9
9.
Câu nói của thiếu niên vừa ngọt ngào vừa nũng nịu rí vào tai y làm Lam Vong Cơ hoàn toàn không thể chịu được nữa, cảm giác nóng rực bên hai tai truyền đến làm y muốn phát điên.
"Không biết xấu hổ."
Ngụy Vô Tiện vẫn ngồi trên đùi y hai tay câu lấy cổ y nói:
"Chúng ta đã làm phu thê, còn chuyện gì phải xấu hổ chứ, ngài xấu hổ rồi à."
Lam Vong Cơ đưa mặt đi nơi khác, tránh né ánh mắt nóng bỏng của thiếu niên kia. Ngụy Vô Tiện thấy y như vậy trong lòng dâng lên ý trêu chọc hai tay bưng mặt y lên, mặc dù mặt y không biểu tình gì, hay không có giấu hiệu đỏ lên nhưng thật sự rất nóng.
"Oa nóng thật nha."
Ngụy Vô Tiện vừa chạm vào mặt y cơ thể Lam Vong Cơ lại có cảm giác là lạ. Tay của thiếu niên mát mẻ chạm vào khuôn mặt nóng rực của y khiến cho Lam Vong Cơ thấy thoải mái, tia lý trí trong đầu của y buộc bản thân phải kiềm xuống, đặt hắn xuống giường còn bản thân ngồi dậy chỉnh y phục, mặc lấy bộ bạch y thường ngày. Ngụy Vô Tiện đột nhiên bị ném qua một bên có chút bất mãn nói:
"Vương gia, ngài ruồng bỏ ta."
Lam Vong Cơ đang mặc y phục nghe hắn nói tay bỗng cứng đờ, nhìn qua hắn nghiêm túc nói:
"Không có."
Ngụy Vô Tiện hắn thấy y như vậy thật sự rất thú vị hu hu lên vài tiếng nói:
"Vương gia, vừa mới hôn lễ ngài nói sẽ luôn chăm sóc ta, thế thì vừa rồi, mới hôn ta xong ngài lại để ta qua một bên không gọi ruồng bỏ là gì hic được nếu ngài ruồng bỏ ta ta sẽ quay về Di Lăng không phiền ngài nữa."
Lam Vong Cơ nghe hắn nói muốn đi, cơ thể đột nhiên gấp gáp nói:
"Ta... Ta không có."
Lam Vong Cơ lo sợ đến mức phải nói lắp thật khiến người ta không tin được mà. Một Vương gia cao cao tại thượng lại vì một Vương phi nhỏ bé mà nói lắp thật bất ngờ. Ngụy Vô Tiện bên kia vui vẻ cười ha hả vì trêu chọc được y.
"Ha ha Lam Trạm ta nói ngài ha ha cười chết ta rồi."
Lam Vong Cơ: "....."
Lam Vong Cơ tự dưng khi không hứng chịu sự trêu chọc của hắn khẽ thở dài quay sang mặc y phục tiếp. Ngụy Vô Tiện nào đâu dễ dàng buông tha cho y, nhảy phọt xuống giường đến bên con người đang mặc y phục kia mà phóng lên cả người y. Lam Vong Cơ đang loay hoay thì hắn nhảy lên người y làm Lam Vong Cơ không kịp trở tay, đưa tay đỡ hông hắn, tránh việc rơi xuống.
Ngụy Vô Tiện trèo lên được người phu quân nhà mình vui vẻ trêu ghẹo y:
"Lam Trạm, ngài sợ à?"
Lam Vong Cơ chưa kịp trả lời thì cánh cửa đang đóng kia đột nhiên mở ra. Hình ảnh một nữ nhân tuổi đã khá cao, dáng vẻ nghiêm túc, mái tóc có vài điểm bạc, trang phục đơn sơ đi vào. Bà vừa nhìn thấy hình ảnh kia đã vội bất ngờ. Hiện giờ, Ngụy Vô Tiện cả người trèo lên thân bạch y, còn vị kia mặc dù đang đứng nhưng cũng đưa tay ôm lấy eo hắn.
"Hai người..."
Ngụy Vô Tiện hắn hoảng hồn nhảy khỏi người y, Lam Vong Cơ bất ngờ hơi thở như ngừng đọng vậy. Hiện tại, khung cảnh ngại ngùng bao trùm cả căn phòng.
"Dì Thanh, có việc gì?"
Thì ra người trước mặt hai người chính là Mãn Thanh. Hay gọi đơn giản hơn chính là Nhũ nương của Lam Vong Cơ và Lam Hi Thần. Cả Hoàng thượng và Vương gia đương triều đều là do chính tay bà nuôi nấng. Thời còn nhỏ, cả phụ mẫu của hai người đều bận trăm công nghìn việc không có thời gian bên cạnh họ, từ việc cho ăn, ru ngủ, đến mọi việc hàng ngày đều do một tay bà làm cả. Khoảng thời gian gần đây bà phải về quê nhà để giải quyết việc gia đình tính ra cũng đã hơn nửa tháng, thành ra không thể dự được hôn sự của Ngụy Vô Tiện và Lam Vong Cơ. Trước giờ, Dì Thanh đối với Lam Vong Cơ và Lam Hi Thần như người trong nhà vậy, nên việc ra vào phòng là việc thường ngày. Mọi ngày bà cũng không hay vào phòng của Lam Vong Cơ lắm không hiểu sao hôm nay lại muốn vào mà vừa vào đã thấy cảnh tượng kia thật đáng xấu hổ mà.
"Vương gia, ta xin lỗi làm phiền rồi. Đây là Vương phi à, thật xinh đẹp, ta đi đây, không làm phiền chuyện tốt của người."
Mãn Thanh chưa kịp để Ngụy Vô Tiện hoàn hồn đã nhanh chóng rời đi.
Ngụy Vô Tiện thắc mắc hỏi:
"Lam Trạm, người đó là ai?"
Lam Vong Cơ nhìn hắn trả lời:
"Nhũ nương của ta."
Ngụy Vô Tiện: "Nhũ nương? Bà ấy nuôi lớn ngài à?"
Lam Vong Cơ: "Cả Huynh trưởng."
Ngụy Vô Tiện cuối cùng cũng giải đáp được thắc mắc của bản thân. Lúc trước y nói đây chính là Tĩnh Thất, là nơi ở của y không một ai có thể vào được, mà vừa rồi người phụ nữ đó là ai làm sao có thể vào được. Sau bao câu hỏi thì cuối cùng hắn cũng đã có đáp án, nhưng không hiểu sao Ngụy Vô Tiện lại có vẻ rất ngại ngùng, cùng xấu hổ. Không chỉ Ngụy Vô Tiện mà Lam Vong Cơ cũng y như vậy. Vừa rồi họ có bộ dạng gì chứ, thật đáng xấu hổ mà. Mỗi người bây giờ mang một nỗi xấu hổ riêng mà né tránh nhau, Lam Vong Cơ một bên vừa mặc y phục tay chân thì không hiểu sao lại run rẩy, tai đã đỏ hơn cả máu rồi. Ngụy Vô Tiện vừa nhảy xuống người y đã nhanh chân chạy về bên giường trốn trong tấm chăn kia, cả con người hắn bây giờ không chỉ mặt mà cả con người đều nóng như lửa đốt mà không có dấu hiệu bị ốm.
Qua một hồi lâu, khi Lam Vong Cơ dần bình ổn được cảm xúc nói:
"Ta đến Lan Thất, có gì ngươi gọi Tư Truy."
Ngụy Vô Tiện vẫn ở lì trong chăn đáp:
"Ừm."
Lam Vong Cơ khẽ thở dài sau đấy cũng rời đi, trước khi đi còn quay sang đóng cửa cẩn thận, căn dặn đám đệ tử chú ý đến hắn, còn mình lên đường thượng triều.
.
.
.
Đến giờ Tỵ, Lan Thất cũng đã đông đúc chuẩn bị cho buổi thượng triều quan trọng này. Người đến đầu tiên phải kể đến là cha con Ôn Nhược Hàn, Ôn Trục Lưu, kế tiếp là Kim Tử Hiên, đến bá quan trong triều, rồi đến Lam Vong Cơ và cuối cùng là Giang Vãn Ngâm chẳng hiểu sao lần thượng triều này hắn lại đến trễ như thế.
Lam Hi Thần uy nghiêm trong bộ Long bào*, đầu đội Long mão* của mình bước vào.
"Hoàng thượng giá đáo!"
*Long bào: là trang phục của đế vương thời xưa, hoa văn thêu trên đây nằm ở vị trí có quy định rõ ràng, thậm chí có những hoa văn và màu sắc chỉ được sử dụng trên Long bào. Vì đây là biểu tượng của quyền tối cao.
*Long mão: hay mũ miện là chiếc mũ đội đầu tượng trưng cho hình thức và biểu tượng của vừa giống như Long bào, đại diện cho sự công bằng, sự bất tử, tính hợp pháp, tái sinh,...của người đội.
Bá quan văn võ vừa gặp đã vội hành lễ:
"Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế."
Lam Hi Thần uy nghiêm phong vũ trên cao nói:
"Bình thân."
Bá quan đáp:
"Tạ hoàng thượng."
Lam Hi Thần nói tiếp:
"Gần đây ta nghe nói ở phía Bắc Thải Y Trấn xuất hiện nạn đói, nơi này ta nhớ không nhầm là do Tể Tướng* đảm nhận nhiệm vụ điều tra này, sự tình ra sao khanh có thể kể."
*Tể tướng: là chức vụ cao nhất trong hệ thống quan chế của phong kiến. Chức nhiệm chính là thay thế vua giải quyết mọi việc về chính sự của quốc gia.
Kim Tử Hiên: "Bẩm vi thần đã điều tra ra thật chất có việc này, ở phía Bắc Thải Y Trấn đã xảy ra nạn đói thậm chí rất khủng khiếp nhiều người còn bỏ mạng giữa đường, tiếng khóc thét lúc nào vang khắp mọi nẻo đường, chẳng mấy chốc lại trở nên hoang tàn."
Không chỉ Lam Hi Thần mà cả Lam Vong Cơ trên kia cũng nhíu mày bất ngờ nói:
"Lý nào lại thế."
Đúng là huynh đệ có khác, tâm lý tương thông phát ra câu nói cũng giống nhau từ ngữ điệu đến thanh âm như thế, thật khiến người ta bất ngờ mà và tất cả mọi người ở đấy đều không ngoại lệ.
Sở dĩ, hai người có phản ứng như thế là vì nơi đó trước đây lúc nào cũng nhộn nhịp, kẻ mua người bán tấp nập chẳng khác gì Kinh Thành xa hoa này. Còn bây giờ thì sao, lại bị một trận đói làm cho hoang tàn, thân làm Vua và Vương gia thấy con dân mình đau khổ mà chịu nổi sao.
Lam Hi Thần nói tiếp:
"Quan tri phủ ở đấy ngồi không à?"
Kim Tử Hiên chưa kịp lên tiếng đã bị Ôn Nhược Hàn cướp lời:
"Hồi bẩm hoàng thượng, quan tri phủ ở đấy là Trần Quang Trịnh theo như vi thần biết thì có lẽ hiện giờ đã mở kho lương thực để cung cấp cho người dân rồi."
Lam Hi Thần ngạc nhiên, tại sao ông ta lại biết? Việc này trước giờ Lam Hi Thần đã bàn giao riêng cho Kim Tử Hiên làm sao Ôn Nhược Hàn lại biết rõ đến như thế?
"Tể tướng lời của Thái sư* có đúng?"
*Thái sư: là chức quản đứng đầu trong "Tam Thái" (Thái sư, Thái phó, Thái bảo), chức quan không đứng đầu trong chế độ phong kiến nhưng phẩm chất còn cao hơn cả Tể tướng.
Kim Tử Hiên cũng ngạc nhiên không kém nói:
"Vâng, quả đúng như thế."
Ôn Nhược Hàn và Ôn Trục Lưu vừa nghe câu trả lời đã nhìn nhau một bên nhếc mép cười tà. Tất cả có vẻ đều nằm trong tầm dự tính của ông.
Lam Vong Cơ bên cạnh nhìn chăm chú ông khẽ nghi ngờ, cái con người này trước giờ lúc nào cũng không để lại trong lòng y ấn tượng tốt chút nào và cái người trên mái nhà kia cũng vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip