Chap 11-20

【11 】

  "Quận chúa thân thể cơ bản đã bình phục, Vương gia không cần phải lo lắng." Xem xong mạch, ta thu tay lại, quay đầu hướng vẻ mặt sốt ruột của Trịnh vương gia nói.

  "Thật tốt quá, bổn vương rốt cục đã có thể yên tâm..." Vương gia thở phào một hơi, còn nói, "Mấy ngày qua thật sự là làm phiền các vị."

  "Không phiền, không phiền." Đứng xa hai thước Nhị sư huynh vội vàng nói tiếp, "Chỉ là nhấc tay cái mà thôi." Nói đúng lắm, chỉ sợ là ngươi đến động một ngón cũng chẳng có! =’’=

  "Mấy ngày qua thật làm phiền Quyền công tử." Nằm ở trên giường quận chúa bỗng nhiên nói.

  Ngài thật biết rõ đại nghĩa a! Ta quay đầu nhìn quận chúa, định nói vài lời tương tự.

 "Không có gì đáng kể, chút lòng thành mà thôi." Lời khách sáo, thanh âm của Đại sư huynh vang lên như sét giữa trời quang.

  "Vương gia, ta nghĩ đã đến lúc khởi hành."

  Người này quả nhiên đã nói thì phải kinh ngạc.

          

"Ai..." Vương gia thở dài, đầu cúi thấp, "Phải."

  "Phụ vương, có chuyện gì sao?" Trên giường quận chúa vẻ mặt mờ mịt, nhìn gương mặt buồn rầu của Vương gia, rồi lại quay đầu nhìn ta.

  Giờ là tình cảnh nào đây, chẳng lẽ quận chúa không hay biết gì?! Trịnh vương gia, thế không được đâu, quan hệ đến cả tương lai sau này của nữ nhi mình đấy, vậy mà người còn chẳng thông báo?!

  "Bổn vương muốn cùng ái nữ nói vài lời, làm phiền các vị..."

  Hiểu được vấn đề của "Phụ thân - nữ nhi có chuyện nói", chúng ta liền lui ra trước.

  Nhưng Nhị sư huynh lại hoàn toàn chẳng hiểu tâm ý Vương gia, vẻ mặt trịnh trọng hướng giường quận chúa nói: "Quận chúa, người chẳng lẽ không biết sao, Vương gia muốn..." Vội dùng bàn tay chắn ngang miệng Nhị sư huynh lại, ta kéo cả người hắn đi, một bên hướng Vương gia cùng quận chúa gật đầu ý bảo: "Nhị vị thong thả trò chuyện!"

  "Sư muội, ngươi làm gì thế?!" Vừa ra khỏi cửa, Nhị sư huynh đã vội vã lau miệng nói: "Tay ngươi toàn là mùi thuốc đông y!!" Người ngươi thì không có mùi thuốc đông y chắc.

  "Ngươi thật đúng là đầu gỗ mà, người ta phụ tử hàn huyên tâm sự, ngươi sáp cái miệng vào làm gì?" Ta hướng hắn liếc mắt.

  "Tâm sự?" Nhị sư huynh nhìn nhìn Đại sư huynh, lại quay đầu nhìn nhìn ta.

  "Sắp tới biệt ly, sắp tới biệt ly rồi ~!" Ta bỗng nhiên cảm xúc dâng đầy, mu bàn tay phải vuốt vuốt lòng bàn tay trái, làm như thật nói.

  Nhị sư huynh nháy mắt liền như khúc gỗ, há miệng "A ——" một tiếng, vẻ mặt như đã minh bạch.

  "Bọn họ chắc phải buồn lắm." Nhị sư huynh thở dài.

  Ta gật gật đầu. Đối với một người không có phụ thân như ta, ta cực hâm mộ quận chúa có một phụ thân luôn thương yêu nàng, nay từ biệt, không biết bao lâu mới có thể gặp lại. Phụ thân a, lúc xưa ngươi đem ta đặt trước cửa y quán liệu có thở dài mấy cái hay không?

  "Thê lương a..."

  Rất ít nói chuyện Đại sư huynh đột nhiên lên tiếng, ta cùng Nhị sư huynh trong lòng giật thót, đồng loạt hướng Đại sư huynh nhìn nhìn, chỉ thấy bóng lưng của hắn. Đại sư huynh quay lưng lại phía chúng ta, hai mắt nhìn phía trời đêm, thật lâu, rồi nói: "...Nay đêm trăng tròn."

  Không biết vì cái gì, ta bỗng nhiên cảm thấy thân thể như có khí lạnh tràn qua.

  Đột nhiên, trong khuê phòng quận chúa vang lên tiếng đánh vỡ đồ vật, tựa hồ còn có vài câu lớn tiếng ồn ào.

  "Vương gia! Đã xảy ra chuyện gì Vương gia?" Nhị sư huynh khẩn trương vỗ cửa hô. Xin ngươi, ngươi còn hy vọng bọn hắn đi ra cùng ngươi giải thích chuyện vừa phát sinh sao? Ta tiếp tục hướng Nhị sư huynh đảo mắt, trực tiếp đẩy cửa đi vào.

  Chúng ta nhìn thấy tình cảnh gì đây!? Tú Nghiên quận chúa quỳ rạp xuống đất, trên mặt lệ mưa che phủ, ngẩng đầu nhìn lên Vương gia đứng ở trước mặt, với vẻ mặt bất đắc dĩ, trên mặt đất còn có một cái bát sứ vỡ nát.

  "Nghiên nhi, nghe lời phụ vương!" Vương gia cau mày, thân thể khom xuống muốn kéo quận chúa lên.

  "Phụ vương! Con không đi, con phải ở lại chỗ này cùng phụ vương!" Quận chúa giãy dụa, lông mày cau chặt, vẻ mặt phẫn uất, gắt gao quỳ trên mặt đất.

  "Ngưng nhi, làm sao cho con hiểu nổi khổ tâm của phụ vương đây? Ta chỉ có duy nhất con là nữ nhi bảo bối..." Vương gia buồn rười rượi, hốc mắt tựa hồ đã lay động nước, chỉ muốn lập tức đổ ra.

  Nói thật, chứng kiến tình cảnh này khiến mũi ta ê ẩm, ông trời vì sao nhất định phải chia rẽ khổ chim uyên ương... Ách... khổ phụ tử đây?!

  "Quận chúa, ngài đứng lên đi, thân mình vừa mới khỏi bệnh…" Cạnh bên nha hoàn Uyên Nhi đến gần muốn nâng quận chúa dậy.

  "Phụ vương, con không đi..." Quận chúa vẫn cố quả quyết.

  "Nghiên nhi!!" Vương gia tâm lực mệt mỏi.

  "Quận chúa!!" Nhị sư huynh... Này này, ngươi lẩn vào đó làm gì!? Chỉ thấy Nhị sư huynh dũng cảm xông vào, nét mặt giống hệt như hôm quỳ trước sư phụ giúp ta xin tha: "Quận chúa, ngài đừng khiến Vương gia khổ tâm, để ngài đi trước một chút, cũng là vì sự an toàn của ngài..."

  "Phụ vương, con không đi..." Quận chúa tựa hồ không bị tình cảm mãnh liệt của Nhị sư huynh lay động, liên tiếp lắc đầu.

  "Nghiên nhi!!" Vương gia ngửa mặt lên trời thở dài.

  "Quận chúa! Ngài..." Nhị sư huynh tiếp tục thêm dầu thêm mỡ.

  Tình cảnh lâm vào hỗn loạn.

  Nói thì chậm xảy ra thì nhanh, trong mơ hồ có một thân ảnh vụt tới, thanh âm của quận chúa dừng lại, nàng theo đó cũng lập tức ngã xuống đất ngất đi. Toàn trường

(tất cả)

sửng sốt, chỉ thấy Đại sư huynh đứng phía sau nơi quận chúa té xỉu, vẻ mặt im lặng hỏi Vương gia: "Có thể đi được chưa?"

  Đại sư huynh, ta sùng bái ngươi.

  "Ngươi, ngươi khiến Nghiên nhi làm sao vậy?!" Vương gia cực kỳ hoảng sợ.

  "Không có chuyện gì, Vương gia." Ta đi lên trước, ý bảo Uyên Nhi nâng quận chúa dậy, "Đại sư huynh điểm huyệt quận chúa, chỉ là ngủ mê một hồi."

  "Vậy..." Xem ra Vương gia vẫn có chút chưa ý thức được, "Kia, nhanh đưa quận chúa lên trên xe đi! Mau!"

12

  Đã sớm đứng ở cửa sau là một xe ngựa rất đẹp.

  Ít nhất so với cái xe ngựa sư phụ lão nhân kia an bài cũng phải gấp hai, bên ngoài được bọc bởi cao cấp tơ lụa màu rám nắng, bánh xe cứng cáp, thậm chí còn có hoa văn điêu khắc phía trên. Này này này, nghe nói chúng ta đây là đang lẩn trốn, thế này có phải quá huênh hoang không.

  Tâm tình của ta trong phút chốc đã vui trở lại, đừng nói ta là cái loại trong lúc khổ đau còn nhe răng cười, thực sự ta chỉ là quan tâm liệu trên đường về mông ta có được bảo trụ

(giữ cho lành lặn)

không mà thôi. Tốt lắm, ngồi xe ngựa đã gần nửa canh giờ, cái mông của ta cực kỳ thoải mái, thật đích xác như câu nói, “một đồng tiền một văn hàng”. Nhìn quận chúa đầu đang tựa vào Uyên Nhi, vẫn trong trạng thái mê ngủ, ta nhịn không được thở dài. Tình cảm phụ tử của họ thật hảo, đáng tiếc, trăng có lúc tròn lúc khuyết…

  Bởi vì vừa mới bệnh xong, quận chúa mặt hơi có vẻ tái nhợt, ta vừa xem qua mạch cho nàng, thân mình cũng không có vấn đề gì. Ta phân phó

(giao cho)

Uyên Nhi không ngừng quạt gió cho quận chúa, đừng cho quận chúa buồn bực. Nha đầu Uyên Nhi kia lập tức thực hiện nghiêm túc, ít nhất là từ khi lên xe đến giờ, tay cũng chưa từng dừng quạt.

           Ta nhìn thấy gì? Nhìn thấy "Lòng trung thành" sao!

  Sau một lúc lâu, quận chúa tỉnh lại, ánh mắt khẽ mở.

  "Quận chúa... Quận chúa, người đã tỉnh!" Uyên Nhi cực kỳ vui vẻ, tiện đà cầm vai quận chúa mãnh liệt lay.

  Quận chúa sau khi tỉnh dậy nghe Uyên Nhi giải thích, cũng không nói thêm bất cứ gì, chỉ vẻ lãnh đạm nhìn ngoài cửa sổ. Nếu ở hậu viên vương phủ cùng nói chuyện phiếm nét mặt nàng là mùa xuân hoa nở, thì bây giờ tuyệt đối là mùa đông băng tuyết. Uyên Nhi tựa hồ cũng rõ tính tình quận chúa, ở bên cạnh không nói thêm lời nào.

  Xem ra, thục nữ cũng có một bên khủng bố.

  Nhị sư huynh lúc này mới dám cử động, chính là chỉ ôm chặt thân mình, dùng ánh mắt hướng ta trừng mắt, lấy mười tám năm kinh nghiệm ta ở cùng hắn, cũng hiểu được ý hắn muốn nói là: "Nữ nhân thật là khủng bố".

  Ta cũng có chút bồn chồn. Trong lòng thực thấy buồn bực, cảm thấy nếu nhịn hơn nữa, chính ta cũng có thể ngất đi.

  Vì thế, ta mở miệng.

  "Quận chúa." Ta nói.

  Đêm khuya thanh tĩnh, chỉ nghe tiếng vó ngựa cùng bánh xe xé gió, thanh âm của ta đột ngột cất lên. Quận chúa hướng ta nhìn, khuôn mặt vẫn là mùa đông băng tuyết.

  "Nếu ngài cho rằng ở bên Vương gia mới là hiếu thuận, vậy sai lầm rồi." Ta nói.

  Quận chúa như cũ mặt không chút đổi thay.

  "Vương gia hiện tại lún sâu trong hiểm cảnh, địa vị khó lòng giữ được, một nữ tử mềm yếu như ngài ở bên cạnh sẽ giúp hắn đươc gì sao?" Ta nhìn chằm chằm vào mắt quận chúa, nghe xong lời ta nói, nàng cau lông mày.

  "Ngươi lớn mật!" Ngồi ở bên cạnh Uyên Nhi thấy ta dùng từ bất kính, nóng nảy quát.

  "Sư muội, muội... Không phải, sư đệ ngươi..." Nhị sư huynh, ngươi thật là đồ ngốc.

  "Chẳng lẽ bỏ mặc phụ vương thoát ly thế này mới là hành vi hiếu thuận?" Quận chúa không có tức giận, chỉ là cau chặt lông mày hỏi ta.

  "Ta cho là…" Ta cười cười, hai tay ôm ngực, "Vương gia không chỉ là Vương gia, mà còn là một phụ thân. Phụ thân thương nữ nhi là chuyện thiên kinh địa nghĩa

(đạo lý hiển nhiên)

. Mà ngài, chính là hòn ngọc quý trên tay Vương gia. Vương gia lớn tuổi, người đã già lại càng hay suy nghĩ trước sau, có thể nói là, hiện tại quận chúa ngài chính là thứ duy nhất Vương gia muốn giữ lại."

  "Như vậy ta lại càng không thể thoát ly hắn mà đi." Quận chúa mấp máy môi mỏng.

  "Ngài ở bên cạnh hắn thì trợ giúp được gì đây? Có lẽ là ban đêm an ủi vài câu? Lại có lẽ... Nhường Vương gia tận mắt nhìn thấy con gái của mình bị dẫn ra pháp trường? Nhường Vương gia nếm thử mùi vị kẻ đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh?" Ta quyết nhẫn tâm, đem điều muốn nói đều nói ra.

  "Ngươi càn rỡ

(làm càn)

!" Uyên Nhi cắt ngang ta.

  Ngoài câu “lớn mật, càn rỡ”, ngài còn biết lời nào khác không, là hành động cụ thể cũng được.

  "Cho nên nói, ngài ở lại bên Vương gia cũng chỉ khiến Vương gia thêm phiền toái, để cho hắn lo lắng đề phòng, chẳng thà ngài rời đi trước khỏi nơi thị phi, nhường Vương gia yên tâm, hắn tự sẽ có biện pháp nghĩ ra sách lược vẹn toàn, hoặc nếu là không thể, thì Vương gia cũng biết, ở một nơi khác, còn có nữ nhi đang chờ hắn, mong chờ cùng hắn sum họp ..."

  Nói xong, ta nhìn thấy nét mặt lạnh lẽo của quận chúa đã dần chuyển, trong ánh mắt nhiều hơn một chút ôn nhu

(dịu dàng)

.

Biểu tình trên mặt Uyên Nhi cũng dịu xuống, Nhị sư huynh sững sờ ngồi yên không dám lên tiếng, Đại sư huynh ngồi ở một bên tay ôm kiếm, từ đầu tới đuôi chưa nói câu nào.

  Trong xe lại tĩnh lặng, bất đồng chính là, quận chúa trên mặt không còn là mùa đông lạnh giá... Hay ít nhất là không có tiếp tục phiêu tuyết

(tuyết rơi)

.

Nàng nhìn ngoài cửa sổ, ánh trăng dịu dàng chiếu vào cho thấy ngũ quan thanh tú trên khuôn mặt nàng, bất cứ nam tử nào nhìn cũng đều lâm vào si mê. Đáng tiếc ta không phải nam tử, thật là tiếc nuối. Di, vì cái gì ta lại tiếc nuối??

  Ta cũng quay đầu nhìn ngoài cửa sổ, đúng lúc là đêm trăng tròn.

  Nguyệt có lúc tròn lúc khuyết, cho nên, lúc trăng tròn là khi, cần phải quý trọng nó.

13

Suy nghĩ của Nhị sư huynh

  Ta bị A Quyền sư muội hù chết.

  Cảm giác so với trước đây lúc trông thấy Quỷ Hỏa, hay Quỷ Hồn sau lưng sư muội khi bắt chuột còn khủng bố hơn. Nhớ rõ lần trước khi có cảm giác này, là lúc phì thẩm

(phụ nữ mập mạp)

ở võ quán đối diện cùng Lưu thẩm bán cá ngoài phố vì thứ tự xem bệnh mà cãi nhau.

  Nhưng giờ thì, sư muội đầu chứa toàn đậu hủ sao —— người ta chính là quận chúa, nữ nhi của Vương gia định cướp ngôi... Bị người ta vu tội cướp ngôi đó! Mặc dù nghe không hiểu lắm sư muội muốn nói ý gì, nhưng thấy Uyên Nhi cô nương kích động như vậy, hẳn không phải là chuyện dễ nghe.

  Việc khiến ta không thể tưởng tượng nổi chính là, sư muội giọng điệu  thực vững vàng, không giống như phì thẩm cùng Lưu thẩm nói đến phun đầy nước miếng, quận chúa cũng chẳng nói nhiều, nhưng vẫn khiến ta có cảm giác, sư muội sắp xong đời rồi. Ta có nên giúp đỡ sư muội không, nói gì đây nhỉ? Thân là sư huynh, hẳn phải ứng hòa

(đối đáp hòa nhã)

một chút, ta luôn chờ cơ hội để mỗi khi sư muội nói xong một câu thì sẽ ứng vào "Phải." hay là "Đúng vậy", nhưng lần nào cũng bị Uyên Nhi cô nương hù sợ. Thấy rằng nếu như ta nói chút gì, Uyên Nhi cô nương sẽ bổ nhào đem ta xé nát.

  Cho nên, vẫn là quên đi.

  Nhưng kỳ quái hơn chính là, quận chúa thế nhưng không có tức giận! Sau khi sư muội nói xong câu cuối, quận chúa chỉ nhìn sư muội, sau đó quay đầu xem ngoài cửa sổ. Xem ra, quận chúa đúng là một người độ lượng.

  Trong xe lại là trầm mặc. Ta lúc này nên nói gì đó, để xoa dịu chút không khí chăng? Hai người các nàng đều nhìn ra ngoài cửa sổ, tại sao vậy chứ, bây giờ là ban đêm, phong cảnh bên đường đều không nhìn thấy. Vậy mà, vẫn có người thích nhìn ngắm nó sao!?

  Ân? Không đúng, quận chúa... Nàng lại vừa quay đầu, nhìn chằm chằm sư muội. Chẳng lẽ, nàng nhẫn không được cơn tức này, rốt cục phải xuất thủ sao?! Sư muội vẫn không biết gì cứ thả hồn ra ngoài cửa sổ, ta thật sự lo lắng cho nàng!

  Mà bây giờ quận chúa... Có phải ta nhìn lầm rồi không? Biểu tình trên mặt quận chúa đã không còn là sát khí như trước, mà là... Thực ôn nhu? Đây rốt cuộc là tình huống gì, chẳng lẽ đúng như sư phụ hay nói, "Độc nhất lòng dạ đàn bà", "Tiếu lí tàng đao"

(miệng nói lý lẽ, bụng bồ dao găm)

sao? Đột nhiên quận chúa quay tới nhìn ta, giống như nàng đã phát hiện ta thấy nàng nhìn chằm chằm sư muội, lúng túng không biết làm sao.

  Rồi đỏ mặt.

  Quận chúa đỏ mặt! Chuyện gì thế này?! Ta nhìn về phía sư muội, vẫn còn hoàn toàn trong trạng thái để hồn phiêu du.

  Chẳng lẽ... Chẳng lẽ... Chẳng lẽ quận chúa đối với ta??? Trời ơi, phải làm thế nào bây giờ?

14

  Dù bên ngoài trời trong nắng ấm, nhưng ta lại cảm thấy bất an. Hảo hạng mã xa như cũ vẫn an ổn tiến, cái mông của ta như cũ vẫn thật thoải mái, nhưng chính là, dù vậy nhưng vẫn cảm thấy không yên.

           Chẳng lẽ đây là giác quan thứ sáu của phụ nữ như trong truyền thuyết?

  Trước tiên là Nhị sư huynh rất kỳ quái. Hắn từ tối qua đến giờ không ngừng liếc về phía quận chúa, ánh mắt mập mờ không rõ biểu tình, rồi lại nhíu mày, lại thở dài. Ai, dám chắc cái đầu gỗ này đang cần gì đó đây.

  Nhưng đó cũng không phải là vấn đề.

  Tiếp đến là quận chúa cũng rất kỳ quái. Nàng từ tối qua đến giờ cũng không ngừng liếc về phía ta. Có mấy lần ta cùng nàng chạm mắt, nàng luôn làm như không có chuyện gì rồi quay đầu đi, chẳng lẽ trên mặt ta dính thứ gì? Không thể ngờ rằng quận chúa cũng là kiểu người thấy người khác sai chỉ im lặng cười, ta cũng vài lần trộm xoay người sờ sờ mặt mình, chẳng hề có cái gì mà!

  Nhưng đó cũng không phải là vấn đề.

  Trong xe bình thường nhất xem ra là Uyên Nhi, Đại sư huynh, à, còn ta nữa. Đại sư huynh vẫn ngồi cùng một tư thế từ lúc lên xe, nhìn bộ dạng giống như không ngủ, hoặc có lẽ do mắt quá nhỏ nên dù có nhắm lại ta cũng chẳng nhận ra. Uyên Nhi cô nương thì lại ngủ rất ngon, tư thế cũng rất bình thường. Chính là hai canh giờ trước, ta lại nghe được hơi hơi tiếng ngáy, cả xe chỉ có mình Uyên Nhi cô nương đang ngủ, nói vậy là... Mặc dù nói ngáy là một biểu hiện vô cùng bình thường của con người, nhưng ta cũng không nén nổi miệng cười nhỏ. Những người khác hẳn là nghe được, không tự chủ nhưng lại cùng nhau trầm mặc, xem ra, mọi người đều được rèn luyện tốt thật.

           Nhưng dù thế tất cả chuyện này cũng không phải là vấn đề

  Chợt, chẳng báo trước xe ngựa đột nhiên dừng lại, khiến ta thiếu chút té nhào. Ta thò đầu ra ngoài cửa sổ, muốn xem coi phía trước phát sinh chuyện gì. Rồi rất nhanh lại thụt đầu vào —— Như Lai Phật Tổ, Quan Âm Bồ Tát, Ngọc Hoàng đại đế, Thành thị lão tổ tông ơi —— Ra cái này mới chính là vấn đề!

  "Trên xe nghe kỹ đây! Đem tất cả ngân lượng và thứ đáng giá trên người các ngươi giao ra, bằng không tất cả đều không yên đâu!" Một giọng quát to từ ngoài xe truyền tới.

  Đúng vậy, chúng ta gặp cướp.

  "Làm sao đây, làm sao đây? Phải làm thế nào bây giờ?" Nhị sư huynh thực không phong độ cực kỳ hoảng hốt.

  Quận chúa cũng vẻ mặt khẩn trương

(hồi hộp)

nhìn ta —— nhìn ta để làm gì chứ, những người này đâu phải do ta gọi tới!

  Ách, Uyên Nhi thế nhưng vẫn trong giấc mộng, lại còn xoay người và chép chép miệng. (=’’= mê ngủ thấy sợ )

  Người ta thường nói, chó sủa là chó không cắn. Mặc dù có vẻ so sánh thế này là hơi thô lỗ. Đột nhiên, Đại sư huynh đứng lên —— lúc này mới phát hiện thùng xe được làm rất cao, Đại sư huynh vậy nhưng lại có thể vừa vặn đứng thẳng thân mình, bất quá đây không phải trọng điểm, trọng điểm là, Đại sư huynh cuối cùng đã được phát huy khả năng của mình! Nhất là, người luôn chịu trách nhiệm luyện võ là Đại sư huynh!!

  Bước mấy bước, Đại sư huynh mở cửa xe rồi ra ngoài.

  "Đại ca, đã có người ra rồi!" Bên ngoài một người cất tiếng nhỏ giọng thông báo. Ra là đại ca ngươi mù nên có người đi ra ngươi cũng cần báo cáo?

  "Đem hết tiền ra đây nữa!" Là giọng ồm ồm lúc đầu nói.

  Đại sư huynh lại chỉ sững sờ, ngẩn người đứng trước cửa xe, không nói câu nào —— Này này này, bây giờ không phải là lúc đùa dai đâu!

  Tất cả mọi người đều im lặng, không khí bên trong rơi vào lúng túng.

  Bên ngoài lại vang lên tiếng nói chuyện xôn xao.

  "Đại ca, mắt của người kia thật nhỏ a!"

  "Đúng đúng, mắt hắn mở to mà vẫn cứ như đang nhắm cả vậy?"

  "Như vậy có phải sẽ khó nhìn thấy mọi vật hơn đúng không?"

           ...

  Cái quái gì, các ngươi là cướp hay là bà tám vậy!

  Bỗng nhiên, chỉ nghe có tiếng Đại sư huynh cất lên nói ——

  "Đôi mắt của ta, một chút cũng không nhỏ."

  Đại sư huynh! Đây không phải là trọng điểm được không??!! Huống hồ, mắt ngươi đích thực là rất nhỏ!!

15

  "Bớt sàm ngôn đi!" Giọng trầm ồm kia lại vang lên, "Muốn lưu mạng sống thì mau đưa tiền ra đây!!!" Rốt cục cũng quay lại nói chuyện bình thường.

           Rồi lại có tiếng đao kiếm được rút ra khỏi vỏ, chẳng lẽ cần phải động thủ thật sao?

  "Lão huynh, ngươi nếu muốn tốt, xem xem phía sau chúng ta có bao nhiêu huynh đệ, ngươi đem tiểu đồ chơi kia thu lại đi!" Quả nhiên là khẩu khí của cướp, hàm ý cô đọng. Đột nhiên bên tai vang lên lời sư phụ nói: "Ngươi tuy là thân nữ nhi, nhưng đầu óc lại cực kỳ linh hoạt, lần này thượng kinh, chính là muốn ngươi nghĩ kế, đừng để hai cái đầu gỗ này phá hủy đại sự.."

  “Đầu óc lại cực kỳ linh hoạt”... “Đầu óc lại cực kỳ linh hoạt”,...

           Trong đầu luôn vang lên thanh âm của sư phụ, chẳng lẽ, đây chính là lúc để ta ra tay sao?

  Bên ngoài Đại sư huynh vẫn không có động tĩnh, tựa hồ nhất định theo câu danh ngôn "Địch không động, ta không động", băng cường đạo

(cướp)

kia cũng chỉ ồn ào, không có hành động gì thêm. Được rồi, Quyền Du Lợi , đến lúc ngươi tỏa sáng rồi!

  Ta hít một hơi thật sâu, đứng dậy bước mạnh ra phía cửa xe. Cái quái gì, là thật hay giỡn vậy, nhìn quanh đếm sơ sơ, băng cường đạo này chí ít cũng có hơn hai mươi người. Coi như Đại sư huynh là giang hồ đệ nhất võ hiệp đi, cũng phải bị quần tơi tả, huống chi hắn không phải.

  "Đại ca, thêm một gã tiểu bạch kiểm đi ra!" Ai là tiểu bạch kiểm hả

(con trai mặt trắng, dáng nhỏ con, tóm lại là nhìn em ấy ẻo lả

)

!! Ta men theo thanh âm hướng người kia trừng mắt, ra là một kẻ có cái mặt chuột, thật đúng là theo tâm sinh

(người mặt ra sao, thì sống như vậy)

.

  "Nếu không giao tiền ra đây thì chúng ta không khách khí đâu!" Đứng ở giữa là một người có dáng vẻ vạm vỡ, Lão hán to con đó la lớn. Xem ra hắn chính là Lão đại rồi.

  "Các vị huynh đệ..." Ta ôm quyền định cất lời, thì một cường đạo chen miệng nói: "Ai là huynh đệ của ngươi! Mau lấy tiền đưa ra đây!!"

  "Câm miệng!" Lão hán to con quay đầu hung hăng trừng mắt liếc người kia, sau đó lại nhìn về phía ta: "Có lời gì nói mau!!"

  Xem ra cũng không có tệ.

  "Các vị huynh đệ, các vị Lương Sơn hảo hán…" Ta lại ôm quyền, hướng bốn phía nói, "Bởi vì có câu trộm cũng sinh nhai, thực không dám giấu diếm, tiểu sinh trên người chỉ có mấy văn

(đồng)

tiền lẻ..."

  "Lừa quỷ à! Xe ngựa cao cấp thế mà!" Một vị cường đạo lại nói leo.

  "Không nên bị ánh mắt của các ngươi che mờ!!" Ta đột nhiên phóng lớn thanh âm của mình, khiến toàn trường nhiều người sợ tới mức phát run. Ta cau mày, rồi bước lên phía trước. Lúc này vị xa phu mặt đang tái mét ngồi trước đầu xe thì nhìn ta với vẻ mặt như muốn nói ”Ngươi có bị sao không thế".

  "Đây chỉ là một người hảo tâm ở kinh thành đã bố thí cho chúng ta phương tiện mà thôi... Kỳ thật, ta cùng với tam tiểu nữ nhi

(con gái thứ ba)

của Quan đại lão gia

(kẻ giàu có)

ở kinh thành có tư tình, chúng ta bây giờ là đang chạy trốn..." Ta cụp mắt, lắc đầu thở dài.

  "Nói hươu nói vượn!"

  "Quỷ mới tin ngươi!"

  "Đại ca, chúng ta trực tiếp động thủ vậy!"

  "Các ngươi câm miệng cho ta!!" Lão hán to con vung tay lên, phía sau tất cả lập tức ngậm miệng.

  "Vì sao phải trốn?" Lão hán to con nhìn chằm chằm ta hỏi.

  Thật tốt quá, mắc câu rồi.

  "Vì Quan lão gia khinh thường ta, cảm thấy ta không xứng với địa vị nhà hắn, vì thế chia rẻ chúng ta đôi khổ chim uyên ương, lại còn phái sát thủ đi diệt trừ ta..."

  "Khinh người quá đáng!" Một cường đạo tựa hồ bị ta làm cho cảm động hô lên.

  "Vậy các ngươi đây là đang bỏ trốn?" Lão hán to con lại hỏi.

  "Đúng vậy! Chúng ta tin tưởng người có tình sẽ thành thân thuộc, nay ta muốn nói cho tất cả những kẻ khinh thường người nghèo chúng ta biết, chúng ta không dễ bị coi thường!" Ta đặc biệt vừa nói vừa nghiến răng nghiến lợi.

  "Nói rất hay!!" Thậm chí có mấy người kích động vỗ tay.

  Cho nên nói, cần đề cao giáo dục để thông minh hơn là thiết yếu.

  Lại không nghĩ, Lão hán to con kia mặt đen lên

(ý là tức giận)

rồi chỉ vào Đại sư huynh hỏi: "Hai người các ngươi bỏ trốn, thế người mắt nhỏ này là ai?!"

  Nguyên lai vẫn là một người khó đối phó.

  "Hắn?" Ta liếc nhìn Đại sư huynh đứng ở một bên không chút biểu tình, "Hắn... Hắn là trợ giúp chúng ta bỏ trốn Long đại hiệp, người giang hồ, người giang hồ!" Ta cảm giác được mình đã mồ hôi ướt đẫm.

  "Ngươi!" Lão hán to con chỉ ta, "Xuống đây!"

16

  Ta hít sâu một hơi, chẳng lẽ lộ rồi sao?

  "Ngươi muốn làm gì?" Ta co rúm khóe miệng, hỏi.

  "Xuống đây!" Lão hán to con không để tâm đến sự biến đổi của ta hô tiếp.

  Xa phu hảo tâm nhắc nhở: "Quyền công tử, hắn gọi ngươi xuống đấy."

  Ta trừng mắt nhìn xa phu, rồi hít một hơi thật sâu, nhảy xuống xe ngựa. Một đám cường đạo ở ngay trước mặt ta, nhìn ta chằm chằm. Sớm biết thế này, cho bọn hắn ít tiền là được, cố chấp làm chi hả Quyền Du Lợi ! Ta dùng ánh mắt yếu ớt liếc nhìn Đại sư huynh vẫn đang không biểu lộ gì. Đại sư huynnh, ngươi nhanh động thủ đi ~~

  Lão hán to con chậm rãi hướng ta đi tới, ta theo phản xạ giật lùi về sau vài bước. Lão hán to con lại bước nhanh hơn, mở rộng hai tay đánh về phía ta, rồi... Ách, ôm lấy ta?

  "Hảo hán a! Đúng là hảo hán!" Lão hán to con một bên cảm thán như vậy, một bên dùng hai cái hùng chưởng

(bàn tay gấu)

của hắn mãnh liệt vỗ vào lưng ta.

  Phía sau, những người khác cũng đồng loạt giơ cao vũ khí trong tay lên reo hò, tuy rằng ta không biết với chuyện đó bọn hắn đắc ý như vậy là ở chỗ nào, nhưng rốt cục cũng là lừa gạt mà thôi ——

  "Ngươi cho nương tử đi ra cho chúng ta nhìn xem!" Lão hán to con phát tiết cảm tình xong, buông ta yêu cầu.

O_o

                      Ông trời, vẫn muốn làm khổ con sao.

  "Ta không có nương tử." Ta cố gượng cười cười nhìn Lão hán to con.

  "Gặp được chính là duyên phận, ta Phác Hữu Thiên bội phục nhất chính là người có cốt khí thư sinh nghèo như ngươi! Đừng xấu hổ, nhường đại ca ta thấy nương tử ngươi đi!" Nguyên lai Lão hán to con kêu Phác Hữu Thiên , nói chuyện thật thoải mái ~

  "Ha ha... Đúng vậy, đúng vậy." Ta gượng cười quay đầu, Đại sư huynh như cũ mặt không chút thay đổi, xa phu thì ta không nhận thức được đó là vẻ mặt gì, chỉ nghiêng nghiêng đầu.

  "Được rồi, vậy ta nhường các vị đại ca thấy thê tử của ta..." Ta cười gật gật đầu, sau đó hướng phía sau la lớn: "Uyên Nhi! Uyên Nhi! Các vị đại ca muốn thấy ngươi!"

  Uyên Nhi, ta xin lỗi ngươi.

  Bên trong tựa hồ một trận xôn xao, nhưng không thấy có người đi ra.

  "Uyên Nhi cô nương có gì không tiện sao?" Phác Hữu Thiên lại hùng chưởng vỗ vào bả vai ta, hỏi.

  Ta cười đến ánh mắt híp thành một đường: "Ha ha, Uyên Nhi! Ngươi tựu ra đây một chút thôi!" Ta xin ngươi Uyên Nhi tỷ tỷ!

  Đột nhiên, phía sau hai mươi mấy vị cường đạo ai nấy cũng mở to hai mắt, há hốc miệng ra.

  "Oa! Tiên nữ a! ..."

  "Thật xinh đẹp!"

  "Tiểu tử, ngươi thực có phúc!"

  Các vị không khoa trương chứ, Uyên Nhi diện mạo cũng đẹp, nhưng tuyệt đối không thể đến mức "Tiên nữ". Ta quay đầu lại, cằm thiếu chút nữa cũng rớt xuống đất. Ra ngoài không phải Uyên Nhi, là Tú Nghiên  quận chúa.

  "Đây là Uyên Nhi cô nương? Ngươi được đấy tiểu tử!" Phác Hữu Thiên dùng bả vai đụng đụng ta.

  "Ha ha..." Ta cười khờ.

  Ta gây họa rồi.

           "Uyên Nhi ra mắt các vị đại hiệp." Quận chúa hơi hơi hành lễ, cúi đầu một chút, rồi ngẫng lên hướng mọi người cười cười, khiến rất nhiều cường đạo hài lòng thở nhẹ.

  Ta nhất định đã gây họa rồi.

17

  Phác Hữu Thiên lại vỗ bờ vai ta: "Hôm nay đại ca ta cao hứng, các ngươi theo chúng ta về trại uống vài chén thế nào?" Uống vài chén?! Chúng ta bỏ trốn vì sao phải cùng các ngươi uống vài chén chứ!!!

  "A... Như vậy không tốt lắm đâu?" Ta kéo kéo khóe miệng.

  "Tiểu tử, ngươi một chút cũng không nể mặt đại ca!" Mặt con chuột lại gần nói, lộ ra lưỡng khỏa đại răng hô

(hai chiếc răng cửa lớn)

.

Ngươi chờ xem, có cơ hội ta nhất định giúp ngươi nhổ xuống.

  Ta chống đỡ không nổi nữa: "Này, đây không phải... Chúng ta vẫn còn đang phải chạy trốn..."

  "Hãy bớt sàm ngôn đi, nhăn nhăn nhó nhó!" Phác Hữu Thiên không hề khiêng nể dùng hùng chưởng mãnh liệt vỗ bả vai ta, làm ta lảo đảo té úp sấp vào xe ngựa, ngay dưới chân quận chúa.

  "Đại ca, dám chắc tiểu tử này là muốn vội vã về nhà thành thân, hảo động phòng a!" Không biết người nào khốn khiếp nói ra một câu như vậy, ngay lập tức người chung quanh cùng cười rộ lên.

  "Nói không chừng người ta đã động qua rồi!!" Lại một câu như vậy phát ra. Tiếng cười bởi vậy lại càng lớn hơn.

  "Ha ha... Ha ha..." Ta chỉ biết gượng cười theo, trong lòng thì cảm thấy đám người kia nhất định đang muốn ném ta vào hố lửa.

  "Đại ca, bất hảo. Đại ca!!" Ngay lúc hình tượng của ta hoàn toàn bị phá hỏng, từ xa một người vội vã chạy tới.

  "Như thế nào! Có chuyện hảo hảo nói!" Hùng Thập Đại quát.­

  "Trước... Phía trước có quan binh đang đi tới!" Người nọ chỉ vào xe ngựa phía sau.

­

  "Quan binh? Tại sao có thể có quan binh?!" Mặt con chuột cực kỳ hoảng sợ, răng hô dưới ánh mặt trời lòe lòe tỏa sáng.

  "Kháo!"

(nó có nghĩa tượng tự Fuck)

Vì kích động, Phác Hữu Thiên phun ra một chữ cực kỳ không văn minh, sau đó quay mạnh đầu nhìn ta, hai mắt trợn trừng tựa như quả trứng.

  Nhìn ta làm cái gì?! Không chờ ta kịp phản ứng, Phác Hữu Thiên lại dang rộng hai tay ôm ta vào ngực —— Aaa, cái mùi mãnh liệt chuyên thuộc về sơn trại nam nhân này sắp làm ta ngất xỉu đấy.@_@

  "Xem ra trời không muốn toại lòng người, nếu có duyên, hai huynh đệ chúng ta nhất định phải cùng nhau uống vài chén!" Thính lực của ta có phải hay không có vấn đề, thanh âm của hắn tựa hồ có một chút nghẹn ngào??

  "Hảo hảo hảo, nhất định nhất định!" Rất muốn mau thoát khỏi băng sơn tặc này, đầu ta gật gù hơn gà mổ thóc.

  "Hảo hán tên là?" Phác Hữu Thiên buông ta hỏi.

  "Quyền..." Cảm thấy đem tên thật nói cho bọn hắn là quá mạo hiểm, ta tùy tiện nói, "Quyền Du Hi ."

  Phác Hữu Thiên không cần suy nghĩ vỗ bả vai ta: "Tên hay lắm!!" Tên này có gì mà hay???!!!

  "Ha ha... Ha ha..." Ta tiếp tục cười gượng.

  "Sau này còn gặp lại!" Phác Hữu Thiên hai tay ôm quyền, dùng ánh mắt “Vì bằng hữu tán mạng cũng cam lòng” ngập tràn tình nghĩa huynh đệ nhìn ta, rồi xoay người rời đi.

  Ngay lúc ta đang muốn quệt mồ hôi trên đầu xuống, Phác Hữu Thiên lại quay người lại.

  "Đại ca, không biết còn có chuyện gì?" Ta cố gắng để ngữ khí của mình nghe thật lễ phép.

  Phác Hữu Thiên vẻ mặt nghiêm túc nói: "Tiểu Hi đệ." Nghiêm trọng cảnh cáo ngươi bỏ ngay kiểu xưng hô ấy cho ta!!! "Đám quan binh kia có thể là hướng các ngươi mà tới, các ngươi cũng phải cẩn thận!" Nói xong, cắn môi hướng ta gật đầu, rồi xoay người rời đi.

  Chắc chắn rằng băng sơn tặc đã khuất bóng, ta mới nhẹ nhàng thở phào một cái. Không thể tưởng rằng lúc đi thì gặp xe sóc, lúc về thì gặp cướp đường.. Đang nghĩ không biết phải xin quận chúa thứ lỗi thế nào để bảo toàn cái mạng nhỏ, không nghĩ Đại tiểu thư như nàng lại ngồi chồm hổm xuống: "Làm sao bây giờ, nếu thật như lời bọn hắn, đám quan binh kia là hướng về chúng ta..." Quận chúa cúi thấp, hương khí trên người nàng cũng hướng mặt ta đánh tới ~ Đúng là cùng với cái mùi mãnh liệt của sơn trại nam nhân kia thật là cách biệt một trời mà~

  "Quận chúa, chúng ta vào trong xe đi, nhường người chăn ngựa hảo chạy đi, vừa đi vừa tính toán tiếp." Ta vừa nói, vừa leo lên xe ngựa.

  "Ân." Quận chúa vẻ mặt vẫn chăm chú nhìn ta, gật gật đầu. Chứng kiến quận chúa tín nhiệm ta như vậy, tuy rằng không biết vì sao, nhưng vẫn vô cùng áy náy, ta kỳ thật trong lòng chẳng dám chắc điều gì. Nói không chừng, cừu nhân

(kẻ thù)

của Vương gia đã nắm chắc lấy cơ hội này mà cáo trạng lên Hoàng thượng, nay quan binh đó nếu thật là hướng về phía chúng ta, hậu quả chỉ có là ngồi đại lao sau đó mất đầu.

  Nếu thật như vậy, sư phụ, ngài sau này phải tự mình tiêm thuốc đi nha.

  Trở vào thùng xe, ta nhìn thấy Uyên Nhi phi thường khẩn trương quan sát nét mặt của quận chúa, thấy Đại tiểu thư vẻ mặt bình tĩnh, không có vẻ gì để ý đến việc phải mạo danh thê tử của ta, mới nhẹ nhàng thở ra, sau đó lại liếc về phía ta, bao nhiêu căm tức đều theo ánh mắt trừng trừng nhìn ta.

  Nhị sư huynh đầu đầy mồ hôi, tựa như hắn mới là người vừa ra ngoài kia liều sống liều chết. Đại sư huynh trở lại thùng xe, không nói câu nào ngồi lại chỗ cũ, bao nhiêu tình cảm sùng bái ta đối với hắn giờ đã bay sạch, người này ngoại trừ giả dạng oai phong, cùng đôi mắt nhỏ ra, thì đúng là trăm không một dùng.

(chả dùng được vào việc gì).

  Xe ngựa lại bắt đầu đi.

  Mọi người lại lâm vào trầm mặc.

  Lúc đó, phía sau vang lên lọc cọc tiếng vó ngựa.

  "Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ! Quan binh tới kìa!!!" Nhị sư huynh lại một mực thể hiện sự không phong độ của hắn.

  Đại sư huynh hiển nhiên vẫn ngồi im như tượng gỗ.

  Quận chúa cùng Uyên Nhi vẻ mặt hoảng sợ nhìn ta.

  Sư phụ, ngài lần này an bài cho ta tốt quá, trở về nhất định ta sẽ hảo hảo hiếu thuận ngài.

【18 】

  "Mọi người đừng hoảng hốt." Ta nuốt nuốt nước miếng, kềm chế chính bản thân mình cũng hoảng sợ như vậy, "Nhị sư huynh, lần này, cần nhờ vào ngươi."

  "Vì cái gì!!!" Nhị sư huynh giật thót nhìn ta, với tốc độ nhanh nhất đem cả thân người áp vào vách xe.

  "Bộ dáng của ngươi khá thành thật, chỉ cần dối một chút, quan binh sẽ không làm khó dễ ngươi." Ta kiên nhẫn giải thích.

  "Vậy không công bằng!" Nhị sư huynh như cũ vẫn dính sát vào biên xe.

  Hỏa sơn của ta rốt cục phun trào.

  "Làm sao không công bằng??!!" Ta kích động đứng lên chỉ vào Nhị sư huynh quát, mọi người trong xe bị dọa, sợ tới mức run lên, "Vừa rồi Đại sư huynh ra thì chỉ để người ta xem hắn mắt nhỏ, rồi đứng ngây ngốc đấy, còn ngươi, ngươi chỉ ngồi trong này mà ẻo lả 'Làm sao bây giờ a ~ làm sao bây giờ a ~', kết quả còn không phải là ta ra ngoài giải quyết! Giờ đây thân thể của ta vì tâm bị đe dọa cực độ, muốn được nghỉ ngơi một chút chẳng lẽ cũng không được sao?! Như vậy còn không công bằng?! Làm sao không công bằng?! Ngươi nói đi! Ngươi nói đi! Ngươi nói cho ta nghe!!"

  Tất cả mọi người đều vẻ mặt hoảng sợ nhìn ta, cả Đại sư huynh mày cũng vừa nhíu.

  Đột nhiên cảm thấy hình tượng của mình đã bị tổn hại nghiêm trọng.

"Ta, ta đã biết." Nhị sư huynh thân hình cứng ngắc, chỉ biết gật gật đầu.

  "Biết là tốt rồi." Ta lại khôi phục thanh âm bình thường, ngồi trở lại chỗ.

  "Bên trong xảy ra chuyện gì! Sao ồn ào vậy?" Bên ngoài có tiếng quan sai truyền đến, vừa nghe đã biết là của một quan binh mày rậm mắt to.

  Xe ngựa ngừng lại, bên ngoài loáng thoáng tiếng của xa phu: "Các vị quan gia, hảo!" Cứ như dáng vẻ trơ như tượng gỗ ban nãy của hắn trước mặt cường đạo chưa từng tồn tại.

  "Bên trong rốt cuộc xảy ra chuyện gì?" Quan binh nam lại hỏi.

  Ta trừng mắt nhìn Nhị sư huynh, ý bảo hắn mau mau hành động.

  Nhị sư huynh hô: "Chúng ta... Chúng ta không có chuyện gì cả!" Huynh đệ, nếu ta là bọn hắn, nghe lời ngươi nói đều cảm thấy được chiếc xe này chắc chắn là có vấn đề.

  "Vừa rồi vì sao lại lớn tiếng như vậy??" Quan binh nam quả nhiên sinh nghi.

  "Ta, ta, ta..." Nhị sư huynh gấp đến độ cả mặt đỏ bừng. Nhường Nhị sư huynh giải quyết việc này đúng là sai lầm nghiêm trọng!

  "Ta cùng thê tử bỏ trốn! !" Nhị sư huynh cuồng ngôn khẩu xuất.

  Tất cả đồng loạt hướng hắn mà trân trối nhìn. Đại ca à, chiêu này chỉ dùng được với cường đạo muốn cướp tiền ngươi thôi, còn đây là quan binh đó! Bọn hắn là công ăn lương mà!

  Bên ngoài đột nhiên im lặng, dường như bọn hắn cũng không ngờ đến có câu trả lời này. Ngay lúc chúng ta không biết nên xử trí thế nào, thì bên ngoài có tiếng người nhỏ giọng hỏi: "Hay là người của Trịnh vương gia? "

  Lòng ta thấp thỏm.

  "Các ngươi rốt cuộc là ai?" Quan binh nam lại hỏi.

  Ta men theo biên cửa sổ trộm nhìn ra ngoài, phát giác bên ngoài có bốn quan binh, tất cả đều đứng một bên xe ngựa, Tốt... Như vậy là có lối thoát. Ta quay đầu ý bảo Nhị sư huynh tiếp tục nói chuyện kéo dài thời gian.

  "Ta, ta đã nói rồi, chúng ta bỏ trốn!" Nhị sư huynh lại tiếp tục nói liều.

  "Các người đi ra cho ta!!" Ngữ khí Quan binh nam trở nên nghiêm khắc.

  Ta đến bên quận chúa, nhỏ giọng nói: "Xem ra đám quan binh này thật sự là hướng ngài mà tới, chúng ta cần phải nhanh nhanh rời đi!"

  Quận chúa sắc mặt tái nhợt, lo lắng hỏi: "Vậy ta nên làm sao bây giờ?" Uyên Nhi cô nương cũng gắt gao nắm chặt ống tay áo quận chúa."Nhảy xuống xe ngựa." Ta vừa nói, vừa nhẹ nhàng đem một bên cửa sổ mở ra, bên ngoài là một mảnh cỏ dại rộng lớn cao hơn cả người, phi thường tốt.

  "Cao quá, ta sợ!" Uyên Nhi cô nương đột nhiên than.

  "Đừng lo, ngươi không cần nhảy." Ta hướng nàng liếc mắt, "Không thể đi quá nhiều người, sẽ phát ra tiếng động lớn. Quan binh chắc chỉ biết được khuôn mặt quận chúa, trước là ta cùng quận chúa xuống xe trốn đi, để cho quan binh không tra ra được, sau sẽ trở lại hội họp." Quận chúa nghe xong lời ta nói, chỉ cắn môi gật đầu.

  "Nhị sư huynh, ngươi ra ngoài trước ứng phó bọn hắn." Ta hướng Nhị sư huynh nói.

  "Ta nên nói gì bây giờ??" Nhị sư huynh vẻ mặt cực kỳ khổ sở.

  "Tùy ý ngươi! Cố sức kéo dài thời gian!" Giờ ta chẳng rảnh để mà quản ngươi, Nhị sư huynh, là chuyện rơi đầu đó!

  Ta vươn đầu nhìn ngoài cửa sổ, lựa chọn nơi đáp thích hợp, rồi vịn bên cửa sổ, hướng phía ngoài nhảy xuống. Đồng thời lúc đó, Nhị sư huynh cũng mở cửa xe để bước ra ngoài. Hô —— ta đã an toàn đáp đất.

  "Các vị quan sai đại ca, hảo!" Tiếng Nhị sư huynh hô lớn. Ta phất tay ý bảo trong xe mau đưa quận chúa xuống đây.

  "Ngươi nói ngươi là đang bỏ trốn?" Một quan binh hỏi.

  "Kỳ thật cũng không phải..." Nhị sư huynh cố gắng phân bua.

  "Thế này là sao, rõ ràng vừa nãy ngươi nói là ngươi bỏ trốn!" Vị quan binh quát.

  "Có lẽ là ngài nghe lầm?" Nhị sư huynh vẫn cố dây dưa.

  "Ta rõ ràng nghe được chính ngươi nói ngươi đang cùng thê tử bỏ trốn! Các ngươi cũng nghe phải không?" Vị quan binh một mực không tin.

  "Vâng, đúng vậy a!" Mấy quan binh khác lên tiếng phụ họa.

  Xem ra, ăn công lương không chừng là khiến người ta thông minh.

  Quận chúa cau mày, đưa thân mình ra ngoài cửa sổ, ta vươn hai tay hướng phía nàng mong chờ đón lấy.

  Do dự một chút, quận chúa nhắm chặt hai mắt rồi nhảy —— vô cùng hoàn hảo, vừa vặn ta ôm lấy nàng trong thân mình, cảm giác duy nhất lúc này chính là thân thể của quận chúa thực hảo mềm mại, so với cùng sơn trại nam ôm cách biệt một trời —— Nghĩ gì vậy chứ, bây giờ không phải là lúc để ta suy nghĩ vẩn vơ! Vội vàng lôi kéo ta giấu quận chúa trong đám cỏ dại.

19

  Quan binh nam: "Trong xe còn có người nào?"

  Nhị sư huynh: "Trong xe? Ách..."

  Quan binh nam: "Ta càng ngày càng thấy ngươi có vấn đề!"

  Nhị sư huynh: "Bên trong, bên trong còn có thê tử của ta!"

  Quan binh nam: "Tam Cửu, đi vào lục soát!"

            Quan binh tên Tam Cửu nhảy xuống khỏi ngựa tiến đến.

  Nhị sư huynh: "Các ngươi muốn làm gì?! Đừng có loạn!"

  Một trận xôn xao.

  "Bên trong chỉ có một nam một nữ, không biết có phải là người vương phủ hay không." Quan binh tên là Tam Cửu nói.

  "Áp giải bọn hắn đem đi thẩm tra." Quan binh nam nhìn nhìn Nhị sư huynh, rồi phân phó xa phu quay đầu xe lại.

  "Các ngươi... Các ngươi muốn làm gì!" Nhị sư huynh càng chống cự mãnh liệt.

  Nhìn thấy bốn quan binh nam áp giải cao cấp xe ngựa của chúng ta rời đi, lúp trong đống cỏ dại ta chỉ biết ngây người nhìn theo. Sự tình phát triển hoàn toàn không như ý chúng ta muốn.

  "Làm sao bây giờ, chúng ta có đi theo không?" Nhìn xe ngựa càng ngày càng xa, quận chúa khẩn trương hỏi ta.

  "Như vậy chẳng khác nào chui đầu vô lưới." Nhìn thấy xe ngựa rẽ ngoặt và dần biến mất tăm hơi, ta mới cùng quận chúa trở ra đường lớn.

  "Nhưng bây giờ..."

  "Đi tiếp thôi." Ta quay đầu nhìn bốn phía, "Nếu ta nhớ không lầm, thì cách đây không xa có một tiểu dịch trạm, chúng ta đến đó nghỉ ngơi một chút."

  "Vậy Uyên Nhi nàng..." Quận chúa sắc mặt có điểm tái nhợt.

  "Đừng lo lắng, quan binh không biết ba người bọn hắn rốt cuộc là ai, chính là hành vi Nhị sư huynh rất khả nghi mà thôi." Ta vừa nói, vừa lấy túi nước bên hông đưa cho quận chúa, "Nếu tra không được gì, bọn hắn rất nhanh sẽ được thả ra. Quận chúa, ngài uống nước đi, chúng ta còn phải lên đường."

  Quận chúa do dự tiếp nhận túi nước trong tay ta. Sắc mặt càng ngày càng tái, tựa như hoàn toàn không có huyết sắc.

  "Quận chúa, ngài cảm thấy choáng váng sao?" Để đảm bảo, ta hỏi.

  "Choáng váng? Hình như, có một chút..." Quận chúa cười cười, nhưng nhìn muôn phần là nàng miễn cưỡng.

  Nguy rồi, đây là hiện tượng cảm nắng. Thân thể vừa mới khỏi bệnh, lại phải bôn ba ở trên xe, khí trời thì nóng bức, còn một phen hoảng sợ... Rồi không hiểu ra sao lại phải giả danh thê tử của ta… muốn không trúng gió e cũng không được.

  "Quận chúa, trước tiên chúng ta đi tìm đại thụ hóng mát, nghỉ ngơi chút đã." Nếu giờ quận chúa té xỉu thì thật là thảm, thân thể tái phát bệnh là sẽ vô cùng phiền toái.

  "Ta không sao... Chúng ta tiếp tục đi... thôi..." Vừa kịp nói ra ba tiếng, quận chúa đã ngất đi rồi.

  Hơn nữa, may mắn là trời lại bắt đầu mưa.

  Tình cảnh bây giờ, thật phi thường tốt.

  Ta vội vàng ôm lấy quận chúa, hướng cây đại thụ gần nhất chạy tới. Thân thể quận chúa cũng thực là gầy, ta ôm lấy vô cùng thuận lợi. Tìm một nơi sạch sẽ, bối rối dùng chân đá văng mấy cục đá nhỏ, ta đem quận chúa nhẹ nhàng đặt xuống. Vội vàng hứng mấy ngụm nước để cho nàng uống, rồi tẩm chiếc khăn tay lau qua mặt cho nàng. Tổ tông ơi, trăm vạn lần xin nàng đừng xảy ra chuyện.

  Ta một bên kiếm phiến đá lạnh cho nàng nằm nghỉ, một bên hướng tất cả các loại thánh thần để mà cầu khấn. Chợt quận chúa tỉnh.

  "Ta... Làm sao vậy..." Quận chúa mơ hồ mở mắt hỏi ta.

  "Không có việc gì, chính là bị cảm nắng một chút, sẽ mau khỏi thôi." Ta an ủi nàng, kỳ thật, thân thể quận chúa dường như còn muốn phát sốt, nhưng để nàng không bối rối ta phải dối gạt.

  "Chính là, ta cảm thấy thân thể thật nóng." Quận chúa vẫn muốn truy hỏi.

  "Vì thế nên nói, ngài là bị cảm nắng."

  "Nhưng, ta..."

  "Quận chúa, ngài trước tiên nghỉ ngơi thật tốt, ngủ một chút đi, khi tỉnh lại thân thể sẽ tốt hơn nhiều." Ta vội vàng ngăn chặn nàng hỏi.

  Quận chúa mắt mở lớn nhìn ta, sau đó chỉ gật gật đầu, tiện đà nhắm hai mắt lại. Nhìn thấy quận chúa từ từ tiến vào trong giấc ngủ say, lại nhìn mưa rơi càng lúc càng lớn, ta thật sự chỉ muốn ngửa cổ lên trời mà gào thét, hỏi hắn là Quyền Du Lợi ta làm sai cái gì, tại sao cứ muốn đùa giỡn ta như vậy.

  Chỉ mong trời sẽ thương ta, để cho mưa ngừng, quận chúa cũng bớt nóng sốt, vậy thì chúng ta có thể mau tới dịch trạm, rồi nhanh trở lại y quán. Mong Nhị sư huynh bọn hắn cũng mau thoát khỏi quan sai, trở về y quán cùng ta gặp mặt.

  Ân, vô cùng hoàn hảo.

  Sắc trời dần dần hạ xuống, mưa như cũ vẫn đều đều rơi, cảm giác chung quanh càng ngày càng lạnh, nhìn quận chúa say ngủ ở cạnh bên cũng không an ổn, ta vội vàng đem áo khoác cởi ra, đắp lên trên người nàng. Nếu cứ thế này, quận chúa cùng ta rồi cũng xong đời.

【20】

  Ngay cả ta cũng đến lúc lạnh run cả người, nhìn vào giữa trời mưa to, ta cảm thấy mông lung phía xa lóe lên ánh lửa. Chẳng lẽ, đó là Quỷ Hỏa như Nhị sư huynh thường nói? Cho xin đi, với trí thông minh của ta, đó đúng là ngớ ngẩn —— như vậy, chẳng lẽ có người bên kia đang nổi lửa trại? Chính là, trời đang mưa to thế này, làm sao có thể?

  Ngay lúc ta còn đang đắn đo, vô ý lại ngắm sang bên quận chúa, lòng lại thấp thỏm. Sắc mặt của nàng đã muốn chuyển thành trắng bệch. Ta lập tức đưa tay đặt lên trán quận chúa —— Dường như với lò than còn muốn nóng hơn! Luống cuống không biết phải làm sao, nếu ta cứ tiếp tục ở lại đây, hậu quả sẽ thật khó lường.

  "Quận chúa? Quận chúa?" Ta cố đánh thức quận chúa dậy, lại không nghĩ rằng nàng đã lâm vào hôn mê lần thứ hai.

  Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ, Quyền Du Lợi , mau ngẫm lại những điều bình thường sư phụ hay dạy ngươi điì??

  Một là tiêm thuốc, hai không châm chọc sư phụ, ba là đừng nghĩ lấy thân nữ tử mà đối kỳ nhân

(đối với mọi người),

bốn là... Ân... A... Ách...

           A a a a, lão tử đầu, mười tám năm ta sống trên đời, ngươi dạy ta cái này đó sao?!

  Lúc này ta lại thấy được xa xa ánh lửa lớn hơn —— Không bằng tự mình đi xem nơi đó có gì xảy ra? Nếu là có người thì thật tốt quá. Nếu cứ để quận chúa ở lại chỗ này, không biết rồi sẽ xảy ra chuyện gì...

  Xem ra chỉ có một con đường.

  Lấy tất cả vải có thể sủ dụng, ta đem bao đầu quận chúa lại. Sau đó thì thầm ở bên tai nàng, mặc kệ nàng có nghe được hay không: "Quận chúa, Tú Nghiên quận chúa, chúng ta cần phải đến nơi đối diện, tới đó chúng ta liền sẽ được cứu, nhưng trời vẫn còn chút mưa, xin ngài chịu đựng." Nói xong dùng tất cả khí lực, ta ôm lấy nàng, cũng chẳng biết ma xui quỷ khiến thế nào, vừa mới hôn mê quận chúa cũng tỉnh dậy đáp lời "Ân", sau đó ôm lấy cổ ta. Tay nàng nóng bỏng, khiến thân thể lạnh như băng của ta hoảng sợ. Không thể để lâu hơn nữa, ta cắn răng, theo hướng ánh lửa ở xa chạy tới.

  Mưa dày đặc tựa như đá vụn không ngừng quất lên người ta, cảm giác  như chẳng thể hô hấp, nhưng ở trên cổ truyền đến nhiệt độ của tay quận chúa, khiến cho ta hoàn toàn thanh tỉnh. Tuyệt đối không được ngã xuống,Quyền Du Lợi !!

  Càng lúc mục tiêu càng gần, trời cũng giúp ta, nơi có ánh lửa là một hang động nhỏ! Ta hưng phấn liều lĩnh ôm quận chúa chạy vào trong động.

  Quả nhiên là một tiểu lửa trại

(đống lửa nhỏ)

,

trong động cũng được dọn dẹp sạch sẽ, hẳn là có người đã ở nơi đây, nhưng bây giờ, hình như lại chẳng có ai. Mặc kệ, trước tiên đặt quận chúa xuống. Tháo bao trùm đầu của quận chúa ra, thấy chỉ có chút nước mưa là lấm lên mặt nàng, ta nhẹ thở phào —— nhưng thân thể quận chúa lại bị thấm ướt.

  Đem quần áo của ta cởi ra cho quận chúa mặc vậy... Nghĩ vậy ta cúi đầu nhìn, thấy y phục của mình lại càng ướt hơn.

  "Ta đây có chút quần áo, cầm lấy cho nương tử của ngươi mặc đi." Thanh âm của một lão nhân đột ngột vang lên phía sau lưng ta, khiến ta sợ đến cả người giật bắn. Người này chân làm bằng đậu hủ hay sao, mà một chút thanh âm cũng đều không có!

  Quay đầu, nhìn thấy trước mặt ta là một Lão bá bá đầu tóc đen bạc

(hắc bạch)

,

cặp mắt rất nhỏ, cùng với Đại sư huynh tựa như giống nhau.

  "Thế nào, hù đến ngươi à?" Hắc bạch Hồ lão nhân* cười cười, bộ dạng trông thật hiền lành.

(*: lão nhân có đầu hoa râm – đen bạc)

  "Nàng... Nàng không phải nương tử của ta." Ta lạnh tới toàn thân đều run rẩy nói.

  "Vậy là người thương của ngươi, đây, cầm lấy một bộ cho nàng thay đi." Hắc bạch Hồ lão nhân đưa qua một bộ quần áo khô ráo.

  "Ách... Cũng không phải người thương của ta." Ta tiếp nhận quần áo, một bên sửa hắn một bên cảm ơn.

  "Nhanh lên! Nếu không đổi, thân mình kia có thể chịu không được!" Lại không nghĩ rằng Hắc bạch Hồ lão nhân trừng mắt nhìn ta.

  "Dạ!" Không hiểu vì sao lại đối với hắn cung kính.

  "Nương tử ngươi bộ dạng không tồi." Hắc bạch Hồ lão nhân vẫn cứ thế thuyết.

  Ngươi rốt cuộc nghe hay không vậy, hơn nữa còn dùng ngữ khí của kẻ lưu manh nói chuyện! Ta hướng hắn liếc mắt. Nhìn thấy Hắc bạch Hồ lão nhân vẫn đang chăm chú quan sát dung mạo quận chúa, còn đặc biệt chú ý đến quần áo của nàng, tựa như muốn bảo ta hãy tránh ra để cho hắn giúp quận chúa thay đồ.

  Ai ngờ thế nhưng hắn lại nói: "Quần áo này thực sạch sẽ."

(ý ở đây là tươm tất)

  Đây không phải trọng điểm được không!

  "Ta muốn... Giúp nàng thay quần áo." Ta chỉ còn cách nói ra rõ ràng.

  "A! Hiểu được, hiểu được..." Hắc bạch Hồ lão nhân sau khi tỉnh ngộ, một bên vừa cười vừa quay đầu hướng trong động đi vào. Nghiêm trọng cảm thấy hắn là loại người mê hương thích sắc lắm.

  "Quận chúa, đắc tội, ta phải giúp ngài thay quần áo." Ta vừa thì thầm bên tai quận chúa, vừa lại hi vọng nàng không nghe được. May mắn quận chúa dường như đã lâm vào độ hôn mê sâu —— Di, ta nói những lời này liệu có hay không bị Thiên Lôi đánh? Hai tay run rẩy đưa lên cổ áo quận chúa, ta trong lòng thầm nhủ mình cũng là nữ nên chắc không sao, nhưng lại không hiểu vì sao cảm giác vô cùng hồi hộp. Nín thở ta đem quần áo ướt sũng trên người quận chúa cởi ra, tuy rằng không biết vì sao phải nín thở, chỉ là không tự chủ mà làm như vậy. “Cái gì không được nhìn thì không được nhìn”, một bên trong đầu liên tục mặc niệm, một bên ta dùng khăn lau khô thân mình quận chúa, rồi cực kỳ nhanh mặc lại quần áo cho nàng.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip