Chương 14: Khiến hắn phá sản đi

"VŨ!" Thanh Vân nhíu mày cao giọng nói khi thấy Minh Vũ càng ngày càng mất kiểm soát.

"Không, không phải! Anh không thể..."

"Hah... hah..."

"Vân, Vân... Anh, anh không thở được! A..."

"Khó thở quá... Khụ, khụ!"

Thấy tình hình có vẻ tệ, cánh tay của Minh Vũ siết ngày càng chặt khiến Thanh Vân khó thở. Hai tay cô bị khoá chặt, không còn cách nào khác, cô liếc mắt nhìn anh, ra tín hiệu cầu cứu.

Trần Nhất Phong ồ một tiếng tỏ ra đã hiểu. Ngay lập tức liền giơ tay chém một phát vào gáy Minh Vũ, động tác vô cùng dứt khoát. 

Thanh Vân không ngờ Nhất Phong lại làm vậy, nếu không phải anh nhanh tay đỡ lấy người kia thì có lẽ Vũ đã ngay đập đầu xuống đất tèo luôn rồi.

"Vậy..." Trần Nhất Phong đỡ Minh Vũ, ngập ngừng hỏi: "Giờ làm sao?"

Hai người nhìn nhau trong không khí trầm lặng.

"Cậu đỡ Vũ hộ tôi." Vết thương trên lưng còn chưa khỏi, đành phải nhờ tạm Nhất Phong.

Mạc Thanh Vân đi trước dẫn đường, Nhất Phong không còn cách nào khác ghét bỏ nửa lôi nửa kéo Minh Vũ theo sau.

Đến một căn hộ trông có vẻ tồi tàn, Trần Nhất Phong tỏ ra hoang mang khi thấy Vân lấy từ dưới chậu cây ra một cái chìa khoá, thời đại nào rồi mà vẫn còn cách giấu như vậy hả?

Cửa phòng mở ra, kẽo kẹt kêu lên vài tiếng. Khác với bề ngoài, bên trong nhà khi bật điện lên có vẻ không tồi, tông màu xanh nhạt, nhìn có vẻ gọn gàng, ngăn nắp. Chỉ là hơi có chút bụi.

Mạc Thanh Vân đường quen nẻo cũ lấy ra từ trong tủ một chiếc cốc rồi rót nước uống, xong việc liền mở cửa phòng ra hiệu cho Phong theo sau. Đèn bật lên, phòng màu xanh đậm, Thanh Vân cầm lấy ga giường gấp gọn rồi lấy từ trong tủ bộ ga mới thay vào. Xong việc, Nhất Phong hiểu ý liền đặt Minh Vũ xuống giường. Vân tiện tay đắp luôn chăn lên.

Nhìn động tác quen thuộc của Thanh Vân, Nhất Phong đoán chắc chẳn cô ấy từng ở đây vài lần rồi.

"Quê cậu ở đây à?"

Mạc Thanh Vân gật đầu.

Trần Nhất Phong ngẫm nghĩ, vậy là có thể lý giải được vì sao cô ấy lại quen thuộc nơi này đến vậy rồi.

Mạc Thanh Vân kiểm tra tình trạng sức khoẻ Minh Vũ một chút, thấy không có gì nghiêm trọng thì mới thở phào một hơi kéo Nhất Phong ra ngoài.

Hai người ngồi trên ghế sofa đối mặt nhìn nhau, mà hình như chỉ có duy nhất Trần Nhất Phong là cảm thấy ngại ngùng.

"Cảm ơn."

Nhất Phong ngơ người ra một lúc mới biết hai tiếng này là về chuyện gì, anh tỏ ra khách sáo nói: "Không có gì."

Trong tâm giờ đang loạn muốn chết, rõ ràng anh cũng không phải là loại người hay tò mò gì cho cam nhưng mà bạn cùng bàn thật sự y như một chiếc hộp Pandora, chứa tầng tầng lớp lớp những bí mật, biết rõ là nguy hiểm khi chạm vào nhưng vẫn không nhịn được mà tiến tới.

"Khụ, ừ thì... Anh ta tên là Vũ phải không? Anh trai của cậu à?" Trần Nhất Phong một chân gác lên, cố gắng tỏ ra vô cùng tự nhiên khi nhắc đến vấn đề này.

Tên này, nhìn có chút giống với người chở Vân ngày trước mà anh vô tình thấy được.

Mạc Thanh Vân nhíu mày suy nghĩ: "Cũng được coi như là thế."

"?"

"Anh trai hờ?"

"Ừ, đại loại vậy."

"..."

Bạn cùng bàn này quá bá đạo! Còn có cả anh trai nuôi luôn! Bái phục!

"Xin hỏi... Cậu có mấy người anh trai nuôi vậy?" Trần Nhất Phong khoé miệng co rút, cười một cách méo mó hỏi.

Mạc Thanh Vân nhếch mép cười, khiến Nhất Phong cảm thấy như cô đang âm thầm khinh bỉ anh, bình tĩnh trả lời: "Rất nhiều!"

Ét o ét!!!

Ét o ét!!!

Gửi tín hiệu cầu cứu gấp!

Bạn cùng bàn quá đáng sợ!!!

Hóa ra từ trước đến nay Vân chính là một con sói đội lốt thỏ! Vậy mà từ trước đến giờ mình bị lừa như thật!

Chẳng lẽ mình cũng chính là mục tiêu cho kế hoạch "Nuôi dưỡng anh trai hờ" của Vân sao?

Trần Nhất Phong tâm trạng có chút khó chịu, nhiều anh trai nuôi như vậy chứng tỏ cô rất hoa tâm hay sao? Mắc cái gì tâm trạng lại khó chịu như vậy?

"Muộn rồi, nên về." Thanh Vân nhìn đồng hồ, sắp đến mười giờ tối.

Minh Vũ có vẻ mệt mỏi, mà cô lại không thể ở đây chăm cậu cậu như mọi khi được, nhìn tình trạng này chắc hẳn phải ngủ đến tận chín, mười giờ sáng mai. Đành khiến Vũ chịu khó một chút, mai sang thăm sau.

Trần Nhất Phong đeo giày thể thao ra ngoài, nhìn bóng Thanh Vân xa dần, mãi cho đến bóng lưng ấy khuất dạng, anh mới thu hồi tầm mắt xoay người bước đi. Nghĩ đến tiếp theo mình phải làm gì, tâm trạng thoải mái khi nãy nhanh chóng tuột dốc không phanh, khuôn mặt liền hiện lên vẻ ghét bỏ, mệt mỏi.

oOo

Sáng ngày mai, Mạc Thanh Vân tay cầm hộp cháo mở chìa khoá vào nhà. Quả nhiên khi vừa bước vào phòng, đã thấy Minh Vũ tỉnh dậy với vẻ mặt hốt hoảng, xem ra vừa mới gặp ác mộng.

"VÂN!"

Minh Vũ như thấy Thanh Vân liền như người chết đuối vớ được cọc, cậu bật dậy ra khỏi giường chuẩn bị nhào lên người Vân. Ngay lập tức Thanh Vân liền né sang một bên, giơ tay giữ người lại để cậu không bị đập đầu vào cửa.

Mạc Thanh Vân thở dài, để bát cháo lên bàn bên cạnh, kéo Minh Vũ ngồi lại xuống giường.

"Chuyện gì đã xảy ra?"

Thật ra từ một ít thông tin ngắn ngủi hôm qua, Thanh Vân cũng đoán được phần nào rồi. Nhưng mà vẫn nên để Vũ tự mình nói ra thì tốt hơn.

"Anh đến thăm trường..."

"Vốn dĩ anh đã không định đến nhưng mà..."

Minh Vũ ngập ngừng một lúc rồi nói tiếp:

"Không hiểu sao, tên khốn đó lại ở đấy..."

"Đm, thằng khốn, tại sao nhất định phải gặp lại nhau chứ?"

Nghĩ đến cảnh tiếp theo, Phạm Minh Vũ liền cười khẩy: "M* thằng chó! Em biết hắn nói cái mẹ gì không? Hắn nói muốn quay lại với anh!!!"

Mạc Thanh Vân trầm ngâm: "Sao anh không thử?"

"Hả?" Minh Vũ ngây người.

"Anh muốn trả thù còn gì?" Thanh Vân liếc mắt nhìn: "Khiến hắn ta yêu say đắm anh đi, rồi cắm vài cái sừng là được."

"Nhưng..."

Thấy Minh Vũ còn đang do dự, Thanh Vân cười khẩy một tiếng: "Anh, còn tình cảm sao?"

"KHÔNG THỂ NÀO!"

"Vậy anh còn do dự gì nữa?"

"Khiến tên đấy yêu mình đến chết đi sống lại, moi hết tiền đi. Chẳng phải anh nói hắn là CEO sao? Thân hình cũng ngon nữa? Anh hết tình cảm rồi, giả vờ yêu hắn chỉ có lợi chứ không có hại." Mạc Thanh Vân nói dối không chớp mắt, vỗ vào vai Minh Vũ nói.

Phạm Minh Vũ như được khai sáng kiến thức mới, hào hứng nói:

"Em nói đúng! Sao anh phải xoắn cơ chứ? Anh nhất định sẽ khiến hắn phá sản, rồi bọn mình sẽ đi Dubai chơi!!! À thôi Dubai giờ ghê lắm, mình sẽ đi hết tất cả các nước trên thế giới!"

Thấy Minh Vũ lấy lại được tinh thần, Thanh Vân không tiếng động thở phào một hơi.

Còn một bí mật Vũ chưa biết, Thanh Vân đã từng gặp trực diện tên "tra nam" rồi. Nói đúng hơn là tình cờ gặp, khi đi mua bánh tại cửa hàng cà phê, cô đã nhìn thấy hắn đi xem mắt. Bộ dạng có vẻ không chút kiên nhẫn nào.

Tới khi đối tượng đến liền không hề khách khí mà ra lệnh "trảm". Lời nói ác liệt đến nỗi Thanh Vân ở cách xa ba mét mà vẫn thấy nổi cả da gà. Hơn nữa bản tin thành phố mới chuyển đến thật sự có rất nhiều tin tức của tên "tra nam" kia, không chú ý cũng khó mà làm được.

Chuyện xưa của Minh Vũ, tám chín phần là hiểu lầm. Người ta nói kẻ ngoài cuộc thì rõ ràng, người trong cuộc thì u mê. Câu nói này đâu có sai bao giờ.

Mạc Thanh Vân chỉ làm phép khích tướng một chút, tác động lên hai người bọn họ. Còn về việc gương vỡ rốt cuộc có lành lại được hay không, thì phải xem biểu hiện của tên CEO kia như thế nào.

Suy cho cùng, nếu Minh Vũ thật sự có thể tìm lại hạnh phúc cho riêng mình, Thanh Vân cũng mừng theo. Chỉ sợ tương lai nếu Vũ một mình không có cô bên cạnh, sẽ sớm sụp đổ mất...

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip