Chưa đặt tiêu đề 39
chương 77
Chó Bì Bì
Diệp Tịch Nhan khẽ giật mình, thu tay lại, ánh mắt chậm rãi bị dập tắt, cũng không thúc giục. Tận thế là như vậy, đối diện với đồ ăn là chẳng còn tình người, nửa túi bánh bích quy thôi đều có thể chơi nữ thần, chẳng có đạo lý nào dùng mạng lục lọi tìm được đồ hộp hoa quả còn ưu tiên đút cho cô.
Có thể thừa lại hai miếng đỡ thèm là được.
Hoặc là để cô liếm lọ cũng được.
Hứa Vong uống nước xong rồi đặt ở một bên, lau giọt nước bọt trào ra ở khoé miệng cô, ánh mắt chan chứa, dường như chỉ cần nhìn khuôn mặt nhỏ mong đợi của cô thì cả ngày vất vả bên ngoài cũng đáng giá, "Ngoan, chờ một chút, nhìn anh có trúng độc không đã."
"Hửm?"
"Đợi tầm nửa giờ đi, anh không sao thì em hãng ăn."
Anh cầm tay cô, siết thật chặt, đợi đủ thời gian thấy cơ thể mình không có phản ứng khác thường mới lấy thìa và vài cục đá để Diệp Tịch Nhan múc ăn.
Diệp Tịch Nhan vài ngày rồi chưa được ăn cơm tử tế, đầu lưỡi vừa dính chút thịt quả chua ngọt, nước bọt đã trào đến sặc, ăn chẳng còn giữ lễ độ gì.
Đợi đến khi bên trong lọ chỉ còn một miếng mới nhớ đến anh.
Cô gái mím môi, múc nó rồi đưa đến bên miệng chàng trai.
Nhìn kỹ mới thấy mặt anh rất nhiều vết máu.
Không biết phải chui vào nơi nào mới tìm được những vật này.
Hứa Vong Xuyên cắn xong lại ngậm trong miệng và đút cho cô,"... Đàn ông không thích ăn hoa quả, con gái các em yếu ớt, hay thèm ăn, ăn nhiều chút đi."
Giải thích là mình không thích ăn nhưng lại uống cạn chỗ nước thừa cô để lại.
Còn liếm môi.
Hai mắt Diệp Tịch Nhan đỏ bừng, ôm cổ anh.
"Đừng đi ra ngoài, trời nóng lắm."
"Ừm."
Hứa Vong Xuyên ngoài miệng thì đồng ý, nhưng hàng đêm vẫn lén đi, đồ hộp có bao nhiêu cũng chia cho ba người kia, nhưng bất kể thế nào cũng đưa cho cô đầu tiên.
Trước kia, Giang Diễn không có việc gì cũng thích chít chít.
Bị đánh cũng chẳng chịu yên lặng.
Nhưng ăn hai lần đồ hộp Hứa Vong Xuyên đưa thì liền chịu phục —— Đại khái, Hứa Vong Xuyên có thể giấu nhẹm đồ ăn đi, hoặc chỉ đưa cho Tôn Á và Triệu Quang Minh ăn, còn để hắn thèm chết.
Nhưng cậu ta lại không làm như vậy.
Như vậy rất trâu bò.
Cực kỳ giống người đàn ông thực thụ.
Diệp Tịch Nhan bỗng nhiên ngộ ra, kiếp trước Hứa Vong Xuyên có thể làm lão đại của căn cứ, dưới tay có cả vạn thủ hạ, không chỉ là vì có dị năng, càng không phải bởi sức hút cá nhân.
Nói thế nào nhỉ?
Có năng lực nhưng không giấu làm của riêng, nhìn như ngu ngốc nhưng lại là ánh sáng ngọn đèn hải đăng giữa tận thế, lợi hại đến mức để cho loại khỉ thành tinh như Triệu Quang Minh cam tâm tình nguyện làm tuỳ tùng.
Hỏng bét.
Càng ở chung, càng thấy người đàn ông này quá soái.
Suy nghĩ chút thì không biết Trương Hiểu Thơ đang bò ở nơi nào, Diệp Tịch Nhan nằm mơ cũng có thể bật cười mà tỉnh ngủ.
...
Dù cuộc sống có vất vả đến đâu, bạn cũng phải chịu đựng nó trôi qua từng ngày.
Không có nút tua nhanh nào trên thế giới để nhấn.
...
Diệp Tịch Nhan bới sạch chỗ cây trồng chết héo, dùng chậu hoa để mang đất vào phòng điều hoà, vun trồng lại lần nữa. Cây nông nghiệp phát triển rất chậm, cà chua, đậu đũa có lớn lên cũng không thấy ra quả, dường như thực vật cũng mất đi khả năng kết quả. Chỗ lá xanh cũng có thể ăn, nhưng số lượng rất ít, mãi mới thu hoạch được chút, xào một bữa là lại nghèo nàn.
Giữa trưa ăn món cá tuyết còn thừa.
Tầng hầm còn rất nhiều thịt và cá đông lạnh, không cần quá lo lắng.
Diệp Tịch Nhan lấy ra ném cho Bì Bì ăn.
Bì Bì không ăn, mà ngậm nó khỏi thau cơm rồi chuồn đi.
"Haiz, chó ngốc, đừng chôn."
Diệp Tịch Nhan đội mũ chạy đuổi theo con chó, đường nóng bỏng cả chân, mặt cỏ chết héo, đất đai khắp nơi đều có vết rạn nứt.
Bì Bì chạy đến hàng rào, đem đồ ăn ủi về phía trước.
Âm thanh loảng xoảng vang lên.
Không bao lâu sau.
Một con chó cái mang theo mấy con chó con sợ hãi rụt rè tới.
Diệp Tịch Nhan kinh hồn táng đảm.
Zombie nghe tiếng xúm lại, chó cái vì bảo vệ đàn con, kêu to rồi chạy theo hướng khác. Ba con chó con gầy trơ xương thừa cơ chen chúc đến chỗ hàng rào vẫy đuôi, rõ ràng chưa ăn no, nhưng nhất định không ăn miếng cuối cùng.
Chó cái chạy vòng tròn, trở lại từ hướng khác, rất nhanh ăn nốt chỗ đồ ăn ở hàng rào, mắt nhìn Bì Bì, rồi lại liếc mắt khiếp sợ nhìn Diệp Tịch Nhan, vẫy vẫy đuôi sau đó xông vào bụi cỏ đối diện, mau chóng dẫn đám con chạy mất hút.
Diệp Tịch Nhan ngồi xổm sờ bụng Bì Bì.
Xẹp lép.
"Khá lắm, mới lớn bao nhiêu đâu, đã tự nguyện đổ vỏ."
Bì Bì cười một tiếng không đàng hoàng.
Nằm trên đất lật cái bụng, giơ bốn chân đen sì lên cao.
Thật sự là thua nó rồi.
Diệp Tịch Nhan thở dài, nhấc con chó chết về phòng, trực tiếp túm lấy Hứa Vong Xuyên mà mắng cho một trận, "Anh canh gác mà không biết chó nhà mình cho con chó khác ăn sao?"
"Thấy."
"Vậy sao anh mặc kệ không quản?"
"Đây là lựa chọn của Bì Bì." Hứa Vong Xuyên ngồi xổm xoa đầu chó. "Nó là một con chó có trách nhiệm."
Diệp Tịch Nhan, "... Em rất tức giận, khuyên anh nên nói câu dễ nghe."
Chó như thế, không cẩn thận sẽ bị zombie cắn.
Còn ảnh hưởng đến bọn họ.
Sao tư tưởng Hứa Vong Xuyên lại vĩ đại đến vậy.
"Đói đủ rồi sẽ biết giữ đồ ăn, ai bảo suốt ngày em cho nó ăn nhiều như vậy? Có thời gian quan tâm chó, không bằng quan tâm anh đi, đây là kết quả khi em yêu nhầm con chó!"
"Ặc."
Diệp Tịch Nhan liên tục đánh cho chó và người hai phát.
Chưa hết giận, còn có ý nghĩ sử dụng công cụ khác.
Bì Bì cụp đuôi trốn dưới bàn, ư ử, Hứa Vong Xuyên cứng cổ, quyết tâm, dáng vẻ lợn chết không sợ nước sôi.
"Đến đây, lão tư không tin em nỡ đánh anh."
Hai người giằng co.
Triệu Quang Minh thất kinh chạy tới, "Đại ca chị dâu, không xong, Lý Nhược Nam mang theo một đám ăn mày thối hoắc xông vào tiểu khu!"
chương 78
Không thể mặc kệ
Diệp tịch Nhan im lặng một lát thì nhíu mày hỏi: "Còn sống hay đã chết?"
"Sống! Sống!"
Triệu Quang Minh liên tục trả lời.
Diệp Tịch Nhan thật là, dù gì cũng là bạn học với nhau, động chút là ngóng trông người ta biến thành zombie, tâm lý vặn vẹo đến mức độ này thì nào có phải người.
Thật tình, chính cậu cũng gọi người ta một đám ăn mày thối hoắc cũng đã là cực kỳ xúc phạm.
Lý Nhược Nam mà nghe được, tuyệt đối sẽ đánh cậu trước.
Hai người liếc nhau, cảm thấy chẳng lành.
Hứa Vong Xuyên không vui, cứ như một tên khốn nạn "Giang Diễn" khác đến cướp vợ của anh, thế là giữ chặt Diệp Tịch Nhan tức giận gào :" Nói rõ cho lão tử, Lý Nhược Nam là ai?"
Diệp Tịch Nhan:...
Triệu Quang Minh:...
Được rồi.
Thiếu giáo dục nhất ở đây.
Người ta là ai cũng quên luôn.
Triệu Quang Minh đành phải đàng hoàng giới thiệu lại cho đại ca lần nữa, Lý Nhược Nam là đứa con gái dáng dấp xấu tệ, đi đứng rất mau, cơ bắp cuồn cuộn đã trốn ra khỏi trường cùng chúng ta. Diệp Tịch Nhan lúc ấy còn định dẫn người đến đây, đáng tiếc Lý Nhược Nam không nguyện ý, ngồi xe điện về nhà tìm cha mẹ.
Nói đến điều này cũng thấy chị đại này cũng rất hung hãn.
Sống đến giờ mà vẫn chưa chết!
Chưa chết thì chưa chết, hóng mát ở đâu thì ở đó đi, vậy mà chẳng biết xấu hổ dẫn theo một đám còn thối hoắc hơn cả zombie đến đây xin cơm.
Cứu mạng.
Cô ta vẫn cẩu thả như vậy, không nghĩ ngợi chút gì, tha cho bọn họ chút đi mà!
...
Lý Nhược Nam nâng vành mũ, cẩn thận đánh giá bốn phía.
Ngoài khu biệt thự có mấy chiếc xe con bỏ hoang cản đường, hầu hết zombie đi dạo chung quanh đều bị chặn lại, đường bên trong khá thông thoáng, nhìn là biết có người sống, rất nhiều nhà xây sửa không tệ, còn có vết tích gia cố hàng rào.
Hi vọng nhóm Diệp Tịch Nhan còn sống.
Lý Nhược Nam phẩy phẩy con ruồi, tiếp tục đi về phía trước.
Đi theo sau là một đám bẩn thỉu già yếu bệnh tật.
Tất cả đều chẳng khác gì nhau, xoa một đống nội tạng thúi hoắc của zombie lên người, chỉ cần không nói lời nào, đi đường nhẹ nhàng hơn chút là có thể đánh lừa zombie và quang minh chính đại len lỏi qua bầy xác sống.
< Walking Dead> mãi mãi là thần, vở kịch xem lúc trốn học giờ đã phát huy tác dụng.
Nếu không phải do điều kiện không có phép, có khi còn làm hai chiếc cờ vẫy như những công ty đòi nợ thuê.
Chiêu nguỵ trang này có thể áp dụng cho những người già và trẻ con.
Cha mẹ Lý Nhược Nam chết rồi.
Sau khi biến thành zombie đã bị cô tự tay giải quyết.
Nhà Lý Nhược Nam ở khu chung cư của công nhân đường sắt Giang Thành, nhà là do ông nội để lại, ông nội cô đã mất khi xây dượng đường sắt nên được bồi thường nhà và một chút tiền. Cha là con bạc, mẹ thì say mê những tên đàn ông giả dối trên livestream, đều chẳng phải người cha người mẹ đúng mực, chết thì chết thôi, cô khóc một trận, ngược lại có cảm giác giải thoát.
Chung cư xây dựng từ năm 90, ngoại trừ vị trí địa lý tốt thì cơ sở công trình chẳng có gì dùng được, dân cư không phải là người già thì cũng là trẻ em đang đi học, chẳng có mấy người trẻ tuổi.
Cha mẹ đã nghẻo, lúc ấy Lý Nhược Nam lập tức nghĩ ngay đến việc tụ hợp với đám Diệp Tịch Nhan.
Trực giác của học sinh khoa thể dục nói cho cô biết, phụ nữ càng xinh đẹp thì càng lợi hại, đi theo Diệp Tịch Nhan chắc chắn không chết đói.
Đáng tiếc người tính không bằng trời tính.
Đầu tiên là ông cụ nhà bên cạnh vung gậy cầu cứu cô, sau đó lại là một em gái tiểu học kẹt ở ban công, khóc đến ngu người, từng tiếng chị Nhược Nam ơi khiến trái tim cô tan nát.
Đời này của Lý Nhược Nam, chưa có ai đường hoàng gọi cô một tiếng chị.
Mềm lòng cũng là bình thường.
Nhưng cứu người đâu đơn giản vậy, cái gọi là cứu người thì cứu cho trót, tiễn phật tiễn đến tây thiên.
Cứu xong bị ỷ lại, muốn đi cũng không đi được.
Về sau càng cứu càng nhiều, mọi người khoá cổng lớn của khu chung cư lại, dựa vào kho hàng tích trữ của nhóm ông bà già mà tồn tại, cuộc sống cũng không quá tệ.
Nhưng cuộc sống quả là cmn có bệnh.
Zombie còn chưa giải quyết xong, nhiệt độ tăng vọt.
Sau khi bị cắt điện, điều hoà cũng chẳng thể dùng, rất nhiều người bị chết do nóng.
Số trời run rủi, bọn họ bắt được tờ rơi từ trên trời bay xuống, biết trường đại học ở khu ngoại ô có chỗ tránh nạn, công trình đầy đủ. Lý Nhược Nam có ý muốn rời đi, dựa theo biện pháp trong phim <Walking Dead> bôi máu me nội tạng của zombie lên người, tự thử nghiệm một lần, thấy có thể thực hiện, thế là dẫn nhóm ông bà già và các em trai em gái xuất phát.
Trên đường đi, tiện thể đến đón đám Diệp Tịch Nhan.
Lý Nhược Nam, nhìn thì cục mịch, nhưng thật ra lòng rất mềm, có chuyện tốt cũng không thích giữ một mình, vừa nghĩ tới bọn Diệp Tịch Nhan có lẽ cũng nóng co quắp, quanh quẩn giữa bờ vực sinh tử, liền dẹp hết dư luận mang theo cả đám tới đón bọn họ.
Tìm xung quanh một vòng.
Chui cả vào trong nhà lục soát.
Cũng không thấy đâu.
Ngay lúc cô đang định từ bỏ thì liếc mắt thấy cặp kính mắt màu đen phía sau ban công căn biệt thự bên cạnh.
A, cặp kính này, đờ dẫn lại mang theo ánh nhìn gian xảo, chuẩn không sai, là thần đồng Triệu Quang Minh.
"Tìm được rồi!"
Tìm được tên bốn mắt là sẽ tìm được Diệp Tịch Nhan.
Bọn họ chưa chết!
Lý Nhược Nam hưng phấn vẫy tay, không đợi người ra mở cửa, liền nhấc luôn vòng kẽm buộc ở hàng rào, mở cửa sân rồi chui vào, sau đó gọi mọi người đi theo.
Chưa kịp chỉnh đốn đội ngũ đã nhảy dựng lên hô hào:
" Diệp Tịch Nhan! Diệp Tịch Nhan! Lão nương tới đón cô đây! Cảm động chưa!!!"
Năm người trốn ở ban công nhao nhao che mặt.
Thật sự là không thể mặc kệ.
Triệu Quang Minh ngỡ ngàng nói:" Thật sự là cùng đường rồi, sao cô ta phát hiện được nhỉ? Chúng ta có ra ngoài đâu!"
Không tìm thấy kẻ đầu sỏ, Triệu Quang Minh bỡn cợt Giang Diễn, "Có phải là anh lén lút dịch chuyển ra ngoài nói cho bọn họ không?"
Mặt Giang Diễn dài ra.
"Bản thiếu gia có bệnh chắc, tự dưng kiếm đống người đến tranh cơm với mình?"
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip