Chương 10

Cua Trôi Tình Kí's weibo:

Nhớ hôm bữa ngồi trong giờ nghỉ trưa tại nơi làm thêm, Trôi luôn miệng phàn nàn với tôi về vài vấn đề trong giới, lải nhải hoài lải nhải mãi đến độ tôi muốn bung óc luôn [mồ hôi lạnh] Nhưng rất tiếc đó không phải trọng điểm, quan trọng là sau đó một lúc ông chủ Cua của chúng tôi bước vào, rất tự nhiên mà hỏi thăm Trôi đầu tiên  ╮(  ̄▽ ̄)╭ Ha ha, nói ông chủ Cua cưng chiều Trôi bảo bảo quả là không sai mà, cứ vậy mà ôn nhu nói đưa ẻm ra ngoài "dạo phố", bỏ lại cái quán chết tiệt ấy lại cho tụi tui (╥﹏╥) May mà tôi còn rất tỉnh, nhanh tay chộp được cái ảnh này [doge] Nào nào, khen tôi đi [doge] [doge] Mặc dù rất muốn đi theo làm gián điệp, nhưng mà cuộc đời không cho phép, các đồng chí tạm thời dừng tại đây! [khóc x3] [hình ảnh] [hình ảnh]

~~

"Điều gì khiến học đệ của anh phải phiền muộn như vậy?" Vương Tuấn Khải nghiêng đầu nhìn Vương Nguyên, hai tay hắn cầm hai túi đồ ăn vừa mua ở cửa hàng bách hóa, thỉnh thoảng chật vật lấy ra một món đưa cho Vương Nguyên.

"Ầy, chuyện này em có nói anh cũng không hiểu được đâu~ Vậy nên anh suy cho cùng không cần biết đi!" 

Vương Nguyên miệng ngậm xúc xích, còn tay và mắt đều tập trung vào màn hình điện thoại. Mỗi lần cậu nói cây xúc xích trong miệng đung đưa, quả nhiên thành công làm cho vị nào đó bên cạnh miệng lưỡi khô khốc, nhanh chóng phải lôi lon fanta ra làm lạnh cơ thể (//▽//) (//▽//) Ahaha, tác giả đại nhân tất nhiên không hiểu, vì cái gì mà một nam thần trời sinh lại vì cây xúc xích đung đưa mà lên phản ứng nha~ Chính là không có biết ~  Ahaha ~ (//▽//) (//▽//) Thứ lỗi cho sự quá trong sáng của tôi (//▽//)

"Chuyện gì của em mà anh không thể hiểu?"

"Chính là...(-_-;)・・・"

"Hửm? ('• ω •')"

"Anh vẫn là không cần biết đi......"

Cứ vậy kết thúc một màn đối thoại thiếu muối đi ha~ ╮( ̄▽ ̄)╭

Đi qua đi lại một hồi, rốt cuộc hai thanh niên này cũng tìm được đến một quán ăn vặt nho nhỏ, tất nhiên là do Vương Nguyên trực tiếp đề nghị, vậy nên Vương Tuấn Khải không thể từ chối được a~

"Có wifi không anh?" 

"Hình như có.... Bên trên này có ghi..."

"A! Em thấy rồi nè! Nhưng mà...Vợ của Vương Tuấn Khải...?"

"Hả????"

Vương Tuấn Khải giật thót nhìn chằm chằm vào điện thoại của Vương Nguyên. Lung linh ở top đầu là wifi 4 vạch căng đét mang tên <Vợ của Vương Tuấn Khải>....... Ách, quả nhiên không sai, là <Vợ của Vương Tuấn Khải> ( ̄∇ ̄")

"Lão Khải?"

"Đừng nhìn anh Nguyên Nguyên..."

"..."

"..."

Sau đó là một màn Vương Tuấn Khải "xách" Vương Nguyên đang bị sốc tinh thần nặng ra khỏi quán, trước ánh mắt kì quái của toàn thể chúng dân đang ngồi trong quán...

Tác giả đại nhân: Này này, tôi còn chưa kết thúc xong phân cảnh này nha!!(/TДT)/ Bổn bảo bảo ra lệnh cho ngươi dừng chân, Vương Tuấn Khải!!!(/TДT)/

Vương Tuấn Khải: Dẹp dẹp!! (╬ ̄皿 ̄)凸 Tránh ra cho anh đi!! (Ôm ai đó chạy biến)

Tác giả đại nhân: .... (╯°Д °)╯╧╧

Lượn lờ lượn lờ thêm vài vòng nữa, rốt cuộc thì vẫn quay trở lại chốn cũ, chính là quán coffee tình thương của Vương Tuấn Khải ~

"Hai người về rồi?"

"Ừm"

Không hiểu vì lí do gì, tất cả anh em, mỗi người 2 mắt nhìn nhau chằm chằm. 

Có một sự im lặng, gió thổi, quạ bay........

Nhân viên A: Sao mà nhanh vậy? ΣΣ(  ̄□ ̄||)

Nhân viên B: Không có khả năng, bình thường đều đi đến chiều tối cơ màu! ΣΣ(  ̄□ ̄||)

Nhân viên C: Hôm nay trời sẽ sập, nào nào, tránh ra cho tôi đi làm việc đại sự (눈_눈)

Nhân viên D: Có lẽ nào........ Giận nhau rồi???  ΣΣ(  ̄□ ̄||)

Nhân viên E: Liên quan quái gì!!!! ΣΣ(  ̄□ ̄||)

Vương Tuấn Khải + Vương Nguyên: ...

Tôi có nói là anh em trong quán rất ủng hộ việc ông chủ của họ theo đuổi Vương bảo bối vô căn cứ chưa? ( ̄▽ ̄)

Chưa hả? Giờ thì biết rồi đó! ( ̄▽ ̄)

"Mọi người não bổ cái gì vậy? Nói tôi nghe, sao quán vắng thế này??" 

Vương Tuấn Khải một đao chém đứt tâm hồn trên mây của dân chúng, đập một phát lên bàn hỏi tội những người vô (số) tội.

"Anh chủ, căn bản là không có khách ~"

"Đại ca, hôm nay không đông khách ~"

"Ông chủ, anh nên ở trong quán, người ta căn bản không thấy anh không thèm vào ~"

"Phải phải, chính thế! ~"

"Không phải! Tất cả là vì chúng ta chưa thèm mở quán lại ~"

"..."

~~

Vương Nguyên trở về nhà sau vài trấn động tinh thần trong ngày. Ngay sau khi Vương Tuấn Khải đưa nhân viên của mình quay trở về nếp sống có quy củ liền bảo cậu về nhà nghỉ ngơi. Vương Nguyên thở dài ngao ngán, chợt nhớ ra... cậu cũng có việc cần phải làm mà!!!

Mặc dù bản thân không muốn mở máy tính lên để đối mặt với sự thật, nhưng mà công việc là công việc~ Cậu không thể trễ hẹn với bên tổ kịch được T^T 

Rốt cuộc thì nỗi sợ hãi to lớn nhất của cậu là đối diện với tứ cô nương Bánh Bao kia ~ Đáng sợ, quá đáng sợ!! (╥﹏╥)

Vương Nguyên đau khổ khởi động máy tính, âm thầm lặng lẽ kích chuột mở trình duyệt QQ, sẵn sàng tư thế chuẩn bị chiến đấu. Không nằm ngoài dự đoán... Quả nhiên người oanh tạc QQ của cậu nhiều nhất chỉ có thể là cô nương Bánh Bao Hấp ........

Bánh Bao Hấp: VIỄN TIỂU THỤ, NGƯƠI MAU RA ĐÂY CHO LÃO NƯƠNG!!! ヽ('Д')ノ

Bánh Bao Hấp: Viễn thụ, ông thật không yêu thương tôi  (╥﹏╥) Cư nhiên lén lút hẹn hò với Nam thần ~

Bánh Bao Hấp: Viễn thụ, anh em chờ ông lên để xử trảm(╥﹏╥) Mau hiện hồn (╥﹏╥) 

Bánh Bao Hấp: Trước khi ông bị bọn tôi tiêu diệt, để lại bản ghi âm của Nam thần đã(/TДT)/

Bánh Bao Hấp: Viễn tiểu thụ!!! Ông chết phương nào rồi?????????????  (╬ ̄皿 ̄)凸 Còn không hiện thân !!!!! (╬ ̄皿 ̄)凸

Vương Nguyên: ...

Nói không sai chứ Bánh Bao Hấp có vô vàn cảm xúc trong mọi trường hợp, trong một phút hóa thân thành bao nhiêu Bánh Bao Hấp khác nhau ( ̄▽ ̄) Vương Nguyên cậu thỉnh thoảng cũng hãi lắm, cơ mà vì tình bạn trăm năm nên cậu mới âm thầm cắn răng xoa dịu tính tình của tiểu cô nương này mỗi ngày  ( ̄▽ ̄) Cho đến giờ cũng khá lâu rồi, Vương Nguyên tự cảm thấy bản thân thật phi thường giỏi!! Hế hế hế hế  ~\(≧▽≦)/~

Nguyên ca 666!!! ε٩(๑> ₃ <)۶з

Tứ Cô Nương Hành Động

Bánh Bao Viên Tròn: Ai đó triệu hồi sama về đi ~ ( ̄_ ̄)・・・

Bánh Bao Chay: Tôi đã chờ đến mòn mông cũng không thấy sama nhà cô về,  Viên Tròn ( ̄_ ̄)・・・

Bánh Bao Nhân: Tôi bóc hết nhân trong người ra để ăn suốt từ sáng chị em ạ... ( ̄_ ̄)・・・

Bánh Bao Chay: Thì làm sao? ( ̄_ ̄)・・・

Bánh Bao Nhân: Hết nhân rồi ( ̄_ ̄)・・・

Bánh Bao Chay: ( ̄_ ̄)・・・

Bánh Bao Hấp: Tôi nhắn tin khủng bố Viễn thụ... Giờ vẫn chưa thấy đâu  ( ̄_ ̄)・・・

Bánh Bao Nhân: Có hay không vì sốc mà chết rồi? (〜 ̄△ ̄)〜

Bánh Bao Viên Tròn: Cô muốn chết không cục Nhân kia? (╬ ̄皿 ̄)凸

Bánh Bao Chay: (╬ ̄皿 ̄)凸

Bánh Bao Hấp: (╬ ̄皿 ̄)凸

Bánh Bao Nhân: Tự vả ( ̄ε(# ̄) Cho thần thiếp xin lỗi ~

Bao nhiêu nỗi sợ về vấn đề bị chà đạp của Vương Nguyên đã tan thành mây theo gió đi về phương xa. Hiện giờ cậu chỉ thấy có chút buồn cười, không phải vừa đâu!! 

Vương Nguyên vừa đọc vừa cười sặc sụa trước màn hình máy tính. Nước mắt theo tự nhiên chảy xuống, cậu lấy tay lau nước mắt, sau đó lạch cạch gõ bàn phím, giả vờ tỏ ra mình đang giận dữ

Tiểu Viễn: Đừng có nạt tôi nữa, được không? (눈_눈)

Bánh Bao Hấp:  SAMA ĐÃ VỀ!!! Σ(°△°|||)︴

Bánh Bao Nhân: SAMA ĐÃ VỀ!!! Σ(°△°|||)︴

Bánh Bao Chay:  SAMA ĐÃ VỀ!!! Σ(°△°|||)︴

Bánh Bao Viên Tròn: SAMA ĐÃ VỀ!!! Σ(°△°|||)︴

Bánh Bao Hấp:  Viễn thụ thụ, tôi đợi ông suốt từ sáng đó ông có biết không?? (ಥ﹏ಥ)

Bánh Bao Viên Tròn: Triệu hồi sama thành công!!   ~\(≧▽≦)/~

Bánh Bao Chay: Chị em trong này, con dân ngoài kia đợi ông về đó bạn hiền ( ̄▽ ̄)

Bánh Bao Nhân: Khoan khoan!! Trọng điểm không phải cái này!!! ヽ('Д')ノ

Đọc được câu này, Vương Nguyên cảm thấy bóng đèn trên đầu vỡ choang một cái... Bánh Bao Nhân!!! Cô dám khơi dậy lại cảm xúc của mọi người!!! Tôi chém cô, chém chém chém!!! (╬ ̄皿 ̄)凸 (╬ ̄皿 ̄)凸

Tiểu Viễn: Tôi không làm gì sai hết........

Bánh Bao Nhân: Đừng có chối tội Viễn thụ (¬ ¬)

Bánh Bao Chay: Phải rồi, ra đây hỏi thăm cái nhỉ? (¬ ¬)

Bánh Bao Viên Tròn: Sama à ~ anh đã làm cái gì rồi?  (¬ ¬)

Vương Nguyên khóc không ra nước mắt, cư nhiên lại bị bọn họ lôi ra hỏi tội ~ (╥﹏╥)

Cậu chỉ là một tiểu bạch thỏ hiền lành trong trắng, chỉ vô tình một đêm được "phúc lợi" của vị nam thần kia..... Vậy mà giờ thành ra như vậy ~ Thiên lí ở đâu???? (╯°Д °)╯╧╧ 

Đang định gân cổ lên thanh minh, chợt dòng tin nhắn của Bánh Bao Hấp nhảy  vọt ra làm cậu giật mình. Nhưng quan trọng là nội dung tin nhắn quá khủng bố !! Đương nhiên là đối với cậu... Nhưng mà tại sao............

Vương Nguyên chợt cảm giác bản thân chuẩn bị đón nhận một bất ngờ không ngờ mà tới ΣΣ(  ̄□ ̄||) Chính thế đấy! 

Bánh Bao Hấp: Khoan đã anh em!!! Nam thần gửi tin nhắn riêng cho tôi!!!!!!!!!!!! ~\(≧▽≦)/~$%#%#$&%^*&(&*^%*

________Hết chương 10_______

2:45 p.m

23/10/2016

(Đã beta 28/12/2021)


Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip