01. Nguyện ở cùng bác sĩ Cố dù đồ hộp của ảnh mặn chát.
"Tiểu Vũ - em là cún yêu của bố mẹ.
Tiểu Vũ - thế giới không có em trên đời là khuyết mất niềm vui~
Tiểu Vũ -..."
Tiểu Vũ ngồi trên vỉa hè, đứng trước tấm cửa kính to đùng một cửa hàng đồ chơi rồi thông qua đó xem một bộ phim hoạt hình vui nhộn ở trên TV. Trong nhà có một bé con, bé xem "Đồ Đồ Tai To" đang lắc lư theo giai điệu bài hát mở đầu, Tiểu Vũ đứng ngoài kia cũng vô thức cũng vẫy vẫy đôi tai cùng cái đầu nhỏ xíu theo điệu nhạc.
Còn tự thay thế nhân vật trong lời bài hát bằng tên của chính mình, trong đầu nhỏ hiện lên một suy nghĩ.
"Chẳng nhẽ độ cưng của mình đây lại thua Đồ Đồ sao?"
Cậu bé đang ở trong nhà bỗng quay đầu lại ngạc nhiên nhìn chú chó con. Oa, cún sủa theo nhịp luôn! Giống như là chàng ca sĩ nhỏ ấy!
"Bố ơi! Bên ngoài có chó con!"
Cậu duỗi ngón tay hào hứng chỉ vào Tiểu Vũ, "Nhìn đáng thương lắm. Con có thể đem nó vào không ạ?"
Ông bố nằm trên ghế mây trở mình, liếc nhìn ra ngoài một lúc rồi dụi điếu thuốc vào cái gạt tàn cạnh đó, chẹp miệng nói lớn:
"Mang cái gì mà mang! Bẩn như hủi ấy, mắc bệnh dại không chừng!"
"Nhưng bố ơi, ở ngoài lạnh..." Đứa bé rùng mình khi thấy chó con đang run rẩy ngoài kia, cố gắng nài nỉ van xin nhưng tính khí của bố nó không được tốt cho lắm, không nói không rằng đứng lên phát một phát vào mông thằng bé, mặc kệ tiếng khóc nháo, ông bước tới kéo xoạch rèm che xuống.
Trước khi tầm nhìn bị chắn lại, Tiểu Vũ đã nhìn thấy người đàn ông kia lườm mình, ủa, ông lườm tôi? Xấu thế!!!
Bị con người để ngoài cửa, suy cho cùng chẳng hãnh diện gì cho cam.
Không còn nghe được âm thanh vui nhộn của phim hoạt hình, Tiểu Vũ thất vọng, gâu gâu mấy tiếng rồi ngoáy mông bỏ đi. Một cơn gió bắc thổi tốc bộ lông trên sống lưng, Tiểu Vũ bỗng cay mũi, bộ lông ấy không còn dày như xưa và bây giờ cái thân hình này còn lùn một mẩu.
Cuộc sống quả là khó khăn mà. Nhìn lên bầu trời Vũ cảm thấy trời sắp có tuyết rồi, nếu ngày mai có tuyết thì càng khổ hơn, mấy thùng giấy tìm bục mặt ở trong các ngõ hẻm kiểu gì cũng sẽ bị mèo hoang cướp mất. Với thân hình của một chú cún 2 tháng tuổi, nhỏ bé yếu ớt, không thể đánh bại những con mèo côn đồ đó đâu.
Ngước đầu nhìn lại quá khứ, Tiểu Vũ thấy mình tuyệt vời biết bao! Hồi ấy ngon trai xịn xò bao nhiêu thì bây giờ hiện thực lại tàn tạ bấy nhiêu...
Phải! Tiểu Vũ vốn là một chú chó chăn cừu Đức xuất sắc, cao ráo, đẹp trai! Cực kì! Hung dữ! Đáng sợ đến mức chỉ cần cạp một phát thôi cũng có thể khiến kẻ thù ré lên run rẩy quỳ xuống cầu tha.
Trong phả hệ của thế giới loài chó, chó German Shepherd hầu hết đều có họ Trần, tương truyền rằng tổ tiên đã nhận được ân huệ của một người họ Trần.
Tất nhiên Tiểu Vũ không phải là ngoại lệ.
Trần Vũ năm nay gần ba tuổi, ở thế giới loài người, tương đương với tuổi hai ba. Sinh nhật năm thứ hai, Tiểu Vũ hóa thành người. Nhiều chó không thể biến thành người nhưng Tiểu Vũ đã làm được điều đó, hình dạng con người của cậu siêu đẹp trai, theo như Tiểu Vũ nói thì chữ đẹp trai phải ×10000000... lần mới đủ, độ này hiếm có khó tìm lắm, phải lục tung hàng trăm hàng nghàn dặm mới xuất hiện trường hợp thứ hai!
Các trưởng lão thường xuyên khen Tiểu Vũ, cứ phải nói là tốc lên tận trời xanh, còn in cái ảnh to tướng vô cùng ngầu lòi của Tiểu Vũ lên màn hình lớn treo giữa trung tâm căn cứ chó để mọi chó chiêm ngưỡng thật kĩ, điều này khiến Tiểu Vũ bừng lên như một ngôi sao sáng chói trong giới Gâugâu, nhà nào cũng yêu mến muốn nhận làm rể.
Nổi tiếng không chỉ bằng mặt, Tiểu Vũ còn có thực lực siêu phàm. Tiểu Vũ là nhân vật ưu tú của thế giới này, danh rền như sấm, từ nhỏ đã được huấn luyện đặc biệt để trở thành cảnh khuyển. Đồng đội của cậu là Lưu sir thuộc đội chống ma túy, anh ấy là chiến sĩ xuất sắc trong đồn cảnh sát, phá nhiều vụ án kinh hoàng với những tội phạm khét tiếng, tất nhiên Tiểu Vũ cũng góp công không nhỏ.
Nói tóm lại! Tiểu Vũ của chúng ta là một tay cảnh khuyển cực kì cực kì xịn!
Có điều... ngày vui chẳng ngắn tày ngang, Tiểu Vũ đang ở trong trạng thái tinh thần bùng cháy bốc lửa chuyện xấu đã xảy ra với Lưu Sir. Trong cuộc truy đuổi tội phạm, Lưu Sir bị trọng thương, Tiểu Vũ đang làm nhiệm vụ cách đấy không xa đã phi đến hiện trường, lúc đến nơi Lưu Sir đã nằm trong vũng máu...
Lưu Sir ngay lập tức được đưa đến bệnh viện để cấp cứu, ngoài hành lang người nhà sốt ruột chờ kết quả, bệnh viện không cho phép vật nuôi vào nên Tiểu Vũ không thể đi cùng họ, ừm, cậu cũng có thể vào trong hình dạng con người, nhưng sẽ chẳng biết cậu là ai, cách này coi như bỏ.
Tiểu Vũ chỉ có thể đi loanh quanh trước khu bệnh viện. Nằm bệt trước cổng sống chết không chịu rời đi, ở yên nơi đây chờ chủ nhân trở về.
Tình hình không mấy khả quan, gia đình Lưu chẳng ai có thể để ý đến chứ đừng nói chăm sóc cho Tiểu Vũ, suốt hai ngày liền cậu đã đợi ngoài cổng chẳng ăn một cái gì. Tiểu Vũ cứ nằm mãi như vậy làm chướng mắt một người qua đường ghét chó, nhân viên bảo vệ đành nhặt cây chổi định vụt xuống nhằm đuổi đi, Tiểu Vũ không chạy chỉ nhắm chặt mắt lại, vậy mà cây chổi lại không rơi vào người cậu.
"Bác Trương cứ để cháu, tha cho nó bác nha?"
Tiểu Vũ hé mắt, phía trước là một chàng trai đang cầm cán chổi của bác bảo vệ, mềm giọng thuyết phục ông ấy rời đi.Chàng trai ngồi xổm xuống, cái miệng đang thở dốc của Tiểu Vũ cũng ngừng. Cậu sững sờ nhìn người trước mắt, cái lưỡi nhỏ hồng nhuận thè ra.
Ối mẹ ơi cíu, con sắp nghẹt thở rồi, con người này bị sao vậy?
Anh ấy đẹp quá, đẹp hơn cả mình nữa!
Anh ấy có phải là một con hồ ly không? Sao hút mắt đến vậy? Còn chu chu miệng nữa!?
Tiểu Vũ nghiêng người ngửi thử, người này có mùi nhè nhẹ của chất khử trùng hòa cùng mùi hương thoang thoảng của cây dành dành. Ơ, không có mùi của hồ ly...
Tiểu Vũ liếm mũi nhìn lại một lần nữa. Anh ấy mặc blouse trắng, nhìn chằm chằm Tiểu Vũ với đôi mắt to tròn sáng long lanh, một lúc sau, anh đột nhiên mỉm cười.
Anh ấy cười kìa!!! Trời ơi giống như một thiên thần!
Tim Tiểu Vũ đập bình bịch, cái đuôi của cậu quẫy không kiểm soát, đây là khoảng thời gian vui vẻ duy nhất trong hai ngày nay.
"Cậu bạn nhỏ đẹp trai, đang đợi ai vậy?" Người trước mắt ngập ngừng đưa tay ra, thấy cún to không từ chối, liền xoa xoa đỉnh đầu của nó.
German Shepherd hơi nghiêng đầu và khoe hai tai ra, vô cùng ngoan ngoãn để người kia chạm vào chúng. Được ý nguyện, vị mặc áo blouse trắng cười càng dịu dàng hơn. Chú cún thân hình to to này xinh trai một cách kỳ lạ, tính tình cũng tốt ghê.
"Gâu gâu gâu gâu gâu -" Tiểu Vũ nói "Tôi đang đợi chủ nhân", nhưng con người không thể hiểu được. Nhưng hiểu được thì đâu có ích lợi gì cơ chứ?
Nghĩ như vậy, Tiểu Vũ chầm chậm cẩn thận le lưỡi liếm lòng bàn tay của người đàn ông. Nam nhân đơ người một chút, nhất thời muốn rút tay lại, nhưng cuối cùng mặc kệ để cún liếm liếm.
Y tá từ phía sau đi tới, vừa nhìn thấy Tiểu Vũ thì lùi lại nửa bước, giọng điệu hơi gắt gỏng: "Bác sĩ Cố, sao có thể để cho con chó hoang này liếm tay vậy? Mất vệ sinh thật đấy, mau mau đi rửa thôi."
Tiểu Vũ nghe xong lời nói đó liền ngẩng phắt dậy gầu gầu mấy phát liền - Có mà cô thì có! Lão tử là đây được cảnh sát nhân dân huấn luyện, có huy hiệu hẳn hoi đấy nhá!
"Không sao, ổn mà. Nó đã ở đây mấy ngày rồi. Tôi cho nó ăn chút gì đó thôi."
Cố Ngụy nói rồi lấy ra một hộp thức ăn. Tiểu Vũ đã ngửi thấy mùi thơm, cái bụng sắp dính liền vô lưng rồi nhưng không vồn vã sán lại mà ngoan ngoãn ngồi dậy tại chỗ, đợi Cố Ngụy cho ăn.
Tiểu Vũ không vội vàng xin xỏ như những chú chó bình thường, điều này hiển nhiên đã khiến cho cô y tá có ấn tượng tốt, cô cũng cúi xuống lặng lẽ nhìn Tiểu Vũ.
Tiểu Vũ nhanh chóng đánh chén thức ăn trong hộp đã được mở nắp, ui mặn quá đi mất! Cố Ngụy cảm thấy cậu nhóc này như bị bỏ đói lâu ngày, nhẹ nhàng vuốt bộ lông mềm mại.
"Đang đợi ai vậy? Lưu Sir sao?"
Tiểu Vũ đang cắm cúi ăn, nghe thấy tên chủ, tai liền động đậy, ngẩng đầu lên. Cố Ngụy và cô y tá bất ngờ trong giây lát - Con chó này thành tinh rồi? Còn hiểu tiếng người?
Cố Ngụy ngập ngừng nói "Sĩ quan Lưu..."
"Đây là của sĩ quan Lưu?" Tâm trạng của y tá trùng xuống, ánh mắt Cố Ngụy đang dịu dàng nhìn về phía Tiểu Vũ bỗng cũng có chút ảm đạm, buồn rầu.
Loài chó rất nhạy cảm với những thay đổi trong cảm xúc của con người, Tiểu Vũ trong lòng có linh tính chẳng lành đúng lúc ấy thì điện thoại của Cố Ngụy vang lên.
"Bác sĩ Cố, giấy báo tử của bệnh nhân Lưu Sinh đã in xong. Phiền anh hãy lên tầng ba lấy giấy để thông báo cho người nhà của bệnh nhân."
Cố Ngụy trong vô thức đưa điện thoại sát lại tai, liếc nhìn Tiểu Vũ, đứng dậy đi về phía xa trả lời. Mong rằng nó sẽ không biết mình đang trốn tránh điều gì, có lẽ chó con không thể hiểu được nội dung cuộc gọi đâu nhỉ?
Nghĩ vậy anh vẫn lảng tránh, vì một lý do nào đó, anh luôn cảm thấy German Shepherd có thể cảm nhận được tin dữ sắp đến nên không muốn chú chó con nghe tin chủ của nó qua đời.
Nhưng mà thính giác của German Shepherd rất nhạy, Tiểu Vũ vẫn thừa khả năng để nghe thấy. Cậu lặng lẽ nhìn người mặc áo blouse trắng cúp điện thoại rồi quay lại nhìn cậu. Khi ánh mắt chạm nhau, dường như một sợi dây vô hình được kết nối.
Vượt qua rào cản ngôn ngữ và giống loài, Cố Ngụy cảm thấy như nghe được tiếng sụp đổ của German Shepherd.
Chú chó cảnh sát cúi đầu, đôi mắt đen ngấn lệ, không có tiếng ỉ ôi, nhưng lại buồn đến thê lương. Trước khi Cố Ngụy đi, anh ấy nhận ra phân nửa thức ăn trong hộp, chú cún to ấy chẳng buồn ăn nữa.
Anh rất tiếc, nhưng không làm gì hơn. Bệnh viện đã cố gắng hết sức nhưng chẳng thể giữ được mạng sống của cảnh sát Lưu...
_______________________________
tbc.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip