Phần 1
Tác giả: Moon_Lovers_Lover
Trans & Edit: Topaz Faye (Hàn Hoàng Ngọc)
***
"Này! Lam Trạm! Lâu ngày không gặp!"
Trái tim Lam Vong Cơ nhảy lên phát một, y từ lâu đã khắc sâu giọng nói này vào tim. Y từ từ quay người lại, khẽ gật đầu chào Ngụy Vô Tiện, kẻ đang nhăn răng cười rảo bước thật nhanh lại gần y. "Lâu ngày" mà cậu vừa nói thực ra là hai ngày, nhưng với Lam Vong Cơ một khắc không thấy mặt cậu cảm giác như một thiên niên kỷ, nên y cũng không thèm sửa lại lời cậu nói.
"Cậu có thích đồ ngọt không?" Ngụy Vô Tiện hỏi.
Câu sau chẳng ăn nhập chút nào với câu trước, nhưng Lam Vong Cơ biết, với Ngụy Vô Tiện thì cái quái gì cũng có thể xảy ra.
Cậu là đồ ngọt, tôi thích cậu. Nhưng tôi không nói nổi câu đó. "Thỉnh thoảng," Lam Vong Cơ đáp. Một câu trả lời vô cùng an toàn. Nếu mình nói không mà cậu ấy thích đồ ngọt, cậu ấy sẽ ghét mình! Nhưng nếu cậu ấy ghét đồ ngọt mà mình nói có, giữa hai đứa mình sẽ có khoảng cách! Ngụy Anh! Tôi không muốn có khoảng cách! Tôi không thích đồ ngọt một chút nào hết!
Ngụy Vô Tiện cười toe. "Xuất sắc! Cậu biết không, có một quán cà phê cuối đường này này, nhân dịp Giáng sinh người ta tặng bánh ngọt miễn phí cho các cặp tình nhân."
[Ông trời ơi!!!]
Mặt Lam Vong Cơ không chút biểu cảm, vẫn là một hồ nước tĩnh lặng phía trên phủ băng trơn. Nhưng bên dưới lớp bề mặt lạnh lùng trầm lắng đó, nước nôi trong hồ đang sôi sùng sục, sủi bọt khí, nóng phỏng tay, chảy ầm ầm, văng tung toé. Tình nhân được tặng bánh ngọt miễn phí?! Ngụy Anh, cậu kể cho tôi làm gì?! Chẳng lẽ là?! Cậu có người yêu rồi?! Ai vậy?! Tại sao không phải là tôi?! Tôi đã làm gì sai?! Ngụy Anh!
Ngụy Vô Tiện nào có hay nội tâm Lam Vong Cơ đang nổi bão, cậu hồn nhiên nói tiếp. "Nên là tôi nghĩ, Lam Trạm à, tôi với cậu giả vờ hẹn hò để ăn bánh miễn phí đi! Tụi mình vẫn độc thân còn gì, với lại đi ăn cũng vui lắm."
Chưa đầy nửa giây sau, Lam Vong Cơ đã nói "Được." Tốc độ bàn thờ khiến chính y cũng phải ngạc nhiên. Nước hồ sôi sùng sục vừa bớt nóng đôi chút bỗng hừng hực khí thế trở lại khi y thấy nụ cười tươi rói trên mặt Ngụy Vô Tiện. Ngụy Anh! Thế này cũng ác quá đi! Dù là vì bánh ngọt! Giả làm người yêu! Tụi mình sẽ nắm tay nhau phải không?! Lam Vong Cơ hạ quyết tâm. Đúng. Phải vậy chứ. Phải nắm tay nhau. Có thế người ta mới tin.
Ngụy Vô Tiện lại nhăn răng cười. "Cảm ơn nhé, Lam Trạm! Coi bộ để được ăn bánh mà ngay cả cậu cũng có thể làm điều mình ghét."
"...Không ghét." Lam Vong Cơ chật vật. Anh trai thường dặn y phải luôn thẳng thắn thừa nhận cảm xúc của mình – Lam Vong Cơ tin tưởng tuyệt đối, vì y thấy anh trai có tận hai ông người yêu.
Xui xẻo thay, đúng lúc y thốt ra câu đó, một chiếc ô tô vút ngang qua làm tuyết bẩn trên đường văng tung toé. Ngụy Vô Tiện vui vẻ nhảy chân sáo đi trước, không tài nào nghe thủng y vừa nói gì.
Lam Vong Cơ sải bước dài đi theo, y muốn ít nhất cũng phải vai kề vai người kia.
Ngụy Vô Tiện nhìn y, nở một nụ cười đẹp hơn hoa, sáng hơn nắng, hai má hồng hồng vì lạnh, mấy lọn tóc xoăn xoăn đáng yêu thò ra từ dưới mũ len. Cậu trông tuyệt mỹ đến mức tim Lam Vong Cơ đau thực sự.
Quán cà phê đã ở rất gần, Lam Vong Cơ điều chỉnh lại tâm tình. Ngay khi có cơ hội, ngay khi cậu ấy để lộ sơ hở – mình sẽ không chần chừ nữa. Mình sẽ cầm tay cậu ấy. Giữ chặt lấy. Y dán chặt mắt vào Ngụy Vô Tiện, nhưng cậu cứ nhét hai tay vào túi áo khoác, làm nội tâm Lam Vong Cơ lại đau đớn rần rần. Ngụy Anh! Bỏ hai tay ra khỏi túi áo đi! Đâu có lạnh đến mức đó!
Nhưng dĩ nhiên là Ngụy Vô Tiện không làm thế, cậu chỉ bỏ một tay ra ngoài để mở cửa quán cà phê cho Lam Vong Cơ. "Mời vào," cậu nháy mắt một cái.
Trái tim Lam Vong Cơ nhảy cẫng lên, nhưng y tỉnh táo híp mắt lại quan sát. Cậu ấy đang thả thính? Hay đang cư xử như thường?
Ngụy Vô Tiện đảo tròn mắt, bèn nhún nhảy đi vào, để Lam Vong Cơ theo sau. Hai người ngồi riêng một bàn, Lam Vong Cơ nhìn quanh thấy trong quán toàn là những cặp tình nhân. Nhiều ơi là nhiều. Chủ yếu là nam với nữ, nhưng y nhận ra em trai của Ngụy Vô Tiện đang ngồi trong một góc cùng Nhiếp Hoài Tang. Không ngờ mình lại có ngày đi ghen tị với Giang Vãn Ngâm! Mình còn cô đơn mà hắn ta đã có bồ?! Công bằng ở đâu?! Ngụy Anh, đừng để tôi lửng lơ lâu như vậy! Đã bao năm trôi qua rồi?!
Ngụy Vô Tiện gọi một cốc sô cô la nóng, "Nhiều marshmallow ạ, em cảm ơn!" còn Lam Vong Cơ gọi một cốc trà xanh, "Đặc."
Ngụy Vô Tiện ngập tràn hạnh phúc hớp một hớp sô cô la nóng, nhưng khi đến lượt Lam Vong Cơ uống trà, y lại thất vọng não nề. Nhạt quá. Tại sao mọi người không ai uống trà đặc như y? Y vừa uống vừa ngắm vẻ mặt hạnh phúc của Ngụy Vô Tiện – đột nhiên trà ngon hơn chín chục lần.
Ngụy Vô Tiện uống xong liền thở dài thoả mãn, trên môi cậu còn bám lại một dải sô cô la và đường trắng. "Lộn xộn," Lam Vong Cơ nói, giọng có chút không hài lòng. Động tác sau đó làm chính y cũng thấy ngạc nhiên: y lấy một tờ khăn giấy trên bàn, chấm chấm lên môi Ngụy Vô Tiện.
Sâu trong lòng, Lam Vong Cơ biết nếu đổi lại là một người khác có lẽ đã dùng ngón tay cái để quẹt đi vết đồ uống, xong liếm liếm một cách quyến rũ – ngay cả người mặt dày như Ngụy Vô Tiện cũng phải hết hồn. Nhưng y là Lam Vong Cơ. Chỉ cần trái tim này đập nhanh tí nữa thôi, lồng ngực y sẽ vỡ ra mất.
(*) T/N: Ý là mới xài khăn giấy mà Cơ đã muốn chết vì truỵ tim, sao dám nghĩ đến xài ngón tay rồi mút mút =)))
Ngụy Vô Tiện sững sờ, gương mặt hồng lên. (Vì lạnh chứ gì, Lam Vong Cơ biết hết.) Một lát sau, cậu bật cười. "Cậu thực sự không chịu nổi người khác không đàng hoàng chỉn chu trước mặt cậu hả, Lam Trạm?" Càng cười đã hơn. "Tiểu cứng nhắc, cứng nhắc cũng vừa thôi!"
Lam Vong Cơ nhíu mày. Tầm này còn liêm sỉ gì nữa. Y vươn một tay ra cầm lấy cổ tay Ngụy Vô Tiện.
"Hả?"
Tay kia y vững vàng đan hẳn vào tay Ngụy Vô Tiện, giữ yên trên mặt bàn, mười ngón tay đan kín vào nhau. Xong xuôi y nhìn thẳng Ngụy Vô Tiện bằng ánh mắt thách thức. Xem cậu còn hiểu lầm kiểu gì! Làm sao mà hiểu lầm cho được! Ngụy Anh! Cậu nghĩ tại sao tôi muốn nắm tay cậu?! Tôi thích cậu, trời đất ơi! Tôi yêu cậu đó, Ngụy Anh!
Ngụy Vô Tiện ngơ ngác. Áo khoác trên người cậu ấm lắm hay sao, mặt vẫn đỏ như vậy! Một lúc sau cậu cất tiếng, "À, cậu diễn nhập tâm thật đấy, Lam Trạm!" Ngụy Vô Tiện cười. "Trong một khắc tôi đã nghĩ, 'cậu làm cái quần gì vậy?!' nhưng rồi tôi nhận ra, chắc cậu muốn ăn bánh ngọt lắm rồi!"
Trong đầu Lam Vong Cơ, phiên bản chibi của y đang dộng đầu vào tường. Tôi nào có thích bánh ngọt! Mỗi lần ăn ngọt tôi muốn phát ốm! Tôi không quan tâm bánh kẹo gì sất! Ngụy Anh! Tay cậu ấm quá tôi không muốn thả ra! Ngụy Anh! Tôi thích cậu! Nhiều muốn chết!
"Thực ra tôi..." Lam Trạm mở miệng nói, hai tai y nóng lên.
"Bánh ngọt của quý khách đây! Miễn phí!"
[Ông trời ơi!!!]
Sao lại cắt ngang lời tỏ tình của tôi?! Đùa nhau à?! Suýt nữa là được rồi! Tôi đã gom đủ can đảm rồi mà! Tôi ghét bánh ngọt! Không thể tin nổi! Lam Vong Cơ âm thầm rít lên. Thấy chú phục vụ run rẩy lùi lại hai bước, y mới nhận ra mình đang quắc mắt mãnh liệt nhìn người nọ.
Hai đĩa bánh nằm trên bàn trước mặt hai người. Chú phục vụ đã mất tăm. Thế giới này chỉ còn lại hai người Lam Vong Cơ và Ngụy Vô Tiện. Mười ngón tay vẫn đan vào nhau.
Rồi Ngụy Vô Tiện cười, lại là nụ cười tuyệt mỹ toả nắng đó. "Này, đã có bánh, cậu thả tay tôi ra được rồi! Không cần cưỡng ép bản thân nữa."
Lam Vong Cơ nắm tay Ngụy Vô Tiện chặt hơn. "Không."
"Ờm," Ngụy Vô Tiện nói, "Không cái gì?"
"Không cưỡng ép," Lam Vong Cơ nói. Anh trai, em đang thẳng thắn đây này! Anh trai, anh tự hào về em lắm đúng không – em đang làm theo lời anh này! Ngụy Anh! Xem lần này cậu hiểu lầm kiểu gì được!
Ngụy Vô Tiện chớp chớp mắt. "Tôi đâu có cưỡng ép cậu ăn bánh, tôi tưởng cậu muốn ăn, nãy giờ cậu bỏ ra bao nhiêu công sức còn gì." Trông cậu có vẻ bối rối thực sự, Lam Vong Cơ vừa muốn hôn vừa muốn nện đĩa bánh này lên cái đầu gỗ đó.
"Tôi không thích bánh ngọt," Lam Vong Cơ khẳng định.
Ngụy Vô Tiện lại chớp chớp mắt, sau đó bắt đầu cười lăn lộn. "Ha ha ha ha! Không ngờ cậu cũng biết giỡn!"
[Ông trời ơi!!!]
"Ngụy Anh," Lam Vong Cơ nói, y đang liều chết bám víu vào chút kiên nhẫn mong manh còn sót lại, bám đến mức đầu ngón tay máu me tùm lum. Bao nhiêu năm thầm khóc trong lòng, bao nhiêu lần gay panic, dồn lại vào một lời cầu nguyện gửi lên tất cả những vị thần thánh trên cao. Y vất vả nhả ra ba chữ. "Tôi. Thích. Cậu."
Ngụy Vô Tiện đang cười thì sặc.
"Tôi... tôi trước giờ toàn tưởng ngược lại. Tưởng cậu không thích tôi. Từ khi học cấp ba đến giờ... tôi tưởng... tôi tưởng cậu ghét tôi! Ngạc nhiên thật đấy, Lam Trạm!"
Lam Vong Cơ nín thở.
"Thực-thực tình mà nói, tôi thấy vinh dự quá. Lam Trạm, cậu cứ nhìn tôi lạnh lùng như thế, ai ngờ cậu thích tôi! Tôi tưởng cậu còn không coi tôi là bạn nữa chứ!"
[Ông trời ơi!!!]
Lam Vong Cơ bức bối, trong lòng đắng đến muốn phát khóc vì bị friendzone. Nhưng sau đó hai người họ cùng im lặng ăn bánh (Lam Vong Cơ ra sức đè ép cảm giác muốn bệnh khi ăn đồ ngọt), và khi cùng nhau rời quán cà phê, thấy Ngụy Vô Tiện sảng khoái tươi cười, y cũng mỉm cười theo.
Hôm nay... cũng rất vui vẻ.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip