Chương 2
Chương 2.
Phần 2 sẽ khái quát nhiều về bối cảnh của truyện ngắn này, Tiện Tiện tạm thời offline.
Viết: @_limerance
Một chút nắng chiếu xuyên qua ô cửa nhỏ, tung tăng tinh nghịch lượn vào trong căn phòng gọn gàng tươm tất. Tấm mành trắng treo bên cửa sổ nhè nhẹ theo gió đung đưa, nắng phảng phất vuốt ve như muốn đi theo gió, hòa đẫm sắc vàng tươi mới lên vạn vật.
Sau tấm mành buông che khuất giường nhỏ, có một người nằm trên giường. Người nọ khoác hờ một cái áo trắng, gương mặt làn da cũng trắng nhợt nhạt, nhìn hắn thì ai cũng biết là người đang bị bệnh nặng. Đôi mắt vẫn nhắm nghiền, ánh nắng chung quanh lại phủ lên hắn trong buổi sớm mai này, kéo hắn trở lại giữa đất trời sáng tươi rực rỡ.
Lam Vong Cơ nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào. Y đi thẳng tới bên giường, nhấc mành lên, ngồi bên cạnh người nọ, cẩn thận dém lại góc chăn cho hắn. Ngắm nhìn một lát, dường như không kìm được nỗi lòng xao động, tay y đã bất giác chạm lên mái tóc người kia. Xúc cảm mềm mại trong tay có lẽ khiến y được an ủi phần nào, đôi lông mày luôn nhíu lại vì lo lắng cũng khẽ giãn ra một chút. Đôi mắt lưu ly nhạt màu đong đầy dịu dàng êm dịu, như sóng nước nhộn nhạo muốn tràn xuống để mà vuốt ve ấp ôm ai.
Lam Vong Cơ chỉ tính về phòng mình nhìn người thương một lát, công vụ bộn bề vẫn làm y tối mắt tối mũi, y cũng chẳng có nhiều thời gian để thương yêu lưu luyến gì cả. Nhưng nghĩ tới tất cả những gì mình làm chỉ có thể bù đắp lại một chút rất nhỏ trong bao nhiêu tổn thương Ngụy Vô Tiện phải chịu, y lại cảm thấy mình càng phải cố gắng nhiều hơn.
Đôi khi Lam Vong Cơ cũng vô thức hối hận và căm thù chính mình. Y thường tự hỏi tại sao mình không thể đến sớm hơn để bảo vệ hắn, tại sao mình không thể lật đổ ách thống trị của kẻ hôn quân kia nhanh hơn. Nhưng hối hận hay căm ghét cũng nào có thay đổi được gì, tất cả những gì bây giờ Lam Vong Cơ có thể làm là cầm kiếm dọn sạch chướng ngại, để một lần nữa được nhìn thấy ánh sáng lấp lánh trong mắt hắn, được nhìn thấy ánh nắng lại bao phủ hắn.
Thẫn thờ một lát, Lam Vong Cơ mới hoàn hồn lại. Vấn vương luyến lưu không nỡ rời đi, y nhẹ nhàng hôn lên trán hắn, một lần nữa chỉnh lại chăn trên giường rồi xoay gót rời khỏi.
Nhưng Lam Vong Cơ lại không kịp nhìn thấy, ngay khi cánh cửa phòng vừa đóng lại, người nằm trên giường chợt nhíu mi rất khẽ.
...
Cả khu đại điện đã hoàn toàn không còn cái náo nhiệt như hơn hai tháng trước. Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn ngủi, gần như mọi thứ đã được sửa soạn đâu vào đấy, khôi phục vẻ cao quý uy nghiêm ngày thường. Có lẽ vị Hoàng đế mới đăng cơ kia cũng là người có năng lực đáng tin, có thể nhanh chóng dọn dẹp tàn cục của hai tháng trước.
Kim Tử Hiên đứng trong đại điện, bên cạnh hắn còn có Nhiếp Hoài Tang, hai người đang cúi đầu khe khẽ nói nhỏ với nhau gì đó. Nhìn thấy Lam Vong Cơ đi tới, hai người cũng đồng loạt nhìn về phía y.
"Hoàng thượng, Nhiếp đại nhân." Lam Vong Cơ cúi đầu chào, sau đó lại là gương mặt lạnh lẽo nghiêm nghị như cũ.
Kim Tử Hiên kêu y mau đứng dậy, sau đó hỏi: "Quốc sư, sao ngươi lại đột nhiên tới đây?"
Lam Vong Cơ nói: "Thần còn có một số văn kiện giao cho mấy vị quan giữ hộ. Nghe nói họ đều đang ở đại điện nên tới đây lấy."
Kim Tử Hiên gật đầu, sau đó cũng không biết nói gì nữa. Chẳng hiểu sao, không khí hơi lúng túng hẳn đi, rồi càng lúc càng nặng nề. Nhiếp Hoài Tang cũng cảm nhận được cuộc nói chuyện dần trở nên căng thẳng, nhưng hắn cũng không biết nói cái gì để hòa hoãn được, chỉ nhẹ nhàng phe phẩy cây quạt che mất nửa khuôn mặt.
Kim Tử Hiên ngẫm nghĩ một lát, nghĩ đến cái gì, chợt thở dài một hơi. Sau đó hắn nhìn Lam Vong Cơ, giọng nói chứa đầy sự áy náy: "Quốc sư, Ngụy tướng quân... thế nào rồi?"
Lam Vong Cơ ngay lập tức lạnh mặt mất mấy độ, không khí xung quanh y như thể đang dần đóng băng lại. Nhưng dù thế thì y vẫn cung kính trả lời, không để lộ một chút xíu gì gọi là tức giận hay bất mãn: "Cảm ơn Hoàng thượng quan tâm. Ngụy Anh còn hôn mê, nhưng cũng đang dần khoẻ lại."
Kim Tử Hiên nghe thế, sự áy náy trong lòng lại càng thêm nhiều lên, nói: "Lát nữa trẫm gửi thêm thảo dược và thuốc khác nữa, ngươi đưa cả thái y trong cung tới, để mấy người họ điều trị cho Ngụy tướng quân sớm ổn định..."
Lam Vong Cơ đáp lời, nhưng giọng nói cũng chẳng có tí cảm xúc gì: "Cảm ơn Hoàng thượng đã quan tâm."
Đúng lúc này, Nhiếp Hoài Tang lên tiếng: "Hoàng thượng, ban nãy có người gọi ngài đi xử lý công vụ, hắn ta đang chờ ở bên kia." Nói, hắn giơ tay chỉ chỉ về một hướng khác. Kim Tử Hiên biết vậy gật đầu, sau đó nhanh chân rời đi, chính hắn cũng không chịu nổi bầu không khí căng thẳng này nữa.
Bây giờ chỉ còn Lam Vong Cơ và Nhiếp Hoài Tang, chờ cho Kim Tử Hiên đi xa, gã mới bật cười một tiếng. Lam Vong Cơ lạnh mặt nhìn qua, gã mới giả vờ khụ khụ vài cái rồi phẩy phẩy cái quạt trên tay, làm như nghiêm túc trở lại.
"Kể ra thì Hoàng thượng mới cũng là người có năng lực tốt, lòng dạ cũng thiện lương. Tuy rằng hồi còn là Thái tử thì hơi ngây thơ một chút, nhưng tính ra bây giờ cũng đã trưởng thành rồi." Nhìn theo phương hướng Kim Tử Hiên rời đi, Nhiếp Hoài Tang nói. Rồi, gã lại cảm thán: "Không ngờ tên hôn quân Kim Quang Thiện kia còn có thể sinh ra người con như thế, coi như tích chút đức sau cùng đi. Nếu mà lần này không có Hoàng thượng mới lấy được lòng tin của mọi người, sợ là triều đại mang họ Kim này cũng kết thúc trong tay gã ta, không biết lên trời sẽ bị liệt tổ liệt tông vả cho mấy cái bạt tai nữa."
"À," Nhiếp Hoài Tang lại mỉa mai một câu, "Gã ta còn chẳng có tư cách lên trời đâu ấy chứ, có khi tầm này đã bị nhốt xuống mười tám tầng địa ngục rồi cũng nên."
Lam Vong Cơ không nói, nhưng tảng băng trên mặt hình như lại ngưng đọng dày thêm một lớp. Đầu y lại nhớ đến "chuyện tốt" mà Kim Quang Thiện gây ra cho Ngụy Vô Tiện mấy tháng trước, vu oan giá họa cho là hắn cấu kết với giặc, rồi tìm cách ép buộc hắn giao ra binh quyền... Một chuyện thêm một chuyện khiến y chỉ muốn băm thây Kim Quang Thiện thành nghìn mảnh.
Nói sao đây, Kim Quang Thiện đại khái là giao cho Ngụy Vô Tiện nắm giữ binh quyền, thống lĩnh quân đội của triều đình. Ai ngờ sau nhiều trận chiến, danh tiếng của Ngụy Vô Tiện lại vang xa, quả đúng là một vị thiếu niên anh hùng, để lại ấn tượng tốt trong lòng dân chúng. Một thiếu niên không chỉ có đức mà còn có tài, chiếm trọn lòng tin của dân, cũng gần như đã là công cao chấn chủ [1].
[1] Công cao chấn chủ (nhiều nơi diễn đạt là "công cao cái chủ" hoặc "công cao quá chủ"): là người dưới nhưng có công lớn, có uy danh lớn hơn cả chủ cả vương. Thường những người thế này sẽ không có kết cục tốt đẹp, rơi vào sự đa nghi của nhà vua, dần dần từ người thân thiết phò tá vua đến tội khi quân phạm thượng, bị nghi là muốn giành ngôi vua.
Kim Quang Thiện sợ hắn có ý đồ muốn đoạt ngôi, hơn nữa ngày đêm gã ta đều ăn chơi trác táng hoang dâm vô độ không lo việc nước, sợ mất lòng dân. Bao nhiêu lí do đều khiến cho Kim Quang Thiện muốn tiêu diệt hắn, nhưng lại chưa tìm được lý do chính đáng.
Sau trận đánh với quân Kỳ Sơn diễn ra năm ngoái, Ôn Nhược Hàn thua trận, đế chế triều Ôn nước bên cũng ầm ầm sụp đổ. Ngụy Vô Tiện lại bất ngờ bảo vệ một chi xa lắc xa lơ mang dòng máu Ôn gia, nói rằng họ có ơn với mình, nhưng Kim Quang Thiện nhất quyết không nghe. Biết cơ hội đã đến, gã ta tìm cách giả làm bằng chứng để vu khống Ngụy Vô Tiện cấu kết với giặc từ khi còn chiến tranh; rồi còn đổ cho hắn có ý đồ phản bội, giả vờ là Kim triều thắng rồi sau đó lật mặt tìm cách cướp ngôi Kim Quang Thiện. Bị gán cho cái tội ấy, Ngụy Vô Tiện có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch được, cứ thế bị nhốt vào ngục giam chờ ngày xét xử.
Khoảng thời gian ấy, nói là ác mộng đối với Lam Vong Cơ và Ngụy Vô Tiện cũng không quá. Nhờ sự giúp đỡ của Nhiếp Hoài Tang, Lam Vong Cơ và gã ngày ngày bận rộn ngược xuôi thu thập chứng cứ cũng như xây dựng thế lực. Cả hai không ngừng tìm đường minh oan và cứu Ngụy Vô Tiện, cũng tìm cách hạ bệ lão hôn quân kia khỏi ngôi vị.
Kim Quang Thiện thực ra còn là một kẻ gặp sắc nảy lòng tham. Khi biết Ngụy Vô Tiện đã gãy cánh và chỉ có thể giãy giụa trong tay mình, gã lại đột nhiên có ý đồ xấu, muốn... cướp sắc. May là bao nhiêu lần đều bị quan lại (được mua chuộc bởi Nhiếp Hoài Tang) lôi kéo, cản trở, mãi mới buông được ý nghĩ kia.
Lam Vong Cơ nghĩ đến đó, mặt lại đen hơn mấy phần. Tay y siết chặt thanh kiếm, hoa văn uốn lượn in sâu vào lòng bàn tay đến mức đau đớn.
Cũng may mắn, Kim Tử Hiên là con trai gã ta nhưng không bị ảnh hưởng bởi gã, chung quy có thể coi như một dòng nước trong sạch giữa vũng bùn họ Kim kia. Kim Tử Hiên hợp tác với mấy gia tộc giữ chức quan lớn trong triều, cuối cùng giằng co mấy tháng mới có thể đường hoàng lên ngôi được, khó khăn nghìn trùng. Khi vừa lên ngai vàng, Kim Tử Hiên ngay lập tức thông báo triều đại nhà Kim đã đổi ngôi vua, sóng to gió lớn quả thực đã càn quét khắp cả lãnh thổ đất nước.
Tuy rằng Kim Tử Hiên đã cố nói tránh những tội trạng tày trời của Kim Quang Thiện để giữ thể diện cho triều đình, song dân chúng vẫn đều ngầm hiểu. Mỗi người một câu mắng nhiếc Kim Quang Thiện vì gã không lo triều chính và đời sống của nhân dân, lại tiếc thương cho số phận Ngụy Vô Tiện long đong, trúng kế của gã.
Như thể mấy tháng trước, người bọn họ vừa thóa mạ không phải Ngụy Vô Tiện vậy.
Ngay lúc đó, có một tên lính người Lam gia vội vã chạy vào đại điện, đảo mắt nhìn quanh một lượt khắp nơi như thể tìm ai. Cuối cùng, hắn ta nhìn thấy một bóng áo trắng nghiêm nghị đứng đằng xa, gương mặt hắn ta lộ vẻ vui mừng vô cùng, vội vàng chạy đến.
"Nhị thiếu gia, Nhiếp đại nhân." Cúi người chào một cái, hắn mừng rỡ nói: "Thưa Nhị thiếu gia, Ngụy tướng quân tỉnh rồi!"
TBC.
Phần cuối sẽ là sân nhà cho Vong Tiện ngọt ngào ~
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip