Chương 3

Chương 3.

"Cho ngươi."

Lam Vong Cơ tháo mạt ngạch đặt vào tay hắn, rồi quay sang nằm ngay ngắn hai tay đặt ngay ngực mà ngủ. Ngụy Vô Tiện khi kịp phản ứng quay sang y đã ngủ từ bao giờ, khẽ thở dài lần sau nhất định hắn sẽ không cho y uống rượu nữa. Đi đến bàn tháo trang sức mình ra để ngay ngắn, quay sang cởi bỏ hỷ phục lộng lẫy của mình thay vào một bộ trung y thoải mái để đi ngủ.

Cầm trên tay chiếc mạt ngạch Ngụy Vô Tiện ngắm nghía lại càu nhàu vài tiếng:

"Chỉ là một miếng vải trắng, làm gì giữ kĩ như vậy."

Ngụy Vô Tiện vừa quay sang lên giường ngủ thì cảm thấy hơi không đúng. Mặc dù trước giờ hắn nổi danh mặt dày không ai sánh lại, nhưng bây giờ dù sao cũng là mới gặp mặt không thể sổ sàng được. Nếu so về tình về lý thì hắn và y đã thành hôn việc nằm chung một giường là chuyện bình thường, nhưng không hiểu sao hắn lại cảm thấy ngài ngại đành nhẹ nhàng quay ra một cái giường nhỏ phía thư án mà ngủ.

Đêm xuống thời tiết ở Vân Thâm quả là rất lạnh lẽo. Ngụy Vô Tiện run run mà co rút lại, kéo lấy ngoại bào của mình lúc nãy mà đắp đỡ. Nói là Tĩnh Thất nhưng phòng của y đó giờ chỉ có mình y sống nên thành ra chỉ có một cái chăn. Mà Ngụy Vô Tiện lại không muốn Lam Vong Cơ lạnh nên để cho y đắp mình thì co rút nằm đây, lăn qua lộn lại trăn trở hồi lâu qua nửa đêm hắn mới ngủ được. Hiện giờ trong phòng im ắng nghe thấy cả tiếng thở đều đều của hai người.

***


Lam Vong Cơ giờ Dần đã tỉnh dậy, đầu đau như búa bổ, khó khăn lắm mới ngồi dậy đi đến bên bàn rót nước. Ánh mắt lưu ly nhìn qua thấy chiếc giường nhỏ bên cạnh thư án kia hình như hơi là lạ, di chuyển đến đó thì thấy một thiếu niên gương mặt non nớt nằm co rút đấy mà ngủ. Lam Vong Cơ chợt nhớ lại chuyện đêm qua y cùng hắn uống rượu sau đây thì không nhớ nữa. Mà y đang suy nghĩ là tại sao hắn lại nằm đây. Chẳng lẽ đêm qua y đã làm gì quá phận khiến hắn sợ hãi, rũ mắt xuống nhìn thì thấy vật trong tay hắn cầm là mạt ngạch của mình.

Đêm qua sau khi Lam Vong Cơ đưa cho hắn, hắn kì thực lúc sau cũng không biết làm gì để một bên hay đeo lên lại cho y. Cái phong tục nhà Lam Vong Cơ nói thật, hắn vẫn không biết rõ. Sau khi đưa mạt ngạch cho thê tử của mình thì tiếp sau đó làm gì hắn thật sự không biết, loay hoay một hồi không biết đặt xuống hay đeo lại cho y nên đành cầm cho chắc.

Lam Vong Cơ khẽ cong môi nhìn hắn. Y đây là đang cười sao? Lam Vong Cơ đột nhiên nhận thức được hành động của mình. Hắn là người đầu tiên làm y cười sao? Bàn tay mang theo tia chai sần của người luyện kiếm nhẹ nhàng đặt tay lên gương mặt non nớt kia vì nằm đây hướng gió nên mặt hắn có chút lạnh. Lam Vong Cơ bây giờ là không ngờ có thể gặp lại hắn, mà hắn lại là Vương phi của mình thầm nghĩ thật là thần kì.

Cách đây ba năm y giả làm thường dân, cải trang mà đến ngọn núi phía Nam diệt sơn tặc. Trong lúc y không cẩn thận trượt chân sắp bị bọn chúng chém một nhát thì Ngụy Vô Tiện đã đi ra giúp y, tay đỡ y lên song kiếm hợp bích mà đánh đám sơn tặc kia. Bọn chúng chống cự không được rút lui về căn cứ. Lam Vong Cơ cùng hắn đi theo, đến tới căn cứ hai người họ hợp tác tiêu diệt bọn chúng. Y sau khi bắt gọn định quay sang tìm hắn đa tạ thì đã không thấy bóng dáng đâu có chút luyến tiếc, nhìn xuống thì chỉ thấy chiếc khăn tay có thêu hình đóa hoa thược dược.

Đó là món quà Tàng Sắc Tán Nhân lúc sinh thần đã tặng cho hắn, nhặt chiếc khăn lên cầm trên tay trong lòng khẽ xao xuyến nao nao. Lúc đấy Ngụy Vô Tiện đi như vậy là vì hắn đã rời nhà hơi lâu sợ mẫu thân lo lắng nên đã nhanh chóng đi về không kịp cáo từ. Mà hắn không thể nghĩ được chỉ vì mình giúp y mà y đã đem lòng tương tư hắn.

Lam Vong Cơ thấy Ngụy Vô Tiện lạnh lẽo không ngừng run rẩy như vậy định bế hắn về giường, nào đâu vừa chạm vào eo hắn cả con người Ngụy Vô Tiện cuộn tròn lại rên rên vài tiếng như mèo kêu. Tiếng rên của hắn nhẹ nhàng như cọng lông vũ lướt qua tim y. Bàn tay thường ngày nghe lời của Lam Vong Cơ nay lại không đứng đắn một lần nữa chạm vào, người kia lại hành động y hệt vậy. Lam Vong Cơ bây giờ mới nhận định rõ mình đã chạm vào điểm mẫn cảm của hắn. Môi một lần nữa khẽ cong lên.

Lam Vong Cơ nhẹ nhàng bế hắn lên thật khẽ sợ làm hắn thức giấc, đặt nhẹ lên giường. Lực tay của Lam Vong Cơ lớn cỡ nào không ai đoán được, nhưng lại khá bất ngờ về việc ôm một nam nhân như Ngụy Vô Tiện lại có vẻ dễ như trở bàn tay.

Sau khi đặt đối phương yên vị trên giường lại cẩn thận chỉnh chăn cho hắn. Còn bản thân thì đi tắm rửa thay y phục, mạt ngạch vẫn nằm trong tay đối phương chưa lấy ra, y vào trong góc thư án mang một mạt ngạch khác trắng tinh tươm hoa văn tinh xảo nhưng không cầu kì mà thường ngày hay sử dụng đeo vào. Đi ra thỉnh an phụ mẫu. Nếu theo đúng lễ nghi thì Ngụy Vô Tiện phải cùng Lam Vong Cơ đi thỉnh an, nhưng y lại thấy hắn có vẻ mệt mỏi như vậy nên để hắn nghỉ ngơi. Dù sao chuyện này cũng không quan trọng lắm.

Vừa mở của Cảnh Nghi cùng Tư Truy đã đứng ngoài chờ dặn dò thấy y ra đồng thanh hành lễ:

"Vương gia."

Lam Vong Cơ khẽ gật đầu hướng hai người họ nói tiếp:

"Vương phi đang nghỉ ngơi không có việc gì đừng làm phiền."

Nói xong rời đi như nhớ ra gì đó đứng lại nhưng không quay đầu nhìn hai người họ nói:

"Dặn dò xuống nhà bếp nấu ít đồ bổ."

Y vừa đi khuất bóng Cảnh Nghi cùng Tư Truy đứng đó nghĩ đây là hiện tượng gì đây Cảnh Nghi nói:

"Ta không nghe nhầm chứ đó là Vương gia sao?"

Tư Truy cũng suy nghĩ hệt như Cảnh Nghi. Dù sao trước giờ y vẫn chưa tự mở miệng nói một chuyện gì đó, nay lại mở miệng nói với họ. Một câu là Vương phi hai câu cũng là vì Vương phi sinh ra có chút nghi ngờ. Vương phi này như thế nào mà có thể xoay chuyển cả con người y. Họ thật sự rất muốn gặp mặt. Chuyện này nhất định phải đi nói lại với Thái hậu. Nghĩ là làm ngay bọn họ nhanh chân đến tìm người kể chuyện này.

***

Ở phủ Thái sư.

Ôn Trục Lưu sáng ra đã đến thỉnh an phụ thân hắn:

"Cha."

Ôn Nhược Hàn vẫn là phong thái của một vị Thái sư, tay nâng ly trà nhẹ giọng hỏi:

"Con đến đó thế nào rồi?"

Ôn Trục Lưu vào ngồi đối diện ông nói:

"Hoàng thượng vẫn không có nghi ngờ gì ạ. Còn về phần Vương phi thì con nhìn có phần mảnh khảnh, có lẽ cũng không có tài cán gì."

Ôn Nhược Hàn: "Việc ta giao cho con làm đến đâu rồi?"

"Đã xong ạ."

Ôn Trục Lưu và Ôn Nhược Hàn từ lâu không biết đã âm mưu chuyện gì mà cứ ấp a ấp úng, âm thầm làm cái gì đó.

"Cha người mau ăn điểm tâm."

Một cô gái vẻ xinh xắn trang phục đỏ rực, mặt mày xán lán, da dẻ hồng hào, nhưng thoạt nhìn có vẻ hơi đau khổ, trên người còn có vài vết bầm đi vào.

Ôn Nhược Hàn thấy nàng vừa đặt dĩa bánh lên bàn liền cầm tay nàng nói:

"Ôn Tình, con sao rồi?"

Ôn Tình sợ hãi rút tay ra nói:

"Không sao, đa tạ người đã quan tâm. Nếu không có gì con ra ngoài trước."

Ôn Tình đặt điểm tâm lên bàn nhanh chóng rời đi. Nàng cùng đệ đệ của mình là Ôn Ninh đều là con nuôi của Ôn Nhược Hàn ai đấy đều biết. Nhưng họ không biết được khi ở đây Ôn Tình cùng Ôn Ninh chịu khổ như thế nào. Bọn họ ở đây đều bị Ôn Nhược Hàn hằng ngày đánh đập ngược đãi.

Sở dĩ như vậy là vì y thuật của Ôn Tình thật sự rất rất giỏi. Ông muốn nàng chế tạo thuốc trường sinh bất tử cho mình nhưng nàng không thể làm được. Ông lại đổi phương pháp nhờ nàng tạo ra một loại chất độc có thể giết người tức thì hoặc ít nhất là tạo ra một trận ôn dịch. Nói là nhờ vậy thôi chứ thật ra là bắt buộc. Ôn Tình đơn giản là muốn không để ai bị hại nhất quyết không làm nên mới thành ra như thế.

***

Lúc này ở phòng của Vương phủ, Ngụy Vô Tiện cũng đã thức giấc. Dần dần mở mắt ra nhìn thấy mình đang ngủ trên một chiếc giường chăn đã được đắp kín người. Hoàn toàn không đúng, hôm qua rõ ràng hắn đã lên chiếc giường nhỏ bên cạnh thư án mà, sao bây giờ lại nằm ở chỗ ngủ của Lam Vong Cơ. Giật mình ngồi phắt dậy điều đầu tiên hắn làm là xem lại y phục của mình thấy không có gì thay đổi thầm thở phào. Vừa đúng lúc cánh cửa đang đóng kia đột nhiên mở ra. Đập vào mắt là hình ảnh một nam nhân tuấn tú tao nhã trong trang phục trắng tinh tươm, tay cầm một mâm thức ăn đi vào.

Ngụy Vô Tiện ngồi dậy e dè hỏi:

"Lam... à Vương gia... ra là.... hôm qua... ngài ôm ta lên đây? "

Ngữ điệu của hắn bây giờ ngại ngùng đỏ mặt. Đây có lẽ là lần đầu tiên trong cuộc đời hắn trong bộ dạng như vậy. Nếu đổi lại người hiện tại trước mặt hắn là Giang Trừng thì có lẽ đã nằm ra cười một trận đau bụng mất, nhưng dù sao Lam Vong Cơ là Lam Vong Cơ không thể xem là Giang Trừng được, vẫn lạnh lùng đáp:

"Không cần dùng kính ngữ."

"Vậy ngài bế ta lên đây à?"

"Ừ."

Ngụy Vô Tiện nhìn qua mâm thức ăn y đặt trên bàn đi đến hỏi:

"Lam Trạm ngài lấy cho ta à? "

Thật ra chuyện này là vì lấy cơm cho hắn mà y đã làm cho cả Vương Phủ náo loạn. Hôm nay đích thân Vương gia xuống nhà bếp mà mục đích là để lấy cơm cho Vương phi, làm cho đám gia nhân kia vừa bất ngờ vừa lạ lẫm. Vương gia đó giờ của họ là một người lạnh lùng ít nói chuyện lại ít lo việc trong phủ. Nay lại vì Vương phi họ chưa từng gặp mặt kia mà thay đổi chống mặt. Từ việc tự mình mở miệng nói chuyện, đến việc đi lấy thức ăn cho hắn khiến cả Vương phủ như trở thành một nơi khác xào xáo bàn tán.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip