6
"Cậu không định ăn tối trước khi đi tập à," Yujin hỏi, miệng của cô ấy thì vẫn đang nhai cơm chiên.
Tôi cười lắc đầu, "Mark nói rằng bọn mình sẽ phải luyện tập cả đêm và sẽ mua đồ ăn cho bọn mình."
"Có phải anh quản lý sẽ đưa em đến SM đúng không?" Haneul là người hỏi tôi. Tôi lại gật đầu, kiểm tra lại mình trong gương. Tôi nhìn bản thân mình từ trên xuống dưới giống như một cái máy quét.
Tôi quyết định mặc một chiếc áo ngực thể thao và một chiếc áo phông dài tay màu trắng được cắt xén. Kết hợp nó với quần thể thao màu xám mà tôi yêu thích. Mẹ đã mua nó cho tôi với giá 10 đôla khi tôi còn là thực tập sinh. Kể từ đó, tôi luôn sử dụng nó mỗi khi có cơ hội. Mặc dù giá rẻ nhưng chất lượng thì tuyệt vời. Nó mềm, không quá dày cũng không quá mỏng.
"Vậy là sẽ chỉ có chị và Mark thôi sao?" Junsol hỏi.
Tôi quay lại nhìn cô bé và cười, "Tại sao em lại tò mò như vậy? Và, vâng, sẽ chỉ có bọn chị thôi."
"Lúc nào cậu quay lại?" Yujin thắc mắc.
Tôi bực bội, kiểm tra thời gian trên đồng hồ, "Chắc là 5 giờ sáng?" Tôi đoán.
Junsol cau mày, "Tại sao anh chị không thể tập sớm hơn? Em biết anh ấy bận nhưng..."
Tôi cười khúc khích trước những lời phàn nàn của maknae, đội chiếc mũ lười trai màu đen của mình lên, "Mark nói rằng đã cố gắng đẩy lùi việc luyện tập của mình nhưng không thể."
Kiểm tra thời gian một lần nữa trước khi nói với các cô gái rằng tôi cần phải rời đi. Tôi tạm biệt họ và đeo giày vào trước khi di chuyển xuống tầng dưới, quản lý đang chờ sẵn ở đó.
Lái xe cũng không quá xa. Quản lý đưa tôi lên lầu và bảo tôi nhớ gọi cho anh ấy nếu tôi cần bất cứ thứ gì.
Tôi mỉm cười rạng rỡ, "Em hứa, em sẽ gọi cho anh nếu em cần giúp đỡ hay gì đó," tôi nói, đẩy anh trở lại thang máy.
Anh cau mày, "Để anh đưa em đến phòng tập."
Tôi thở dài, "Nó ở ngay đó!" Tôi kêu lên, đẩy cánh cửa cách vài bước chân, "Em không sao đâu. Muộn rồi, anh về nhà với con và ngủ một giấc thật ngon."
Anh thở dài, "Tốt thôi, nhưng anh sẽ đến đây vào sáng mai."
Tôi gật đầu, đẩy anh vào thang máy. Anh vẫy tay với tôi, đóng cửa thang máy.
Khi quản lý của tôi rời đi, tôi quay lại, tiến về phía cửa lớn. Tôi lau lòng bàn tay thấm đẫm mồ hôi vào quần. Tôi cũng không biết tại sao mình lại lo lắng. Hít một hơi thật sâu trước khi đẩy cánh cửa màu đen đi vào.
Mười chàng trai đang đứng trong phòng. Có một vài nữ nhân viên đang ở đây. Một người đang ông đứng ở cạnh quầy, nơi đặt máy tính xách tay. Nhạc không được phát, may mắn thay.
"Ồ xin chào," tôi cúi người chào nhóm nam trong phòng. "Thực xin lỗi, tôi không biết mọi người chưa luyện tập xong."
Các chàng trai nhanh chóng chào đón tôi.
"Tôi sẽ đợi ở bên ngoài đến khi nào các bạn luyện tập xong," tôi nói, chuẩn bị bước ra ngoài.
"Không, không. Chúng tôi xong rồi, họ đang định rời đi," Mark ngăn tôi lại, "Vào đi."
"Hai người định luyện tập gì thế?" một trong số họ hỏi. Tôi không chắc về tên anh ấy. Anh ấy có nước da rám nắng và mái tóc màu nâu nhạt.
Tôi thực sự không theo kịp ngành công nghiệp K–Pop. Tôi chỉ biết vài nhóm nhạc, một vài trong số đó là DAY6, Red Velvet và SNSD. Ngoài ra, chủ yếu là các nghệ sĩ solo hoặc âm nhạc Mỹ.
Tôi nhìn Mark rồi lại nhìn anh chàng có nước da rám nắng, rồi lại nhìn Mark.
"Họ biết," Mark trấn an tôi.
"Ồ," tôi quay sang anh chàng kia, "Phải, chúng tôi luyện vũ đạo thôi."
"Trễ thế này sao?" một người khác nói, tôi nhận ra rằng chính Taeyong là người đã hỏi.
"Vâng," Tôi gãi gáy.
"Mark, tại sao em không bảo bọn anh là cô ấy sẽ đến vào hôm nay? Chúng ta có thể hoãn buổi tập. Bây giờ cô ấy lại phải hy sinh giấc ngủ của mình," Taeil nói.
Tôi biết tên anh ấy vì tôi đã xem video của Taeil vài lần. Bản thân tôi là một ca sĩ và Taeil là người tôi ngưỡng mộ nhất. Khi tôi còn là thực tập sinh, tôi đã xem các video anh ấy hát mọi lúc.
"Em không thể, hyung," Mark trả lời, "Sao cũng được, mọi người có thể rời đi được không? Mọi người đang lãng phí thời gian của bọn em đấy."
Các chàng trai càu nhàu nhưng cũng nhanh chóng rời đi. Taeil còn chúc tôi may mắn trước khi rời đi. Tôi không thể hạnh phúc hơn.
Căn phòng tràn ngập sự im lặng sau khi tất cả rời đi.
"Cô đã ăn tối chưa?" Mark hỏi tôi.
Tôi đang ngồi ở giữa sàn nhà. Mark đang ở quầy, uống nước.
Tôi lắc đầu, "Tôi thường không ăn sau 8 giờ tối."
Anh ta cau mày, "Cái gì? Yo, nhưng cô sẽ luyện tập cho đến sáng. Cô cần năng lượng. Hãy ăn một chút trước khi chúng ta bắt đầu."
Tôi muốn từ chối, nhưng Mark đang gõ điện thoại. Tôi cứ để anh ta gọi đồ ăn.
"Cô có thích ăn cay không" anh ta hỏi.
Lúc đó tôi mới nhận ra Mark đang đeo kính. Kể từ khi tôi gặp anh ta, anh ta không bao giờ đeo kính. Anh ta trông thật sự dễ thương với cặp kính đó. Cặp kính của Mark là gọng tròn dày màu đen. Nó phù hợp với anh ta một cách đang ngạc nhiên.
Tôi gật đầu, "Tôi thích ăn cay."
Anh ta cười toe toét, "Tuyệt!"
Mark lững thững đến chiếc ghế dài ở phía bên phải của căn phòng và kéo ra một chiếc bàn gấp. Việc họ có vài món đồ ở đó chứng tỏ họ đã ở đây hầu hết thời gian.
"Làm gì đó đi, tầm 15 phút nữa đồ ăn mới tới."
---------------------------------
"Cảm ơn vì đồ ăn," tôi khẽ nói. Anh ta lặp lại theo tôi trước khi chúng tôi bắt đầu ăn tteokbokki.
Chúng tôi đã có một cuộc trò chuyện ngắn khi ăn. Tôi đã biết được vài điều về Mark.
Anh ta lớn hơn tôi 2 tuổi. Mark thích đeo kính hơn là kính áp tròng. Và đã sống ở Canada trong 13 năm.
"Cô đã sống ở Anh bao lâu?"
Tôi nuốt thức ăn, "Cho đến khi tôi 14 tuổi. Tôi đã gửi video thử giọng như một trò đùa nhưng họ đã chấp nhận tôi."
Anh ta há hốc miệng, "Yo, điều đó thực sự hơi buồn cười."
Tôi cười, "Đúng rồi," tôi đồng ý, với tay lấy một miếng chả cá, "Anh có anh chị em nào không?"
Mark lấy khăn lau miệng, "Ừ, tôi có một anh trai. Còn cô?"
Tôi lắc đầu, "Tôi là con một."
"Thật tuyệt," anh ta nói, "Tôi tự hỏi cảm giác thế nào. Cô đã bao giờ muốn có anh chị em không?"
Tôi ậm ừ, "Lúc nào cũng thế. Bố đi làm thì yên tĩnh và chán. Nhưng có mẹ rồi nên cũng không đến nỗi nào."
Mark cười khúc khích, "Đối với tôi thì ngược lại. Đôi khi tôi muốn trở thành con một vì anh tôi sẽ bắt nạt tôi mọi lúc. Nhưng nó cũng vui. Vì có người để chơi cùng."
"Thật tuyệt!"
"Yo, lúc nãy cô nói thử giọng như một trò đùa, vậy cô đã học nhảy trước khi đến đây hay..."
"Tôi đã thử hát," tôi nói với anh ta, "Nhưng khi tôi được đào tạo, họ bắt tôi trở thành main dancer."
Mark há hốc miệng, "Cô gái...cô được sinh ra để làm ngôi sao," anh ta nói đùa khiến tôi bật cười, "Tôi cũng đã thử giọng với tư cách là ca sĩ nhưng tôi đã debut với tư cách là một rapper."
Tôi mỉm cười, "Thực tế luôn khác xa lắm. Anh có thích ca hát không?" Tôi hỏi, nhai bánh gạo.
Anh ta cười khúc khích, đẩy gọng kính lên sống mũi, "Thật xấu hổ, nhưng ca hát là sở thích của tôi. Dù vậy tôi không nghĩ mình giỏi. Tôi hát cho vui."
Tôi tặc lưỡi, "Chắc anh hát hay lắm," tôi trấn anh Mark, "Hát thì không có cách nào đúng cả," tôi khuyên, "Nếu có thì giọng ai cũng giống nhau."
"Cảm ơn cô gái, điều đó thật sự vô cùng ý nghĩa," anh ta mỉm cười.
Chúng tôi tiếp tục tìm hiểu nhau cho đến khi ăn xong. Tôi đề nghĩ lau bàn trong khi Mark đi vào phòng tắm.
Khi anh ta trở lại, chúng tôi bắt đầu thảo luận về ý tượng cho điệu nhảy. Tôi nói với Mark rằng mình đang có hứng thú với concept girlcrush.
"Anh có concept nào muốn làm không?" Tôi hỏi.
Anh ta nhún vai, chống tay xuống sàn, ngả người ra phía sau nhìn tôi, "Thành thật mà nói, hiphop với tôi rất tuyệt. Chúng ta có thể kết hợp nó với các hình thức nhảy khác nhau."
Tôi chắp tay lại, "Ừ, hoàn hảo," tôi mỉm cười, "Chúng ta quyết định mọi thứ thật dễ dàng," tôi cười.
Mặt Mark sa sầm, "Đó có phải là điều xấu...?"
Tôi vội lắc đầu, "Không...không phải....tôi nghĩ thế?"
Một giờ tiếp theo, cả hai chúng tôi bắt đầu tìm kiếm bài hát hoàn hảo trước khi bắt đầu biên đạo.
"Anh có nghệ sĩ nào yêu thích không?" Tôi hỏi Mark, mắt tôi dán vào video xem vũ đạo.
"Ừ," anh ta trả lời, "Justin Bieber. Anh ấy là người tôi yêu thích nhất từ nhiều năm nay rồi."
Tôi nhắn nhó trước câu trả lời của Mark, ngước lên nhìn anh ta. Mark đang dán mắt vào điện thoại, nhưng anh ta nhận thấy tôi đang nhìn chằm chằm nên cũng nhìn chằm chằm lại.
"Cái gì?" anh cười khúc khích một cách khó xử.
"Không, chỉ là...Justin Bieber có gì tuyệt vời?" Tôi nói. Anh ta biết tôi không mong câu trả lời, đó là một câu hỏi tu từ.
Lông mày anh nhíu lại bối rối, "Cô không thích Justin Bieber à?"
Tôi lắc đầu, "Không hề. Tôi có thể kể tên hàng trăm nghệ sĩ khác giỏi hơn Justin Bieber rất nhiều."
Anh nghiêng đầu, đặt điện thoại lên đùi. Anh ta nhìn tôi thích thú, "Vậy thì hãy kể tên xem sao."
Tôi đảo mắt, "Tôi chỉ đang nói. Nhưng nếu bạn phải biết, Ruel, Rex, Orange County, Post Malone và nhiều, nhiều, nhiều nữa."
"Tôi tò mò," anh lên tiếng gần như ngay lập tức sau khi tôi nói xong, "Tại sao cô lại không thích Justin Bieber? Giống như – đó là Justn Bieber – mọi người đều thích anh ấy."
Tôi nhướn mày nhìn Mark.
"Đừng hiểu lầm," anh ta nói thêm, "Tôi gần như làm cùng ngành với anh ấy, và tôi biết có những người không thích tôi," Mark tiếp tục, "Nhưng cô là người đầu tiên mà tôi biết không thích Justin Bieber quái đản."
Anh ta nói như thể Jutsin Bieber là một vị thần. Anh ta không.
Tôi thở dài, "Anh có vẻ khá tức giận về điều này, chúng ta đừng nói về nó nữa."
Tôi không phải là người thích tranh luận. Tôi coi thường việc ở trong họ, và tôi coi thường những người nói với tôi về những cuộc tranh cãi mà họ có với người khác. Nó chỉ khiến tôi căng thẳng hơn khi tôi có những vấn đề khác cần phải giải quyết. Như thế công việc là không đủ.
"Không," anh ta phủ nhận, Mark cau mày, "Tôi không giận. Tôi chỉ muốn biết tại sao cô lại không thích Justin Bieber?"
Tôi nheo mắt nhìn anh ta, "Anh nói cho tôi biết vì sao anh thích Jutsin thì tôi sẽ trả lời."
Mark nhún vai, kéo mũ ra khi luồn những ngón tay vào mái tóc đen của mình, "Anh ấy tạo ra âm nhạc hay nhất theo đúng nghĩ đen," anh trả lời.
Tôi đợi Mark nói tiếp.
"Đó là nó?"
Anh gật đầu và tôi đảo mắt. Đầu tiên Mark nói Jutsin Bieber như một vị thần. Bây giờ, anh ta chỉ có thể cho tôi một lý do chính đáng là tại sao anh lại thích Justin Bieber.
"Tôi không thích Jutsin Bieber vì anh ấy làm nhiều việc xấu hơn việc tốt," tôi giải thích. Tôi có thể thấy được sự tức giận thoáng qua trong mắt Mark. Tôi thực sự không trách anh, nếu tôi nghe ai đó nói xấu nghệ sĩ yêu thích của mình, tôi sẽ làm nhiều hơn là chỉ lườm họ. Có lẽ không, nhưng vẫn còn.
"Anh ấy có một quá khứ phân biệt chủng tộc–"
"Con người thay đổi," anh cắt lời tôi.
"Anh đã thấy cách anh ta đối xử với vợ mình chưa?"
"Cô không biết anh ấy," anh ta trả lời.
"Anh cũng không," tôi nói lại. Tôi thở dài khi nhận ra mọi thứ chỉ mới bắt đầu nóng lên, "Hãy bỏ qua chuyện này. Đáng lẽ tôi không nên nói bất cứ điều gì về nghệ sĩ yêu thích của anh. Tôi xin lỗi!"
Một điều mà tôi đã học được khi sống được 21 năm – nếu bạn không muốn giải quyết một cuộc cãi vã với ai đó, trước tiên hãy xin lỗi.
Mark không nói gì cả. Anh nhìn tôi chằm chằm một lúc trước khi đứng dậy.
"Tôi sẽ nghĩ ra thứ gì đó cho phần nhảy của mình," anh khẽ nói trước khi di chuyển.
"Chờ – cái gì?" Tôi đứng dậy, ngăn Mark lại. Anh phớt lờ tôi, đặt điện thoại xuống đất để buộc dây giày. "Chúng ta thậm chí còn chưa chọn được bài hát," tôi nói.
Mark thở hổn hển, đứng dậy khỏi tư thế ngồi xổm. Anh nhìn tôi với đôi mắt đen láy. "Cô nghĩ sao về Rewrite The Stars không? Do Zac Efron và Zendaya thể hiện?"
Tôi nhìn anh. Có phải anh ta thật sự tức giận vì cái gì đó rất nhỏ?
"Ý tôi là, tôi đoán vậy. Nếu đó là điều anh muốn làm–'
"Được rồi, tuyệt. Tôi sẽ nghĩ về vũ đạo của mình và cô nghĩ về vũ đạo của cô," Mark nói, nhìn chằm chằm vào gương trong khi duỗi tay. "Chúng ta sẽ kết hợp vũ đạo của mình khi chúng ta nghĩ ra điều gì đó."
Tôi khoanh tay, "Anh không giận chứ?" Tôi hỏi, chờ đợi câu trả lời của Mark, "Về cuộc nói chuyện của chúng ta trước đó."
Anh quay lại đối mặt với tôi bằng khuôn mặt thẳng thắn. Tôi đã cố gắng tìm kiếm một chút hạnh phúc, nhưng không có gì. Anh ấy trông rất nghiêm túc.
"Tất nhiên là không rồi."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip