Chương 11
Những ngón tay của bạn râm ran. Bàn tay cậu ta trở nên quen thuộc với bạn. Bạn chẳng cần nhìn cũng biết những vết sẹo của cậu ở đâu, hay từng vết chai sần trên da cậu.
Bàn tay cậu vừa vặn trong lòng bàn tay bạn.
Bạn thả lỏng bản thân, phớt lờ những cơ đau đớn lan rộng trên thân thể. Đôi mắt Tanjirou mở to khi cậu giúp bạn ngồi dậy. Cậu bị chém, vâng, và đầy máu, nhưng cái nụ cười đặc trưng vẫn tỏa sáng.
Cả hai chúng mình đều sống kìa...
Nụ cười cậu đột nhiên run rẩy, và cậu bất ngờ ôm chầm lấy bạn.
Mình tự nhủ phép màu nào đấy thật sự tồn tại-
" Cảm ơn cậu," Tanjirou thầm thì. "Cảm ơn cậu rất nhiều. Tớ xin lỗi vì đã để cậu trải qua điều này. Cảm ơn cậu! Cảm ơn cậu!"
Cánh tay của bạn dừng lại một lúc trước khi đáp lại.
Cớ sao phải ngại chi? bạn tự hỏi.
Mình không thể thể hiện sự yếu đuối bằng cách an ủi cậu ta. Bạn chỉ là một đứa...
Đó là một thói quen khiến bạn dè dặt hơn. Đó là một thói quen để bạn không thẻ hiện cảm xúc chính mình ngay từ lần đầu tiên. Đó là một thói quen khiến bạn không thể chơi thân được với mọi người. Đó cũng là lý do khiến bạn do dự.
Nhưng có vẻ như Tanjirou và sự lương thiện của cậu đã ảnh hưởng tới bạn nhiều hơn bạn biết.
" Mình không thể tưởng tượng việc cậu phải đối mặt với nguy hiểm như thế này." bạn nhẹ nhàng nói. " Cậu không phải việc gì xin lỗi mình. Mình cũng đang mắc nợ cậu."
Bạn mừng vì Tanjirou đã quan tâm bạn như thế nào. Bạn hạnh phúc vì cậu ấy để ý tới bạn từng tí một đủ để cậu ta liều mạng cho bạn. Đồng thời, đó cũng là một dấu hiệu. Có nghĩa là cậu ta chưa vượt mức giới hạn cho sự hy sinh của bản thân.
Bạn cười cay đắng.
Đúng là một kẻ ngốc làm sao...
Bầu trời vẫn tối mịt, ánh sáng duy nhất chiếu từ những vì sao lung linh phía trên. Bạn nghe thấy những tiếng chân yếu ớt, vọng lại càng to trước mặt. Gần bạn là Nezuko và Kazumi-san. Cô gái trẻ mà bạn không cứu ở cùng họ - cô ấy nên trở về nhà an toàn.
Nezuko quỳ bên cạnh bạn và đặt bàn tay lên đầu bạn và Tanjirou. Đó có phải là sự biết ơn sâu sắc không?
Tanjirou xin lỗi ríu rít.
" Anh xin lỗi," là những lời cậu bảo với Nezuko. "Anh thật sự rất có lỗi. Anh không thể hỏi về sự tồn tại của nó về Kibutsuji Muzan. Làm ơn, hãy đợi thêm một chút nữa. Anh trai của em nhất định sẽ khiến em trở lại thành người..."
Kazumi đứng chôn chân tại chỗ. Bạn ngước lên nhìn anh ta. Đôi mắt anh long lanh, nước mắt lăn dài trên má. Nhẹ nhàng, bạn đặt Tanjirou sang một bên với em gái cậu, mệt mỏi đứng dậy đối mặt với anh chàng. Chắc chắn rồi, anh ta thật đáng thương. Anh ấy mất người vợ chưa cưới, người yêu thương mình. Người anh ấp ủ tình cảm bấy lâu nay. Sự đau buồn bất tận của anh là vô tận, nhưng mà...
" Đừng từ bỏ cuộc sống của mình," bạn đều đặn nới với anh ta.
" Đừng bỏ cuộc, Kazumi-san. Sau cùng anh vẫn không còn sự lựa chọn khác, anh phải tiếp tục sống với sức mạnh của mình, dù nỗi đau anh có phải nhận khủng khiếp đến mức nào."
Trong sự tức giận, anh ta nắm lấy cổ áo đồng phục Sát Quỷ Đoàn của bạn và nhấc nó lên.
" Một trong hai tên nhóc ranh nhà ngươi thì biết được cái quái gì!! Hai tụi bây chỉ là những đứa con nít-!
Trong tâm chí của bạn, một thứ gì đó bị gẫy rắc một cái.
Mình không thể tin anh chàng này.
Bạn cắn một bên má của mình, buộc cảm thân kiểm soát trái tim. Một cơn đau nhức ở vai trái và mắt cá chân lại nhói đau, và bạn nhăn mặt. Bạn ra lệnh bản thân bình tĩnh. Đó không phải là lỗi của Kazumi-san khi xảy ra. Đó là lũ quỷ đã cướp đi người anh yêu.
Tanjirou bật dậy trong nháy mắt, đưa cho bạn thanh Nichirin và gỡ tay của anh ra khỏi bạn.
" Hơi Thở Của Tuyết, Thức Thứ Nhất :
Đợt tuyết đầu tiên. "
Lưỡi kiếm dịu dàng quét qua những vết thương, làm dịu chúng đi ngay lập tức.
Bạn thở phào nhẹ nhõm. Kazumi sửng sốt nhìn theo.
" Có lạ không ạ?" bạn hỏi anh ta. " Có một thực tế rằng chúng em là những Sát Quỷ Nhân ở độ tuổi này đầu tiên ở nơi đây. Điều đó có nói lên được gì không anh ơi?"
Bạn tra thanh kiếm lại và chuẩn bị rời đi. Có khi Tanjirou sẽ, nhưng bạn sẽ không chịu một lời xúc phạm nào khác, ngay cả khi điều vô lý bắt nguồn từ bất công. Bạn không muốn gợi nhớ những ký ức xấu bị chôn giấu.
Ngay sau đó, Tanjirou và Nezuko-chan theo sau bạn. Lời xin lỗi của Kazumi-san vang lên từ phía sau.
Mình đã mất đi một người.
Khi bạn vững bước, thanh kiếm scimitar bỗng dưng nặng trĩu đến khó tả.
Mình từng mất hàng nghìn người như vầy rồi.
• • * • • * • • * • •
Con quạ lắm mồm của bạn không muốn cho bạn giờ nghỉ ngơi nào hết.
Chúng nó bảo hai bạn phải di chuyển tới Asakusa thành phố Tokyo, có tin đồn rằng quỷ dữ đang ẩn náu ở đấy. Bạn tới đó sau ba ngày, trong khi vẫn bị thương ở và đầu đau như búa bổ.
Đường phố thật nhôn nhịp biết mấy. Đã vào bạn đêm, nhưng đường phố vẫn sáng rực nhờ những chiếc đèn lồng đỏ bên ngoài các cửa hàng và nhà hàng khác nhau. Nó khá là khó khăn để di chuyển, và tất cả các tiếng ồn chỉ làm bạn thêm đau đầu thôi.
Phải thừa nhận rằng Tanjirou rất buồn cười. Cậu ta chỉ hơi quen với thành phố một lúc, và cậu ta vẫn còn chóng mặt bởi sự mỹ lệ này.
" Chúng ta hãy ra chỗ khác nào," Tanjirou nài nỉ, kéo bạn và một Nezuko đang ngái ngủ dọc theo một con hẻm dẫn ra khỏi con phố đông đúc.
Khi các bạn đi trên một con đường vắng, bạn tình cờ thấy một chiếc xe hàng bán mỳ udon khá rẻ. Bạn đồng ý rằng bữa tối sẽ là một sáng kiến tốt hơn là việc đi bộ xung quanh một cách vô mục đích, vì thế bạn đã mua hai bát lận. Mùi thơm của bát mỳ khiến dạ dày bạn réo ầm ầm. Bạn rất vui, cuối cùng bạn cũng được yên bình nghỉ ngơi bên cạnh Tanjirou và Nezuko.
Tanjirou trông hoàn toàn mất hồn.
" Đây là lần đầu tiên tớ đặt chân đến một nơi như thế này... Có quá nhiều người trên phố..."
Bạn không thể giúp cậu, thay vào đó bạn cười thầm. Cậu ta chẳng cần phải nói điều này đâu - chuyện như cơm bữa mà.
" Quê mình ở gần một thành phố giống như Asakusa đây," bạn nói. Bạn không biết làm sao bạn chọn nói về quá khứ - thật không giống bạn chút nào. "Mình đã đến thành phố một hai lần, dù nó không lớn lắm."
Cậu ta nuốt một phần của udon.
" Sau khi cậu ăn xong, chúng mình có thể tìm một nơi ở lại-"
Cậu ta không nói hết câu.
Thay vào đó, cậu đánh rơi cái bát xuống đất.
Bát sứ Trung Quốc vỡ thành hàng trăm mảnh.
Bác bán hàng hét lên một tiếng hoảng hốt, nhưng cả bạn và Tanjirou đều không quan tâm đến ông ta. Đôi mắt đỏ tía của một Sát Quỷ Nhân mở to, lông mày nhíu lại, khuôn mặt cậu ướt đẫm mồ hôi.
Cậu ấy chắc chắn đã ngửi thấy thứ gì đó. Con quỷ trong lời đồn, phải không?
Trời ơi, không thể nào.
Phản ứng của cậu kiểu như,
một cơn thinh nộ tột cùng,
Hơi thở cậu ta nhanh chóng, gấp gáp, không kiểm soát được.
Cậu đẩy bạn ra khỏi ghế ngồi và chạy gấp về phía con phố đông đúc các bạn từng thoát ra.
Vì chúa-!
Bạn nhanh chóng đuổi theo cậu, quyết định bắt kịp. Nezuko bị bỏ mặc trên ghế, và em thì ngủ nhanh sau đó.
" Tanjirou!"
Đó là khi người ta ồ oạt tràn ra đường, chen lấn nhau. Thấy một khoảng trống giữa biển người, bạn chảy thẳng đến đó. Có khả năng cậu cố tạo ra khoảng cách đó.
Cuối cùng, bạn bắt kịp cậu ấy.
Cậu đứng nhìn chằm chằm
nơi một người đàn ông giàu có bế một cô bé trẻ trong tay.
Thanh kiếm vô thức xiết chặt vào trong tay,
cậu ngừng hẳn lại.
" Chuyện gì đang xảy ra vậy-"
Bạn gặp ánh mắt người đàn ông vô danh đó.
Của anh ta là một màu đỏ thẫm, màu máu đỏ tươi.
• • * • • * • • * • •
Cute facts for u
#37. Trên đường tới Asakusa, bạn thay phiên Tanjirou mang Nezuko vào ban ngày.
#38. Udon là món ăn ưa thích của Tanjirou. Có lẽ cậu đã ngửi thấy nó từ rất xa. Chiếc mũi thính dẫn các cậu ra khỏi phố phường đông đúc.
#39. Sau đó Kazumi-san tìm thấy một cô gái trẻ khác mà anh yêu rồi kết hôn 4 năm sau đó. Anh ta chưa bao giờ quên lời cậu nói, anh không ngừng cảm thấy day dứt về những điều anh ta bảo với cậu.
• • * • • * • • * • •
Đôi lời người dịch : Mình đã từng tới Asakusa 3 năm trước, và nó quả thực đông khủng khiếp . Phố đường bạn đêm cũng sầm uất và tráng lệ không kém gì buổi sáng :)). Mình nhớ mỗi cái chùa có cái đèn lồng to vật vã viết chữ Kanji trên đấy. Đồ ăn quả thực rất là ngon, đồ đắt nhưng dễ thương đến xỉu =))
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip