Chương 2 : Những bóng ma tâm lý
Buổi công chiếu trailer của Bình Minh Vĩnh Cửu là một buổi lễ lộng lẫy, được tổ chức tại Nhà hát lớn nguy nga và tráng lệ ở trung tâm Bangkok. Những chùm đèn pha lê treo lơ lửng như những vì sao đóng băng, tán sắc ánh sáng khắp thảm đỏ, nơi những tia chớp từ máy ảnh liên tục nổ ra không ngừng. Bầu không khí đặc quánh mùi nước hoa đắt tiền, da thuộc bóng loáng và sự mong chờ cháy bỏng, đám đông là biển người trong những bộ vest cắt may tinh xảo, những chiếc váy lấp lánh và những gương mặt háo hức—những nhà báo, những người có tầm ảnh hưởng, những ông trùm trong ngành giải trí—tất cả đều phấn khích trước bộ phim được hứa hẹn sẽ định nghĩa lại tình yêu cho một thế hệ mới.
Những tấm poster hai bên lối vào in hình William và Est, hai nhân vật Julian và Theo đang nhìn nhau đắm đuối, ánh mắt sâu sắc đến mức như đây là hai linh hồn có thật, với dòng chữ "Tình Yêu Vượt Qua Thách Thức Của Thời Gian" viết bằng nét chữ thanh nhã bên dưới. Mạng xã hội đã bùng nổ với những đoạn clip cắt ra từ trailer, người hâm mộ mổ xẻ từng ánh nhìn, từng cái chạm, ca ngợi "phản ứng hóa học" của họ là "bùng nổ" và "nghẹt thở" trong những bài đăng đầy phấn khích.
William đứng gần rìa thảm đỏ, bộ vest màu xanh navy vừa vặn tôn lên vóc dáng mảnh khảnh và đôi mắt xanh lục nổi bật. Mái tóc sẫm màu, hơi dài, rũ nhẹ tạo nên vẻ quyến rũ trẻ trung mà các ống kính đặc biệt yêu thích. Anh mỉm cười trước các nhiếp ảnh gia, nụ cười tuy luyện tập nhưng vẫn ấm áp, dù trong lòng anh là một cơn sóng ngầm bất an. Đây là buổi ra mắt lớn đầu tiên của anh, một cột mốc đáng lẽ phải khiến anh phấn khích, nhưng gánh nặng kỳ vọng—từ hãng phim, từ người hâm mộ, từ chính bản thân anh—đè nặng trên vai. Hơn thế nữa, giữa anh và Est còn có một sự căng thẳng không lời kéo dài từ buổi diễn tập khuya hai ngày trước, khi câu thoại ngẫu hứng của Est đã đánh thức điều gì đó trong lòng William mà anh không thể lờ đi.
Ánh mắt anh lướt qua đám đông, vô thức tìm kiếm Est, và rồi bắt gặp anh ấy gần cầu thang lớn của nhà hát, đang trả lời phỏng vấn với phóng viên từ Variety. Es là hiện thân của sự hoàn hảo trong bộ vest đen cắt may sắc sảo, mái tóc nâu ánh đỏ bắt sáng lấp lánh dưới những chùm đèn pha lê, khiến anh trông gần như phát sáng. Đôi mắt sâu thẳm và biểu cảm của anh luôn có một sự ấm áp cuốn hút người đối diện, nhưng William hiểu rõ đến mức nhận ra sự phòng bị kín đáo bên dưới nụ cười lịch thiệp ấy. Sự hiện diện của Est luôn cuốn hút, tự nhiên, nhưng với William, đó còn là điều gì đó nhiều hơn—một lực kéo mãnh liệt, kéo anh về phía Est, một cảm xúc không thể gọi tên và có lẽ anh cũng chẳng dám gọi tên.
"William! Nhìn bên này!" Một nhiếp ảnh gia hét lên, kéo William trở lại thực tại. Anh quay lại, nở nụ cười, nhưng ánh mắt vẫn không rời khỏi Est, người lúc này đang gật đầu trả lời câu hỏi của phóng viên, nụ cười vẫn giữ đúng khuôn mẫu chuyên nghiệp. Trong thoáng chốc, ánh mắt họ chạm nhau giữa biển người đông đúc, và âm thanh của buổi công chiếu—những tiếng gọi, tiếng cười, tiếng máy ảnh lách cách—bỗng trở nên mờ nhạt. Đôi mắt Est dịu lại, như một sự thừa nhận thầm lặng, và trái tim William bất giác thắt lại, không hiểu vì sao. Nhưng rồi Est quay đi, vẻ mặt khép kín trở lại, và sợi dây kết nối mong manh ấy đứt vụn, để lại trong William một nỗi trống rỗng khó hiểu.
"Vui chứ, anh yêu?" Giọng Lily cắt ngang dòng suy nghĩ của anh, trong trẻo và sắc bén khi cô xuất hiện bên cạnh. Chiếc váy vàng lấp lánh dưới ánh đèn, từng hạt sequin như được tính toán để bắt sáng hoàn hảo, những lọn tóc vàng xoăn bồng bềnh theo từng bước chân. Cô khoác tay William, cái nắm tay chặt chẽ, tiếng cười đủ lớn để thu hút sự chú ý. "Đây là đêm của chúng ta đấy. Tụi mình đang trending rồi."
William gật đầu, gượng cười. "Ừ, cũng... hay mà." Giọng anh nhạt nhẽo, ánh mắt lại lạc về phía Est, người lúc này đang chụp ảnh solo, dáng đứng căng cứng nhưng vẫn giữ nét thanh lịch. Lily theo dõi ánh mắt anh, đôi môi khẽ mím lại, tia khó chịu vụt qua trên gương mặt cô.
"Anh ấy lúc nào cũng... nghiêm túc quá mức nhỉ."
"Anh ấy chỉ đang làm việc thôi." William đáp, nhanh hơn mức cần thiết, sự bảo vệ vô thức khiến chính anh cũng ngạc nhiên. Lily nhướng mày nhưng không nói gì thêm, chuyển sang kể về hợp đồng influencer mới nhất của cô, giọng cô trở thành dòng chảy không ngừng của những lời tự quảng bá. William gật đầu cho có, nhưng tâm trí anh đã trôi về phía khác, bị Est cuốn hút như thiêu thân lao vào ánh lửa.
Đám đông chuyển động, tách ra như tấm màn kéo, và một bóng người mới xuất hiện, tiến về phía Est với dáng vẻ tự tin xen chút kiêu ngạo. Marcus. William nhận ra anh ta ngay lập tức, dù chưa từng gặp. Gương mặt góc cạnh, đôi mắt tối và nụ cười nhếch mép của Marcus chẳng lẫn vào đâu được—những hình ảnh William từng tình cờ thấy trên các trang tin lá cải, những bức ảnh anh không định nấn ná nhưng lại không thể rời mắt, sự tò mò về quá khứ của Est vượt thắng lý trí.
Marcus là một ngôi sao theo cách riêng của anh ta, nổi tiếng nhờ sự quyến rũ và thủ đoạn, nhưng với Est, anh ta là một bóng ma—người đã làm trái tim Est vỡ vụn trong cuộc chia tay ồn ào trên mặt báo bốn năm trước, buộc Est phải tự mình gượng dậy từ đống đổ nát.
Est khựng lại khi Marcus tiến đến, nụ cười lịch thiệp đông cứng trên môi, một sự thay đổi tinh tế mà hầu hết đám đông không nhận ra, nhưng William thì thấy ngay. Anh thấy bờ vai Est căng cứng, thấy những ngón tay siết chặt vào lòng bàn tay, thấy ánh mắt Est tối lại, chứa đựng một nỗi đau được chôn giấu. Marcus dừng lại trước mặt Est, giọng anh ta trơn tru như nhung, đủ lớn để những người gần đó nghe thấy. "Est, lâu rồi không gặp," Marcus mỉm cười rộng nhưng lạnh lùng. "Cậu trông... khỏe đấy."
"Marcus," Est đáp, giọng ngắn gọn, lịch sự nhưng ẩn chứa sự lạnh lẽo sắc bén. "Rất vui được gặp lại." Sự dối trá hiện rõ qua quai hàm đang siết chặt, qua ánh mắt lảng tránh của Est.
Marcus nghiêng người sát lại, giọng hạ xuống chỉ đủ cho Est nghe, nhưng William, đứng cách đó vài bước, vẫn bắt được từng chữ, mỗi từ như nhát dao cứa thẳng vào anh. "Vẫn còn thói quen phải lòng bạn diễn nhỉ." Lời chế giễu nhẹ như gió, nhưng tẩm đầy độc, một nhát đâm thẳng vào tim Est. Est khẽ run, khuôn mặt tái đi trong khoảnh khắc trước khi kịp che giấu bằng vẻ bình thản. Chuyển động đó rất nhỏ, gần như không ai để ý, nhưng với William, đó là một vết thương trần trụi, một nỗi đau mà Est âm thầm mang theo.
Ngực William thắt lại, cơn giận và ham muốn bảo vệ dâng trào mạnh mẽ đến mức anh suýt lao đến, hai bàn tay đã siết chặt thành nắm đấm. Anh không biết hết câu chuyện giữa Est và Marcus—chỉ những mảnh vụn từ các tin đồn, những lời thì thầm về sự phản bội, vụ ngoại tình của Marcus từng bị phơi bày trước công chúng—nhưng anh biết đủ để ghét gã đàn ông đang đứng trước mặt Est, biết đủ để muốn che chở Est khỏi những lời độc địa đó. Cảm xúc ấy bùng lên dữ dội, bản năng, nhưng xen lẫn trong đó là thứ gì đó khác, một cơn ghen không thể gọi tên, một nhu cầu mãnh liệt muốn trở thành người mà Est tìm đến, không phải Marcus, cũng không phải ai khác. Anh không hiểu, cũng không muốn hiểu, nhưng nó đã cuốn lấy anh, nhấn chìm anh trong giây phút đó.
-----------------------------------------------------------
Trường quay là một ốc đảo giữa cơn hỗn loạn được kiểm soát, sân khấu rộng lớn như mê cung của ánh đèn, máy quay và những thành viên trong ê-kíp di chuyển nhịp nhàng, thành thục. Bối cảnh của BMRR là một quán cà phê Paris được dựng tỉ mỉ, nền lát giả đá cuội và những bộ bàn ghế sắt uốn cong ngập trong ánh sáng dịu dàng của mặt trời nhân tạo rót qua ô cửa sổ giả. Trong không khí phảng phất mùi cà phê trộn lẫn với mùi sơn mới, nhắc nhở mọi người về cái ảo ảnh mà họ đang cùng nhau tạo dựng—một câu chuyện tình yêu quá đỗi thật giữa hai người đàn ông ở trung tâm của nó.
William và Est đứng giữa khung cảnh ấy, kịch bản trên tay đã nhàu nhĩ, đầy những ghi chú, gương mặt ai cũng điềm tĩnh nhưng trong lòng là trận chiến không hồi kết. William vẫn đang loay hoay tìm chỗ đứng giữa ánh đèn sân khấu, đôi mắt sáng lên bởi khát vọng nhưng vẫn ánh lên nét bất an kể từ sau buổi công chiếu. Mái tóc đen mềm rối nhẹ vì buổi sáng quay nhiều cảnh, khiến anh có vẻ mong manh, rất hợp với Julian—nhân vật mà trái tim gần như phơi bày trọn vẹn bởi tình yêu. William đứng cạnh chiếc bàn đạo cụ, chỉnh lại áo khoác, ngón tay xoay xoay cổ tay áo, thỉnh thoảng lại liếc nhìn Est, người đang đứng phía bên kia trường quay, nói chuyện nhỏ nhẹ với đạo diễn Claire.
Est là hiện thân của sự kiểm soát. Áo len đen và quần jeans đơn giản mà tinh tế, tóc nâu ánh đỏ chải gọn, chỉ trừ một lọn luôn rơi ngang trán. Đôi mắt vốn luôn ấm áp, hôm nay lại chất chứa sự dè dặt, phía sau bức tường chuyên nghiệp là một cơn bão ngầm không thể lộ ra ngoài. Buổi công chiếu để lại trong anh nhiều dấu vết—câu nói thì thầm độc địa của Marcus: "Lại say mê bạn diễn nhỉ," cứ vang vọng mãi, nhắc anh về vết thương bốn năm trước vẫn chưa lành. Tệ hơn cả là hình ảnh William bên cạnh Lily, tay cô siết chặt lấy anh như muốn tuyên bố chủ quyền, tiếng cười cô cứa vào trái tim Est. Anh đã bỏ chạy khỏi buổi công chiếu, cố trốn khỏi cơn ghen tuông mà bản thân từng thề sẽ không bao giờ cho phép quay lại, nhưng nó vẫn đeo bám, như một cái bóng không thể xua tan.
Cảnh quay hôm nay là một trong những điểm nhấn cảm xúc nhất của phim: Julian và Theo, hai nhân vật, cùng chia sẻ một khoảnh khắc lặng lẽ nơi quán cà phê, tình yêu chưa bao giờ nói ra nhưng rõ ràng qua từng ánh mắt, cử chỉ. Kịch bản yêu cầu một cái chạm tay—chỉ là một khoảnh khắc khi Theo nhẹ nhàng chạm vào tay Julian, đủ lâu để gợi lên điều sâu sắc hơn. Họ đã diễn thử hàng chục lần, nhưng mỗi lần đều như một lời thú nhận, một sự thật mà ngoài đời họ chẳng thể thốt thành lời.
"Vào vị trí!" Claire cất tiếng, âm vang giữa trường quay. Bà chỉnh lại kính, tóc điểm bạc bắt sáng dưới đèn, rồi yên vị sau chiếc màn hình giám sát. "Cảnh này phải chạm tới cảm xúc nhé!"
William vào vị trí, ngồi xuống bàn, trước mặt là ly cà phê đạo cụ vơi một nửa. Est ngồi đối diện, dáng ngồi có vẻ thư thái nhưng ánh mắt lại xa xăm, như thể anh đang ở một nơi nào đó rất xa. Ê-kíp lặng đi, máy quay bắt đầu, William chìm vào vai Julian, giọng nói mềm, khẽ run lên vì khao khát của nhân vật.
"Theo, anh không hiểu đâu," anh khẽ nghiêng người về phía trước, mắt khóa chặt vào Est. "Mỗi lần nhìn anh, em như thấy cả thế giới lần đầu tiên. Em sợ, nhưng em không thể dừng lại được."
Est, trong vai Theo, đáp lại ánh mắt ấy, trong mắt đong đầy cả dịu dàng lẫn lo sợ. Theo kịch bản, cảnh này cần một khoảng ngừng ngắn, rồi Est đưa tay qua bàn, ngón tay khẽ chạm vào William. Nhưng cái chạm ấy kéo dài thêm một nhịp—lâu hơn mức cần thiết. Những ngón tay ấm áp, vững vàng, ép nhẹ lên tay William, và chỉ trong một khoảnh khắc, ranh giới giữa vai diễn và đời thực mờ đi. William nín thở, tim đập thình thịch khi ngón cái Est lướt nhẹ trên khớp tay mình, như một lời thú nhận thầm lặng không nằm trong kịch bản. Không khí như nổ lửa, cả ê-kíp nín thở, khoảnh khắc ấy trần trụi, đau đớn như một vết thương mới mở.
"Cắt!" Claire gọi lớn, phá tan bầu không khí. Bà đứng bật dậy, vỗ tay rào rào, gương mặt rạng rỡ. "Xuất sắc! Tuyệt vời hai em. Làm thêm lần nữa cho chắc, nhưng tôi nghĩ mình đã có cảnh đẹp nhất rồi."
William rụt tay về, da vẫn còn tê vì dấu vết từ ngón tay Est. Anh cố nở nụ cười, gạt đi dư vị mãnh liệt, nhưng Est đã đứng dậy, khuôn mặt khép kín, mắt không nhìn anh lấy một lần. "Tôi xin phép ra ngoài một lát," anh nói khẽ, lấy cớ mệt, rời khỏi phim trường, để lại William ngồi thẫn thờ trước chiếc ghế trống, ngực thắt lại vì một nỗi rối bời khó gọi thành tên.
Claire nhíu mày nhìn theo Est. "Cậu ấy ổn chứ?" bà quay sang hỏi William. "Hai đứa hôm nay có vẻ... không như thường ngày."
William nhún vai, gượng gạo. "Chắc chỉ là mệt thôi ạ. Tuần này dài quá." Nhưng lời nói dối ấy nặng trĩu, và khi William nhìn theo bóng Est khuất dần sau tấm vách, anh biết mọi chuyện không chỉ đơn giản là mệt mỏi. Est đang lùi lại, dựng lên một bức tường mà William không biết phải làm sao để vượt qua. Sự xa cách ấy làm anh đau hơn bất cứ điều gì có thể thừa nhận.
Phần còn lại của ngày trôi qua trong mờ mịt, những cảnh quay sau đó đều hoàn hảo trên bề mặt nhưng không còn cái sắc thái thô ráp, chân thực như lúc đầu. William dồn mình vào vai Julian, để sự mong manh của nhân vật kéo mình đi, nhưng mỗi cái chạm, mỗi cái nhìn của Est giờ như một nhát dao, càng đau hơn vì anh biết đó chỉ là diễn xuất. Ngoài ống kính, Est lịch sự nhưng lạnh nhạt, trả lời cụt lủn, nụ cười thoáng qua như ánh đèn lướt nhanh. William cố gắng pha trò, "Cà phê đạo cụ này uống như uống nuối tiếc ấy," nhưng Est chỉ đáp bằng một cái gật nhẹ hay tiếng "Ừ" nhỏ, từng lời từ chối như nhói buốt.
Đến cuối chiều, đoàn phim kết thúc sớm, Claire rủ mọi người đi ăn mừng trailer ở một nhà hàng Ý gần đó. William do dự, lòng thôi thúc muốn tìm Est, nhưng tin nhắn của Lily vang lên trong túi—"Tới nhà hàng nha anh! Em không thể chờ được để khoe anh đâu!"—anh thở dài, miễn cưỡng đóng trọn vai bạn trai mẫu mực.
Nhà hàng là một không gian Ý ấm áp, tường gạch thô, ánh nến vàng dịu tương phản với sự căng thẳng William mang theo mình. Đoàn làm phim ngồi quanh bàn dài, tiếng cười nói, chạm ly che giấu tất cả mọi xung đột bên trong. William ngồi ở cuối bàn, Lily bên cạnh, bộ váy đỏ nổi bật như muốn mọi ánh nhìn đổ dồn vào mình. Cô nói chuyện rôm rả với nhà sản xuất, tay luôn đặt lên tay William, nhưng ánh mắt anh cứ hướng về phía Est, người ngồi đối diện, nụ cười lịch sự nhưng rỗng tuếch, chỉ xã giao với nhà thiết kế phục trang.
Sự rút lui của Est rõ ràng, như một cơn bão lặng chỉ William mới cảm nhận được. Anh cố gắng bắt gặp ánh mắt Est, cười động viên, nhưng Est chỉ liếc qua rồi quay đi, ngón tay xoay quanh ly rượu. Dạ dày William cuộn lại, khoảng cách giữa họ như một vết cắt thật sự. Anh định cất tiếng gọi, định đùa thêm lần nữa, nhưng bóng Marcus đã xuất hiện, phủ bóng xuống bàn ăn.
Marcus đến như một bóng ma, bộ vest đen hoàn hảo, nụ cười sắc lạnh. Cả đoàn hồ hởi chào đón anh—danh tiếng của Marcus không phải ai cũng không biết—nhưng William nghiến chặt hàm, ký ức về câu thì thầm của Marcus tại buổi công chiếu—"Lại say mê bạn diễn nhỉ"—vẫn còn nguyên nóng rát. Marcus tiến lại gần Est, từng cử động đều cố ý, còn William siết chặt bàn tay dưới gầm bàn, một nỗi bảo vệ vô thức trào dâng mà anh chẳng thể lý giải.
"Est," Marcus lên tiếng, giọng mượt mà, đủ lớn để gây chú ý. "Tôi ngồi cùng một chút được chứ?"
Est nở nụ cười xã giao, ánh mắt lạnh băng. "Tự nhiên thôi," anh đáp, giọng đều đều nhưng vai đã cứng lại, lộ rõ sự không thoải mái. Marcus kéo ghế ngồi sát, cúi đầu thì thầm.
"Hôm nay trông em mệt mỏi quá," Marcus giả vờ quan tâm. "Mọi thứ ổn chứ?"
Ngón tay Est siết chặt ly, khớp tay trắng bệch. "Chỉ đang tận hưởng buổi tối thôi," anh trả lời, điềm tĩnh mà sắc lạnh. "Anh cũng nên vậy."
Nụ cười trên Marcus vẫn không đổi, nhưng trong mắt lóe lên điều gì đó hiểm ác. Anh ta vươn tay đặt lên vai Est, cử chỉ như an ủi nhưng nặng trĩu quá khứ. "Em biết là anh luôn ở đây mà," Marcus nói, giọng nhỏ nhẹ nhưng vang xa, rồi, như diễn trò, anh ta kéo Est vào một cái ôm ngắn.
Hình ảnh đó khiến trong William có gì đó vỡ òa, một nỗi đau rát buốt dâng trào như sóng. Anh thấy Est đông cứng, toàn thân căng cứng trong vòng tay Marcus, gương mặt cố kìm nén. Cái ôm ngắn ngủi, chỉ là xã giao với người ngoài, nhưng với William, đó là một vết cắt, một nhắc nhở về những vết sẹo Marcus từng để lại trên trái tim Est. Lồng ngực William bỏng rát, hơi thở nặng nhọc, anh quay mặt đi, không thể nhìn thêm, không dám đối diện với cảm xúc của chính mình—một cơn ghen tuông mãnh liệt, một khao khát không hiểu nổi.
Lily siết tay anh, giọng gắt gỏng. "Sao anh cứ nhìn họ dữ vậy?"
William lắc đầu, cổ họng nghẹn lại. "Không có gì đâu," anh đáp, nhưng ánh mắt vẫn dõi theo Est, người vừa thoát khỏi vòng tay Marcus, nở nụ cười gượng rồi xin phép vào nhà vệ sinh. Marcus dõi theo, khóe miệng nhếch lên, còn William thì hai tay siết thành nắm đấm, cảm giác muốn đối đầu trào lên không kìm nổi.
"Anh ra ngoài hít thở chút," William đứng phắt dậy, mặc kệ Lily khó chịu. Anh rời bàn, ánh nến chập chờn trong tầm mắt, bước ra ngoài, để mặc thành phố trôi qua trong tiếng xe cộ. Nhưng tâm trí anh chỉ còn Est, còn nỗi đau trong mắt Est, còn cái ôm kia—cứ như một sự phản bội, dù anh chẳng có quyền gì để cảm thấy thế.
Bên trong, Est đứng trước bồn rửa, tay siết chặt thành bồn, bóng mình lạ lẫm dưới ánh đèn neon khắc nghiệt. Anh thở gấp, cảm giác tay Marcus như vẫn nặng trĩu trên vai, lời nói ở buổi công chiếu lại vọng về: "Lại say mê bạn diễn nhỉ." Ký ức bị phản bội, bẽ bàng, ê chề trên mặt báo ngày nào hòa lẫn với nỗi đau mới—William, hình ảnh William với Lily, cảm giác xa cách cứ lớn dần. Anh vốc nước lên mặt, cố ghìm cơn hoảng loạn, nhưng vô ích. Anh đang yêu William, và đó là sai lầm anh không dám lặp lại.
Anh nhớ đến ánh mắt William khi diễn, cái chạm tay kéo dài, giọng nói run rẩy khi là Julian. Chỉ là diễn xuất, anh tự nhủ. Nhưng sự thật như một lưỡi dao, cứa sâu thêm mỗi ngày. Anh không thể hy vọng, không được phép muốn. Marcus đã dạy anh về cái giá của tình yêu, và William—William sẽ là dấu chấm hết của anh. Và Est biết, nếu để mình sa vào lần nữa, anh sẽ chẳng đủ sức bước ra.
Anh siết chặt thành bồn, hít sâu. Không được phép mềm lòng. Không được phép yếu đuối. Một phần trong anh chỉ muốn gào lên, muốn lao về phía William và hỏi cho ra lẽ: Em có đang thật lòng không?" Những phần khác—phần từng bị bỏ rơi, bị bêu rếu và hủy hoại vì một tình cảm lầm lỡ—lại thì thầm: "Im lặng là an toàn. Xa cách là tự vệ."
Cánh cửa bật mở. Là William.
Không phải là sự tình cờ. William đã tìm đến.
Ánh sáng từ hành lang rọi vào, phản chiếu bóng họ trên nền gạch men. William đứng yên vài giây, rồi khẽ đóng cửa lại, tiếng "cạch" vang lên nhẹ nhàng nhưng như chốt lại một quyết định lớn.
"Anh ổn không?" William hỏi, giọng khàn vì kìm nén.
Est không quay đầu, vẫn nhìn vào gương. "Tôi không sao. Em nên quay lại với Lily."
"Đừng dùng cái tên cô ấy như một tường chắn nữa." William tiến lại gần, từng bước nặng trĩu. "Em đã mệt mỏi vì điều đó rồi."
Est xoay người, đôi mắt mờ hơi nước nhưng vẫn giữ vẻ điềm tĩnh. "William, đừng làm mọi chuyện phức tạp. Chúng ta chỉ là bạn diễn. Cảnh quay vừa rồi—đừng nghĩ quá."
"Vậy anh không cảm thấy gì sao?" William nhìn thẳng, giọng nhỏ nhưng sắc bén. "Cái chạm tay đó... ánh mắt của anh... tất cả đều thật."
Est mím môi, không trả lời. Không gian chật hẹp bỗng trở nên quá lớn, trống rỗng giữa hai người.
William hạ giọng, gần như là thì thầm. "Nếu chỉ là diễn xuất, thì tại sao khi Marcus chạm vào anh, em lại thấy đau lòng như bị ai xé rách trái tim mình ?"
Lời nói ấy đánh trúng tim Est. Anh quay mặt đi, nhưng William đã kịp bước lại, nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay anh—lần này không phải là Julian hay Theo, mà là chính William. Không còn vai diễn. Không còn sân khấu. Chỉ là thật thà, mong manh và một trái tim khát khao được hiểu.
"Em không biết chuyện gì giữa anh và Marcus. Em sẽ không ép anh kể," William thì thầm, ngón tay siết nhẹ. "Nhưng đừng đẩy em ra vì nỗi sợ từ quá khứ. Em không phải anh ta. Em không giống bất kỳ ai từng khiến anh đau lòng. Và nếu anh cứ tiếp tục giả vờ, nếu anh tiếp tục rút lui... em không chắc mình còn đủ sức tiếp tục yêu một người cứ mãi trốn chạy."
Tim Est như ngừng đập. Từng chữ "tiếp tục yêu" lặng lẽ phá tan bức tường anh cố gắng dựng lên.
Nhưng Est chỉ khẽ nói: "William, có những điều em không hiểu... Và anh không chắc mình đã sẵn sàng để em thấy hết những gì bên trong anh."
William buông tay, lùi lại một bước. Anh gật đầu, mắt lấp lánh nỗi buồn. "Vậy hãy nói khi anh sẵn sàng. Nhưng đừng quá lâu... vì trái tim em cũng có giới hạn."
Rồi anh quay đi, để lại Est một mình trong phòng vệ sinh lạnh lẽo. Nhưng lần này, sự im lặng không còn là né tránh, mà là một khoảng lặng trước cơn sóng lòng đang trỗi dậy—điểm bắt đầu của một gánh nặng không còn có thể mang mãi: gánh nặng của sự giả vờ.
Trở lại bàn, William cũng đã quay lại, vẻ mặt u tối, nụ cười gượng gạo. Lily vẫn vui vẻ, nhưng nhà sản xuất bên cạnh nghiêng người hỏi nhỏ: "Hai người diễn xuất ăn ý quá. Hóa học giữa hai người cứ như thật ấy."
William bật cười, tiếng cười gượng gạo, tim lại nhói lên. "Chỉ là diễn xuất thôi," anh đáp, nhưng ngay cả anh cũng biết mình đang nói dối. Anh liếc nhìn chiếc ghế trống của Est, khoảng vắng ấy như tiếng vang từ lỗ hổng trong lòng. Khi Est trở lại, mặt anh bình thản, cười xã giao, nhưng không nhìn William lấy một lần, và sự im lặng giữa họ là một bức tường chẳng ai biết phải trèo qua bằng cách nào.
Đêm ấy, trong căn hộ riêng, William nằm dài trên sofa, tivi tắt tiếng, ánh đèn thành phố hắt qua cửa sổ. Hình ảnh Marcus ôm Est, nét mặt đông cứng của Est cứ lặp đi lặp lại, mỗi lần lại đau như một vết thương mới. Anh không hiểu vì sao lại đau đến vậy, vì sao việc Marcus chạm vào Est lại như một vụ trộm cắp. Anh là trai "thẳng", anh tự nhủ, mối quan hệ với Lily là bằng chứng. Nhưng tiếng cười, sự chiếm hữu của Lily giờ đây chỉ như sợi xích, còn nỗi đau của Est lại như nỗi đau của chính mình. Anh với lấy điện thoại, lướt qua ảnh hậu trường, dừng lại ở tấm ảnh chụp hai người cùng cười, Est đặt tay lên vai anh, nụ cười rạng rỡ. Lồng ngực càng thắt lại, anh đặt điện thoại xuống, nhắm mắt lại, trốn chạy sự thật mà mình chưa sẵn sàng đối diện.
Ở phía bên kia thành phố, Est ngồi lặng bên bàn, cuốn nhật ký mở ra, bút lướt trên trang giấy với tốc độ gần như tuyệt vọng. Ánh nến lay động, hắt bóng lên trang giấy, mỗi dòng chữ như một lời thú tội, một vết thương không bao giờ lành.
15 tháng 10 năm 2024. Hôm nay thật tệ. Cảnh quay với William—cái chạm, ánh mắt—cứ như anh ấy đang gọi với lấy mình, nhưng chỉ là Julian thôi, không phải William. Marcus ở bữa tối, cái ôm ấy như nhắc mình về tất cả những gì đã mất, những gì không thể có. Mình thấy William nhìn, thấy nỗi đau trên mặt cậu ấy, và mình chỉ muốn kể hết—mình đang rung động, mình đau, mình sợ. Nhưng mình không thể. Thấy cậu ấy bên Lily, bàn tay cô ấy bám lấy, sự chiếm hữu rõ ràng, và mình như nghẹt thở. Mình thật ngốc khi cảm thấy thế này, khi còn dám hy vọng. Marcus đã làm mình vỡ vụn, còn William... William sẽ hủy hoại mình, mà mình lại cam lòng.
Anh khép nhật ký, tay run lên, rồi úp trán xuống mặt bàn, một tiếng nấc bật ra dù đã cố kìm nén. Gánh nặng của sự giả vờ, của việc phải che giấu trái tim mình, đang nghiền nát anh, và bóng ma Marcus, bóng hình Lily chỉ càng làm nó nặng nề hơn. Anh đang rơi, mà không ai bắt lấy—không William, không một ai.
Trường quay, bữa tối, những cái chạm thoáng qua, những ánh mắt giữ lại—họ đang dựng nên một câu chuyện mà cả thế giới sẽ yêu thích, nhưng với William và Est, đó là một bi kịch, một tình yêu không tên, không lời, bị trói buộc bởi gánh nặng của sự giả vờ. Sự ăn ý ấy như ngọn lửa cháy quá sáng, còn nỗi đau phải kìm nén chỉ khiến vết thương càng sâu, một vết sẹo mà họ sẽ mang theo rất lâu sau khi những chiếc máy quay đã ngừng lại.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip