Phiên ngoại: Cạo râu lão Lam Nhị

Sự việc phát sinh vào ngày thứ ba sau lễ hợp tịch đại điển của Ngụy Vô Tiện và Lam Vong Cơ. Dựa theo truyền thống, Ngụy Vô Tiện cùng Lam Vong Cơ trở về Vân Thâm Bất Tri Xứ, gọi là lễ hồi môn sau tân hôn.

Tàng Sắc sợ con trai bị khi dễ, lấy danh nghĩa thăm bạn cũ cũng đi Cô Tô luôn. Lam Khải Nhân vừa thấy nàng liền đen mặt, nhưng nghĩ tới quy phạm, đành bất đắc dĩ cho nàng vào đại môn của Vân Thâm Bất Tri Xứ.

Ngày hôm sau, Lam Vong Cơ mang Ngụy Vô Tiện đến hồi môn, dâng trà kính Lam Khải Nhân.

Tính cách Tàng Sắc là thế nào, nhìn Ngụy Vô Tiện là biết, mẹ con hai người phải nói là giống nhau như đúc. Lúc này, Tàng Sắc thấy con trai con rể muốn đi dâng trà liền đảo điên con mắt, lộ ra nụ cười xấu xa.

Lúc nhận lấy ly trà từ tay Ngụy Vô Tiện, Lam Khải Nhân không phát hiện ra chỗ nào không thích hợp. Chén trà là trà cụ băng nứt quen dùng của Vân Thâm, còn trà thì không phải từ Vân Thâm, mùi vị quá nồng đậm, không giống phong cách Lam gia. Nhưng dù sao cũng là cháu rể kính trà, Lam Khải Nhân chẳng dám nói gì, trực tiếp ngửa đầu uống thôi. Uống xong lão mới hậu tri hậu giác phát hiện có gì sai sai, sao trong trà lại có mùi rượu? Nhưng phát hiện cũng đã muộn, không còn kịp nữa rồi.

Ngụy Vô Tiện và Lam Vong Cơ hoảng sợ nhìn Lam Khải Nhân vừa uống trà họ dâng xong liền ngã ra bàn, không phải chứ, trà họ dâng là do đệ tử tự tay đưa tới mà! Không thể có độc được! Lam Khải Nhân sẽ không bị họ dâng trà hại chết đâu!

Cũng may hai người đều đã kinh qua sóng to gió lớn, gan cũng không nhỏ, không thật sự bị dọa mất vía. Ngụy Vô Tiện tìm xem hô hấp của Lam Khải Nhân, nhẹ nhõm thở ra, còn sống.

Ngay khi hai người luống cuống nhìn Lam Khải Nhân ngã nhào ra bàn, Tàng Sắc mang vẻ mặt cười xấu xa lắc lư từ cửa bước vào: "Há há, nhanh vậy đã ngã rồi sao?"

Ngụy Vô Tiện ngây ngốc: "Mẹ? Mẹ làm gì đấy?"

Tàng Sắc đi tới vỗ vỗ lên mặt Lam Khải Nhân, thấy người đã ngủ thật, cười tủm tỉm lôi trong túi Càn Khôn một con dao nhỏ, ước lượng tính toán nửa ngày trên mặt Lam Khải Nhân.

Ngụy Vô Tiện hoảng sợ: "Mẹ mẹ mẹ!! Mẹ muốn làm gì!! Không được giết!!"

Tàng Sắc nghe vậy trợn trắng mắt, đưa tay vỗ một cái lên gáy Ngụy Vô Tiện: "Đồ ngốc này, mẹ giết hắn làm gì!"

Ngụy Vô Tiện thở phào nhẹ nhõm: "Tại mẹ tự nhiên cầm dao... con tưởng..."

Tàng Sắc lại đưa mắt về Lam Khải Nhân say rượu bất tỉnh nhân sự, mặt lộ ra nét tươi cười sáng lạn: "Lão Lam Nhị này á, rõ ràng trông cũng khá đẹp trai đấy, tự nhiên để râu làm quái gì. Giờ để ta đích thân động thủ, sửa sang dung nhan lại cho hắn."

Ngụy Vô Tiện và Lam Vong Cơ lại lần nữa hoảng sợ, ý gì đây? Dung nhan người chết?

Tàng Sắc tức giận nhìn hai đứa con thật thà: "Là dung nhan, dáng vẻ ấy! Hai đứa cứ nghĩ cái gì đâu á!"

Hai người lại lần nữa thở phào, Ngụy Vô Tiện chợt bắt được trọng điểm, râu? Mẹ hắn đây là muốn làm việc đại sự, cạo râu Lam lão tiên sinh?

"Lại đây lại đây A Anh, đừng ngớ người nữa, giúp mẹ nâng đầu hắn lên." Tàng Sắc vừa đánh giá mặt Lam Khải Nhân vừa kêu Ngụy Vô Tiện.

Ngụy Vô Tiện giờ đã hứng lên rồi, nghe mẹ đem Lam Khải Nhân gục trên bàn nâng sang, lộ mặt ra.

Lam Vong Cơ: "..." Ngoài sủng hắn thì còn biết làm thế nào?

(Lam nhị công tử thỉnh bớt u mê aaaaaaa)

Tàng Sắc cầm dao thành thạo bắt đầu tỉ mỉ cạo sạch sẽ râu trên mặt Lam Khải Nhân, lộ ra một gương mặt tuấn nhã chuẩn công thức Lam gia.

"Ừm, thuận mắt hơn hẳn." Trên dưới đánh giá gương mặt cạo râu xong như trẻ ra hai mươi tuổi của Lam Khải Nhân, Tàng Sắc rất vừa lòng với tác phẩm của mình.

Còn Ngụy Vô Tiện nhìn mặt Lam Khải Nhân xong đột nhiên kêu lên: "Óa! Lam Trạm Lam Trạm! Ngươi thật giống thúc phụ ngươi đó!" Hở? Hình như có gì sai sai đi?

Lam Vong Cơ chưa từng thấy mặt thúc phụ không để râu, cũng hơi kinh ngạc.

"Lam Trạm." Ngụy Vô Tiện vuốt cằm, có chút lo lắng nói, "Sau này ngươi già sẽ không giống thúc phụ ngươi chứ?" Tưởng tượng Lam Vong Cơ về già cũng để một bộ râu dê, cầm quyển sách ghi quy phạm mỗi ngày bắt người chép phạt, hắn liền nổi da gà, ngàn vạn lần xin đừng!

Lam Vong Cơ nhìn hắn, nghiêm túc nói: "Sẽ không." Vì bên ta có ngươi.

Sáng hôm sau, tiếng gầm giận dữ đã phá tan không khí yên tĩnh buổi sớm ở Vân Thâm Bất Tri Xứ: "Tàng Sắc!!!" Lam Khải Nhân vừa sáng tỉnh lại đã phát hiện mình không còn râu, lần đầu mất quy phạm, phẫn nộ quát: "Cút! Ngươi cút khỏi Vân Thâm Bất Tri Xứ cho ta!!!"

Chờ đệ tử chúng gia đi nghe học tới Lan thất, đứa nào cũng thất kinh: Đù má cái người mặc đồ Lam lão tiên sinh lại có gương mặt đẹp như Lam Nhị công tử là ai đây??? Tuy tuổi có chút lớn, nhưng vừa thấy đã biết là gương mặt mỹ nhân đặc sản Cô Tô Lam thị rồi!

"Nhìn cái gì mà nhìn! Chép hết mười tập quy phạm cho ta! Không xong không được ăn cơm!" Mở miệng là tiếng Lam Khải Nhân, chúng đệ tử kêu rên một mảng, mười tập quy phạm? Đây là muốn họ thăng thiên à? Cứu mạng!

-------------------------Hoàn

Đã hoàn thành bộ đồng nhân đầu tiên mình edit. Rất thích bộ đồng nhân này vì nó cho Tiện những thứ em ấy xứng đáng có: gia đình, Kim Đan, Lam Trạm, và trên hết là hạnh phúc. Tiện trong nguyên tác chịu quá nhiều nỗi đau, đến mức khi hiến xá trở về ẻm như là buông bỏ tất cả, nếu không bị cuốn vào âm mưu của Hoài Tang, có lẽ sẽ quy ẩn giang hồ, không tranh với đời, lặng lẽ đi săn đêm trừ gian diệt ác. Trong đồng nhân này, Tiện có mẹ, có chị em nhà họ Giang, có Lam Trạm, không mất đi ai nữa, hiểu lầm cũng không còn. Mình rất thích. Team sủng thụ !!

Cuối cùng cảm ơn các bạn đã theo dõi và ủng hộ. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ mình ở bộ đồng nhân tiếp theo.

Một phút quảng cáo!!

Hiện mình đang dịch bộ đồng nhân của tác giả正襟危坐的炕, có thể các bạn biết, chính là tác giả bộ "Nghìn thương trăm sủng". Tên truyện là "Oan gia thật là khó chơi!"

Tình trạng bản Trung: 173 chương + 7 PN (Hoàn)

Tình trạng edit: Bắt đầu lết

Thiết lập: Nguyên tác hướng, cưới trước yêu sau, mối tình gà con thiếu niên, không có Ôn gia nên không có thảm kịch như nguyên tác

Tóm tắt: Lam Vong Cơ sắp tròn mười bảy tuổi, vì một vài lý do từ thời lọt lòng, y bị trói buộc với Ngụy Vô Tiện bởi một "khế ước". Nếu hai người không kết hôn khi tròn mười bảy tuổi, sợ rằng tính mạng cũng không giữ được. Thế là, hai đại thẳng nam ghét nhau như chó với mèo buộc phải bái đường thành thân.

Ngụy Vô Tiện: Kết hôn con khỉ á! Ta làm ngươi tởm chết ta đi!

Lam Vong Cơ: ... ta sẽ cố làm một người chồng tốt!

Link: https://www.wattpad.com/story/211715716-vong-ti%E1%BB%87n-edit-oan-gia-th%E1%BA%ADt-l%C3%A0-kh%C3%B3-ch%C6%A1i

Nhá hàng:

Lục sư đệ bừng tỉnh, thảm thiết kêu lên:

"Đại sư huynh, huynh định mưu sát chồng hay gì!!"

Ngụy Vô Tiện bị thất thủ, mặt trắng bệch một hồi mới kịp phản ứng, gầm toáng lên: "--- Con khỉ nhà ngươi, ai mưu sát!"

Ngụy Vô Tiện ngẩn người, lại nói: "Không đúng, đụ má bảo ai là chồng ta cơ?!"

Mọi người đều chỉ tay về phía Lam Vong Cơ sắc mặt rất không tốt đứng cách đó không xa, "Vị này á."

Từ nơi không xa đó, Lam Vong Cơ không nhanh không chậm bước lại, "Ngụy Anh."

Ngụy Vô Tiện cảnh giác nói: "Làm gì đấy?"

Lam Vong Cơ yên lặng nhìn hắn hồi lâu, thù mới thù cũ dâng lên trong họng, sắc mặt hơi chìm xuống: "Huynh trưởng bảo ta đến đón ngươi về."

Ngụy Vô Tiện: "Đón ta làm gì?"

Lam Vong Cơ dừng một chút, khó mở miệng mà nghiêng ánh mắt, nói một chữ cũng vô cùng gian nan.

Nửa ngày, y buồn bực đáp: "... cùng ta bái đường thành thân."

Vừa dứt lời, Lục sư đệ sợ hãi kêu lên, diều rơi cũng không kịp nhặt, luống cuống túm chặt lấy quần áo Ngụy Vô Tiện.

"Á----- Đại sư huynh đừng có chạy mà!!!"

"----- Phía đằng đó có chó á! Chỉ là bái cái đường thôi, sao huynh phải sợ như vậy!!!"

-------------------------------------------------

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip