Chap XVI

[Chap XVI]  Tên yêu nghiệt này quá thông minh rồi  (I) 

Cố ý kéo dài âm cuối, khiến cho bầu không khí trong phòng đột nhiên lại căng thẳng lên.

Lệ Dĩnh bắt đầu suy đoán, sự biến thái của y rốt cuộc đạt tới mức độ nào, có thể đem nàng phơi nắng thành người khô hay không, mỗi ngày treo ở trong phòng, để cho nàng có cơ hội cùng với mấy thứ nàng ‘tò mò’ ngày đêm sống chung.

Chỉ là ngày nay không đoán được mã hành không*, hiển nhiên kém xa với tình hình thực tế… (* cái này t chịu ak ~ tra không đc nghĩa nên đành để nguyên >”

“Không bằng chuyển đến ngủ cùng ta.”

Rốt cục mỗ yêu nghiệt cũng công bố đáp án.

“…” Hiếm khi Lệ Dĩnh không giữ được bình tĩnh như vậy, khóe miệng hơi giật giật mà nhìn y.

Sống ở trong vương phủ cũng lâu, nàng đã quen trên dưới vương phủ đều xem Diệc Phàm là hoàng hoa khuê nữ mà bảo vệ, sợ rằng đâu đâu cũng đột nhiên nhảy ra một sắc phôi*, có ý nghĩ chiếm tiện nghi của Vương gia bọn họ. (* chỉ người có thói lưu manh, không làm chuyện đàng hoàng)

Nói thật, mặc dù bọn họ phòng bị có chút buồn cười, nhưng cũng không khoa trương, tên yêu nghiệt trước mắt này quả thật có tiền vốn khiến cho lý trí con người ta hoàn toàn biến mất như bị ma quỷ ám ảnh.

Còn Diệc Phàm mặc dù không nói rõ, nhưng nàng tới Ngô Vương phủ cũng rất nhiều ngày rồi, nhưng chưa từng thấy y dẫn đàn bà đến trông phòng của y, cái này đã nói rõ vấn đề rồi.

Nàng thậm chí có chút hoài nghi, có phải y vẫn đang đi trên con đường băng thanh ngọc khiết hay không.

Tuy nhiên… Nhìn y hẳn là hơn hai mươi tuổi rồi, ở cổ đại, đàn ông ở tuổi này hơn phân nửa là con cái đều có thể chạy đi mua xì dầu rồi.

Mặc kệ nói thế nào, trong chuyện nam hoan nữ ái, không phải là người có thái độ tùy tiện.

Nhưng hiện tại, tên yêu nghiệt này lại nói với nàng “chuyển đến ngủ cùng cùng ta”…

Trọng điểm vẫn là trên chữ ‘ngủ’ kia, ‘cùng ngủ’ mà không phải là ‘cùng ở’, nghe thế nào thì ý nghĩa đều là muốn hai người ngủ trên cùng một giường.

Lệ Dĩnh cảm thấy mình bị sét đánh rồi.

Rốt cuộc Diệc Phàm đang suy nghĩ cái gì? Nàng không tin y đối với nàng là nhìn nhiều chung tình, bây giờ đã động tâm với nàng.

Mặc dù ở trong phòng này, nàng có cơ hội thỏa thích điều tra nơi làm ra thẻ bài thân phận, nhưng Lệ Dĩnh vẫn muốn cự tuyệt.

Nhưng không đợi nàng mở miệng, Diệc Phàm lại đột nhiên cười nói, “Cân nhắc xong, vậy thì đi ngủ.”

“…” Y còn có thể nói thế nữa sao!

Lần đầu tiên Lệ Dĩnh cảm thấy tài ăn nói của mình không đủ tốt, bởi vì nàng nghĩ không ra lời đáp trả.

Trước kia nàng đã nghĩ đến phường hội này có khó khăn, nhưng lại không nghĩ tới khó khăn này sẽ lớn như vậy, tên yêu nghiệt này bình thường lại ẩn dấu thực lực? Quá biến thái rồi!

Lệ Dĩnh đột nhiên nghĩ đến, trước kia Diệc Phàm thổ huyết ở trước mặt Triệu công công, lấy bản lĩnh của y, hẳn là có thể thoải mái giải quyết chuyện Tây Uyển, nhưng lại cố tình liên tục ngó lơ nơi đó…

Mơ hồ cảm thấy việc này có liên quan, mà lúc này lại không phải là lúc để cho nàng nghĩ lại, bởi vì…

Mấy ngày trước, y còn bày ra vẻ mặt thối khi nàng vươn tay muốn “hầu hạ” y thay quần áo, còn lúc này, người đàn ông kia lại rộng rãi cởi ngoại bào ở trước mặt nàng, thậm chí còn có ý muốn cởi tiếp.

Lệ Dĩnh đối với mĩ nam cảm thấy hứng thú, nhưng đối với mĩ nam biến thái xin thì miễn thứ cho kẻ bất tài này, tình huống nguy cấp, nàng liền… vươn tay, từ trong bao giấy lấy ra một miếng thịt bò khô cầm lên ăn.

“…” Tay đang cởi quần áo hơi dừng lại một chút, Diệc Phàm giương mắt liếc nàng, nhíu mày, ý bảo nàng đến lúc “thẳng thắn được khoan hồng”.

Nhưng Lệ Dĩnh lại giống như không phát hiện, cắn miếng thịt bò khô, tiếp tục hưng trí bừng bừng mà nhìn xem mĩ nam thoát y.

“Tiểu nha đầu, cô cho rằng, ta không dám cởi tiếp?” Cho nên làm ra một bộ dạng rất có hứng thú quan sát, muốn hù dọa ngăn cản y?

Nàng quả thực là nghĩ như vậy! Nhưng ỷ vào khuôn mặt thuần lương thành thật, bộ dáng Lệ Dĩnh lắc đầu nhìn cực kỳ có thể tin, “Đương nhiên không phải!”

“À…? Vậy vì sao cô đột nhiên bắt đầu ăn thứ đó?”

“Anh đoán thử xem.”

“Bổn vương không muốn đoán.”

Lệ Dĩnh “khó xử” mà nháy mắt mấy cái, “ Vậy làm sao bây giờ đây?”

“Không cần quan tâm những thứ này, “khóe môi cong lên độ cong mị hoặc, Diệc Phàm“dịu dàng” mà chỉ cho nàng một con đường sáng, “Vẫn nên mau chóng cởi ra đi.”

“…” Trong lòng lại vang dội một trận sấm sét, Lệ Dĩnh cân nhắc chốc lát, vẫn quyết định dựa theo kịch bản mà diễn tiếp, xem xem tên yêu nghiệt này muốn làm gì.

Nàng không tin, y thật sự muốn lừa nàng lên giường!

Giơ một bàn tay nho nhỏ lên, nàng tỏ ý Diệc Phàm tạm dừng nói chuyện, để nàng ăn xong đồ ăn trước đã.

Mặc kệ nàng đang kéo dài thời gian hay có động cơ khác, Diệc Phàm hơi nhếch môi lên cười, kiên nhẫn đến cùng.

Đợi đến lúc ăn xong khối thịt bò khô này, Lệ Dĩnh không lấy khăn tay ra mà thuận tay kéo áo trong của Diệc Phàm vẫn đang mặc trên người, nghiêm túc lau sạch tay.

Lúc ngẩng đầu lên, ánh mắt nàng sáng lấp lánh, cực kỳ tha thiết hỏi y, “Vương gia, còn thừa lại vài kiện, tôi giúp anh cởi nha!”

Mắt phượng hiện lên chút ánh sáng hứng thú, “Tiểu nha đầu, thái độ xoay chuyển quá nhanh, rất không thể tin.”

Lệ Dĩnh cực kỳ hiếm thấy mà có chút nũng nịu, không biết xấu hổ mà thừa nhận, “Kỳ thật tôi chờ ngày này, chờ rất lâu rồi!”

“…” Hiện nay đổi thành Diệc Phàm cảm thấy mình bị sét đánh trúng.

Nhưng Lệ Dĩnh và Diệc Phàm, hiển nhiên không đi cùng một tuyến đường, nói xong câu này, ánh mắt nhỏ sáng lóng lánh của nàng liền nhìn chằm chằm vào y phục Diệc Phàm, “Từ nhỏ ở trong núi nhìn thấy lợn rừng và gấu chó, tôi liền muốn lột da chúng nó!”

“…” Lại là lợn rừng và gấu chó…

Tiểu nha đầu đứng trước người y lại chuyển đến sau lưng y, dường như là đang cân nhắc xuống tay từ chỗ nào, đột nhiên, cái đầu nhỏ của nàng từ một bên bả vai của y thò ra, “Vương gia, tôi có một đề nghị!”

“Ừm.” Diệc Phàm nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn thuần lương gần trong gang tấc kia, khẽ híp mắt, trả lời mà có chút không để ý, cũng không biết là đang suy nghĩ cái gì.

“Bộ dáng sau lưng của anh trơn bóng, rất khó nhìn!”

“…” Chẳng lẽ muốn mọc ra hai cái bánh bao mới dễ nhìn?

Diệc Phàm khẽ nhướng mi, ý bảo nàng tiếp tục nói, nhưng ánh mắt thì vẫn có chút cổ quái, nói chuyên tâm cũng không chuyên tâm mà nhìn nàng, rõ ràng vẫn nghĩ đến cái gì đó.

Lệ Dĩnh mặc kệ trong lòng y đang suy nghĩ cái gì, tiếp tục tra cứu kế hoạch của mình, nghiêm trang mà bưng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, kể chuyện xưa ‘Nhạc mẫu khắc chữ’ cho y nghe.

“Nhạc Phi?” Chuyện xưa có da có thịt này, thậm chí còn bao quát chiến sự sa trường, nghe không giống như là đặt chuyện, nhưng cái tên này, đối với Diệc Phàm mà nói thì hoàn toàn xa lạ.

“Cô muốn khắc ‘Tinh Trung Báo Quốc’ trên lưng ta?” (khắc ở đây t nghĩ là xăm đó, ở cổ đại không có xăm nên ta dùng khắc nhé)

Không đúng không đúng!” Đột nhiên lắc đầu mấy cái, Lệ Dĩnh buông tiếng thở dài, “Về sau Nhạc đại tướng quân bị người gian hãm hại, chuyện xưa này kết thúc cực kỳ thê thảm.”

“…”Diệc Phàm vừa bực mình vừa buồn cười nhìn vào nàng.

Nói hồi lâu, tiểu nha đầu này là đang vòng vo rủa y?

Nhưng nhìn cảm xúc của nàng, lại không giống như giả bộ chuyện xưa này dường như là thật, lần thứ N Diệc Phàm sản sinh ra hoài nghi đối với lai lịch của nàng.

Đang nghĩ ngợi, khuôn mặt nhỏ nhắn ưu tư kia có chút suy sụp đột nhiên lại nâng lên, “Vương gia, tôi viết bốn chữ này ở trên lưng anh nhé, tuyệt đối uy vũ khí phách lại cát tường, nếu như anh không hài lòng, có thể chém đầu của tôi!”

Những lời này nghe thật quen tai, lúc trước nàng mới xuất hiện ở Ngô vương phủ, lúc đảm bảo với Triệu công công nhất định có thể “dụ dỗ” y ăn cơm, hình như là nói như vậy.

Sự thật chứng minh, những lời này hẳn là nàng không nói lung tung, khi đó trong lòng nàng cực kỳ nắm chắc.

“Không phải cô không biết chữ sao?” Diệc Phàm nói xong, chậm rãi đi đến bên bàn, ý bảo Lệ Dĩnh có thể bắt đầu rồi.

Lúc ở hiện đại, Lệ Dĩnh có một anh họ* từ nhỏ đã học thư pháp, cho nên đối với công việc mài mực không xa lạ cho lắm, vừa mài mực vừa nói, “Bốn chữ này quá cát tường, cho nên mẹ tôi đã từng dạy tôi nên viết như thế nào.” (* chỗ này là đường ca, anh họ bên cha, nhưng Lệ Dĩnh là người hiện đại nên t trực tiếp đổi thành anh họ luôn)

Nói xong, cầm bút nhúng mực, vô cùng tự nhiên mà múa bút ở trên lưng Diệc Phàm viết to bốn chữ này.

Viết xong, hơi lùi ra phía sau thưởng thức, ừm, hiệu quả không tệ!

Trong bốn chữ tàm tạm này, chỉ có chữ thứ nhất là chữ giản phồn thể không khác lắm, mà nàng tình cờ viết, cho nên Diệc Phàm nhất định có thể liếc thấy nàng viết cái gì.

“Vương gia, tôi viết xong rồi!” Một cái đầu lại thò ra bên vai lần nữa, giống như tranh công nhìn y.

Diệc Phàm đi đến bên gương đồng, xoay nghiêng người, liếc nhìn thấy bốn chữ to viết rất khí phách trên áo trong màu trắng __________ phụ nữ chi hữu. (bằng hữu là con gái)

Mặt của Diệc Phàm đen lại gần giống như nước mực không sai biệt lắm.

“Tiểu nha đầu, cô động tay động chân ở trong mực, trong vòng vài ngày, không thể tẩy bốn chữ này đúng không?”

Chất vải áo trong mỏng, mực nước sớm đã thấm ở trên lưng của y, nói cách khác, trong một thời gian này, trên lưng y sẽ lưu lại bốn chữ “phụ nữ chi hữu” này!

Oa? Tại sao y lại biết rõ vậy chứ?

Chỉ là Lệ Dĩnh cũng đã quen với khả năng phản ứng thần tốc như máy tính của y rồi, không trả lời, chỉ dùng ánh mắt thuần lương vô tội nhất của mình để nhìn y.

Mặc dù đen mặt nhưng ánh mắt của Diệc Phàm lại đang cười, đôi mắt phượng kia cong lên một độ cong tuyệt đẹp, ánh sáng nhạt mênh mông mê chết người, ngay cả âm thanh cũng vui mừng, “Tiểu nha đầu, lúc cô nói ta chém đầu của cô, là chém luôn cái cổ, hay là chém mỗi cái đầu thôi?”

Biến thái chính là như vậy!

Lệ Dĩnh ở trong lòng mắng y một câu, trên mặt cũng rất chấn kinh, “Vương gia, anh không hài lòng? Chẳng lẽ anh chưa từng nghe qua một câu này sao? Con gái có thể gánh nửa bầu trời!”

“…”

“Anh nghĩ thử xem, người nửa bầu trời đều là bạn bè của anh, cái này còn chưa đủ uy vũ khí phách cát tường sao?”

“…” Diệc Phàm trầm mặc mà nhìn “phụ nữ chi hữu” ở trên lưng…

Không ai nói chuyện với mình, Lệ Dĩnh cảm giác thấy nhàm chán liền làm ổ ở trên ghế, mơ màng buồn ngủ.

Hiện tại đã không còn sớm, ngày thường lúc này nàng đã đi gặp Chu Công đánh cờ rồi.

Nhưng mới vừa ngồi vững, yêu nghiệt trước gương đồng liền đi tới, cầm lấy cánh tay của nàng kéo nàng lên, cười nói, “Được rồi, chuyện đêm nay, bổn vương sẽ coi như không có gì xảy ra.”

“…” Tâm tình của tên yêu nghiệt này, cũng biến đổi quá nhanh rất không có quy luật đấy!

Có thể thái biến nhiều quá, nên biến ra di chứng rồi. Lệ Dĩnh đồng tình mà liếc y một cái. (thái ở đây là biến thái đó, t nghĩ là vậy á)

Nhưng người đi phía trước nàng lại đột nhiên quay đầu lại, thân thể hơi nghiêng, gương mặt yêu nghiệt kia lại kề sát vào nàng, “Bởi vì… đứa bé ngoan không lạm sát kẻ vô tội có phần thưởng.”

“…” Chắc không phải là y đã biết chứ?

Lệ Dĩnh hết chỗ nói, nhìn chằm chằm vài đầu của y không biết là cấu trúc gì.

Xoay người, Diệc Phàm tiếp tục kéo nàng đi về phía trước, rồi lại nói một câu nói kỳ quái, “Kỹ thuật bơi tốt không?”

“Tốt tốt.” Làm gì? muốn vứt nàng xuống hồ sao?

“Vậy thì tốt,” Diệc Phàm hơi nhếch môi, âm thanh vui vẻ.

Năm phút sau, Lệ Dĩnh biết tại sao là “Vậy thì tốt” rồi.

Vì vậy yêu nghiệt nói y không biết bơi!

Thiên tài như y, nếu như thật sự không biết bơi, vậy trước kia y bơi như thế nào?

Dựa theo nàng quan sát trước kia, cái tủ thấp ở trong góc Tây Bắc ở trong phòng ngủ có vấn đề.

Nhưng Lệ Dĩnh lạ không ngờ rằng, sau khi mở cơ quan tiếp tục đi lên một đoạn đường tối, cuối cùng hai người đứng trước một hồ sâu.

Hồ sâu này quả thực là….

Đường tối kia bảy rẽ tám chuyển, Lệ Dĩnh sợ mình nhớ lầm phương hướng, nhớ lại một hồi lâu, cảm thấy đây là hẳn thông qua phía sau núi của Vương phủ.

Nơi tạo thẻ bài thân phận, là nơi này? Nhưng nàng đã từng lòng vòng ở sau núi mấy vòng rồi, nhưng lại không tìm thấy bất kỳ vấn đề gì .

Thiết kế ẩn nấp như vậy, xem ra thật là trọng địa, đừng nói là một tiểu “nha hoàn” có lai lịch không rõ là nàng, nói không chừng ngay cả Hà Nguyêm cũng chưa từng đi qua nơi đó.

Diệc Phàm mang nàng đến nơi này, là có dụng ý gì ?

Vì cuộc sống tiêu dao sau này,nàng rất muốn đi điều tra một chuyến, nhưng không có nghĩa là nàng muốn mang một người đàn ông hơn một trăm cân này bơi qua hồ sâu kia! (1 cân là ½ kg, hơn 100 cân là hơn 50 kg đó.)

“Vương gia tôi nói kỹ năng bơi của tôi tốt, là tôi chỉ xưng bá hồ nước sau nhà tôi thôi.”

Bật cười mà ho nhẹ một tiếng , Diệc Phàm rất phối hợp hỏi , “Vậy hồ nước nhà cô lớn bao nhiêu?”

“Rất lớn!” Lệ Dĩnh kiêu ngạo nói, “Có thể nằm một người đấy!”

Nhưng nàng rõ ràng đã xem nhẹ trình độ phúc hắc của người nào đó, “Nếu như vậy, ta ôm cô từ phía sau, vậy cũng coi như là một mình cô ở trong hồ nước trong nhà rồi.”

“….”

“ Không muốn ta ôm cô!”

“…” Nói nhảm!

“Nhưng lúc nãy cô vứt bỏ nhiều loại kịch độc trí mạng như vậy, hao hết tâm tư mà kéo dài thời gian, nhất định là muốn đợi độc dược mãn tính có hiệu lực, bổn vương còn tưởng rằng…” Tiếng cười đột nhiên thấp xuống, ở trong đường tối vắng vẻ này, rất là ai muội, “ Cô không nỡ giết bổn vương.”

“…” Lệ Dĩnh không nói gì, chỉ muốn giơ chân đá người.

Thì ra lúc nãy không phải nàng nghĩ nhiều, mà y thật sự biết rõ.

Nhưng ai không nở hả, nàng vừa tới cổ đại, lại không có cơ hội rời khỏi vương phủ, cho nên nàng chỉ biết tìm mấy vị thảo dược làm thuốc độc hộ mệnh muốn phòng ngừa vạn nhất mà thôi.

Nhưng tên yêu nghiệt này lại không làm chuyện gì xấu chết không luyến tiếc, nàng chỉ bất ngờ lạm sát kẻ vô tội mà thôi, trong tay cố tình lại không có thuốc độc thích hợp, đành phải phiền toái một chút, kéo dài thời gian để chờ độc dược mãn tính phát tác, tránh cho y thật sự bị động kinh mà tiếp tục cởi quần áo, dự định “cùng ngủ” với nàng.

Lúc trước khi nàng ăn miếng thịt bò khô lấy quần áo của y lau tay, chính là vì hạ độc.

Hiện tại xem ra, lúc ấy tên yêu nghiệt này đã đoán được nàng muốn làm cái gì rồi.

Làm sao có thể có người có đầu thông minh lanh lợi như vậy!

Y thông minh như vậy, câu nói “Không nỡ giết bổn vương” khi nãy tám phần cũng là cố ý chọc giận nàng , đương nhiên, cũng có khả năng là y tự kỷ.

Chỉ là mặc kệ y có tự kỷ hay không tự kỷ, có một việc đều đã là sự thật ---------

Nói y phúc hắc quả thực là “oan uổng” cho y, y như thế, nên dụng hai chữ ‘ biến thái’ để hình dung!

Cúi đầu nhìn xem, trong người tên yêu nghiệt này có hai loại độc, tuy nhiên đều không ảnh hưởng đến tính mạng. Nhưng sau khi hạ loại độc mãn tính này, loại độc hạ lúc trước khiến ch tay y xưng lên như cái bóng đèn, nàng không tin y không vội!

Tìm khoảng đất khô ráo, Lệ Dĩnh dứt khoát ngồi xuống, lau sạch tay, lục lọi trong túi lấy ra bao hạt dưa thảnh thơi ngồi ăn.

Đồ ăn trong túi của nàng đủ để ăn ba ngày, xem ai có thể kéo dài ai!

Xem ra, Diệc Phàm không hề vội chút nào, y thản nhiên đi tới bên cạnh nàng tùy ý ngồi xuống, “tiểu nha đầu , lần này cô kéo dài thời gian, là vì muốn cùng bổn vương hưởng thụ thế giới hai người nhiều thêm một chút sao?”

“….” Bình tĩnh, y chỉ là đang làm chuyện biến thai danh xứng với thực mà thôi!

Lệ Dĩnh không động đậy, tiếp tục ăn hạt dưa của nàng.

#James

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip

Tags: #phàmdĩnh