Chap III

[Chap III] Một giây giết chết vương gia (II)

Tiểu nha đầu này, quả nhiên có vấn đề.

Diệc Phàm không phải là người lỗ mãng, y chấp nhận việc đánh cược này có hơn phân nữa là vì thử thăm dò, với lại trước khi đáp ứng đánh cược, y cũng đã nghĩ ra kế sách vẹn toàn, miễn cho thân bất do kỹ mà phải ăn cơm, sau đó còn phải đứng trước tình cảnh lúng túng cũng rất khiến cho người ta nổi nóng.

Bất quá đây chỉ là chuẩn bị để phòng ngừa vạn nhất, chữ "thua" này, hơn hai mươi năm trong đời y, thật sự là rất xa lạ.

Nhưng một đại trượng phu cũng không thể bụng dạ dẹp hòi, thua thì thua, y không có ý định giận lây sang nàng.

Nhưng mà..... thân phận của tiểu nha đầu này rất đáng nghi.

Bởi vì hơn mười ngày nay y "dỗi" không ăn cơm, ngự trù trong cung liên tục đưa trân tu* mỹ vị đến chỗ của y (*món ăn quý và lạ), hy vọng có thể gợi lên sự thèm ăn của y, điểm tâm mà tiểu nha đầu này đang cầm, cũng là một trong những số đó.

Trong cung là nơi tập trung tất cả các ngự trù có tay nghề bậc nhất, mỗi một món ăn đều trải qua rất nhiều thử thách trùng điệp do các thành viên trong hoàng thất xoi xét hương vị, một món bất kỳ trong đó, nếu đặt ở trong nhân gian, sẽ trở thành bảo vật của tửu lâu, dẫn tới vô số hâm mộ của những người xành ăn.

Đối với dân thường mà nói, những mỹ vị này chỉ tồn tại trong tưởng tượng mà thôi.

Nhưng tiểu nha đầu này mặc xiêm y vải thô chấp vá của dân chúng bần khổ mới mặc, dáng vẻ không tồi nhưng dường như rất đói bụng, lúc ăn điểm tâm hạng nhất vào miệng thì vẻ mặt không ngờ lại là...tán thưởng, mà không phải là vẻ kinh ngạc mà một dân thường nên có.

Thái độ bình tĩnh như vậy, giống như nàng đã sớm ăn qua mỹ vị có cấp bậc như vậy, một giỏ điểm tâm ngự trù đắc ý nhất, cũng chỉ không khiến cho nàng thất vọng mà thôi.

Kỳ thật đây chỉ là một phản ứng rất nhỏ, nhưng không thể qua được ánh mắt sắc bén của Diệc Phàm.

Còn Hà Nghiêm hoàn toàn không phát hiện ra tâm tư của chủ tử mình, nhìn Lệ Dĩnh một chút, cũng không có cách nào phản bác lại lời của Hà thúc, nhưng vẫn không có cách nào yên lòng được.

Tiếp tục thành thật cũng vô dụng!

Hắn cũng thành thật đấy, nhưng lần trước trong lúc vô tình nhìn thấy Vương gia vừa mới tắm xong đi ra, còn chưa mặc quần áo, kỳ thật chỉ nhìn thấy bóng dáng mà thôi, nhưng cũng khiến cho hắn hoảng hốt một lúc lâu rồi.

Đương nhiên, hắn đối với Vương gia tuyệt đối không có ý đồ bất lương.

Tựa như nhìn thấy một họa sĩ tiếng tăm sẽ sinh ra khâm phục, thuần túy chỉ là tán thưởng với đồ vật đẹp, tuyệt đối không hề có ý nghĩ sai lệch.

Nhưng nếu như nhìn thấy một màn kia chính là nữ nhân... Thì thật là khó nói.

Vương gia của bọn họ, tuyệt đối có khả năng mê hoặc lòng người!

Nhìn ra do dự của hắn, Hà thúc kéo hắn qua một bên, nhỏ giọng nói, "Trong phòng Vương gia quả thật cần phải có một cô nương tính tình cẩn thận, chính ngươi nói, mỗi ngày ngươi đều kéo rụng bao nhiêu cọng tóc của Vương gia!"

"Ta..." Hà Nghiêm xấu hổ đỏ mặt, không phản đối.

Bởi vì không an tâm để nha hoàn hầu hạ, hắn là thị vệ tâm phúc của Vương gia, ngay cả việc sinh hoạt chải đầu cho Vương gia cũng làm luôn.

Nhưng mà để hắn múa đao cầm thương thì không thành vấn đề, còn để hắn chải đầu..... Cầm lược nhiều năm như vậy, hắn phát hiện mình càng ngày càng am hiểu việc kéo rụng tóc...

Đương nhiên, kỹ thuật của Vương gia còn bết bát hơn cả hắn, bằng không cũng sẽ không chịu đựng vận mệnh bi thảm mỗi buổi sáng đều phải rụng một mớ tóc.

Giãy dụa trong lòng hồi lâu, Hà Nghiêm cắn răng gật đầu, "Được!"

Cùng lắm là hắn thường xuyên dán mắt vào tiểu cô nương này, tuyệt đối không cho phép nàng 'làm bẩn' Vương gia nhà bọn họ!

Kỳ thật võ công của Diệc Phàm cao hơn hắn rất nhiều... Hơn nữa trên đời này, đừng nói là có thể đánh bại Diệc Phàm, cho dù là người đánh ngang tay với hắn, cũng chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay.

Nhưng nghĩ đến nữ nhân muốn bổ nhào vào Vương gia có bao nhiêu hung hăng, Hà Nghiêm vẫn cảm thấy, sắc đẹp trước mắt, người có tiềm lực là vô hạn...

Trong lúc hắn đang nghĩ đến ý tưởng sấm sét đánh người này thì thấy vẻ mặt vui mừng của Triệu công công dẫn theo một đám hạ nhân tay cầm hộp đựng thức ăn đi tới.

"Vương gia, bữa trưa của ngài chuẩn bị xong rồi ạ." Khuôn mặt không còn trẻ cười vui vẻ biến thành một đóa hoa cúc trắng, cước bộ của Triệu công công nhẹ nhàng đến sắp nhảy dựng lên, vui mừng đến mức ngay cả nói cũng không nói ra được.

Rốt cuộc là có chuyện gì đáng để cho hắn vui vẻ thành bộ dạng như thế này?

Diệc Phàm vẫn đứng nguyên tại chỗ, chưa trở về thư phòng, y nghe vậy thì rốt cuộc cũng ngẩng đầu lên, ánh mắt phức tạp nhìn Lệ Dĩnh vẫn còn đang ăn điểm tâm, đôi môi xinh đẹp mím lại thật chặt, giống như tâm trạng không được tốt.

Vẻ mặt vui mừng chợt cứng đờ, trái tim của Triệu công công 'lộp bộp' nặng nề nhảy một cái, mơ hồ cảm thấy có chuyện không ổn.

Quả nhiên, Diệc Phàm nguyện ý thua cược xoay người đi đến thư phòng, dường như thật sự muốn đi ăn cơm, nhưng chỉ mới bước một bước thân hình chợt cứng đờ, y nhanh tay che miệng, bả vai đột nhiên run rẩy hai cái, cố gắng kiềm chế tiếng ho khan bật ra khe hở ngón tay, mà cùng lúc đó, Triệu công công hoảng sợ phát hiện ở giữa khe hỡ ngón tay của y có chảy ra tơ máu.

Nguy rồi......Vương gia thổ huyết rồi!

Triệu công công sợ tới mức chân mền nhũn, thiếu chút nữa ngã trên mặt đất, vừa vội vàng vừa gắng gượng chống đỡ, kéo giọng nói lanh lảnh hô to,"Mau gọi thái y, gọi thái y!"

Những người khác bị bệnh cũng chỉ tìm đại phu nhìn xem, nhưng vị này thì không giống vậy, vị này bị bệnh....

Nghĩ đến hậu quả đáng sợ kia, cả người Triệu công công khẽ run rẩy, lại quỳ rạp xuống đất, "Nô tài đáng chết, nô tài đáng chết....."

Hết lần này đến lần khác cũng chỉ có một câu này, ngay cả xin tha mạng hắn cũng không dám nói.

Có thể không đáng chết sao, cô nương có ánh mắt rất ngai ngốc và cử chỉ cổ quái này chính là do hắn mang tới!

Từ nhỏ Vương gia chính là nhân long chi phượng, mấy năm nay cái gì cũng chưa từng thua người ta, đương nhiên sẽ có chút tâm cao khí ngạo, hiện tại bị thua bởi một tiểu nha đầu không có danh tiếng gì, có thể không bực bội sao!

Thân thể của Vương gia vốn còn yếu, hơn nữa mười ngày nay cũng chưa ăn gì, cấp hỏa công tâm, nếu.... nếu truy cứu trách nhiệm, khiến cho vị chủ tử không thể trêu chọc này thổ huyết, đều là do hắn làm hại ah!

Triệu công công sợ đến sắp cháng váng, lại không chú ý tới từ khi Diệc Phàm bắt đầu "thổ huyết", hai thuộc hạ trung thành và tận tâm của y lập tức rơi vào trong trạng thái mù mịt.

.....Đó là cái gì? Hạ Nghiêm dùng ánh mắt hỏi Hà thúc.

.....Bánh Sơn Tra? Hà thúc cũng đang rối rắm.

Nói bậy! Vương gia chưa bao giờ ăn đồ ăn vặt, hơn nữa cho dù có ăn, Vương gia cũng sẽ không bất nhã mà nhổ ra trước mặt mọi người như vậy!

Bọn họ đã quen nhìn Vương gia nhà mình luôn luôn cường đại và dũng mãnh, cho nên mờ mịt nhìn nhau trong chốc lát, lúc này đột nhiên giật mình một cái, lập tức đổi thành vẻ mặt khẩn trương, tiến lên, "Vương gia ngài đừng quá kích động, cơ thể ngài còn yếu, có thể không chịu nổi sức ép!"

"Đúng vậy đúng vậy, xin Vương gia bớt giận, bảo trọng thân thể mới là quan trọng!"

Nguy hiểm thật nguy hiểm thật, trước đó Vương gia không dặn dò bọn họ, thiếu chút nữa là không diễn tốt đợt này!

Bất quá lại nói.... Rốt cuộc Vương gia phun ra cái gì? Dù sao không phải là máu là được, Vương gia của bọn họ chỉ biết khiến cho người khác hộc máu mà thôi!

Diệc Phàm rất "suy yếu" khoát tay, "Bổn vương không có việc gì!"

Nâng tầm mắt lên, lại vừa vặn chạm ngay ánh mắt của Lệ Dĩnh.

Lệ Dĩnh. luôn ở bên cạnh không mở miệng nói lời nào, vốn là còn đang ăn giỏ điểm tâm kia, sau đó bởi vì Lệ Dĩnh "thổ huyết" khiến cho bọn hạ nhân đến đưa thiện đều rối loạn trận cước, nàng cũng rất có năng lực tổ chức hệ thống...... đem bữa trưa của Diệc Phàm "tổ chức hệ thống" đến trước mặt mình.

Ngại thời tiết hơi lạnh đứng ở bên ngoài thì đồ ăn sẽ mau nguội lạnh, nàng còn tự thân vận động mang giỏ thức ăn đi đến thư phòng, chén bát đều được bày ra xong, vừa ăn vừa thưởng thức tiết mục kỳ lạ ở trong viện.

Yêu nghiệt chính là yêu nghiệt, người khác hộc máu thì nhìn yếu ớt, cả người không có một chút sức lực, nhưng người trước mắt vốn là có khuôn mặt tuyệt sắc, trên môi nhuộm vết máu, ngược lại có nhiều mỹ cảm* sợ hãi kinh tâm, đẹp đến tưởng chừng như có chút yêu dị. (*khả năng thưởng thức cái đẹp)

Thấy yêu nghiệt nhìn qua, nàng liền vô tội mà nháy mắt mấy cái, vẻ mặt tỏ ra mù mịt.

Trong miệng nàng còn đang nhai đồ ăn, hai má có phần phồng lên, phối với vẻ mặt vô tội như vậy quả thật giống như con sóc nhỏ chỉ có thể yêu.

Chính là tiêu chuẩn của bề ngoài thiên sứ, trong lòng ác ma.

Bình tĩnh như vậy? Y còn tưởng tiểu nha đầu này sẽ không từ bỏ ý đồ.

Diệc Phàm có chút ngoài ý muốn giương môi lên, trong đôi mắt phượng hiện lên ánh sáng nhạt, cũng có chút.... hưng phấn.

Đương nhiên bình tĩnh, không phải là bị lợi dụng thôi sao ~~~

Lệ Dĩnh rất bình tĩnh tiếp tục ăn no nê, có lẽ yêu nghiệt này đã sớm thấy nàng bất thường nhưng lại đáp ứng đánh cược cùng nàng, cũng là vì trình diễn vỡ tuồng "thổ huyết" này.

Nhớ đến tình huống hồi nãy, nàng thậm chí có lý do hoài nghi, trong khoảng khắc nàng nhảy từ trên cây xuống, hắn đã nghĩ đến đáp án "Tôi chín" này rồi, cho nên khuôn mặt mới có thế cứng đờ, vậy nhất định là bị sét đánh.

Bất quá có câu nói nữ tử báo thù, ăn no cũng không muộn, cho nên trước khi nàng lấp đầy bụng, nàng sẽ không quản chuyện vớ vẩn ở trước mắt.

Nhưng lại nói.... Yêu nghiệt trước mắt này không chỉ có mỹ mạo không thôi, nàng còn có thể gạt người là vì ánh mắt trời sinh thuần lương vô hại, tuy rằng sau khi xuyên không thay đổi thân thể, nhưng ánh mắt động lòng người vẫn không thay đổi, nhất là sau khi nàng càng lúc càng thích ứng với khối thân thể mới này, ánh mắt của nàng, càng lúc càng.... ngây ngốc. (cái này là nói về Lệ Dĩnh nhé ^^)

Còn yêu nghiệt trước mắt này có thể gạt người, là vì hắn có kỹ xảo biểu diễn thành thục và phản ứng nhạy cảm.

Yêu nghiệt phúc hắc lại có kỹ xảo biểu diễn cường đại? Không sao không sao.

Nàng chạy tới Ngô Vương phủ là vì muốn có một thẻ bài thân phận, còn tưởng rằng quãng ngày 'tiềm phục' sẽ trôi qua nhất nhàm chán, hiện tại xem ra.... Nàng thích nhất là cuộc sống có tính khiêu chiến!

"Răng rắc" cắn nửa cái chân vịt, lông mi thật dài chớp chớp, trong ánh mắt to dạng nước đều là ý cười thuần lương vô hại.

Vô cùng khéo, hiện tại trong lòng của Hách Liên Dạ cũng xoay chuyển đến ý nghĩ này.

Đám người trong cung kia rất ngu xuẩn, hắn theo chân bọn họ chơi chán rồi, đang cảm thấy cuộc sống buồn chán vô vị, không nghĩ tới lại gặp được một tiểu nha đầu kỳ quái như vậy.

Mặc kệ thân phận của nàng như thế nào, mặc kệ nàng là do ai phái tới, "món đồ chơi" này rất khiến cho hắn kinh hỉ!

Được bọn Hà Nghiêm "dìu" lại ngồi trên ghế dựa, Diệc Phàm lau sạch "vết máu" bên môi, mắt hơi rũ xuống, che dấu ý cười tà khí trong đôi mắt.

Tuy rằng hai người không đối mặt nhau, nhưng là... bùm bùm, dường như trong không khí có từng trận hoa lửa.

Hà thúc và Hà Nghiêm lại mờ mịt lần thứ hai, tại sao giống như..... không khí rất sôi động? Có người gặp được chuyện vui gì sao?

Đặc biệt là chủ tử.... Tại sao dáng vẻ của ngài giống như tràn trề hứng thú, tâm tình rất tốt vậy?

Thái y đã đến, bởi vì rất sợ vị chủ từ này cho nên thái y run rẩy bắt mạch cho y, cân nhắc hồi lâu lại cũng chỉ có thể nói thân thể Diệc Phàm cần phải tĩnh dưỡng.

Thập nhất hoàng tử, cũng chính là Ngô Vương Ngô Diệc Phàm hiện tại vốn là sinh non, cơ thể suy yếu, đây là chuyện trong cung ai ai cũng biết.

Mặc dù từ nhỏ đã được điều dưỡng tỉ mỉ, nhưng lúc nào thể chất cũng kém hơn người bình thường một chút.

Tuy rằng võ công của y cái thế, nhưng lại không giống với thể chất cường hãn của cao thủ bình thường, lúc nào cũng bệnh nặng bệnh nhẹ liên tục, danh xứng với thực Vương gia ốm yếu.

Đương nhiên, đây là nhận thức của người trong cung.

Về phần tình hình chân thật.... Thì nhìn bọn Hạ Nghiêm có bao nhiêu mờ mịt khi thấy Diệc Phàm "thổ huyết" lúc nãy sẽ biết.

#James

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip

Tags: #phàmdĩnh