Căn nhà bên sông

Thalia ngay lập tức trở lại văn phòng và thấy Derrick Yale đang ngồi trong phòng riêng đọc một chồng thư chưa được trả lời.

"Đó là chiếc chìa khóa phải không? Cảm ơn cô. Đặt nó xuống đây," ông nói. "Tôi e rằng cô sẽ phải tự mình trả lời phần lớn số thư này. Hầu hết chúng đến từ đám thanh niên trẻ xốc nổi ôm mộng được trở thành thám tử tư. Hãy trả lời một cách lịch sự, rồi cô có thể tự ký vào đó luôn cũng được. Và hãy báo với người phụ nữ này," ông đưa cho cô ta một lá thư, "rằng giờ tôi rất bận và không thể nhận thêm bất cứ một vụ nào nữa."

Ông cầm chiếc chìa khóa trên bàn lên và giữ nó trên tay một lúc.

"Cô đã gặp ông Parr?"

Cô ta cười.

"Ông quả là đáng sợ, ông Yale. Đúng là tôi đã gặp ông Parr, nhưng làm thế nào ông biết được chuyện đó?"

Ông mỉm cười, lắc đầu.

"Thực sự rất đơn giản, và có lẽ tôi không nên tự mãn về nó," ông nói, "cũng giống như cô không nên tự mãn về sắc đẹp và khả năng... chà, có lẽ tôi nên nói là 'cầm nhầm những thứ mà cô thích' chăng?"

Cô ta không trả lời ngay, mà phải mất một lúc.

"Giờ tôi đã là một con người khác rồi."

"Tôi tin rằng sẽ có lúc như vậy. Cô khiến tôi cảm thấy hứng thú," Yale nói, ngừng lại một chút rồi tiếp tục, "rất nhiều!" Và với một cú hất đầu, ông ra hiệu cho cô ta ra ngoài.

*

Thalia đang ngập đầu trong công việc với chiếc máy đánh chữ hoạt động hết công suất khi ông xuất hiện nơi ngưỡng cửa.

"Cô liên lạc với ông Parr giúp tôi được không," ông nói. "Cô sẽ tìm thấy số điện thoại của ông ấy trong cuốn sổ."

Parr không ở trong văn phòng khi cô ta gọi tới, nhưng nửa giờ sau cô ta bước vào văn phòng của Yale và nối máy cho ông.

"Là ông phải không, Parr?"

Cô nghe thấy giọng của ông qua cánh cửa khép hờ.

"Tôi sẽ đến căn nhà bên sông của Beardmore để thực hiện một cuộc tìm kiếm... Tôi nghĩ rằng Brabazon hẳn đang lẩn trốn ở đó... Sau bữa trưa, được rồi... Ông tới lúc hai rưỡi được chứ?"

Thalia Drummond chăm chú lắng nghe và viết tốc ký lên một tờ giấy thấm mực.

Đúng hai giờ rưỡi, Parr có mặt. Cô ta không nhìn thấy ông, bởi ông đi thẳng từ hành lang vào văn phòng của Yale, nhưng cô ta nghe thấy tông giọng trầm của ông, và sau đó thấy họ rời khỏi văn phòng.

Cô ta đợi đến khi tiếng bước chân của họ đã hoàn toàn biến mất, rồi rút ra một tờ điện tín, đề địa chỉ Johnson, số 23, đường Mildred, London, và viết:

Derrick Yale sẽ đến lục soát căn nhà bên sông của Beardmore.

Thalia Drummond quả đúng là một người rất biết vâng lời!

Căn nhà nằm bên một cầu tàu nhỏ, trông hết sức tồi tàn và hoang vắng. Phần nền đá của cầu tàu đã mục nát, lan can đã gãy, khoảng sân mọc đầy những loài cỏ dại, những bụi cỏ và tầm ma dựng thành một hàng rào gần như không thể vượt qua nổi. Căn nhà có lẽ đã từng có thời rất đẹp, nhưng giờ đây, với những khung cửa sổ vỡ vụn ở tầng dưới, những món đồ gỗ phai màu vì nắng mưa và những bức tường loang lổ, nó chỉ còn là những mẩu vụn đáng thương của một khối kiến trúc đổ nát.

Bên hông nhà là một nhà kho lớn bằng đá, được xây liền với cầu tàu như một đường nối giữa nó với ngôi nhà. Một cuộc không kích trong thời chiến đã phá hủy một phần bức tường, đồng thời cướp đi vài tấm ngói còn sót lại, để lại bộ khung mục nát nằm đó trơ trọi với nắng mưa.

"Quả là một nơi xinh đẹp." Yale nói trong khi mở cửa. "Không phải là nơi mà một con người lịch lãm như Brabazon có thể đến trú chân, phải không nào?"

Hành lang đóng một lớp bụi dày và trần nhà thì giăng đầy mạng nhện, chúng tạo cho căn nhà một vẻ tĩnh mịch và vô hồn. Họ thực hiện một chuyến tham quan ngắn qua tất cả các phòng, nhưng không phát hiện ra bất cứ dấu hiệu nào của kẻ đang trốn chạy.

"Có một gác xép ở đây." Yale nói và chỉ theo hướng cầu thang, tới một cánh cửa sập nằm trên trần. Ông leo lên các bậc thang, kéo cánh cửa xuống rồi biến mất. Parr nghe thấy tiếng bước chân và rồi Yale lại đột nhiên xuất hiện.

"Chẳng có gì trên đó cả." Yale nói và đóng cửa sập trở lại vị trí của nó.

"Tôi cũng không trông đợi ông sẽ tìm được bất cứ thứ gì." Parr nói khi họ lên đường rời khỏi đó.

Họ băng qua lối đi mọc đầy cỏ dại đến chỗ cánh cổng. Cùng lúc đó, từ cửa sổ của gác xép, một người đàn ông với khuôn mặt trắng bệch quan sát họ qua ô kính bám đầy bụi. Với bộ râu cả tuần chưa cạo, có lẽ ngay cả những người bạn thân thiết nhất hẳn cũng sẽ không nhận ra Brabazon, ông chủ ngân hàng nổi tiếng.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip

Tags: #trinhthám