi."

Cậu nhìn người trước mặt xong chấp tay xin lỗi : "Bây giờ không được ...! Meiko.."

Chưa dứt lời đám con trai phía sau vỗ mạnh vào vai hắn – "Thằng bé này !! Lâu quá không qua chơi quây ~ ha ha"

"Ha ha...."

.

.

Mọi thứ nhốn nháo cả lên, cậu quen đám này hồi ở câu lạc bộ bóng bàn vài tháng trước, xong cũng vì không có thời gian nên đã rời câu lạc bộ nhưng dường như có cái 'rời' được nhưng lại có cái không. Đám lầy lội này vẫn bám theo cậu mãi không buông. Thật là....

Cậu bật cười, bị cuốn vào cuộc nói chuyện với tụi nó... cái ý nghĩ phải đi kiếm một ai đó có lẽ đã dần trôi theo mây gió.

"....."

Một tiếng thở dài nặng nề phát ra từ dãy phòng học cũ, dãy phòng học này đã bị nhà trường đập bỏ từ 2 năm trước nhưng một số phòng vẫn may mắn còn trụ lại đây, tuy rằng bàn ghế đóng bụi, trần nhà đầy rẫy mạng nhện nhưng mùi tập sách vẫn còn thoang thoảng đâu đây.

Nó ngồi trên chiếc bàn duy nhất được trải khăn sạch sẽ giữa lớp, ngón tay nhấn liên tục vào màn hình điện thoại. Lúc đang học, có một số rất lạ cứ gọi liên tục vào máy nó nhưng do đã bật chế độ run nên không ai hay biết gì, nhìn đầu số thì có lẽ đây là số của một doanh nghiệp hay một nhà hàng nào đó nhưng khi nó vừa gọi lại thì hệ thống báo là tài khoản đã hết tiền dư.

"Chậc .... ít nhất cũng phải còn tiền khuyến mãi chứ." – Nó nhấn mạnh móng tay vào màn hình, một vết nứt be bé chậm rãi hằn lên.

Giữa không gian trống trải chỉ có những âm thanh kì lạ mà nó phát ra mỗi khi hệ thống báo lỗi.

Cho đến khi không thể làm gì được nữa, nó lặng lẽ cất điện thoại vào túi xong nhảy xuống bàn từng bước đi về phía cửa phòng học : "Chắc không có gì quan trọng..."

Bàn tay vừa chạm đến nắm cửa thì cửa đột nhiên bật mạnh ra, có ai đó bất ngờ bổ nhào về phía nó. Theo lý thuyết, ngoài việc nhanh chóng né ra thì nó không biết làm gì cả nhưng với hoàn cảnh này việc tránh khỏi người đó trước khi người đó chạm vào mình là điểu không thể.

"A..." – Nó bật ngửa về sau nhưng cánh tay ai đó nhanh chóng ôm lấy đầu nó và cùng ngã xuống.

Một đợt bụi văng lên tung tóe.

.

.

.

Rin mơ màng hé mắt, vài lọn tóc vàng rớt trên mũi nó. Trước mặt Rin là một cô gái xa lạ nhưng khi cô ta nói chuyện thì có vẻ như 2 người đã từng rất thân.

"Rin phải không ?! xinh quá nha ~ Mình cứ tưởng cả năm học này cũng sẽ không gặp được cậu." – Cô ta ôm lấy Rin, không ngừng miết nhẹ tóc nó.

Nó đờ người đẩy nhẹ đầu cô ta ra khỏi người mình : "Ai vậy ?"

"Cậu không biết tớ ...?" – Cô có vẻ hụt hẫng – "À phải rồi, Kì Ba nói rằng hôm nay tớ sẽ gặp cậu nhưng Kì Ba không nói rằng cậu biết tớ. Kì Ba còn bảo rằng chúng ta có cái duyên rất chặt chẽ nên tớ quyết định đi tìm cái duyên của mình..."

"Gượm đã ... có gì khoan hãy nói... xuống khỏi người tôi"

Nó không biết cô gái này là ai hay mình với cô ấy có quan hệ gì cũng như việc 'Kỳ Ba bảo này bảo nọ ...' nhưng nó chắc chắn rằng nếu cứ như thế này, xương chậu của nó sẽ nhập viện vào một ngày không xa.

Cô gái ấy xoay người ngồi dậy, gương mặt hiếu kì mỉm cười thân thiện : "Chào Rin, tớ là Lily"

"Ừ chào ...ai...da" – Nó xoa nhẹ hông mình. –" Sao cậu biết tôi, tôi với cậu chưa từng gặp nhau lần nào"

"Là Kỳ Ba bảo tớ gặp cậu!" – Nói đoạn, Lily mở nhẹ lòng bàn tay phải, ngồi yên vị trong lòng bàn tay cô là một con tắc kè hoa trừng mắt nhìn nó. –"Đây là Kỳ Ba"

"Hả ?"

"Kỳ Ba có thể nhìn được tương lai."

"......."

"Cậu không tin ?" – Nụ cười trên mặt cô tắt đi.

Rin nhún vai : "Dĩ nhiên, có người bình thường nào mà lại tin...."

Cánh tay cô siết chặt chân nó : "Bọn trong lớp đứa nào cũng bảo tao không bình thường, cái bọn vô lại ăn của cha mẹ nhưng đéo làm gì nên hồn mà lại lên giọng như chúng nó là mẹ thiên hạ. Bọn chúng bêu xấu tao trên những trang mạng vô tri vô giác trong khi tao chưa bao giờ làm hại chúng nó nên tao nghĩ lỗi sai không phải là của tao đâu nhỉ ? Tao đã thử một lần giải thích với chúng nó nhưng chúng nó lại quăng thẳng Kỳ Ba vào mặt tao nên tao đã thử nhấn nước một đứa trong lúc trực vệ sinh, nó gào thét như một con thú hoang nhưng rồi im lặng dưới đáy thùng nước , tiếc thay tao bị một đứa đã phát hiện và nó chạy đi báo giáo viên, tao bị đình chỉ học 3 năm và đến giờ tao mới có thể bước chân lại vào trường. Kỳ Ba bảo tao sẽ tốt đẹp hơn khi kiếm được mối lương duyên của mình nhưng mày nghĩ mối lương duyên ấy sẽ tin tao ?"

.

.

.

.

"Ôi dào, vào học rồi kìa. Nhanh quá nha ~ Cậu nên về lớp đi ~" – Cô buông chân nó ra, giọng nói trở nên ôn hòa cứ như những lời bộc bạch trên không phải do chính cô ta nói.

Nó như muốn đứng tim, cô ta nói toàn bộ câu chuyện mà không cần ngắt hơi làm nó hoang mang tìm xem xung quanh có vật gì để cầm khi mà câu chuyện kết thúc không nhưng có vẻ như .... mọi thứ vẫn khá là bình thường.

Không biết hôm này là ngày gì mà đen như con rệp thế không biết ...

Rin gật nhẹ đầu, cẩn thận đi vòng qua Lily rồi chạy thẳng về lớp, trong lúc chạy nó nghe tiếng cô ta vọng lên từ phía sau : "Rin này, mẹ cậu đang bị gì à?"

".....!?"

"Kỳ Ba bảo rằng hơi thở mẹ cậu đang rất yếu, có chuyện gì xảy ra với bà ấy vậy ?"

"Sao ?" – Nó cau mày quay lại nhìn.

"Kỳ Ba nói mẹ cậu tắt thở rồi ..." – Lily miết nhẹ đuôi con tắc kè sau đó quay lưng đi về phía ngược lại – " Số điện thoại mà cậu thấy trong giờ học ..... là của bệnh viện.


- End chapter 6 -

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip