50. Làm thế cua được chú Taehyung?
Tự xưng là chuyên gia tình yêu Seulgi từng giáo dục cô rằng: đàn ông thông minh thì sẽ không nhắc lại chuyện cũ trước mặt người mình yêu, đồng thời, phụ nữ thông minh càng không nên chủ động hỏi chuyện tình cũ của chồng.
Theo ý Seulgi thì yêu là phải chú trọng vào hiện tại. Cho dù yêu chết đi sống lại, hận không thể mỗi giờ mỗi khắc lúc nào cũng được ở gần bên nhau, nhưng biết đâu giây phút tiếp theo cũng đã có thể lên giường cùng với người khác. Cho nên nói, so đo nhiều quá để làm gì, so đo nhiều quá sẽ tự làm khổ chính mình mà thôi.
Sau khi bị người nào đó đích thân trừng phạt Joohyun chôn mặt trong gối buồn rầu tự nghĩ, cảm thấy những lời nói đó của Seulgi là vô cùng chính xác. Ít nhất chính bản thân cô đã là minh chứng xác đáng nhất, so đo nhiều quá quả nhiên là dễ dàng bị thương thân.
Nghiêng người quay lại cô liền thấy bóng dáng người nọ đang mặc quần áo. Ánh mắt cô lướt qua vòng eo mạnh mẽ của anh, bờ vai rộng cùng với tấm lưng thẳng thắn, cuối cùng cô dừng lại nhìn ở hai vết thương trên vai anh, giữa làn da màu đồng nổi bật hai dấu vết móng tay đỏ sậm, được "ban tặng" bởi cô trong một giờ phút không thể kìm lòng tối hôm qua.
Có thể cái nhìn của cô quá nóng bỏng, anh chậm rãi xoay người lại, thấy vẻ mặt háo sắc của cô thì nhếch miệng cười khẽ, bước tới bên giường cúi xuống, đúng lúc đó điện thoại trong tay anh đột nhiên vang lên. Joohyun mặt đỏ bừng vội vàng xoay lưng sang chỗ khác, nằm im nghe giọng anh trầm ấm mà bình tĩnh từ phía sau truyền tới.
Không biết điện thoại của ai, nghe rất lâu anh mới cúp máy. Từ đầu đến cuối Taehyung chỉ nói hai câu "Alô" và "Biết rồi", rất đơn giản và gọn gàng khiến tính tò mò của cô trỗi dậy, vểnh tai lên muốn nghe được rõ hơn. Có điều bên kia nói quá nhỏ, cô chẳng nghe được gì. Joohyun vùi đầu định lui trở lại vào trong chăn thì nghe anh nhẹ giọng kêu.
"Nếu không mệt quá thì dậy đi, lát nữa có khách tới nhà."
Khách ư? Joohyun ngồi dậy, đôi mắt sáng nhìn Taehyung, "Ai đến vậy anh?"
Anh liếc cô một cách thản nhiên, bâng quơ nói một câu: "Ba và chú Hai."
"Cái gì?" Y hệt như anh dự đoán, cô cuống cuồng đứng bật dậy, căn phòng ngay lập tức trở nên rối loạn.
Taehyung nhìn cô cuống quýt chạy quanh, cảm thấy vừa đau đầu vừa buồn cười.
Thật ra khi ba gọi điện đến anh cũng không cảm thấy ngạc nhiên lắm. Cho dù Hayoung và Hanbin cố ý muốn giấu chuyện Oh Lão ốm nằm viện, nhưng vẫn có người biết được tin này. Không khó đoán bởi vì nhân viên cấp dưới của Oh lão không phải là ít, giữ bí mật là chuyện rất khó.
Mấy ngày hôm nay đã có một vài cán bộ cao cấp trong Đảng và Bộ Tổng Tư Lệnh lục tục đến thăm ông, khiến cho ông cảm thấy rất phiền toái, cuối cùng đành phải để bác sĩ ra mặt nói "Sức khoẻ của bệnh nhân cần nghỉ ngơi tĩnh dưỡng nhiều" mới khuyên được bọn họ không nên tiếp tục đến nữa. Taehyung không khó để đoán được tâm tư của bọn họ, thật tâm thật bụng muốn đến thăm bệnh Oh Sehun tướng quân e rằng không có mấy người.
Taepyung và Kim Soohyun cũng cố ý muốn tránh gặp những người này nên mới đến muộn vài ngày, bây giờ sức khoẻ của Oh Lão khôi phục cũng khá nhiều mới đến thăm.
Vốn dĩ Taehyung muốn ra tận sân bay đón hai người, nhưng sáng sớm nay ba anh gọi điện tới nói họ sẽ từ sân bay đến thẳng đây luôn, bảo anh và Joohyun cứ ở nhà chờ. Cho dù là vậy, hai vợ chồng vẫn ra ngoài cổng viện đứng đợi ông, làm cho mấy cậu lính cần vụ ở phòng trực ban cũng trở nên căng thẳng.
Gần mười giờ đoàn xe mới đến, đi cùng còn có hai mẹ con Jiyeon, điều này khiến Taehyung hơi bất ngờ. Nhưng ánh mắt anh vừa nhìn lại một chút, thấy băng tang đeo trên cánh tay họ anh liền hiểu được sự tình. Nụ cười của anh cứng lại, quay người bước tới xách hành lý.
"Cô đi đường có mệt lắm không ạ?"
Jiyeon gượng gạo cười lắc đầu, ánh mắt bà lướt qua Taehyung nhìn thấy Joohyun, hỏi: "Đây là vợ của Taehyung phải không? Thật là xinh đẹp."
Joohyun cười dịu dàng, định đi cùng lên nhà thì bị Taehyung khẽ kéo lại cánh tay: "Em dẫn cô ấy đi xem nhà đi, căn nhà ở ngay phía sau dãy này, để anh đưa ba và chú Hai vào."
Joohyun nháy mắt liền hiểu được ý anh, gật gật đầu.
Taepyung vào nhà ánh mắt nhìn xung quanh đánh giá một lượt, Taehyung pha trà rót mời hai người xong rồi ngồi im lặng trên ghế sô pha, chú Hai đôi mắt cười cười nhìn anh.
"Chuyện này làm mẹ cháu giận lắm đấy."
Taehyung cũng cười, vẫn im lặng không nói. Tuần tra xong một vòng Kim lão gia ngồi xuống, hừ một tiếng, "Thằng này từ nhỏ đến lớn có bao giờ nghe lời ba mẹ đâu. Mẹ nó có tức giận đến mấy đi nữa cũng không làm gì được."
Taehyung trầm ngâm một lát, cảm thấy không nên phản bác lại vẫn là tốt nhất. Anh quay sang nhìn ông chú: "Chú Jeon mất khi nào vậy ạ, vì sao lại không phát tang?"
"Ông ấy yêu cầu như vậy, lễ tang cũng làm rất đơn giản, không muốn phô trương quá, xong xuôi thủ tục rồi đưa đi hoả táng luôn." Ông dừng lại một chút, nhớ lại chuyện khi đó trên khuôn mặt ông hiện lên vẻ tiếc nuối ân hận, "Bị bệnh tật hành hạ suy sụp tới mức như vậy, chắc là cũng không muốn để cho người khác nhìn thấy, càng thêm đau lòng mà thôi."
Quả thật là.. Taehyung nhịn không được nở một nụ cười khổ.
Ba anh nghe xong mặt cũng nhăn lại, thở dài "Là tại nhà chúng ta không lo lắng chu đáo, người ta có ơn với mình như vậy mà.."
Kim Soohyun hổ thẹn cười: "Bây giờ đưa hai mẹ con họ đến đây rồi, Taehyung thay chúng ta quan tâm cho chu đáo nhé, đừng để cho họ thiếu thốn. Con bé năm nay học lớp 8, để ý liên hệ cho nó vào nhập học ở trường nào tốt một chút."
"Vâng, con biết rồi."
Taepyung nhìn vẻ bình tĩnh của anh hỏi: "Mấy hôm nay Joohyun thế nào? Mẹ con ở nhà suốt ngày nhắc đến nó."
Taehyung cười lạnh nhạt: "Nhờ phúc của ba, cô ấy vẫn khoẻ."
Anh vừa nói xong thì Kim Soohyun bật cười: "Taehyung chắc cháu vẫn chưa biết, ngày xưa mẹ cháu khó sinh, lại nhất định không chịu mổ, sợ có ảnh hưởng tới cháu. Sau cùng đến lúc nguy kịch quá ba cháu phải cương quyết bắt buộc, đẩy mẹ cháu vào phòng giải phẫu. Cho nên mẹ cháu mới yêu thương cháu như vậy."
Ba anh hừ một tiếng: "Hừ, vậy chuyện xảy ra mấy ngày nay là sao? Lơi lỏng đến mức để bọn nó luồn lách vi phạm luật như thế là sao?"
Lời ông nói khiến Taehyung nhịn không được nhíu mày lại, chỉ thoáng qua một chút sau đó vẻ mặt anh liền khôi phục như cũ: "Chuyện này con sẽ tự tay xử lý, nhưng cũng cần chú Hai giúp đỡ trấn áp một chút."
Kim Soohyun gật gật đầu, xem như đồng ý.
Đơn vị thu xếp cấp cho hai mẹ con Jiyeon một căn hộ ở tầng hai, diện tích cũng khá rộng. Đồ đạc vẫn chưa đưa đến hết, chỉ có một vài đồ gia dụng doanh trại đưa tạm tới, cho nên căn nhà nhìn khá trống trải.
Joohyun khom người đặt vali xuống sàn, ngẩng đầu liền nhìn thấy mảnh băng tang trên tay Jiyeon, ngạc nhiên sửng sốt. Jiyeon thấy vậy thì cười nhẹ, lấy từ trong túi ra di ảnh của chồng đặt lên giữa bàn, nói: "Vừa mới qua đời, có lẽ cháu không biết ông ấy phải không?"
Khoé miệng Joohyun hơi giật khẽ, cuối cùng chỉ nói một câu, "Cô, cố gắng nén đau buồn giữ gìn sức khoẻ để còn lo cho em nó nữa ạ."
Jiyeon đưa tay lên quệt mắt: "Không sao, năm xưa ông ấy tham gia trận đánh đó rồi bị nạn, lúc đó cô đã khóc khô cả nước mắt rồi, giờ cũng khóc không được nữa. Đơn vị thu xếp thế này thật chu đáo quá, cô cũng an tâm nhiều lắm. Con người ta, vào lúc thương tâm mà có ai đó để dựa vào, thì sẽ nhanh chóng vượt qua được khó khăn đau khổ thôi..."
Chú Jeon chỉ có một con gái tên Jeon Somi, năm nay mười ba tuổi sắp lên lớp 8, tính tình hoạt bát đáng yêu. Hai cha con gặp nhau thì ít xa nhau thì nhiều, khi ba mất cô bé cũng không cảm thấy đau khổ mất mát sâu sắc như mẹ. Sau khi thu xếp hành lý của chính mình xong cô bé chạy tới ngồi dựa vào bên cạnh mẹ, nhìn Joohyun nói nhỏ: "Chú Taehyung đẹp trai nhỉ, cô làm thế nào mà cua được chú ấy vậy?"
Vừa dứt lời liền bị mẹ cố đầu cho một cái, cô bé mím miệng bất mãn nhìn mẹ, Jiyeon lườm con: "Không lễ phép gì cả, nhanh đi thu dọn đồ đạc đi."
Joohyun cảm thấy buồn cười, vội vàng khom người giúp đỡ họ soạn đồ. Cô bé Jeon Somi phụng phịu đứng ỳ tại chỗ không chịu nhúc nhích: "Con hỏi thật mà" Nói xong đôi mắt sáng ngời chạy đến bên cạnh Joohyun: "Cô, cô có biết trong cảm nhận của cháu, chú Taehyung phong độ nhất là lúc nào không?"
Joohyun đờ người ra, không biết trả lời như thế nào.
Cô bé thấy Joohyun không nói lời nào thì cười khanh khách, "Để cháu kể cho cô nhé, lúc đó cháu đi với mẹ đến đơn vị thăm ba, đúng lúc toàn bộ đơn vị được nghỉ hai ngày, cho nên có rất nhiều người nhà cũng đến thăm thân nhân. Người đông quá nên nhà khách không đủ chỗ để ở, cho nên đa phần đành phải ra trọ ở khách sạn bên ngoài, có nhiều binh sĩ đến đêm cũng không trở về đơn vị"
Joohyun cười cười, im lặng tiếp tục nghe cô bé kể.
"Ba cháu và chú Taehyung lúc đó phải xử lý rất nhiều trường hợp, bận lắm, vì thế chú Taehyung liền nói: "Các cậu muốn đêm không về cũng được, cứ mang giấy đăng ký kết hôn ra đây cho tôi, nếu không thì các cậu chính là vi phạm kỷ luật!" Cô bé miêu tả rất sinh động, đôi mắt lấp lánh toả sáng, cười khanh khách:
"Oa, rất là phong độ, trong nháy mắt cháu cảm thấy chấn động đứng cả tim!"
Joohyun nhịn không được bật cười. Cô bé này năm nay mới mười ba tuổi, vậy mà mồm mép liến thoắng bắng nhắng, hơn nữa không hề bẽn lẽn cố kỵ, có nhiều điểm thật giống thằng nhóc tai hoạ Kim Sunoo. Có thể tưởng tượng đối với đứa con gái hoạt bát như vậy Jiyeon cũng khá đau đầu. Cô bé nói xong liền bị mẹ lấy ngón tay dí dí vào trán:
"Mau, mau đi làm việc đi, cứ nói hươu nói vượn trước mặt cô như thế, coi chừng mẹ đánh đít bây giờ!"
Cô bé rụt rụt cổ, ngoan ngoãn đi làm việc. Jiyeon nhìn con gái, ánh mắt vừa yêu thương vừa bất đắc dĩ, lắc đầu nói: "Đứa bé này bị cô chiều nên hư quá, nói toàn chuyện không đâu, cháu đừng để ý."
Joohyun lắc đầu, "Không sao đâu cô ạ, cô bé linh hoạt hiếu động như vậy cũng rất tốt, ở bên cạnh mình cũng sẽ không thấy buồn."
Park Jiyeon cười, trong đôi mắt ánh lên sự tự hào của người mẹ, "Ừm, nhìn vậy thôi chứ rất biết cách làm mẹ vui vẻ, thành tích học tập cũng không để mẹ phải phàn nàn gì."
Joohyun mỉm cười.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip