Lam Trạm, ta là thật lòng!
Thật sự mà nói, từ trước đến giờ lúc nào Ngụy Vô Tiện cũng vô tư, chỉ biết chơi bời. Không bắt cá dưới suối thì cũng bắt chim trĩ trên trời, không đi cầm đầu quậy phá khắp nơi thì cũng say khướt với mấy vò Thiên Tử Tiếu trên tay.
Có thể nói, cuộc sống của hắn như vậy chính là tư vị hưởng thụ. Ngoài những thú vui ấy ra thì hắn không hề để tâm đến những thứ khác, ngoại trừ sư tỷ của hắn và Giang Trừng.
Nhưng sau lần dự thính Cô Tô Lam thị năm ấy, Ngụy Vô Tiện mới hiểu được thế nào là tư vị cuộc sống. Nói đi nói lại thế nào cũng không đúng, nói về công phu, hắn chưa từng gặp được đối thủ. Hàm Quang Quân chính là kẻ đầu tiên đánh hoà hắn, sở dĩ vì vậy mà hắn luôn dành cho Lam Nhị công tử cảm giác không tả được, vừa muốn làm bằng hữu lại vừa không muốn xa cách. Bởi há chẳng phải giữa bằng hữu với nhau thì vẫn còn chút xa cách sao? Ngụy Vô Tiện kết giao được với một người mà hắn cho rằng y mới thật sự là mảnh ghép không thể thiếu của mình. Hắn luôn ngây thơ cho rằng tri kỷ đã ngay trước mắt rồi, chính là Giang Trừng, thanh mai trúc mã của hắn.
Tri âm tri kỷ có rất nhiều loại, như đối với Ngụy Vô Tiện mà nói tri kỷ Giang Trừng là người nhà của hắn, bất quá cũng là bạn rất thân từ nhỏ, cảm giác của hắn đối với Giang Trừng không hề giống đối với Hàm Quang Quân Lam Vong Cơ - Lam Trạm.
Người ta thường thấy Ngụy Vô Tiện chạy loạn cả ngày quanh Lam Trạm, chính là bám riết không rời nửa bước dù trước đây bọn họ đối đầu với nhau như nước với lửa.
Huống hồ hai người còn vào sinh ra tử với nhau không ít lần. Lam Trạm từng cứu Ngụy Vô Tiện một mạng, người như hắn sao có thể ngồi yên cho người khác phải vì mình mà chịu thiệt chứ? Hơn nữa mà nói Hàm Quang Quân vì hắn mà đỡ đao, đỡ kiếm, bị thương cùng sẹo không hề nhỏ. Ngụy Vô Tiện không cam tâm. Từ đó trong lòng hắn cũng nổi lên một cảm giác lạ lùng, muốn che chở, bảo vệ cho người này, tuyệt đối không ai được phép làm hại đến y.
Nói đến cảm giác của Ngụy Vô Tiện thì lại càng không thể bỏ qua cảm giác của Lam Trạm. Y là người quy tắc nhất ở Cô Tô Lam thị này, hơn nữa lại còn là chưởng phạt, tuyệt nhiên không để mắc phải một điều cấm nào. Nhưng kể từ khi gặp Ngụy Vô Tiện, y lại không hề ngần ngại bỏ qua cho hắn, ngay cả khi hắn cố ý phạm đi nữa, y vẫn muốn nhắm mắt làm ngơ như không thấy gì, chỉ cần hắn không làm ra sự gì quá đáng. Lam Trạm không thể hiểu được chính mình nữa, tại sao y lại trở nên như vậy?
Lam Vong Cơ y là lần đầu muốn bảo hộ cho một người thật tốt, không chịu đựng được bất cứ ai khinh thường, giày vò hắn, chính là muốn đem hắn về Vân Thâm Bất Tri Xứ. Bắt lại, giấu đi. Để không ai có thể bắt nạt hắn được nữa.
Lẽ nào y thật sự đã sớm xem Ngụy Vô Tiện là hảo bằng hữu rồi? Thực chất Lam Vong Cơ không muốn nghĩ nhiều cũng không hề có ý định muốn kết giao, y chỉ muốn chôn mình cả ngày trong Tàng Thư Các, những thứ khác xung quanh y đều thấy hết sức vô vị, lại càng không thể không kể đến những trò quậy phá của Ngụy Vô Tiện. Chỉ là có một kẻ cứ đến làm phiền y không ngừng, lại còn có khả năng lẻn vào tâm trí y như vậy. Thật đáng khen cho hắn!
Thế nhưng, Ngụy Vô Tiện có đi đâu, làm gì y cũng đều sẽ biết, dù là cố ý hay vô ý điều tra ra được.
Do y suy nghĩ nhiều hay là do con người Ngụy Vô Tiện quá dễ đoán?
Những chuyện thế này xảy ra như cơm bữa. Trong một ngày đẹp trời, Lam Vong Cơ có nhã hứng ngắm thanh thiên, ngâm thơ, tự dưng sẽ xuất hiện bên cạnh một Ngụy Vô Tiện làm điều tương tự y, không thế thì cũng chạy quanh nghịch ngợm như một đứa trẻ.
"Lam Trạm! Lam Trạm! Nhìn ta nè!" Ngụy Vô Tiện kéo tay áo y, làm vẻ mặt hào hứng như vớ được vàng, chỉ tay lên trời, hắn làm động tác như muốn kéo thứ gì xuống.
Là một con diều, là con diều tự tay Ngụy Vô Tiện cặm cụi vẽ vời mấy ngày nay, thay vì chạy ra ngoài chơi thì hắn lại nhốt mình trong phòng để gấp diều. Ngụy Vô Tiện rất thích tự mình làm những món quà đơn giản cho những người mà hắn yêu thích. Mà Lam Trạm lại còn là người đầu tiên hắn yêu thích nhất ngoài những người trong Vân Mộng Giang thị. Vậy nên, một con diều nhỏ này chẳng là gì cả, hắn còn có thể bỏ thời gian chơi bời của mình ra để làm được nhiều thứ hay ho hơn thế này, quan trọng là đối phương có đáng hay không thôi.
Quả thực Lam Vong Cơ có ngước lên nhìn theo hướng chỉ tay của Ngụy Vô Tiện, nhưng vẫn là gương mặt lạnh như tiền, không chút cảm xúc. Ngụy Vô Tiện thật sự có chút thất vọng, không giấu được đều biểu hiện hết lên trên trán, nếu trên đời này Lam Vong Cơ y nhạt nhẽo, nhàm chán đứng thứ 2 thì chắc chắn không ai dám đứng thứ nhất.
"Ngươi thấy thế nào? Đẹp không? Đây là con diều ta đặc biệt làm cho ngươi đó."
"...Vô..v.."- "Ngươi lại đang định nói ta vô vị chứ gì?" Lam Vong Cơ chưa nói hết câu đã bị người kia chặn lại.
Haizz, rõ ràng Ngụy Vô Tiện biết Lam Trạm thế nào cũng sẽ trả lời như vậy mà, nhưng ít nhất y còn đưa mắt nhìn chiếc diều ấy rất lâu như không muốn rời khỏi. Đối với Ngụy Vô Tiện mà nói thật sự là quá hạnh phúc rồi. Lam Vong Cơ không biết vì sao mà cơ miệng y lại nhếch lên, mỉm cười như thiếu nữ thẹn thùng mới yêu.
Một kẻ ngước lên nhìn theo con diều đang bay, kẻ còn lại ngắm người đang nhìn con diều ấy, trong mắt chỉ toàn là hai chữ "ái tình".
"Cảm ơn, Ngụy Anh." Miệng Lam Vong Cơ bất chợt nói ra 4 chữ này, từ lúc Ngụy Vô Tiện gặp y, hắn chưa hề nghe được chỉ hai chữ "cảm ơn" từ miệng y, dù là với bất cứ ai. Nhưng bây giờ lại là chính Lam Vong Cơ nói với hắn những điều này.
"Lam Trạm, ngươi nói xem làm sao Ngụy Vô Tiện ta lại thích ngươi đến vậy chứ?" Ngụy Vô Tiện nhắm mắt lại, cố ý tỏ vẻ vui sướng. Hắn còn không rõ bây giờ hồn phách mình đã bay đến tầng mây thứ mấy rồi.
Lam Vong Cơ quả thật có chút chột dạ, y di chuyển ánh mắt thật chậm, cuối cùng dừng lại trên người kẻ bên cạnh. Y chỉ nhìn hắn, nhìn thật lâu và thật kỹ. Lần đầu y cảm thấy bối rối như vậy khi đứng trước một nam nhân, có khi ngay cả với một nữ nhân y còn không hề có cảm giác rung động này, không dám bàn gì tới nam nhân.
"Ngươi đang nói nhảm gì vậy?" Lam Vong Cơ hết sức bình tĩnh hồi đáp, y cho rằng cảm xúc ấy có lẽ chỉ là nhất thời thôi. Hoặc đó là những gì người ta sẽ ngộ nhận khi được tỏ tình..? Dù gì đối với y mà nói, những chuyện luyến ái thế này quả thật không phù hợp với một con người như y. Lam Vong Cơ đã từng có những suy nghĩ, chỉ cần được ở Vân Thâm Bất Tri Xứ này suốt đời, được chết đi ở Cô Tô này y cũng mãn nguyện mãn ý lắm rồi. Nào dám nghĩ đến chuyện cùng một giai nhân khuê các nào đó thề non hẹn biển, kết thành phu thê.
"Ta là thật lòng đó! Lam Trạm!" Ngụy Vô Tiện phẫn nộ, tiến lên trước vài bước, "Ngươi dựa vào đâu mà dám khẳng định ta nói nhảm chứ?"
Lam Vong Cơ quay mặt đi, rõ ràng giữa nam nhân với nhau y không nên có những biểu hiện ngại ngùng như thế này chỉ bởi vì vài câu nói của hắn mới phải chứ.
"Ta có chứng cứ!!!" Hắn tự hào nói lớn, lớn đến mức cả nơi này bất kể người khiếm thính nào cũng đều có thể nghe thấy.
"Chứng cứ gì?"
Ngụy Vô Tiện chậm rãi nắm lấy bàn tay trái của Lam Vong Cơ, đặt lên nơi thầm kín nhất, sâu thẳm nhất của hắn. Tay chồng tay, tất cả đều nằm trọn trên lồng ngực trái của hắn.
"Ngươi có cảm nhận được không?" Ngụy Vô Tiện giữ tay Lam Trạm thật chặt, áp xuống bờ ngực mình rồi ngước lên hỏi y, lẽ nào tên ngốc nhà ngươi còn không hiểu sao?
Thình thịch, thình thịch.
Tư sắc của đám người Cô Tô Lam thị này quả thật phải khiến người khác phiền não mà. Lam Vong Cơ này anh tuấn tiêu sái 10 phần thì tao nhã cao quý vạn phần.
Nhịp tim của Ngụy Vô Tiện bắt đầu đập loạn xạ lên dưới lòng bàn tay của người hắn yêu.
Lam Vong Cơ không rõ đây chính xác là gì nữa, nhưng y đã cố gắng giấu rất kỹ để người đối diện không phát hiện, thật ra tim y cũng đang đập nhanh và mạnh lắm.
Đến mức y muốn ngã quỵ xuống đất.
Ngụy Vô Tiện chỉ là đang hồi hộp đến chết đi được, cả ngũ quan cũng mờ dần đi, đầu óc quay cuồng, mọi thứ như rơi vào hư không. Hắn hiện tại còn không biết trời cao đất dày gì nữa ngoại trừ Lam Vong Cơ đây đang đứng trước mắt hắn.
Hoá ra hai kẻ ngốc tự cho mình là giỏi này đều dành cho nhau một loại tình cảm chân thực đến mức không thể nào tự lừa dối bản thân, không tài nào giấu được đối phương.
"Ngươi phải tin ta. Tình cảm và con tim của ta đều là thật. Từ trước đến nay ta chưa từng làm điều gì thẹn với lòng cả."
"Ngụy Anh.."
"Ta sớm đã tin ngươi rồi, chỉ là ta không tin bản thân mình thôi."
"....."
"....."
"Ta cũng thích ngươi."
Là giọng nói khe khẽ của Hàm Quang Quân Lam Nhị công tử.
"Thật sự thích ngươi rồi."
Lam Vong Cơ bỗng nhiên lần đầu có loại suy nghĩ hết sức kỳ lạ, chỉ cần Ngụy Vô Tiện sống thật tốt, sống một cuộc sống an nhàn, dù cho có phải bắt Lam Trạm y đến Loạn Táng Cương y cũng cam.
"Nhất thanh nhị sở. Thiên thượng, vân gian, nhãn tiền, tâm đầu."
"Nhược thủy ba ngàn, ta chỉ thủ nhất biều."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip