Chương XXIV


Định thân thuật, công dụng như tên gọi, chính là để phong tỏa linh mạch, ép người bị hạ thuật đứng yên bất động. Thuật này đơn giản dễ dùng, linh lực thấp như Ngụy Vô Tiện hiện tại vẫn có thể làm được. Nhưng nhược điểm chí mạng của nó, chính là chỉ có thể cố định người ta tại một chỗ, trong trường hợp cần mang kẻ bị bắt di chuyển hay chạy trốn, sẽ cực kì phiền phức. Tòng mệnh phù thì khác, hay nói đúng hơn, nó là phiên bản cao cấp hơn hẳn so với người bà con của mình. Người thi thuật một khi hạ chú, có thể khiến đối phương mất đi tri giác, hoàn toàn nghe theo lệnh phát động. Bảo đi, sẽ đi, bảo chạy, sẽ chạy, thậm chí giết người, cũng có thể. Dĩ nhiên, tác dụng thần kì của thứ phù văn này, đi đôi với độ khó của nó. Không phải linh lực cao cường, không có tư cách sử dụng. Hơn nữa, người hạ chú phải có am hiểu sâu sắc, áp chế được kẻ bị hạ, nếu không, sẽ dễ bị cắn trả, tổn thương nguyên thần...

Khó ai có thể mạo hiểm bỏ ra cái giá lớn như vậy, cho nên, giống như hiến xá, thuật này đã thất truyền lâu lắm rồi. Ngụy Vô Tiện biết đến nó, chính là thông qua những tàn quyển ghi chép nơi Phục Ma Điện. Chính hắn dù bây giờ có đầy đủ dụng cụ, cũng chưa chắc có thể thành công. A Nhân này, thực sâu không lường nổi. Hắn ôm tâm tư như vậy, thành thật khen tặng một câu. Không hề có chút mỉa mai chế giễu nào, chỉ đơn thuần là khâm phục:

- "Cô nương thật sự rất giỏi, tại hạ cam bái hạ phong. Thảo nào Giang Nhiếp Lam ba nhà liên kết, cũng không tìm ra nổi góc áo của cô, quả là bản lĩnh cao cường."

- " Là kinh nghiệm, kinh nghiệm thôi." - A Nhân đối hắn vẫn tươi cười như trước, nhưng những lời nàng thốt ra tiếp theo, mới khiến người khác xúc mục kinh tâm. - " Chẳng qua, công tử không chính xác rồi. Ta đúng là không sợ bị truy bắt, nhưng không phải do linh lực ta. A Nhân đã nói rõ, linh lực của ta không bằng Hàm Quang Quân, đối với Giang tông chủ hay Lam Tông Chủ, hiển nhiên cũng không bằng, sao dám cuồng vọng. Nếu so đấu trí, lại càng không phải đối thủ của Nhiếp Tông chủ hiện tại, còn không phải chờ bị đùa chết. Công tử có biết, ta trong mắt mỗi người, là hoàn toàn khác nhau? Vả lại, dù có thấy được, họ cũng sớm quên mất ta. Cũng như trong giấc mơ của người vậy."

Nàng nói đến đây, Ngụy Vô Tiện đã hiểu. Trong mắt hắn, nàng chính là một cô nương tuổi chừng mười lăm mười sáu, nhưng trong mắt của ông chủ sáng nay, nàng chẳng phải tiểu ca hay sao? Vốn cho rằng, nàng để tóc ngắn cho nên bị nhận nhầm, thì ra là lý do này. Hắn ngủ một giấc, tỉnh lại đã chẳng rõ khuôn mặt nàng, kẻ khác có thể sao? Chẳng trách, Giang gia lật tung ba tấc đất Vân Mộng, cũng không tài nào tìm ra. Chẳng trách, đi một đường, đừng nói người, ngay cả cái bóng cũng không thấy. Chẳng trách, to gan lớn mật, đột nhập tiên phủ thế gia. Trước đây, hắn còn tưởng nàng kiêu căng ngạo mạn, không thèm để ý, một lòng thách thức bách gia tiên môn. Hóa ra, là đã sẵn tính toán, một chút cũng không để lọt. Ngụy Vô Tiện lần đầu tiên trong cuộc đời nhận thua, lại còn là tiểu cô nương chưa trưởng thành đánh bại. Hắn quả thật bị con người trước mặt đùa giỡn, cứ tưởng mình tỉnh táo, cuối cùng lại như Tôn Ngộ Không, thoát không nổi bản tay Phật Như Lai. Dẫu thế...

-" Vậy tại sao từ đầu không dùng Tòng Mệnh Phù?"

- " Không có đủ đồ, ta cũng quên mất." - Nàng đáp, bàn tay dắt hắn men theo bậc thang, cẩn thận từng chút một.

- " Đồ gì?" - Ngụy Vô Tiện lại hỏi, muốn xem xem nàng đối mình có bao nhiêu thành thật.

-" Là máu." - Vậy ra, thứ rớt lên khuôn mặt hắn lúc nãy, thật sự là huyết tinh. Hắn không khỏi nhìn kỹ lại bàn tay đang dẫn mình đi, trong lòng một mảng trầm mặc. Ngụy Vô Tiện ngậm tăm, Tòng Mệnh Phù hiện tại vô pháp so sánh được với những gì hắn đang nhìn đây.

Giấc mơ ngày ấy, hắn không rõ khuôn mặt nàng, chỉ ấn tượng bàn tay A Nhân - bàn tay của người chơi đàn, rất đẹp. Nhưng bàn tay nàng bây giờ thô ráp sần sùi không nói, ở chính giữa còn hiển hiện vết cắt dữ tợn, mơ hồ thấy được sương trắng. Ngụy Vô Tiện sao có thể không biết uy lực của Tỵ Trần. Dù chỉ năm phần lực thôi, đừng nói là nàng tay không bắt lấy kiếm phong, dù là đệ tử xuất sắc nhất đời này của bổn gia như Tư Truy hay Cảnh Nghi cũng khó lòng đỡ được. Nàng ban nãy thay thiếu niên hứng kiếm, lại vừa giữa cầu thang chênh vênh giữ chặt hắn không buông, bàn tay đã thê thảm không nỡ nhìn. Ngụy Vô Tiện lạnh sống lưng, kẻ sĩ ở đời coi thường cái chết, xem nhẹ phàm thai, nhưng mấy ai trải cơn đau xác thịt vẫn có thể mỉm cười không màng. Mà không chỉ đôi bàn tay, tìm khắp cơ thể, từ trên xuống dưới không nơi nào lành lặn. Thương thế chất chồng, đọng lại từng vệt đen đỏ đục, dưới ánh sáng nhợt nhạt của dạ minh châu, càng khủng bố dữ tợn. Gương mặt nàng thậm chí bị đá sắc nhọn cắt qua, tạo thành đường cắt ghê người, tươi sống phá hủy dung mạo thiếu nữ. Hắn không kìm nổi xúc động, muốn hỏi nàng đã xảy ra chuyện gì. Ít nhất khi ở trên phố, A Nhân cả thân người phong trần mệt mỏi, song thê thảm thế này... Một lời cũng không thốt nên, bởi trong lòng hắn đã có câu trả lời rồi.

Trước khi xảy ra vụ nổ, hắn đã nghe nàng hét "Cẩn thận", sau lại nghe nàng bị thương. Hắn vốn cho rằng chỉ là trượt chân ngã xuống, ngẫm lại, có lẽ nàng chính là lấy thân mình làm lá chắn, thay thiếu niên chịu thương tổn. Còn có, lúc nàng thế chỗ đem Ngụy Vô Tiện ném lên, chẳng phải lần nữa nhận hết mọi thứ về mình! Giữa ngổn ngang nỗi lòng, nói hắn chẳng chút để tâm, thì chính là nói dối.

- " Ngài đừng lo, thứ này chẳng qua chỉ là trò vặt vãnh, không thể thực hiện được những hành động quá phức tạp. Cùng lắm là đi đứng, chạy nhảy, hơn nữa, ta không đủ sức làm. Còn nếu người muốn xem thứ thật sự có thể thao thiên lật địa, ta có thể cho ngài xem một bảo bối. Chỉ là tại đây, không sẵn." - Nàng đột nhiên nói, hắn lại miên man trong suy nghĩ của mình, bất giác ngẩn người. Tuy có vẻ vô tình, nhưng càng giống như đi guốc trong bụng Ngụy Vô Tiện. Nhưng thang đã đến bậc cuối cùng, hắn muốn nói cũng nói không ra bởi thiên điện rộng rãi hiển hiện trước mặt hắn. Đơn giản đến gần như đơn sơ, ngoài một chiếc gường ngọc, chẳng còn gì khác. Không giống với nơi có người sống.

A Nhân dường như đã quen với việc tự mình nói, tự mình nghe. Nàng đưa Ngụy Vô Tiện đến bên giường, cặm cụi làm việc của mình. Hắn càng tò mò, dáng điệu đi đi lại lại của nàng, là đang làm gì?

- " Ngài không có gì muốn nói với ta ư? – Tiếng nàng nhẹ nhàng, trong âm sắc còn có một loại cảm xúc cực kỳ dịu dàng, dường như ve vuốt tâm thần người đối diện. Ngụy Vô Tiện có chút giật mình, giọng nói này nhất nếu nghe lâu nhất định dễ dàng bị mê hoặc, thật không đơn giản.

- " Cô nương xác định nếu biết sẽ trả lời sao? Vậy được. Tại sao cô lại đột nhập Liên Hoa Ổ, sao lại tấn công Giang Trừng?" – Đây chính là điều hắn canh cánh trong lòng, cũng là điều khiến hắn không buông được cảnh giác. Hắn quan sát sắc mặt của A Nhân, chỉ thấy nụ cười của nàng hơi héo đi, nhưng không phải kiểu chột dạ bất an, mà ngược lại, đổi một biểu tình nghiêm túc nói chuyện với hắn.

- " Người có thể cho ta trả lời câu hỏi này sau cùng không? Hiện tại, ta vô pháp giải thích cho ngài về mọi việc. Ta chỉ có thể nói, ta không cố tình làm hại Giang tông chủ, nhưng đúng là có ý tiếp cận ngài ấy. Va chạm là điều ngoài ý muốn, còn lý do, hy vọng khi ta nói ra, người có thể tha thứ cho ta!"

Khuôn mặt nàng thành khẩn, nhưng Ngụy Vô Tiện chợt cảm thấy, cái tình cảnh này quen quen. " Há, năm đó Kim Quang Dao đối Lam đại ca, chẳng phải cũng là chiêu này sao?" Bất giác thốt nên thành câu – " Xin lỗi, bài võ của mấy người thông minh đều như thế này à?"

- " Không phải thông minh, chẳng qua là kinh nghiệm thôi."

Lại là câu này, Ngụy Vô Tiện không khỏi liên tưởng đến vài điều, rốt cuộc vẫn là kiềm chế không nói ra. Thật sự chẳng hiểu vì sao, đứng trước A Nhân, hắn đần đi thì phải? Nàng hồ như đoán được tất thảy ý nghĩ trong lòng hắn. Cảm giác quen thuộc cứ vấn vương không dứt, nhưng hắn quyết định gạt sang một bên, hỏi tiếp:

- " Cũng được, dù ta có ép, cô nương cũng không nói. Vậy cô có thể giải thích cho ta, lý do dẫn chúng ta lên đỉnh Thái Sơn không? Là đánh lạc hướng hay là muốn ta gặp gỡ Cầu Cầu?"

- " Là cố tình." – Nàng gật đầu, khuôn mặt tươi cười đột nhiêm chìm vào mảng bi thương khó nói nên lời. – " Vậy ra nó tên là Cầu Cầu sao? Công tử, kể cho người nghe cũng được, chẳng qua, đây là câu chuyện cũ, vừa dài dòng lại còn ngốc nghếch. Người có nguyện ý nghe chăng?"

- "Nguyện ý lắng nghe."

A Nhân lại gật đầu, nụ cười thản nhiên như nước lần nữa xuất hiện trên mặt tiểu cô nương. Nàng bắt đầu bằng câu hỏi tựa như vọng về từ chốn ngàn xưa:

- " Công tử, ngài biết nơi này là đâu không?"

----------------------------------

Sắp lật bài rồi, mọi người có đoán ra ko? À, tôi đã crossover một số chi tiết bên Thiên Quan Tứ Phúc, thỉnh thông cảm. Thế giới của má Khứu quá trâu bò, phải tận dụng cho hết. Mai đến nhà Lạc thiếu nữ lên sàn!

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip