『6』

Rin cau mày, thể hiện rõ tâm trạng phiền muộn.

Miku ngồi trên sofa vờ như không thấy bản mặt khó ở của ả, tiếp tục vui vẻ thưởng thức tách trà nóng vừa pha xong.

''Cậu cứ giải quyết công việc của Hội Học Sinh đi.'' - Miku đặt tách trà xuống, ngẩng mặt nhìn Rin - ''Cứ coi tớ như vô hình là được rồi.''

Làm việc như thế nào khi có người cứ nhìn chằm chằm mình mãi? Rin hậm hực dằn cây bút khiến ngòi của nó bị gãy. Miku cũng không bất mãn gì khi thấy hành động đó của ả, ngày nào cô cũng đến đây trông chừng, ả khó chịu là phải.

Bây giờ đến đây không chỉ là để bảo vệ Rin, mà còn thêm một lý do nữa - ''hóng'' cuộc gọi điện của kẻ sát nhân. 

Một công đôi việc, quả là tiện lợi.

Có rất nhiều bốt điện thoại công cộng, Miku không thể nào phái người trực hết tất cả các bốt nên chỉ còn cách đào ra manh mối từ chính miệng hung thủ.

Từ sau cuộc điện thoại kia, Miku nắm được tám phần mười rằng hắn rất thích Rin, hay nói đúng hơn là yêu theo một cách bệnh hoạn nên đã bớt lo hơn về sự an toàn của ả. Bây giờ chỉ cần chờ hắn gọi tới để có thêm manh mối để bắt hắn.

Rất có khả năng cao là hắn sẽ gọi đến để khoe chiến tích của mình và ngấm ngầm trêu chọc cảnh sát không bắt được hắn trong khi hắn hành động táo tợn trước mặt bọn họ.

Đúng như suy nghĩ của Miku. Vài phút sau, điện thoại trên bàn Hội Học Sinh reo lên từng hồi.

Không khí chợt trở nên căng thẳng. Rin đưa ánh mắt cứng ngắc về phía Miku, cô gật đầu ra hiệu ả hãy bắt máy, bản thân thì nhanh chóng đến gần ả.

''Sao cậu không nghe mà bắt tớ nghe?''

Rin nhăn mày, khuôn mặt thể hiện rõ biểu tình không muốn tiếp điện thoại một chút nào.

''Tớ mà nghe đảm bảo hắn sẽ cúp máy ngay.'' - Miku cao giọng thúc giục - ''Bắt máy lẹ lên.''

Rin bày ra vẻ mặt không tình nguyện nhưng vẫn cam chịu nhấc máy, cố gắng điều chỉnh nhịp thở hỗn loạn của mình. Miku vội áp một nửa tai lên, chen chúc với Rin để được nghe lỏm.

''Xin chào, tôi là Hội Trưởng Hội Học Sinh, xin hỏi bạn có chuyện gì?''

Rin máy móc nói ra.

''Hãy nêu cảm nhận của em về Ichinose Aki - món quà thứ hai mà ta đã tặng em.'' - Người đàn ông cười trầm thấp - ''Ta đoán là em cảm thấy rất tuyệt phải không, Thiên Thần của ta?''

''Không tuyệt gì cả.'' - Rin gằn giọng - ''Giết người là một hành vi vô cùng tồi tệ, và tôi rất không thích nó.''

''Tại sao lại không thích chứ?'' - Chất giọng người đàn ông bỗng cao vút lên như là đang ngạc nhiên tột độ - ''Tận sâu trong thâm tâm em vẫn luôn mong muốn cô ta chết đi mà, ta chỉ là đang thực hiện điều ước của em thôi.''

Bàn tay cầm điện thoại của Rin hơi siết chặt. Miku cũng không ngạc nhiên lắm vì ước muốn kẻ bắt nạt mình chết đi là chuyện rất bình thường, nếu Rin thật sự không muốn vậy thì phải nói là vô cùng bất bình thường.

Rin cho dù muốn hai người kia chết nhưng chung quy cũng chưa có hành động gì, vì vậy cô không thay đổi cách nhìn về ả.

''Em đang rất vui, ta hiểu rõ mà, không ai hiểu em bằng ta.'' - Không nghe được tiếng hồi đáp từ đầu dây bên kia, người đàn ông tiếp tục mở miệng - ''Ta sẽ hoàn thành thêm một mong ước của em, hãy chờ ta.''

''Này---''

Không để Rin nói hết câu, người đàn ông cúp máy.

''Chậc.'' - Miku chán nản - ''Chưa kịp hỏi hắn câu gì đã cúp máy. Nhưng không sao, chí ít chúng ta biết rằng hắn sẽ tiếp tục giết người.''

Rin đẩy điện thoại bàn sang một bên, cầm bút tiếp tục giải quyết công việc của mình.

''Tớ không quan tâm. Chuyện hắn giết người dù sao cũng không đến lượt tớ quản.''

''Ừ. Nếu hắn có gọi cho cậu trong lúc tớ không ở cạnh, cậu nhớ moi thêm tin tức từ hắn nhé.''

''Biết rồi.''

Rin ậm ừ cho qua, đôi mắt màu biển sâu thẳm đảo qua đảo lại như đang suy tính cái gì đó.

**

Buổi chiều, do công việc quá nhiều nên Rin về trễ hơn các học sinh khác một chút. Ả khoá cửa phòng hội học sinh lại, đi tới chỗ cất cặp.

Lấy cặp ra, ngẩng đầu ngán ngẩm nhìn những đám mây đen thù lù đang tích cực thả xuống những hạt nước tạo thành một cơn mưa lớn. Ả khẽ đảo mắt, bất chợt nhìn thấy một bóng người đang đứng thơ thẩn mặc kệ thời tiết xấu ra sao.

Rin biết người đó.

Ả bật ô lên, đi đến và che cho người nọ. Người nọ giật mình.

''Cậu... cậu không cần che cho tớ đâu.'' - Người nọ cố gắng dùng âm lượng to để lấn át tiếng mưa -''Ô nhỏ lắm, cậu ướt rồi kìa.''

Người nọ vội vàng lục từ trong túi ra chiếc khăn tay định bụng lau cho Rin nhưng chiếc khăn tay đã bị nhúng ướt bởi nước mưa nên cô đành lúng túng thu tay lại. 

Rin không để tâm lắm, vội vàng kéo cô vào trong trường để trú mưa.

''Cậu nhìn quen thế nhỉ.'' - Rin hơi nhíu mày, tầm mắt dời xuống phù hiệu trên ngực người kia - '' Cậu là Ueda Hana? ''

Ueda Hana là bạn thân cũ hồi cấp hai của Rin.

''A, không ngờ cậu lại nhớ tớ.'' - Ueda Hana nở nụ cười u sầu - ''Đã lâu không gặp nhau rồi.''

Sau câu nói đó, bầu không khí trở nên im lặng và lúng túng. Cả hai không biết nói gì.

Cũng phải thôi, dù sao cũng đã nhiều năm không gặp, xảy ra tình huống im lặng như thế này là chuyện hết sức bình thường.

''Hana.''

Một lúc sau, Rin đột ngột trầm giọng gọi tên khiến Hana hơi giật mình.

''Đã lâu rồi mới được nghe cậu gọi tên tớ.''- Hana nở một nụ cười tươi, thở hắt ra, vẻ mặt đầy hoài niệm - ''Khoảng thời gian ở bên cậu thật đáng để lưu luyến.''

''Cậu trông chẳng thay đổi gì cả.''

Chẳng thay đổi gì, ngay cả nụ cười u buồn đó.

Rin đưa ra bình luận mà Hana không biết rằng ả đang chê hay đang khen cô nữa.

''Ừ, còn cậu thì thay đổi quá trời, tớ suýt nhận không ra luôn. Nhất là kiểu tóc của cậu đó, tớ quen cậu để tóc dài rồi nên bây giờ có chút không quen.''

''Ha ha, tớ tham gia nhiều hoạt động thể thao lắm nên cắt gọn một chút cho đỡ vướng.''

Rin nói dối, thực chất là tóc ả ngày càng ngắn đi là do bọn bắt nạt cắt.

Cơ mà cũng không sao cả. Mái tóc ngắn này trông cũng rất hợp, và quan trọng là thuận tiện để làm những việc khác.

''Tớ còn có việc, về trước đây.''

Hana đứng dậy, vươn vai một cái, nói ra lời cáo từ.

''Ơ, nhưng trời vẫn còn mưa mà. Nếu cậu gấp quá thì mượn ô của tớ này.''

Rin vội lấy cây dù định nhét vào tay Hana. Cô vội rút tay lại, lắc đầu, bộ dáng cực kì vội vã.

''Không cần đâu.''

Hana cười, nhanh chóng chạy vào màn mưa mà không để Rin kịp ú ớ thêm điều gì.

Cánh tay đang giơ ra của Rin buông xuống, đôi mắt màu biển dần dần trở nên tĩnh lặng, có chút đăm chiêu nhìn dáng người đang dần khuất sau những hạt mưa mờ ảo.

Hana, một đoá hoa u buồn.

Từ lúc biệt ly đến tận bây giờ, ả chưa bao giờ quên đoá hoa chưa bao giờ rực rỡ kia.

Khoé miệng kéo thành một nụ cười mỉm.

Chưa bao giờ quên...

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip