Chương 6

Bạn thực sự muốn đấm vào đầu mình một cái thật đau điếng.

Trời địu, bạn kiểu như muốn tát vào mặt Tanjirou-san đến nơi rồi đó -- nhưng chuyện này không bao giờ xảy ra đâu.

"Cậu đi cùng em gái cậu. Vâng, đây là quỷ đó, Tanjirou ạ." Đây là lần thứ bốn bạn lặp lại lời nói của mình một cách ngu ngốc.

Tanjirou cầm tay bạn tha thiết, gần như van xin bạn, bạn thì lùi lại trong ngạc nhiên. Chấn thương của cậu ấy đang dần hồi phục từng tí một, bạn để ý. Cậu ta không hành xử như một ông cụ già nữa.

"(Y/N). Tớ thề với trời với đất. Nezuko chưa từng ăn một tí thịt người trước đây!"

Ánh mắt tha thiết của cậu sáng bừng lên, khóa chặt vào con ngươi của bạn. Một cách khẩn khoản đến đáng thương.

" Trong vòng hai năm trở lại." Bạn nói.

" Đúng vậy!"

Cách cậu ấy nắm chặt bàn tay bạn trong sự tuyệt vọng, giọng nói khiến bạn phải tin tưởng tuyệt đối lời cậu ta nói.

Cho thấy cậu không phải là kẻ dối trá.

Điều đó, bạn đã biết được một thời gian dài rồi. Khái niệm về những gì cậu ấy nói chỉ là... hơi lố bịch quá, bạn bắt buộc phải xuy xét lại phán đoán của mình. Bạn thở dài não nề.

Mình ủng hộ việc này nhưng nó sẽ không đi quá mức giới hạn cho phép cho cậu ấy làm những việc như thế này. Từ chối để giết chết đứa em gái hóa quỷ của mình.

" Được thôi." bạn từ bỏ. Cậu ấy bật lên, mừng rỡ như một chú cún con.

" Cậu tin tưởng tớ," Tanjirou nói, an tâm, nhưng bạn khẽ nhíu mày.

" Ừ, nhưng mà... nhưng điều này cũng không thay đổi được sự thật rằng chúng ta không hề biết chuyện gì xảy ra với em gái cậu. Đây là trường hợp đầu tiên mình chứng kiến một người hóa quỷ không hề đói khát thịt người... Không có lý gì rằng em cần một người giám hộ những việc em ấy sẽ làm trong tương lai tới."

Cậu ấy nhăn mặt lại. "Cậu tin tưởng tớ, và giờ cậu vẫn ở lại sau tất cả."

Bạn gật đầu.

" Đương nhiên rồi. Mình sẽ đề phòng chuyện này. Hãy biết ơn vì mình là một đứa có lý lẽ đàng hoàng đi, và thế mình mới biết bản chất của cậu. Mặt khác thì, chà, mình không thể cho bọn họ biết được."

Sự im lặng cứ thế dồn tới, như một cơn bão lớn không báo hiệu trước vậy.

" Sự thật là... " cậu bắt đầu, ánh mắt chan chứa nỗi buồn vô tận và sự mệt mỏi dài dăng dẳng. "Nezuko đã ngủ hai năm rồi, và em ấy cứ vậy thôi."

Bạn giữ lại sự ngạc nhiên ấy. Không có gì ngạc nhiên khi nghe cậu thật mệt mỏi. Cả thời gian này, cậu chỉ lo lắng cho đứa em gái bẻ bỏng ấy.

" Nó xảy ra khi em hóa quỷ..., và sau đó thì..."

Cậu dừng lại, cuối cùng, bạn chợt ngẫm ra. Sự thật về toàn bộ câu chuyện của Tanjirou-san.

Khi lần đầu cậu kể cho bạn nghe về em gái cậu, bạn đã nghĩ,

Nếu em gái cậu ấy không ăn thịt người... tại sao Tanjirou không bỏ rơi em ấy lại với gia đình? Tại sao em lại đồng hành cùng cậu, khi cậu ấy là một Sát Quỷ Nhân?

Nhưng bạn lại biết câu trả lời. Bạn không mong nó là sự thật. Đó đơn thuần chỉ là một cái suy nghĩ vớ vẩn từ bạn, để bạn tin cậu ấy vẫn còn một gia đình mong ngóng trở về.

Nezuko bị hóa quỷ. Con quỷ nào đó độc địa đã sát hại toàn bộ gia đình cậu.

Mình thật là một con bé ngu ngốc mà.

Bạn đặt một tay lên vai cậu.

" Mình hiểu chuyện gì xảy ra rồi." Bạn nói với Tanjirou, trong một khắc, cậu ta dao động. "Cậu không cần phải ép buộc bản thân mình. Hãy tiết kiệm sức lực của cậu khi cậu gặp lại em ấy."

Hai bạn tiếp tục đi bộ xuyên suốt cánh rừng già. Thật chậm rãi, thật khó nhằn, vì hai bạn đang cố gắng để không khiến vết thương bị rách. Để tiêu hóa những thông tin mới này, đầu bạn đau nhức như búa bổ. Bạn cần thay băng thường xuyên.

Mình vẫn không thể nghe rõ bằng tai trái của mình...

" Chúng ta sắp tới gần rồi," Tanjirou thở hổn hển. Bạn đã không dừng lại để nghỉ ngơi trong một thời gian dài - sau tất cả, cậu muốn quay trở về với thầy Urokodaki cùng em gái càng sớm càng tốt. Bạn tự hỏi cựu Thủy Trụ đã thực sự định cư ở đây, giữ chốn hoang vu hẻo lánh, xa cách với bất kì thị trấn hay thành phố nào.

Cuối cùng, một ngôi nhà nhỏ bằng gỗ xuất hiện trong tầm mắt. Ông mặt trời khuất dần phía sau tán lá cây dày đặc, chỉ còn hiện hữu vài tia sáng bé nhỏ lọt qua.

" Đây là..."

Cả hai bạn giật mình nhìn cánh cửa bị đá đổ.

Nói rơi xuống với một tiếng ầm ĩ.

Một cô bé gái thờ ơ bước ra khỏi ngôi nhà, bước lên cánh cửa bị đạp đổ mà không cần quan tâm gì xất. Cô bé trẻ hơn bạn hai tuổi, mặc một bộ kimono có hoa văn màu hồng. Mái tóc đen dài bồng bềnh của cô bé kéo dài sau lưng, trong khi đó có những lọn tóc cam mờ dần phía dưới.

Một cái ống tre ngậm trong miệng em.

" AHHH! NEZUKO!"

Tanjirou vứt ngay cây gậy xuống đất, chạy một cách vụng về xuống dốc. Cậu vấp ngã sấp mặt xuống dưới đường.

Cùng lúc đó, em gái cậu bắt đầu chạy lên đồi, thẳng về phía cậu. Đôi bàn tay nhợt nhạt cùng móng tay sắc nhọn của em vươn ra, vòng ôm lấy Tanjirou.

Tanjirou bật khóc.

" Tại sao?" Cậu khóc nức nở, ôm chặt lấy em gái." Tại sao em lại bất tỉnh như vậy chứ? Em cứ nằm bất động trên giường và nhất quyết không chịu tỉnh lại -!"

Cô bé ôm cậu, khuôn mặt vô cảm, nhưng bạn biết đấy, bằng cách nào nó vẫn đầy ắp sự quan tâm sâu sắc rất nhiều.

" Anh cứ tưởng em chết rồi cơ-!"

Đúng lúc đó, một người đàn ông lớn tuổi đeo mặt nạ Tengu làm rơi đống gỗ đã chặt trên tay. Chiếc áo trên người ông ta có họa tiết y hệt Tanjirou.

Urokodaki.

Ông bước tới và ôm lấy hai anh em. Nước mắt chảy ra đằng sau chiếc mặt nạ ông đeo. Giọng ông run run khi nói:

" Cuối cùng con đã về rồi!"

Và họ ở đó, rúc lại với nhau. Bạn nhìn từ phía xa, trên đỉnh đồi, không muốn phá hỏng giây phút thiêng liêng đó.

Bạn cảm thấy hạnh phúc thay cho cậu. Cậu vẫn còn một gia đình, dù không chung một huyết thống. Cậu còn thầy Urokodaki. Bạn mỉm cười trống rỗng.

Mình chẳng còn ai bên mình cả.

" Mình sẽ trở lại trong giây lát. " bạn khẽ nói, vậy họ sẽ không nghe thấy bạn. Thành thật mà nói, người duy nhất ngoài cuộc là bạn. Muốn mang sự u ám của mình đi nơi khác, bạn sẽ trở về nhà trọ ngay khi sẵn sàng. Ngay cả khi việc trở lại mất một hay hai tiếng đồng hồ.

Chấn thương của bạn không nghiêm trọng lắm - họ có thể chờ mà.

Sau đó, bạn quay lưng lại, ẩn trong bóng tối.














• • * • • * • • * • •















Ở một mình thế này, bạn hẳn đã quen rồi. Bạn đã từng trải qua bao đêm như thế này?

Chắc chắn rằng, rất nhiều, và bạn không đếm xuể.

" (Y/N)."

Tanjirou thấy bạn ngồi trên một mỏm đá nhỏ nhìn xuống chiếc ao trong vắt yên bình. Ánh trăng chiếu rọi xuống mặt hồ yên ả, nơi phản chiếu những tán cây xào xạc nhẹ trong gió.

Bạn không thèm ngoảnh mặt lại nhìn cậu.

" Chào cậu."

Im lặng, cậu ngồi xuống cạnh bạn.

" Chúng mình hãy quay lại nào. Thầy Urokodaki muốn gặp cậu, cậu biết chứ?" Tanjirou nói sau một hồi.

Vậy sao cậu lại ngồi đây với mình...?

Bạn gật đầu.

Bạn không muốn nói nhiều.

Bạn mạnh mẽ đủ lâu rồi.

Bạn khóc nhoèn khóe mi cũng lâu rồi.

Kể từ sau đêm Hỏa Ngục* ấy, bạn đã không chịu khuất phục trước những cảm xúc của bản thân mình.

Thế nên,

Tại sao lúc này bạn lại muốn khóc?

Mình nên ăn mừng chiến thắng với cậu ấy, với mọi người.

Cảm giác tội lỗi ăn mòn bạn.

Tất cả bọn họ đều lắng lo cho nhau. Thay vì nên ở cùng với gia đình, với sự phụ, cậu lại ở đây với mình như thế này.

Các vết sẹo bỏng, những vết phồng rộp trên vai và mắt cá chân bạn nhức nhối. Thanh Nichirin nằm trên mặt đất, nhưng bạn không thèm nhặt lên.

Mình là một đứa tồi tệ, ghen tuông ghê gớm vào lúc này.

Đột nhiên, một bàn tay đặt lên bạn.

Nó thô ráp, khinh khủng, và đầy sẹo,

nhưng thật ấm áp.

" Cậu không phải là đứa tồi tệ."

Mắt bạn mở to, và bạn cảm thấy nước tụ đọng lại ở khóe mắt.

" Hãy nhìn tớ đi." cậu nhẹ nhàng nói, bạn làm theo một cách miễn cưỡng.

Cậu không cười, không nhìn bạn với ánh mắt đầy thương hại, như kiểu cậu ta hiểu rõ rằng bạn không cần sự thương hại từ ai khác.

" Chỉ có chúng mình ở đây thôi." Cậu thầm thì.

" Tất cả đau buồn, sự tức giận, bất cứ thứ gì cậu giữ bên trong cậu..."

Một giọt nước mắt từ tự lăn xuống má trước khi Tanjirou có thể nói những lời thủ thỉ tiếp theo của cậu.

" Hãy để chúng tuôn hết ra ngoài đi."

Nước mắt càng ngày càng nhiều. Chẳng mấy chốc, đều là vô tận, ồ oạt chảy ra. (Ợ-Ợ)

Bạn không phản đối khi cậu nắm lấy tay bạn,

Và ôm bạn vào lòng.























• • * • • * • • * • •



Những điều nhỏ nhắn đáng yêu

#22. Cậu có thể bắt đầu thương cậu ấy.


• • * • • * • • * • •


Yé, chú thích sương sương again:

1. Hỏa ngục - Nguyên mẫu : Hellfire.

(cảm ơn bạn blable123798 đã giúp mình UwU)

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip