Chương 03


Đứng trên cao, Tàng Sắc và Khi Kính có thể thấy rõ chiến trường bên dưới.

Vốn chiến trường thi thể chất thành núi, thực tế lại không hề giống vậy, mà là thi thể vừa ngã xuống lập tức run rẩy bò lên từ mặt đất, sau đó gia nhập đại quân tẩu thi đang tung hoành, hiên ngang bất khuất hướng tới đám Ôn gia tu sĩ phía bên kia.

Trên chiến trường thấy được thân ảnh nọ, Ngụy Anh, Ngụy Vô Tiện, một cây sáo đen nhánh thổi khúc chiến ca, mái tóc đen dài tung bay như múa trong gió, lóa mắt đến nỗi ai cũng phải ngước nhìn.

Đối thủ là bè lũ Ôn gia sợ đến nát gan, trận địa càng thêm lỏng lẻo, người chết ngày càng nhiều, vì thế số tẩu thi bò dậy gia nhập đại quân tẩu thi cũng ngày càng lớn. Ở giữa ngẫu nhiên sẽ có vài tu sĩ Giang gia áo tím xen lẫn, yểm trợ đoàn tẩu thi thuận lợi tấn công đám tu sĩ áo trắng hoa văn rực lửa.

Nói là chiến tranh, chẳng bằng là tàn sát.

Tàng sắc không chớp mắt nhìn chằm chằm thân ảnh tuấn tú tiêu sái uy phong đứng ở giữa, trong lòng dâng lên tự hào không thôi, đây chính là con trai nàng, là đứa nhỏ nàng mang thai mười tháng sinh ra, là đứa nhỏ nàng không yên lòng bỏ lại mà nhắm mắt xuôi tay.

Ngụy Vô Tiện trong tay nâng Trần Tình ngự thi, một lên khống chế tẩu thi chỉ chém giết tu sĩ Ôn gia, một lên tận lực bảo vệ tu sĩ Giang gia. Đột nhiên, hắn ngẩng đầu, đôi mắt ửng đỏ như suy tư điều gì đảo qua khoảng không phía trước, nhưng ngoài mấy đám mây trắng lại chẳng thấy được gì.

"Làm sao vậy?" Giang Trừng vẫn bảo hộ bên người hắn thấy thần sắc hắn bất thường liền nhịn không được mà hỏi.

Hắn đem sáo đen Trần Tình tiêu sái xoay mấy vòng lại phóng lên môi: "Không có gì. Nhanh lên thôi, trận này nên kết thúc rồi."

Tàng Sắc ở trên không lúc bắt được ánh mắt hắn cả người cứng đờ, lại phát hiện hắn dường như không nhìn thấy mình, đã nhanh chóng rời mắt đi. Nàng sửng sốt một chút, phục hồi tinh thần mới phát hiện quanh người đã được đặt cấm chế từ lúc nào.

"Bọn họ không biết thân phận chúng ta, tùy ý hiện thân sợ sẽ gây ra hiểu lầm." Cấm chế hẳn là do Khi Kính đặt, thấy Tàng Sắc hoàn hồn mới giải thích cho nàng.

Tàng Sắc hiểu ra, hai nàng nếu hiện thân lúc này, trong mắt Ngụy Vô Tiện và Giang Trừng không rõ địch ta sẽ dễ dàng dẫn đến hiểu lầm không cần thiết. Huống hồ trong mắt thế nhân, Tàng Sắc đã là người chết nhiều năm, tùy tiện hiện thân mà bị nhận ra sẽ đem đến cho Ngụy Vô Tiện nhiều phiền toái. Các nàng cần tìm cho Tàng Sắc một lý do hợp tình cái đã.

Chiến trường bên dưới đã đi đến hồi kết, tu sĩ Ôn gia bị môn sinh Giang gia vây công đã rất nhanh chỉ còn là thi thể đầy đất, bị tiếng sáo khống chế hóa thành tẩu thi đổi hướng tấn công "người một nhà". Đến khi tu sĩ Ôn gia cuối cùng ngã xuống, tiếng sáo của Ngụy Vô Tiện dừng lại, lũ tẩu thi thét gào cũng tứ tung ngang dọc đổ đầy xuống đất.

"Dọn dẹp chiến trường đi." Giang Trừng quay đầu phân phó công việc cho thủ hạ, mà Ngụy Vô Tiện lại chẳng để tâm tới việc này, quay đầu đi ra ngoài.

Giang Vãn Ngâm tập mãi thành quen, cũng không để ý. Chỉ cao giọng nói với Ngụy Vô Tiện một câu: "Người đừng lang thang lâu quá đó, về sớm còn thương thảo chiến sự!"

Ngụy Vô Tiện đưa lưng về phía hắn xua xua tay ý bảo đã rõ, không quay đầu lại rời đi.

Tàng Sắc cùng Khi Kính thấy chiến sự đã ngừng, bèn ngự kiếm đuổi kịp Ngụy Vô Tiện. Bên này khi đã rời khỏi tầm mắt mọi người, chân Ngụy Vô Tiện bắt đầu hơi lảo đảo, thiếu chút nữa thì té ngã, sắc mặt ngày càng trắng. Tàng Sắc mắt thấy Ngụy Vô Tiện suýt ngã, trong lòng căng thẳng, để lộ ra một tia hơi thở. Chính tia hơi thở này nháy mắt bị Ngụy Vô Tiện phát hiện. "Ai?!" Hắn nắm chặt Trần Tình trong tay, thoắt cái đã mất đi vẻ yếu ớt, cảnh giác quay đầu tứ phía.

Thấy không tránh được, Khi Kính vung tay bỏ cấm chế, hai thân ảnh tức khắc lộ ra trước mắt Ngụy Vô Tiện.

Ngụy Vô Tiện kinh ngạc nhìn gương mặt hiện ra trước mắt, ký ức thời ba tuổi đã sớm trở nên mơ hồ, nhưng trong trí nhớ ngắn ngủi vẫn có thân ảnh bạch y nữ tử xinh đẹp với gương mặt tươi cười, giống y như người trước mặt, kích động đến nỗi hai mắt hắn chỉ còn một mảng mơ hồ.

Nhiều năm trôi qua như vậy, có lẽ do hôn mê được uống quá nhiều thiên tài địa bảo, bộ dáng Tàng Sắc vẫn y như ngày nào, không hề có dấu vết năm tháng. Lúc này mắt nàng đong đầy lệ, muốn tham lam dùng ánh mắt một tấc lại một tấc vẽ lại dáng hình thiếu niên, đây chính là con trai nàng: "A Anh..."

"Ngươi!" Ngụy Vô Tiện cứng người, hắn tựa hồ đoán được cái gì, rồi lại không thể tin nổi: "Mẹ... Không, ngươi là ai?! Có mục đích gì?!" Hắn mê man chớp mắt, giây tiếp theo lại mang đầy ương ngạnh. Mẫu thân với hắn mà nói, đã sớm chỉ là một giấc mộng. Cho nên nếu sau cùng chỉ là một âm mưu, thà rằng hắn từ đầu không tin, đỡ phải hy vọng để rồi tuyệt vọng, làm lòng người càng lạnh giá.

Nước mắt Tàng sắc cuối cùng cũng trượt xuống, A Anh của nàng không tin nàng. Rốt cục đã trải qua bao nhiêu khổ sở mới khiến đứa trẻ của nàng khoác lên tấm mai rùa dày như vậy, đem chính mình tầng tầng khép lại, sợ phải chịu tổn thương.

"A Anh, xin lỗi con, ta đã trở về rồi." Nàng đưa ngón tay lau đi vệt nước mắt, lộ ra gương mặt tươi cười, giống như năm xưa mỗi lần đi săn đêm, giang hai tay đón lấy hài tử.

Trong mắt Ngụy Vô Tiện hiện một tia giằng xé, hắn không tin nổi trên đời lại có chuyện tốt như vậy xảy ra với mình, mẫu thân trong thâm tâm đã chết nhiều năm lại lần nữa xuất hiện trước mắt. Nhưng hắn nhìn người đối diện lại giống y gương mặt tươi cười trong trí nhớ, nhịn không được muốn tin tưởng: Nhỡ đâu? Nhỡ đâu, nhỡ đâu trời xanh thực sự rủ lòng thương hắn, đem thân nhân đã mất tặng trở về...

Tàng Sắc cũng không để ý nội tâm giằng co của hắn, xông tới một tay ôm lấy đứa trẻ đã cao lớn hơn nàng vào lòng, chẳng nề hà chuyện có thể bị hắn phòng bị mà đả thương: "Xin lỗi con, A Anh, mẹ về muộn quá..." Nàng ôm lấy Ngụy Vô Tiện cứng đờ như đá tảng vào ngực, nước mắt lần nữa lăn xuống, một giọt lệ nện trên vai Ngụy Vô Tiện, lại giống như rơi thẳng vào lòng hắn.

Là mơ ư? Ngụy Vô Tiện mê mang suy nghĩ. Người ôm hắn thật ấm áp, không phải lén lút, trên người cũng không hề có sát khí hay ác ý, cái ôm vẫn giống y như cái ôm trong trí nhớ của hắn, làm hắn không nhịn được muốn tin rằng đây là sự thật. Chỉ là, hắn không dám tin.

"Ngươi rút cục là ai..." Hắn lẩm bẩm nói, trong mắt toàn là mê mang.

"A Anh, không phải là mơ." Khi Kính đứng phía sau cuối cùng cũng lên tiếng. "Nàng là mẫu thân con, Tàng Sắc Tán Nhân."

"Không..." Ngụy Vô Tiện theo bản năng phủ nhận, Tàng Sắc lại ngẩng đầu lau nước mắt, nắm lấy tay hắn, "A Anh, mẹ thật sự đã về rồi. Con đừng phủ nhận, người ta nói mẫu tử liên tâm, mẹ không tin con thật sự không nhận ra mẹ."

Ngụy Vô Tiện ngơ ngẩn nhìn nắm tay hai người, thấy người trước mắt vừa xa lạ lại thật thân quen, hắn không thể không thừa nhận, trong lòng hắn đã nhận mẫu thân rồi. Huyết mạch tương liên không thể làm giả được.

"Mẹ... Mẫu thân..?"

"Ôi!" Tàng Sắc lần nữa đem con trai ôm vào lòng, vừa khóc vừa cười đáp: "Là mẫu thân, mẹ đã về đây, sẽ không bao giờ rời A Anh nữa..."

Lời tác giả:

Ngụy Vô Tiện lúc này vừa trải qua Huyết tẩy Liên Hoa Ổ, lại vừa mổ đan rồi bị vứt vào Loạn Táng Cương tu Quỷ đạo, liên tiếp lên chiến trường, hơn nữa tu Quỷ đạo hại tâm, nên hắn cũng có hơi yếu lòng. Mà lúc này hắn lại vừa trải qua hai ngày chiến chinh, mỗi ngày trên chiến trường lăn lộn, không ai rõ được áp lực lớn đến đâu, thật dễ dàng để hoài nghi mọi thứ. Lúc này hắn cần nhất một người hiểu hắn, một người bao dung hắn. Ta nghĩ đi nghĩ lại, không ai ngoài mẫu thân phù hợp vị trí này, vì thế ta để Tàng Sắc sống lại, để Ngụy Vô Tiện vừa trở về đã có Tàng Sắc bên cạnh, bước đầu tiên làm thay đổi bi kịch mấu chốt của Ngụy Vô Tiện sau này.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip