Chương VII

Sau khi nhận được thư của kẻ tự xưng là Lâm Thiên kia, hai người quả thật mau chóng thu dọn hành lý, rời khỏi Di Lăng. Mục tiêu không đâu khác, chính là nơi được nhắc tới - Hà Gian. Chỉ là không ngờ, trên đường lại gặp kỳ ngộ.

Ngụy Vô Tiện nhắm mắt tĩnh tâm, nói thẳng ra là có chút buồn ngủ, dựa sát vào đạo lữ nhà mình. Không ngờ, đúng lúc lơ mơ ấy, bên cạnh lại vang lên tiếng nam nhân khàn giọng kêu cứu. Ngụy Vô Tiện bừng tỉnh, lắng tai nghe lại thì quả thật là có thanh âm kia, còn kèm theo giọng nữ mềm mại, yếu ớt đang thút thít khóc.

- Lam Trạm, Lam Trạm! Ngươi mau nhìn! -  Hắn động tác hết sức lớn, thần sắc cũng khẩn trương, chỉ về phía con đường nhỏ hẹp dưới đất. Bởi vì phi thiên ngự kiếm, khung cảnh bên dưới gần như nhỏ lại đến mức không thấy nổi, đừng nói là độc đạo bé xíu như vậy. Thế nhưng người tu tiên ngũ quan sắc bén, thị lực của hắn lại càng tốt chứ đừng nói tới Lam Vong Cơ, lập tức phát giác ra vấn đề rồi. Tuy rằng họ cũng đang vội nhưng Hàm Quang Quân từ trước đến nay mỹ danh phùng loạn tất xuất, cộng thêm bản tính Ngụy Vô Tiện lại thiện lương, thấy việc nghĩa liền không nề hà, vội xuống xem thử. 

Người bên dưới gồm một nam nhân cùng nữ hài khoảng mười một mười hai luống cuống bên phụ nhân bất tỉnh nhân sự, nhất thời không phát hiện ra hai người. Đến khi quay lại mới bật thốt lên:

- Ngài, các ngài... Hàm Quang Quân, Ngụy Công tử... Cứu mạng! Làm ơn cứu mạng! - Trong lòng vẫn ôm chặt phu nhân của mình, hốt hoảng cầu xin.

Ngụy Vô Tiện hơi ngẩn ra, phút chốc còn chưa nhớ kẻ đối diện. Cũng phải, dẫu gì cũng mới gặp một lần, khuôn mặt vị huynh đài kia tuy khôi ngô, sạch sẽ lại chẳng đặc biệt gì cho cam, khiến hắn bó tay. Nhưng người này rất nhanh nhận ra họ, hẳn là có quen biết, ấn tượng khá sâu. Tất nhiên, còn phải kể đến tướng mạo khó quên cùng một thân y phục không tầm thường của cả hai.

- Làm ơn tránh ra. - Lam Vong Cơ lời ít ý nhiều, nhanh chóng kiểm tra mạch tượng cho nạn nhân. Phong thái đĩnh đạc cộng với tác phong dù thái sơn có đổ xuống vẫn còn ta chống đỡ, quả nhiên xoa dịu kẻ kia rất nhiều.

Cô bé con vẫn đứng thút thít, hẳn là sợ nhưng không dám khóc, nâng mắt đầy lệ ngẩng lên nhìn hắn một lượt rồi lại đảo qua phía Lam Trạm, có chút ngây ngốc cùng si mê sùng bái. Ngụy Anh tặc lưỡi một cái, cuối cùng cũng ngộ ra. Này không phải chồng và nữ nhi của La cô nương, Miên Miên sao? Như vậy, người đang nằm đó, không lẽ...?

Hắn hơi hoảng cúi xuống, ngồi bên Lam Trạm đang nghiêm chỉnh bắt mạch, trong đầu đột nhiên có dự cảm không hay.

- Khí tức hơi loạn nhưng không động đến chân nguyên. Ta không thạo y thuật, vẫn nên tìm y sư xem lại. Giờ cần tìm nơi tĩnh dưỡng. 

- Cảm tạ! Thật sự cảm tạ đại ơn của công tử!- Chồng của La cô nương vừa ôm chặt lấy vợ vừa hướng cả hai tạ ơn, nhưng Ngụy Vô Tiện đã không còn lòng dạ nào nữa. Nếu bình thường, hắn nhất định sẽ vui vẻ xua tay, bảo không cần không cần, tiện tay ấy mà. Thậm chí có lẽ sẽ trêu đùa chuyện phiếm với một nhà ba người này đến quên trời quên đất. Chỉ là, thời gian gần đây, xảy ra nhiều chuyện như vậy, nếu nói không liên quan, cũng quá gượng ép rồi. Lam Trạm chẳng biết tự lúc nào đã đứng cạnh hắn, bàn tay ấm áp bao lấy năm ngón tay, lặng yên xoa dịu nội tâm đang dậy sóng của Ngụy Vô Tiện.

Dù sao, nghe y kết luận, tảng đá trong lồng ngực hắn cũng phần nào để xuống. Chỉ là lời nói của Lam Vong Cơ có phần gấp gáp, hẳn là muốn lên đường, hắn đành phải ngăn lại:

- Con đường này vắng vẻ thế, ba người biết tìm nhà trọ ở đâu bây giờ? - Đoạn lại quay sang Hàm Quang Quân -Tiễn phật tiễn đến Tây Thiên, giúp người cũng nên giúp tới cùng. Ngươi nói xem, Lam Trạm?

Đạo lữ nhà hắn thần sắc không đổi, chỉ đáp một chữ: " Được". Quả nhiên đối với hắn có cầu tất ứng, không gì không thể, sủng đến tận trời!

- Thật là làm phiền hai vị quá! Ơn này, tại hạ không biết lấy gì báo đáp! - Phu quân Miên Miên lệ nóng đổ ròng ròng, thật sự muốn làm cái đại lễ. Ngụy Vô Tiện vội xua tay, ý bảo không cần, trong lòng thầm bổ xung " Có lẽ nếu không tại bọn ta, La cô nương cũng không xảy ra chuyện không may!"

Rốt cuộc tạm thời không đến Hà Gian, phải ra sang con đường khác, trở lại nhà trọ nhỏ mà ba người nhà họ đã dừng chân hôm trước. Mà lần chờ này, quả nhiên đến tận tối mịt...


- Chúng ta cũng mới đến trấn này không lâu a, còn chưa kịp sửa soạn gì, đã nghe thấy có hung thi quấy nhiễu, rất đáng sợ. Bình thường đều là cả nhà chúng ta cùng đi, nhưng lần này Thanh Dương lo lắng nguy hiểm, liền bảo chúng ta ở đây chờ, một mình tìm đến chỗ kia. 

Ta cũng rất lo lắng nhưng trong người không có công phu, lại vướng nữ nhi, đành phải ở lại nơi này. Cơ mà qua một đêm rồi, vẫn không đợi được nàng liền dứt khoát đi tìm. Không ngờ, không ngờ khi đến đó, lại chỉ có một mình nàng hôn mê bất tỉnh. Cũng may...

Vu Triết vừa thuận miệng kể lại đầu đuôi câu chuyện, vừa giặt giặt chiếc khăn mặt, lau đi bụi bẩn bám trên người của Miên Miên. Động tác quả thật vừa ôn nhu vừa dịu dàng vô kể, tuyệt không chút nào bịa đặt. Mà quả thật, Ngụy Vô Tiện cũng không cảm thấy vị huynh đài này có gì phải đặt. Chẳng qua, hắn đau đầu suy nghĩ, nguyên nhân của câu chuyện này có quá nhiều nghi vấn rồi!

Chỗ bọn họ tìm thấy La Cô nương, đừng nói hung thi, ngay cả một tẩu thi cấp thấp đến không thể thấp hơn cũng chẳng có, nào đâu ra vật âm tà tất sát. Lại nữa, dù đi khảo đầu làng cuối phố, vẫn không bói ra nổi một người bị hại, rõ ràng chỉ là tin đồn nhảm. Cố nhiên, vẫn có rất nhiều tu sĩ tầm tầm như Miên Miên bị lừa đến, song họ cũng chỉ phí hoài thời gian rồi bỏ đi, sao chỉ có nàng là gặp chuyện?

Ngụy Vô Tiện nghĩ mãi không ra, nơi này cũng chẳng phải bí cảnh bảo địa của đại gia tộc nào, càng không nghe nói chuyện kinh thiên động địa, đến mức phải có kẻ thổi gió châm ngòi? Nhất thời, thực sự không giải thích nổi. Liệu có liên quan tới hắn hay không? Nếu thật là có, thì để làm gì? Động vào Miên Miên thì có lợi ích gì? Hắn và nàng chẳng qua cũng là duyên gặp gỡ vài lần, bèo nước cũng không quá! Đã vậy, là vô tình hay thực sự có kẻ động tay chân?

Hắn càng ngẫm càng lọt vào mây mù. Bởi rốt cuộc, mục đích của bọn chúng là gì, hắn chưa hề biết.

- Ăn đi! Ngươi đã lăn lộn cả ngày rồi. - Lam Trạm đưa chiếc bánh cho hắn, nhẹ giọng khuyên. Chỉ là hắn một chút cũng không đói bụng. Ngụy Vô Tiện chợt thấy mệt mỏi. Một đời phong ba bão táp, đến giờ hắn lặng yên quy củ mà sống, sao phiền phức vẫn tìm đến hắn thế? Hắn có chút bất mãn, theo thói quen dụi dụi vào lòng y, tìm kiếm hương vị ấu yếm quen thuộc. Mùi đàn hương thoang thoảng, dần xoa dịu cơn khó chịu trong lòng. Thời gian dường như lắng đọng lại.

Thốt nhiên, tiếng gọi vui mừng của phu quân La Thanh Dương vang lên, kéo cả hai người về thực tại:

- Nương tử, nàng tỉnh lại rồi? Nàng hôn mê làm ta lo quá, lần sau nhất định không để nàng đi một mình nữa!

- Nương, con lo cho người a! - Kèm theo đó là tiếng òa lên nức nở. Hắn và y chỉ im lặng, cách một bức bình phong, lắng nghe cuộc đoàn tụ của gia đình họ. Dù ở đâu hay như thế nào, những người có tình hội ngộ vẫn đáng trân trọng nhất. Chỉ là, cả hai không ngờ, màn tiếp theo đây khiến họ chẳng biết nên khóc hay cười.

Lúc đi vào, xem chừng Miên Miên đã đỡ. Dù sắc mặt hơi nhợt nhạt, song thần trí đã tỉnh táo mười phần. Nhưng không biết nàng bị điều gì kích thích, nghe họ còn ở lại, liền muốn gặp ngay, nửa khắc đều không chờ được

- Ngụy Công tử, Hàm Quang Quân! - Nàng khẽ chào, xem chừng còn muốn đứng lên hành lễ.

- Ấy đừng. - Hắn vội can. - Cô nương vừa khỏe, không cần như vậy! Chúng ta cũng coi như nửa bằng hữu đi!

Phu quân nàng liền đáp, chỉ thiếu điều quỳ xuống cảm tạ:

- Làm sao có thể! Ơn của hai người, chúng ta thực không dám quên. Khi trước là cứu mạng Thanh Dương, nay lại giúp cả nhà ta...  Ân đức này, ta, chúng ta...

- Được rồi, được rồi mà! - Hắn cười cười, không khỏi nở hoa trong bụng. Lần cuối cùng hắn được cảm ơn chân thành như vậy chắc phải độ hai chục năm trước rồi. Đời hắn bị người ta đuổi đánh mắng chửi thì nhiều, thật lòng đối đãi lại ít đến đáng thương. Vậy nên hắn rất hưởng thụ đi. Lam Vong Cơ không nói, trên mặt chẳng đổi, chỉ có ánh mắt nhu hòa không ít...

Thần sắc của Miên Miên lại không tốt như thế, nàng khẽ bảo chồng và con gái đi ra, đoạn nghiêm nghị nói với hắn và y:

- Công tử, hôm qua ta đã gặp hai người. Người có biết là ai không?

Đáy lòng Ngụy Vô Tiện nhói một cái, chờ đợi câu trả lời. Quả nhiên...

- Là một cô nương mang cầm, cùng một thiếu niên cầm kiếm. Ta không nhìn rõ mặt họ, nhưng ta xác định, cây kiếm kia là Tùy Tiện - Kiếm của công tử.

Nàng nói rất chậm, từng chữ từng chữ như chém đinh chặt sắt. Tuyệt đối không thể nhầm. Kiếm của hắn tên thực khó nghe, song là linh khí hiếm thấy, còn sinh ra linh thức. Kim Quang Dao ngày ấy cũng mấy phen lấy ra triển lãm, đại khái là lên mặt với bách gia sau đợt vây quét Di Lăng. Tuy là dưới đáy động Huyền Vũ Miên Miên không được tận mắt thấy phong thái hắn cầm kiếm chém giết, nhưng là nàng chắc chắn không có lầm.

- Sau đó, tiếng đàn vang lên, ta không biết gì nữa.

- Cô ta có nói gì không? - Lam Trạm đột nhiên hỏi. Bàn tay vô thức nắm chặt lấy tay hắn, mơ hồ toát ra hàn khí!

- Có. Cô ta nói, cô ta chờ ngài ở Vong Ưu Cốc.

Một hồi dày vò như vậy, cuối cùng cũng có manh mối. Lần này dù là bẫy, Ngụy Vô Tiện cũng muốn biết, trong hồ lô của cô ta bán cái gì!

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip