[23/01] Tự thuật của gia quy (phần cuối)
11.
Lại một lần nhìn thấy Lam Vong Cơ tự đả thương mình, trong lòng nó đã đau đến chết lặng. Y vốn là người cố chấp đến thế, khi đã xác định cái gì, xác định yêu ai, cả đời sẽ chẳng thay đổi.
Đến cả những gì có liên hệ với người kia, y cũng một mực trân trọng. Đứa nhỏ ngày đó ở trên Loạn Táng Cương, có lẽ đã từng nói chuyện với Lam Vong Cơ và Ngụy Vô Tiện, đã được nhị công tử mang về Lam gia, thay tên đổi họ, lấy một thân phận hoàn toàn khác mà sống. Đó hẳn là một trong số những liên hệ duy nhất với người kia, với người đã chôn chặt trong tim y.
Chợt nhớ, có một ngày nhị công tử xông vào cổ thất làm loạn một hồi, cuối cùng còn tự áp lên ngực dấu vết mặt trời cháy rực bỏng rát da thịt. Rồi đến ngày hôm sau, y xuống núi mua mấy vò rượu, chôn dưới tuyết nơi gốc cây ngọc lan ngay cửa lớn. Áo trắng cùng tuyết lạnh, trắng xoá lạnh lẽo.
Phảng phất sắc màu hiện lên trong mắt y chẳng được bao lâu, đã trở về điểm xuất phát ban đầu của nó. Lại đơn điệu cô độc, lại yên ắng tĩnh lặng, giống như một giấc mơ.
Hoa ngọc lan hết tàn rồi nở, xuân thu đông hạ luân chuyển đổi thay. Chỉ có nơi đôi mắt đã ngừng cơn sóng cuộn, nơi trái tim đã lụi tàn hiu hắt hình như dù thế nào cũng vẫn không thay đổi. Một mực cố chấp đuổi theo bóng hình người đã xa, chỉ mong kiếm được một sợi tàn hồn của người, nghe được lời gió mang đến tung tích của người.
Ở nơi xa, có lẽ hắn thật hạnh phúc vì có thể rời xa nơi đã đày đọa chính mình. Coi như một sự giải thoát. Nhưng hắn nào có biết, hắn giải thoát chính bản thân mình, lại đẩy người ở lại vào vòng xoáy hỗn độn.
Thỏ trắng đã béo mụp, càng lúc càng nhiều. Đứa nhỏ đã lớn, cười tươi hồn nhiên như năm ấy. Rượu đã nồng thơm vị tinh khiết, cũng cay cũng ngọt, nhưng nếm ra chỉ thấy vị đắng chát tột cùng.
Chỉ có thể đợi chờ trong vô vọng.
12.
Tiếng khóc kinh thiên động địa xé rách bầu không khí yên tĩnh của Vân Thâm Bất Tri Xứ. Ánh mắt của mọi người không tự chủ được mà hướng về phía sơn môn nhìn cái nơi phát ra tiếng khóc, đàn chim chóc đậu trên cây cũng vì hoảng loạn mà vỗ cánh phành phạch bay đi. Tảng đá gia quy giật mình nhìn nhìn, phát hiện một thanh niên áo đen lạ mặt đang ôm một con lừa hoa, gào khóc thảm thiết như thể phải trải qua núi đao biển lửa.
Nó thẫn thờ kinh ngạc một hồi, nhìn thấy nhị công tử không chút cảm xúc nói: "Để hắn khóc. Khóc xong rồi thì kéo vào."
Lần đầu tiên nó nhìn thấy nhị công tử đối xử với người lạ bằng thái độ đó! Chẳng phải y luôn là người đoan chính biết lễ, đối diện với người lạ có thể lạnh lùng nhưng không mất phép lịch sự sao? Sao có thể nói ra những lời không chút kiêng nể gì như vậy?
Nó không để ý đến đám Lam Tư Truy Lam Cảnh Nghi đang nói gì với người thanh niên kia, chỉ chăm chú nhìn bóng áo trắng đứng đằng xa, muốn tìm kiếm lý do vì sao nhị công tử nhà mình lại kỳ lạ thế.
Nhưng chưa quan sát được bao lâu thì lại có một vài người áo trắng khác đi tới, bạch y như tuyết, mạt ngạch nhẹ bay, tiên khí xuất trần.
"Hiếm khi thấy đệ đưa người về nhà, lại còn vui mừng như vậy. Nhất định phải đãi khách cho tốt, không được thất lễ." Thanh âm ôn hoà nhẹ nhàng của Lam Hi Thần vang lên, nghe có vẻ có mấy phần vui mừng.
Tảng đá gia quy lặng lẽ nhìn ba người đứng tại cổng lớn, nhìn nhìn tông chủ dịu dàng cười như gió xuân tháng ba, nhìn nhìn nhị công tử tuy lạnh mặt nhưng rõ ràng sức sống mãnh liệt hiếm thấy, nhìn nhìn người áo đen lạ mặt kia đang ú ớ không nói được lời nào, trên đầu nó hiện lên một dấu chấm hỏi rõ to.
Sau đó, người áo đen kia cứ thế bị kéo vào trong Vân Thâm. Tảng đá gia quy toát mồ hôi nhìn theo, không dám hó hé, chỉ dám lặng lẽ suy nghĩ đánh giá về người nọ.
Nhưng kể ra thì quả thực là hiếm khi nhìn thấy Lam Vong Cơ vui vẻ như vậy. Từ mười ba năm trước, y đâu có dáng vẻ vui vẻ phơi phới như thế nữa. Một lát sau, y rời đi, còn đám tiểu bối thì xô xô đẩy đẩy kéo thanh niên nọ vào trong.
Kéo vào Tĩnh thất?!
13.
Được rồi, sau vài tháng thì nó đã biết, người thanh niên áo đen kia là ai.
Còn ai ngoài cái vị đã biến mất mười ba năm và rồi bất thình lình được hiến xá trở lại, khuấy động một mảnh tâm tư hỗn độn của nhị công tử nhà nó chứ?
Khi biết người đó chính là Ngụy Vô Tiện, tảng đá gia quy đã sững sờ một hồi lâu. Nó còn cảm thấy thật khó tin đấy, bởi chuyện người đã khuất đột nhiên sống lại đâu có nói được là được. Mà cũng đúng thôi, ngoài Ngụy Vô Tiện ra, nào có ai có thể khiến cho Lam Vong Cơ không màng dáng vẻ, không màng nhã chính mà một lần lại một lần phá cấm chứ?
Hiện tại, hai người đang đứng tại cổng lớn, ánh mắt nhìn theo đám thỏ trắng lũ lượt chạy ra. Ngụy Vô Tiện mỉm cười cầm một con vuốt vuốt bộ lông trắng của nó, ánh mắt vừa nghịch ngợm vừa vui vẻ. Còn nhị công tử, y yên lặng đứng ở bên cạnh, dường như khiến cho người ta cảm thấy, dù là thế nào thì y cũng vẫn luôn vững vàng đứng ở nơi đó, kề vai bên người mình thương.
Hai người họ sắp đi Di Lăng, Loạn Táng Cương, cái nơi đã ghi dấu rất nhiều điều, có hạnh phúc, có bi thương từ kiếp trước. Lần trước họ tới đó, đau đớn thay, đều mang theo một tâm thế khốn khó tận cùng, như bước vào chốn địa ngục mà chẳng thể an toàn trở ra nổi. Người tan thành tro bụi, người thương nặng mấy năm, tâm như tàn tro.
Đất trời đổi thay, cũng khắc lại những vết sẹo đau thương lên những người mới đôi mươi ấy. Chục năm trôi qua, họ nhìn lại, quay lại, nhưng đã là với tâm thế hoàn toàn khác.
Nó nhìn thấy hai bóng áo đen cùng áo trắng hoà hợp đến lạ, đứng cạnh nhau, như một nửa hoàn mỹ, xứng đôi nhất của đời mình. Hỗn loạn hay lo lắng, sau cùng thì tất cả đều hoá thành yên lòng nơi đáy mắt, như hồ nước đã yên ả bình lặng sau bao mưa gió bão bùng.
Ánh mắt của hai người chạm tới nhau. Là dịu dàng, an tâm lắm, tựa như chỉ cần có người đây, ta cũng sẽ có thể vượt mọi chông gai.
Nhị công tử ngày nào mang hi vọng mang người trở về, bảo hộ che chắn dưới mái hiên, có lẽ giờ đây đã có thể làm được. Y nguyện sẽ chở che cho bao ước mơ thuở thiếu thời của người nọ, để hắn có thể một lần nữa vững vàng đứng lên, hướng về đạo tâm chính nghĩa trong lòng, hệt như thiếu niên rực rỡ xán lạn, toả ánh dương quang năm đó.
***
"Này này, tại sao lại là vì ta? Ta đâu có làm gì đâu, là do Lam tiên sinh nhà các ngươi thích thêm gia quy đấy chứ?" Ngụy Vô Tiện chống nạnh bực bội kháng nghị, rõ ràng cảm thấy không hài lòng nhìn đám tiểu bối đang khắc chữ.
"Cũng là nhà ngươi." Lam Vong Cơ thở dài lắc đầu bất đắc dĩ, nhưng tay vẫn dịu dàng lấy áo khoác lông phủ thêm cho Ngụy Vô Tiện.
"Không phải do ngài thì do ai? Rõ ràng là bởi vì ngài quấy loạn Vân Thâm Bất Tri Xứ nên tiên sinh mới-" Lam Cảnh Nghi ngay lập tức đốp lại, nhưng lại bị một cánh tay vội vàng che miệng, "Cảnh Nghi, chú ý lời nói."
Vừa quay đầu, Ngụy Vô Tiện cùng đám trẻ mới nhận ra Lam Vong Cơ đã tới từ lúc nào. Tảng đá gia quy thở dài yên lặng, đấy đấy, lại bắt đầu đấy, lúc nào cũng ân ân ái ái làm tụi nó mù hết cả mắt. Còn Cảnh Nghi nữa, chả để ý cái gì mà miệng pháo lúc nào cũng nổ lên, rồi có ngày chép gia quy gãy tay như chơi.
Lại nói, nhờ Ngụy Vô Tiện nên tảng đá gia quy lại trưởng thành. Trước kia vì hắn mà nó phát triển từ ba nghìn thành bốn nghìn, ừ, và giờ lại thành năm nghìn cũng là vì Ngụy Vô Tiện.
Bởi thế nên nó thích Ngụy Vô Tiện thật sự. À, ý là thích theo kiểu ngưỡng mộ ấy, bởi vì nó cảm thấy những ai khiến mình trưởng thành thì đều rất rất sủng mình luôn. Mà Ngụy Vô Tiện chẳng phải chính là người như thế sao?
Nó luôn hy vọng Ngụy Vô Tiện sẽ mãi mãi ở đây, cái thứ nhất là bởi vì nhờ Ngụy Vô Tiện mà nó mới càng trở nên lớn mạnh quyền lực, cái thứ hai nữa là...
Tảng đá gia quy mỉm cười mãn nguyện nhìn Vân Thâm Bất Tri Xứ ngày càng thêm sôi động vui vẻ, cảm thấy rất sung sướng. Chim chóc bay vèo khỏi cành cây đọng tuyết, tí tách nhỏ xuống vài giọt nước lạnh trên áo hắn, Lam Vong Cơ ngay lập tức dùng linh lực hong khô, đám nhỏ cũng vội vàng chạy lại hỏi han. Ngụy Vô Tiện chỉ cười nói, ôi có gì đâu mà mọi người cứ làm quá lên vậy...
Cái thứ hai nữa là, chỉ cần nơi nào có Ngụy Vô Tiện, nơi đó sẽ hạnh phúc vô cùng.
END.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip