Chương 4

Tử Du vẫn lặng người ngồi ngắm sao. Trái Đất của cô đang ở đâu? Ba mẹ bây giờ đang làm gì?
_ Thiên Bảo, anh ở đây lâu chưa?
_ 10 năm.
_Ở một mình anh có buồn không?
_Không.
_Anh có nhớ gia đình, nhớ người thân, ba mẹ anh không?
Lúc này Thiên Bảo mới quay sag mắng cô:
_Cô hỏi gì mà hỏi lắm thế hả?
Thiên Bảo bỗng im bặt khi thấy cô đang nhìn lên trời và từng giọt nước mắt thì thi nhau rơi xuống.
_Tôi nhớ Trái Đất lắm, nhớ gia đình tôi lắm- Tử Du khóc - Trước đây tôi luôn cảm thấy cuộc sống của tôi quá nhàm chán. Suốt ngày chỉ đi học rồi về nhà. Nhưng bây giờ rơi vào hoàn cảnh này, tôi lại thấy cuộc sống lúc ở Trái Đất thật hạnh phúc.
Tử Du cúi đầu, dùng tay gạt đi những giọt nước mắt nhưng cô càng gạt thì khóc càng nhiều.
_Tôi chưa bao giờ biết quý trọng những tiếng mắng của mẹ tôi khi tôi quên chưa dọn phòng, chưa bao giờ biết quý trọng đĩa bánh kem bố tôi làm cho tôi ăn, chưa bao giờ biết quý trọng những lúc tôi và anh hai cãi nhau, hay những lúc tôi và em gái đi xem phim. Anh có biết cảm giác lạc lõng ở một nơi hoàn toàn xa lạ, không người thân nó như thế nào không?
Tử Du quay sang nhìn Thiên Bảo bằng gương mặt đầm đìa nước mắt. Cô đã chịu đựng quá lâu rồi, cô không thể chịu được nữa. Lần đầu tiên trước mặt một người lạ, cô khóc như một đứa con nít.
_Tôi nhớ ba nhớ mẹ, nhớ gia đình, bạn bè của tôi lắm- Tử Du nói trong tiếng nấc- Tại sao trước đây tôi không hề biết quý trọng những điều nhỏ nhặt đó, để rồi bây giờ tôi phải hối tiếc như vậy? Tại sao tôi luôn cho rằng cuộc sống của tôi nhàm chán?trong khi tôi đã hạnh phúc đến như vậy? Bây giờ tôi phải làm gì để trở về Trái Đất đây? Anh cho tôi biết đi! Làm ơn nói cho tôi biết đi!
Cuộc sống là vậy, nhiều khi mất đi rồi, hối hận cũng không kịp. Có những điều nhỏ nhặt trong cuộc sống, có thể nó không đáng để bạn quan tâm, nhưng khi bạn ở trong một tình huống ngặt nghèo khác, hoặc khi bạn mất đi nó,bạn sẽ thấy hối tiếc rất nhiều. Giờ đây Tử Du có khóc như thế nào thì cũng không quay trở lại được.
Nhìn Tử Du khóc trong bất lực, Thiên Bảo bỗng cảm thấy nặng lòng. Và rồi anh từ từ khoác tay ngang vai cô, dựa đầu cô vào vai mình. Bây giờ có an ủi Tử Du như thế nào cũng không bằng cho cô mượn một bờ vai để khóc, để trút hết tâm sự. Tử Du vùi đầu vào vai Thiên Bảo khóc. Đã lâu rồi cô chưa khóc nhiều đến như vậy.
_Có những việc luôn xảy ra ngoài tầm kiểm soát của chúng ta, cô không thể làm gì hơn ngoài chấp nhận hậu quả mà nó gây ra- Thiên Bảo nhẹ nhàng nói- Nhưng cái quan trọng là cảm xúc của ta như thế nào trước những việc đó. Nếu cô cứ khóc như vậy, chẳng phải là rất hại cho sức khỏe của cô sao? Theo như những gì cô nói thì cô có 1 gia đình rất đầm ấm, yêu thuơng cô. Tôi biết để cô chấp nhận tình hình hiện tại là rất khó, nhưng...
Nói giữa chừng thì không còn nghe tiếng khóc của Tử Du nữa, Thiên Bảo mới xoay đầu nhìn.Thì ra cô nàng đã ngủ trên vai anh rồi.
_Vừa khóc xong đã lăn ra ngủ. Cô là con lợn chắc?
Rồi Thiên Bảo cũng nhẹ nhàng bế cô vào trong hang. Anh đặt Tử Du nằm xuống rồi lấy chiếc túi xách cũ gối lên đầu cho cô. Nhìn gương mặt đang ngủ của nhưng nước mắt vẫn còn đọng lại ở mi mắt của Tử Du, Thiên Bảo không khỏi bật cười.
"Con nhóc này dễ thuơng thật"
Rồi Thiên Bảo dùng tay, dịu dàng gạt đi nước mắt cho cô. Ánh mắt Thiên Bảo nhìn cô cũng khác hẳn với lúc cô thức.
"Chính vì khuôn mặt này... Mà tôi không thể nhẫn tâm bỏ rơi cô sao? ".Bàn tay Thiên Bảo chạm xuống gò má của cô rồi dừng lại.Nhưng khi bàn tay anh vừa dừng lại thì Tử Du đã túm chặt nó vào lòng.
_Ba... Mẹ... Con nhớ cả nhà lắm!
Thiên Bảo đứng hình như tượng đá. Ra là nói mớ. Làm Thiên Bảo vỡ cả tim,vội vội vàng vàng giật tay mình lại. Thấy cô vẫn đang ngủ say, Thiên Bảo mới bình tâm lại.
_Đừng bao giờ bi quan vì chưa có cách trở về, mà hãy vui vì ít ra cô vẫn còn nhà để về. Còn tôi, đến tư cách để trở về nhà cũng không có. - Thiên Bảo cười, 1 nụ cười đau khổ- Ngủ ngon, Tử Du.

Suốt hai tuần sau đó, Tử Du lúc nào cũng ru rú trong hang. Vết thuơng đã phần nào lành lặn. Tử Du muốn xin Thiên Bảo cho cô ra ngoài đi săn thức ăn với anh, nhưng lúc nào cô cố gắng dậy thật sớm thì anh cũng đã dậy sớm hơn và đi săn mất rồi.
Vào một buổi chiều tối, khi đang một mình ngồi trong hang đợi Thiên Bảo về, Tử Du bỗng nghe thấy có tiếng sột soạt và tiếng bước chân bên ngoài cửa hang. Là khủng long sao? Cô sợ hãi lùi vào trong góc. Tiếng bước chân ngày một gần hơn và một con vật thân gấu đầy lông đi bằng hai chân nhưng đầu lại giống sói tiến vào. Một bên mắt nó bị thuơng, máu vẫn chảy. Gương mặt nó đầy giận dữ xông về phía Tử Du. Móng vuốt nó cực kỳ sắc nhọn, cào nát vụn cả đá trong hang. Có vẻ do mắt nó bị thuơng nên không thể nhìn thấy rõ và tốc độ cũng không nhanh. Nhưng nó to đến như vậy, lại đứng chắn cả lối ra ngoài thì làm sao có thể trốn được. Cứ ở đây sớm muộn cũng chết. Nó cứ liên tiếp cào loạn xạ làm Tử Du càng vất vả tránh né. Thiên Bảo giờ này đang ở đâu chứ, sao vẫn chưa về.
_Á!!!
Tử Du bị con vật tóm được và ngã xuống. Nó giơ móng vuốt sắc nhọn của mình lên. May thay, Thiên Bảo về kịp. Và chỉ bằng một tay, anh đã cản được cú cào của con vật to lớn gấp 3 lần mình. Tay kia của Thiên Bảo đang ôm một con vật nhỏ xíu. Nhìn qua là biết ngay đó là con của con gấu sói này.
_Con của mày đây. Nó vẫn không sao, đừng làm loạn nữa. - Thiên Bảo đưa con thú nhỏ đến trước mặt nó.
Con gấu sói ấy nhìn con, ánh mắt vẫn còn giận dữ, ôm đứa nhóc vào lòng. Con thú nhỏ và thú mẹ chạm đầu vào nhau. Rồi ngay sau đó, ánh mắt của thú mẹ trở nên hiền lành. Thiên Bảo lúc này mới quay sang Tử Du đang nằm chèm bẹp dưới đất, giơ tay về phía cô rồi kéo cô đứng dậy.
_Cô có bị thuơng không?
_Tôi không sao.- cô nép sau lưng Thiên Bảo, vẫn còn hơi sợ hãi.
_Đừng lo, đây là Lang thú. Chúng bình thường rất hiền lành.
_Nhưng vừa nãy nó còn tấn công tôi đầy mạnh bạo mà.

Thiên Bảo bước tới chỗ hộp cứu thuơng, lấy thuốc ra và lại gần con Lang thú rồi vuốt ve và giúp nó bôi thuốc cho bên mắt bị thuơng. Con Lang thú cũng rất hiền, khác hẳn với lúc nãy. Nó ngoan ngoãn cúi xuống cho Thiên Bảo trị thuơng.
_Như cô đã biết, khu rừng này là Rừng Cấm,không cho ai bén mảng vì nó quá nguy hiểm. Nhưng vẫn còn một lý do khác, đó chính là trong rừng có rất nhiều loài động vật quý hiếm. Một số người vì lòng tham mà mạo hiểm tính mạng vào đây săn bắt trái phép. Con Lang thú này chính là một nạn nhân. Lang thú thích sống ở bìa rừng, thế nên rất dễ bị săn bắt. Có thể nó và con của nó bị tấn công và lạc mất nhau. Lúc nãy đi tìm thức ăn, tôi thấy nhóc này- anh chỉ vào con Lang thú con- Đang bị lũ khủng long bao vây nên cứu nó và đem về đây. Nhưng không ngờ Lang thú mẹ lại bị thuơng mà vô tình đến đây trước và tấn công cô. Chắc vì bị loài người làm bị thuơng nên Lang thú mẹ nghĩ cô là kẻ thù. Nhìn những vết sẹo do đạn bắn của nó đây này.

Tử Du nhìn theo bàn tay đang vuốt nhẹ vết sẹo của Lang thú. Quả thật trên người Lang thú mẹ có rất nhiều vết sẹo do đạn bắn.
_ Lúc nãy trước lúc hai mẹ con nó chạm đầu vào nhau, Lang thú mẹ vẫn gầm gừ với chúng ta, tại sao bây giờ nó lại ngoan đến vậy?
_ Lang thú giao tiếp bằng cách chạm đầu vào nhau. Có lẽ Lang thú con này nói cho mẹ nó biết chúng ta không phải kẻ thù.
Tử Du bây giờ mới hiểu ra vấn đề. Cô cũng thấy thật tội nghiệp cho mẹ con Lang thú này. Cô nhẹ nhàng bước về phía Lang thú mẹ, vuốt đầu nó như Thiên Bảo đã làm.
_Tội mày quá, giờ thì con mày không sao rồi.
Thiên Bảo bôi thuốc cho Lang thú mẹ xong rồi cũng xoa xoa đầu hai mẹ con, cười nói:
_Từ giờ hai mẹ con phải cẩn thận đấy. Khủng long trong rừng này rất đáng sợ, nhưng con người ở ngoài kia còn đáng sợ hơn. Tao không muốn thấy hai mẹ con lạc nhau nữa đâu. Chú nhóc này khi không có mẹ ở bên cạnh đã hoảng loạn lắm đấy. - Thiên Bảo cười tươi hơn, búng nhẹ vào Lang thú con đang cọ đầu vào người anh.
Lần đầu tiên Tử Du thấy Thiên Bảo cười. Một nụ cười thật sự. Cô như bị cuốn hút, cứ mãi nhìn anh vừa cười vừa nói chuyện, vuốt ve hai mẹ con Lang thú. Đến lúc Thiên Bảo chào tạm biệt hai mẹ con Lang thú rồi, cô vẫn ngẩn ngơ đứng nhìn anh.
_ Cô sao vậy?
Thiên Bảo gõ nhẹ vào trán cô làm cô giật nảy mình. Sao lúc anh ta cười lại dịu dàng đến vậy chứ? Mặt cô bỗng chốc đỏ ửng khi nhớ đến nụ cười kia.
_ Hôm nay tôi có hái được vài quả rừng và nấm.
_Ơ... Vâng.- Cô lấy lại bình tĩnh- Tôi ăn thịt hoài cũng ngán quá.
Suốt buổi ngồi ăn, Tử Du cứ thỉnh thoảng liếc nhìn Thiên Bảo. Hôm nay cô mới biết thêm về Thiên Bảo. Anh ta rất yêu động vật, đối xử với động vật còn tốt hơn cả với cô ấy chứ. Nghĩ kỹ thì thịt khủng long Thiên Bảo đem về chỉ có phần đuôi, chứ chưa bao giờ giết chúng.
_Này!
Tiếng gọi của Thiên Bảo làm cô trở về với hiện thực, bối rối nhìn sang chỗ khác.
_Kể từ ngày mai cô đi săn thức ăn với tôi.
Tử Du ngạc nhiên:
_Hả? Tại sao?
_Mặc dù hang này rất kín đáo nhưng thú dữ vấn có thể tìm tới được. Cô lại quá yếu để có thể chống trả. Nên cứ đi với tôi.
Tử Du mừng rỡ, đúng ý cô quá còn gì.
_Vâng, đi với anh an toàn hơn nhiều. - Tử Du cười rạng rỡ. Vừa rồi anh ta dùng một tay đã có thể ngăn được Lang thú to lớn như vậy, đáng tin quá còn gì.
Nhìn nụ cười của cô, Thiên Bảo bỗng chốc nóng bừng cả khuôn mặt, vội tỏ vẻ khó chịu:
_Đừng... Đừng nghĩ là tôi lo lắng cho cô... Chẳng qua...nếu cô chết trong hang của tôi thì tôi phải tìm nơi khác mà sống, không lại bị hồn cô ám.
_Anh nói sao cũng được, miễn là tôi không phải ru rú trong này.
Sau khi giải quyết xong nồi canh, cả hai lại ai về chỗ nấy rồi ngủ.
_Này, anh vào hang mà ngủ.- Tử Du gọi với theo khi thấy Thiên Bảo đứng dậy ra ngoài.
2 tuần nay anh ta luôn nhường hang cho cô ngủ, còn mình thì ra ngoài cửa hang. Như vậy quá nguy hiểm còn gì. Biết đâu lũ khủng long thông minh, nhân lúc anh ta ngủ rồi lại tấn công. Biết là anh ta mạnh,nhưng lúc ngủ thì biết gì.
Thiên Bảo nhìn cô ngạc nhiên:
_Cô không sợ tôi làm gì cô à?
_Ôi dào, anh làm gì tôi chứ? - Tử Du phẩy tay- Nếu anh muốn làm gì thì đã làm rồi, đâu phải đợi đến bây giờ. Tôi vốn dĩ yếu hơn anh rất nhiều mà.
_Cô không biết được đàn ông có thể lên cơn thú tính bất kỳ lúc nào sao? - Thiên Bảo nhếch môi.
_Không, nhưng anh cứ ngủ trong này đi cho ấm áp và an toàn. 2 tuần sống ở đây tuy ít nhưng tôi cũng biết được anh là người thế nào mà. Tôi tin anh.
Rồi Tử Du kê lại cái túi lên đầu và nằm xuống. Kể từ hôm cả hai cùng ngắm sao, khi tỉnh dậy thấy mình trong hang và nằm lên cái túi ấy thì cô đã tự nhiên dùng nó làm gối đầu mỗi đêm.
_Sao thế? Không ngủ à? - Tử Du hỏi khi thấy nãy giờ Thiên Bảo chỉ đứng trân nhìn cô.
Thật ra cô gái này là ngây thơ hay tin người đây?
Rồi cô và anh, mỗi người một góc trong hang. Hình như Thiên Bảo quen ngủ ngồi, cô chưa bao giờ thấy anh nằm ngủ cả. Cứ như cao nhân trong phim chưởng Trung Quốc.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip