chương 76 - Chương 80

Chương 76

Núi Thiên Sơn cách núi Tà Mật cũng không xa ba người đi không nghĩ buổi trưa nửa ngày đến nơi. Dưới chân núi có một ngôi nhà tranh. Mọi người tiến vào thì thấy vị lão nhân hôm trước gặp trên đường đang ngồi trên ghế rất ngay ngắn như đang đợi bọn họ đến:

Thiếu Hàn liền nói:

“Cao nhân xin người hãy giúp ta”

Vị lão nhân đó cười:

“Ta biết chắc chắn các ngươi sẽ đến”

Nhược Nhan lại tiến lên:

“Cao nhân người đã biết được những gì”

“Ha ha là phúc không phải họa, là họa thì không tránh được”. Rồi lão nhân đó lại nhìn Thiếu Hàn “Hữu duyên thiên lý lăng tương ngộ, vô duyên đối diện bất tương phùng”

Thiếu Hàn cung kính tiến đến trước mặt vị lão nhân kia:

“Xin cao nhân hãy chỉ điểm”

“Thiên cơ bất khả lộ. Ta chỉ có thể nói khi nào ánh trăng bị rỉ máu các ngươi hãy đến nơi bắt đầu của sự việc”

Thiếu Hàn đã suy nghĩ rất nhiều nhưng không thể hiểu được lời nói của lão nhân đó. Nhược Nhan lúc đang ngồi ăn cơm, đặt bát xuống bàn kêu lên:

“Sao ta lại không nghĩ ra chứ”

“Nhan Nhan nàng nghĩ ra gì rồi”

“Là nguyệt thực, chính là nguyệt thực”

Thiếu Hàn vội tiếp lời:

“Nguyệt thực là gì”

“Nguyệt thực chính là lúc mặt trăng mặt trời và trái đất thành một đường thẳng lúc đó mặt trăng sẽ trở thành màu đỏ”

Thiếu Hàn từ hôm nghe thấy Nhược Nhan nói như vậy đã không trở lại hoàng cung nữa. Ngày nào cũng ăn ngủ trên núi Tà Mật, đêm nào cũng chăm trú nhìn vào ánh trăng. Nhưng đều là thất vọng. 

Thời gian như một cuộc chạy đua nước rút. Khiến cho hắn trước đây không sợ một điều gì, lại thấy rất sợ thời gian. Ba năm nay. Phải nói là hai năm ba trăm sáu mươi tư ngày đã xảy ra rất nhiều chuyện nhưng hắn vẫn không rời núi Tà Mật lấy một bước

Như chuyện Diêu Tiêu Tương chỉ vì nói Nhược Y sẽ mãi không trở về hắn đã tự tay cắt đứt lưỡi của nàng. Khiến cho Lăng Nhật Quốc cùng Diêu Lăng Quốc rơi vào cảnh chiến tranh. Dĩ nhiên người đi đánh trận không phải là hắn mà chính là Đô Mã Duệ. Diêu Lăng Quốc bây giờ đã trở thành một huyện của Lăng Nhật Quốc

Giang hồ nghe nói hắn suy sụp tinh thần. Mọi môn phái đã tính kế lên núi ám sát hắn. Chỉ vì bọn họ trong lúc đánh nhau đã làm rách chiếc áo của Nhược Y. Hắn liền nổi giận, trong một đêm tiêu diệt cả một môn phái. Khiến cho mọi người trong giang hồ phải khiếp sợ

Hoàng thượng vì nghe tin Nhược Y mất vẫn chưa lập bia mộ, liền sai thái giám đến lập bia tại chân núi Tà Mật. Hắn biết được, lập tức chôn sống người thái giám đó

Liễu Nhược Đồng vì muốn nhân cơ hội không có Nhược Y lên núi quyến rũ hắn. Chỉ vì nàng không cẩn thận ngồi vào chiếc ghế mà hắn làm cho Nhược Y. Hắn liền sát khí bức người. Trực tiếp đem nàng đá xuống chân núi

Đã gần ba năm hắn giường như lại trở về hắn ngày xưa, lạnh lùng tàn nhẫn. Mọi người giang hồ nói hắn bỉ ổi đê tiện đánh cả nữ nhân. Hắn chỉ cười nói

“Trong mắt ta chỉ có một nữ nhân. Những người kia không phải nữ nhân mà là kẻ thù. Đã là kẻ thù ta tuyệt đối không lưu tình”

Chương 77

Thiếu Kì cùng Nhược Nhan đến thăm Thiếu Kì, buổi tối có ở lại ngắm trăng trò chuyện cùng với hắn. Nhưng cũng chỉ đang đối thoại với một cái xác. Hỏi hắn, hắn không nói. Làm trò trước mặt hắn, hắn không chớp mắt. Nhược Nhan cũng thấy buồn thay cho hăn. Thiếu Kì thấy mọi người đã đi ngủ hết mà hắn lại không ngủ được. Liền ra ngoài ngắm cảnh. Núi Tà Mật không có cái gì ngoài rừng núi hoang vu hẻo lánh. Cũng chẳng có gì đáng để xem. Hắn biết tại sao tam huynh của hắn vì sao chỉ luôn nhìn ánh trăng, Có lẽ vì nơi đây cũng chẳng có gì đáng để nhìn ngoài nó ra cả. 

Hắn ngước lên trời trong lòng thầm nghĩ: Kì lạ ánh trăng lại từ từ mất dần, không đúng lại dần dần giống như mặt trời. Mặt trời sao có thể xuất hiện vào buổi tối. Là mặt trăng rỉ máu. Hắn hét lên:

“Nhan Nhan, tam huynh mọi người mau ra đây, mau ra đây”

Mọi người nghe thấy Thiếu Kì gọi liền chạy ra thì thấy cảnh tương trước mặt. Thiếu Hàn không ngừng vui mừng, nhưng lại càng hoảng sợ hơn. Làm cách nào, làm cách có thể cứu được Nhược Y. Hắn lại tự trách bản thân lại ngu ngốc một lần nữa ba năm nay hắn chỉ có ngắm trăng. Lại không nghĩ cách làm thế nào để cứu Nhược Y

Ba người đứng ở dưới ánh trăng không nói gì chỉ nhìn vào mặt trăng trên cao. Nhược Nhan không chịu được im lặng hơn nữa liền nói:

“Chúng ta làm cách nào cứu được Nhược Y”

Nhược Nhan chưa nói hết câu thì bỗng bị một lực hút rất mạnh, hút xuống vực cao. Thiếu Kì quá hoảng sợ không biết làm cách gì có liền nắm lấy ta Nhược Nhan. Nhưng không chế được lực hút ấy. Thiếu Hàn cũng ở đằng sau bắm lấy. Vậy là ba người hoàn hảo bị hút xuống vực

“A…A”

“Y Y sao vậy”. Một cậu bé khoảng hai ba tuổi đang nằm bên cạnh một nữ nhân. Nữ nhân này hình dáng chiêu cao, cân nặng chắc phải lớn hơn cậu gấp ba lần

Người phụ nữ quay lại nhìn cậu bé vẫn đang còn ngái ngủ kia tức giận quát lớn:

“Lãnh Hạo Nhân. Hôm nay ta không dạy dỗ ngươi ta không phải là người. Nói ngươi bao nhiêu lần không được phép gọi ta là Y Y biết chưa”

Cậu bé thấy mẹ mình trên đầu đã có lửa cũng không muốn trêu trọc thêm liền nhỏ giọng nũng nịu:

“Mẫu thân đại nhân người có thể đại từ đại bi tha cho con lần này được không. Cả đêm hôm nay người đã hét lên tổng cộng là lăm lần rồi. Người định không cho ai nghỉ ngơi sao”

Nhược Y quay lại thấy đứa bé có vẻ mệt mỏi nên cơn tức giận cũng theo đó mà dần hạ xuống. Nàng từ khi gặp nạn không chết, còn thuận lợi sinh ra đứa trẻ này. Cuộc sống tuy có khổ cực nhưng chỉ cần nhìn thấy Lãnh Hạo Nhân nàng cũng cảm thấy được an ủi phần nào rồi

Ngày hôm nay nàng đã mơ thấy Thiếu Hàn tổng cộng là lăm lần. Không chỉ thấy Thiếu Hàn lần này nàng còn thấy thêm cả Nhược Nhan và Thiếu Kì cũng bị gã xuống vực.

Nếu tính cả hai năm lúc nàng bắt đầu từ hiện đại xuyên đến, và khoảng thời gian nàng lại từ cổ đại trở về chính là lăm năm. Một người phụ nữ có mấy cái lăm năm đấy chứ. Nàng có lẽ là người may mắn nhất thế giới. Lần đầu bị trúng đạn không chết. Lần thứ hai bị rơi xuống vực vẫn may mắn bảo toàn tính mạng. Hoàn hảo sinh ra tiểu bảo bảo.

Tất nhiên quãng thời gian ba năm trở về hiện đại cũng không phải là dễ dàng gì. Nàng làm đủ mọi loại công việc trên đời. Thứ nàng cần bây giờ chính là tiền, chính là muốn mang đến cuộc sống tốt cho con mình. Hiện giờ nàng có một công việc ổn định, nhưng lương lại không cao. Một tháng chỉ có vài trăm nhân dân tệ. Số tiền đó đủ cho nàng trả tiền thuê nhà, đủ cho nàng đưa Lãnh Hạo Nhân đến trường. Đủ cho nàng ăn. Bây giờ chân lý sống của nàng chỉ cần ba cái đủ đấy.

“Cao Khả Y hôm nay tôi chính thức đuổi việc cô”

“Quản lý à xin lỗi ngài, tôi hôm nay phải đưa con đến trường”

Vị quản lý nhìn qua Nhược Y rồi lại hét lên:

“Cao Khả Y cô đừng có mà xảo biện. Hôm nay chính là chủ nhật làm gì có trường học nào mở cửa vào chủ nhật”

“Quản lý à, tôi làm ở đây đã hai năm, không có công, cũng có cống hiến nhiều. Nhà tôi còn mẹ già, con nhỏ. Mọi miệng ăn đều phụ thuộc vào đồng lương ít ỏi này của tôi”

“Cô đã nói lời này lần thứ một trăm lẻ ba rôi. Hôm nay tôi chính thức đuổi việc cô”

Nhược Y chỉ vì đến muộn, trong lòng thầm nghĩ. Nàng cũng chỉ đến muộn có mười lần. Nhiều nhất cũng chỉ là hai mươi lần. Không là mười tám lần. Vậy mà vị quản lý kia giám đuổi việc nàng. Bà ta mà ở cổ đại chắc chắn đã bị Thiếu Hàn băm ra làm trăm mảnh rồi. Ai Thiếu Hàn nàng lại tự nhiên nhắc đến Thiếu Hàn, khiến cho nàng không khỏi đau thương

Chương 78

Ba người Thiếu Hàn khi bị hút xuống vực, lại có giọng nói quen thuộc của vị lão nhân trên núi Thiên Sơn. “Lãnh Thiếu Hàn đã ba năm rồi. Ngươi cũng chờ đủ ba năm. Ta cho ngươi đi gặp nàng ấy. Hãy nhớ ngươi chỉ có thời gian một ngày. Nếu không tự mình gánh lấy hậu quả ”.

Bà người bị rơi xuống một bãi cỏ xanh rộng, trên bãi cỏ có một ngôi nhà nhỏ biệt lập. Một đứa trẻ đang nằm trên bãi cỏ. Nghe thấy tiếng động lạ nó giật mình ngồi dậy, nhìn ba người từ trên trời rơi xuống. Tất cả đều là mĩ nhân và soái ca. Nó chống tay lên cằm suy nghĩ: Soái ca và mĩ nữ ăn mặc rất khác người. Có phải hay chăng là tiên nhân. Đúng chỉ có tiên nhân mới ở trên trời. Vậy tại sao lại không cưỡi mây hạ xuống từ từ. Có lẽ mấy bị bể bánh rồi

Thiếu Kì lúc này ngẩng mặt lên không khỏi hốt hoảng nhìn đứa trẻ khoảng ba tuổi kia. Quay sang nói với Thiếu Hàn vẫn còn đang ngây ngốc

“Tam ca đứa trẻ này giống hệt huynh lúc còn nhỏ. Chính là hình dáng thu nhỏ của huynh nha”

Lãnh Hạo Nhân lúc này mới để ý đến nam nhân mặc áo trắng lại ngây ngốc. Hai người một lớn một nhỏ ngây ngốc nhìn nhau. Cuối cùng Lãnh Hạo Nhân cũng là người lên tiếng trước.

“Ngươi là từ trong tranh đi ra”

Thiếu Hàn khó hiểu:

“Tranh?”

“Đúng vậy nhà ta có một bức tranh giống y hệt ngươi”. Bức tranh đó là do mẹ cậu vẽ. Trước đây ngày nào cũng thấy mẹ ôm bức tranh đó rồi khóc. Cậu có hỏi mẹ nhưng mẹ không trả lời. Cậu thầm nghĩ có lẽ người đó chính là người đã cuỗm đi số tiền của mẹ vào ban đêm lên mẹ mỗi đêm đều ôm bức tranh đó khóc thương cho số tiền đã bị cuỗm của mình

“Ngươi chính là người đã cuỗm đi số tiền của Y Y nhà ta”. Lãnh Hạo Nhân chỉ thẳng vào mặt Thiếu Hàn hét lớn

Thiếu Hàn lại khó hiểu hơn:

“Y Y là ai?”

Lãnh Hạo Nhân lại làm ra vẻ đắc ý:

“Y Y chính là nữ nhân nhà ta”

“Nữ nhân của người?”

Thiếu Hàn nghe cậu bé nói mãi cũng chẳng hiểu nổi. Nhưng tên của người đó có chữ Y. Hắn tim lại càng đập mạnh:

“Nữ nhân của ngươi có thể cho ta biết cao danh quý tánh”

Lãnh Hạo Nhân lại ra vẻ cao ngạo:

“Nữ nhân của ta tên Cao Khả Y”

Lãnh Thiếu Hàn lại thêm một lần nữa thất vọng. Nhưng Nhược Nhan lúc này lại vui mừng nói:

“Thiếu Hàn chính là Nhược Y. Nhược Y trước ở hiện đại chính là Cao Khả Y”

Lãnh Hạo Nhân chẳng hiểu hai người họ đang nói gì liền đứng dậy bước vào nhà. Đang định đóng cửa lại thì có một lực mạnh đẩy cánh cửa ra. Làm cậu giật mình quát lớn:

“Ngươi cuỗm đi số tiền của Y Y lúc nửa đêm ngươi còn muốn đến đây ăn trộm cái gì nữa?”

Chương 79

Thiếu Hàn cũng chẳng để ý đến lời nói của Lãnh Hạo Nhân trực tiếp tiến vào trong nhà. Hắn lại một lần nữa giật mình nhìn thấy bức ảnh kia chính xác là vẽ mình. Hắn tiến đến đưa tay sờ vào bức ảnh. Hăn đã chờ ba năm, nhất định người mà hắn chờ đã xuất hiện. Hắn quay lại nói với Hạo Nhân:

“Nhược Y đâu”

“Nhược Y là ai, ta không biết ai tên là Nhược Y”. Hạo nhân khoanh tay trước ngực hất cằm nói

“Chính là nữ nhân của ngươi, nàng ấy đâu”

Hạo Nhân thấy nam nhân trước mặt hình như đang rất tức giận. Cậu thấy người này nổi giận còn khủng bố hơn cả Y Y nên ngoan ngoãn trả lời:

“Đi làm”

Thiếu Hàn nghe thấy Hạo Nhân nói như vậy. Trong lòng lại nhói đau. Nàng lại phải làm việc. Hắn lại tự trách bản thân mình. Hắn còn đang chìm đắm trong suy nghĩ của riêng mình. Thì Thiếu Kì quay sang hỏi Hạo Nhân:

“Ngươi tên gì”

Hạo Nhân thấy người trước mặt cứ ăn bánh gấu để trên bàn của mình, tức giận đưa tay lấy lại túi bánh giữ bên mình nói:

“Ta tên Lãnh Hạo Nhân”. Thiếu Hàn thấy đứa bé trước mặt nói là họ Lãnh. Hắn nhìn Lãnh Hạo Nhân một lúc rồi nghĩ. Đứa bé trước mặt giống y hệt hắn lúc còn nhỏ. Con của hắn và Nhược Y cũng đã tầm tuổi này, càng nghĩ hắn không thể dấu được vui mừng. Hắn tiến đến vuốt má Hạo Nhân. Khi tay hắn chạm vào đứa bé này như có một sự quen thuộc lạ thường

“Con là Lãnh Hạo Nhân”

Đứa bé thấy nam tử trước mắt tính khí tự nhiên thay đổi lại khó hiểu:

“Đúng vậy”

Hai người đang nói chuyện thì Thiếu Kì hét lên:

“Tam huynh đây là thứ gì, kì lạ quá”

Thiếu Hàn đi đến chỗ Thiếu Kì thì đứng yên một chỗ không tin vào mắt của mình. Hắn nhìn tờ giấy hình chữ nhật có màu sắc rất chân thực. Người trong tờ giấy đó chính là Nhược Y. Hắn lại sợ hãi không nói thành câu:

“Không lẽ…Không lẽ Nhược Y nàng ấy… bị nhốt ở trong này”

Nhược Nhan thấy bộ dạng của Thiếu Hàn không khỏi nhịn được cười. Ai có thể ngờ được hắn lại có lúc ngu ngốc như vậy. Nàng tiến đến giành lấy bức ảnh trên tay Thiếu Hàn:

“Đây chính là ảnh chụp Nhược Y”

Thiếu Hàn nhíu mày, ngờ vực hỏi Nhược Nhan:

“Ảnh chụp là gì?”

Lãnh Hạo Nhân chưa thấy người nào ngốc nghếch như nam nhân trước mặt nên có lòng tốt giải thích:

“Là ảnh chụp của Y Y. Ảnh chính là thứ gần giống như gương đó”

“À”. Thiếu Hàn cũng như hiểu ra điều gì đó từ Lãnh Hạo Nhân.

Thiếu Kì lúc này mới quay sang nói với Thiếu Hàn:

“Tam huynh không biết khi nào tẩu tẩu mới về. Nếu tẩu ấy hôm nay không trở về ta sợ…”

Thiếu Hàn thấy trời cũng sắp tối hắn liền quay sang hỏi Hạo Nhân:

“Hạo Nhân khi nào Y Y mới trở về?”

Lãnh Hạo Nhân đang ngồi ăn bánh rất thản nhiên trả lời:

“Cũng sắp trở về rồi, các ngươi có chuyện gì không”

“Ta muốn đưa nàng ấy trở về nhà”

Hạo Nhân thấy Thiếu Hàn nói như vậy giật mình nghĩ: trở về nhà, đây chẳng phải nhà sao, tại sao nam nhân kia lại nói muốn đưa mẹ mình trở về nhà. Chẳng lẽ là bắt cóc tống tiền. Nghĩ đến đây cầu liền lén lén vào nhà vệ sinh gọi điện cho mẹ:

“Mẹ à, hôm nay muộn một chút hãy trở về, mà tốt nhất hôm nay đừng trở về”

Nhược Y đã đứng ở bên ngoài cổng của khu nhà không hiểu nói:

“Lãnh Hạo Nhân con lại làm việc gì rồi”

“Mẹ à, Hạo Nhân không có làm cái gì, chỉ là nhà mình hôm nay xuất hiện ba người lạ mặt, nói là muốn đưa mẹ về nhà”

Nhược Y nghe Hạo Nhân nói như vậy nghĩ là bệnh viện đến tìm nàng đòi nợ, chẳng là khi sinh Hạo Nhân nàng đã được một người đưa vào bệnh viện hạng sang. Khi tỉnh dậy y ta nói đóng tiền viện phí. Nàng mới hoảng hốt khi số tiền quá cao. Nên ngay trong đêm tối khi đó, nàng đã cùng con mình bỏ trốn. Không lẽ sau ba năm bệnh viện đó lại đến tìm nàng tính sổ:

“Lãnh Hạo Nhân, con cầm hết tiền bạc những thứ gì quý giá, lợi dụng lúc bọn họ không để ý liền trốn đi”

Lãnh Hạo Nhân đang ngồi trong nhà vệ sinh thì Thiếu Kì mở cửa ra lạnh lùng nói:

“Đang nói chuyện với ai”

Hạo Nhân liền cúp điện thoại dấu vào trong túi quần cười hì hì nói:

“Không có gì”

Nhược Y ở bên kia nghe thấy giọng nói lạ lại thêm lo sợ cho Hạo Nhân, liền chạy lên nhà

Chương 80

Thiếu Hàn lúc này đã bắt đầu sốt ruột, quay sang nói với Hạo Nhân:

“Dẫn ta đi gặp Nhược Y”

“Ta…ta không biết Y Y hiện giờ đang ở đâu”

Thiếu Hàn cũng chẳng bận tâm liền bế theo Hạo Nhân ra ngoài cửa.

“A…thả ta ra ngươi làm gì vậy”

Nhược Y vẫn lấp bên ngoài cửa nghe thấy tiếng hét của con mình ở bên trong liền không nghĩ ngợi đẩy cửa tiến vào:

“Không được làm hại con của ta”

Thiếu Hàn trên tay vẫn đang bế Hạo Nhân, quay lại nhìn thấy Nhược Y thì vui mừng không nói thành câu:

“Thiếu…Hàn”

Thiếu Hàn bỏ Hạo Nhân xuống tiền đến ôm lấy nàng:

“Là nàng, cuối cùng ta cũng tìm thấy nàng”

Hạo Nhân thấy người trước mặt ôm ấp mẹ mình liền thô bạo đẩy Thiếu Hàn ra:

“Tránh ra, ngươi làm cái gì vậy”

Nhược Y lúc này mới gạt nước mắt, ngồi xuống nói với Hạo Nhân:

“Không được vô lễ, đây chính là cha của con”

“Cha của con?”

Thiếu Kì đứng bên cạnh thấy sắp đến tối liền nói với hai người:

“Tam huynh nếu chúng ta không rời đi nhanh chỉ e…”

Thiếu Hàn liền kéo tay Nhược Y:

“Nhược Y chúng ta trở về “

“Thiếu Hàn vậy còn con chúng ta”

“Cùng trở về”

Hạo Nhân chẳng hiểu hai người nói gì liền chạy xa ba bước, đứng khoanh tay trước ngực nói:

“Con không muốn đi, muốn ở đây”

Thiếu Hàn tiến đến không nhanh không chậm nhìn Hạo Nhân cười nói:

“Con không muốn đi, con muốn ở đây chịu khổ”

Hạo Nhân lại tính tính toán toán lại:

“Nếu đi có thể được hưởng sung sướng sao?”

“Con muốn cái gì ta có thể cho”

Hạo Nhân lại vênh mặt lên nói:

“Con muốn có thật nhiều tiền để mua bánh zô zô, kẹo Phẩn La,…Nếu như có thể đáp ứng được liền ngoan ngoãn đi theo”

“Được, vậy mau đi”

“Khoan đã”. Nói rồi Hạo Nhân đi vào trong nhà cầm ra cái điện thoại “Tiểu Lạc à, ta phải đi nước ngoài một thời gian, trở về sẽ mua thật nhiều kẹo cho ngươi”

Hạo Nhân còn chưa kịp nói hết câu đã bị Thiếu Hàn kéo lấy tay nhảy vào trong một cái xoáy xoáy tròn màu trắng

“A…A”

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip