Chương 7: Nữ nhân không phải dễ trêu chọc.
"Tiểu, tiểu thư, nô tỳ..." Tiểu Đào sau khi tỉnh lại nhìn thấy Đường Vũ Tiên đang ngồi đối diện xem sách, giãy dụa muốn đứng lên lại cảm giác chỗ chân đau của mình mát mát, không còn cảm giác nặng nề mà thay vào là cảm giác thực nhẹ nhàng.
"Tỉnh?" Đường Vũ Tiên nghe được động tĩnh trên giường nhíu nhíu mi, ánh mắt cao thấp liếc nàng một cái "Ngươi không thể lộn xộn, nằm im trên giường được rồi!"
"Khiến cho tiểu thư phải bận lòng..." Tiểu Đào thập phần bất an xoa xoa góc áo, bộ dáng không yên. Ánh mắt đảo nhìn xung quay, lại nhìn thấy tất cả lễ vật Đại tiểu thư đưa tới đều xếp chất đống trong gian phòng của nàng không khỏi giật mình nhìn Đường Vũ Tiên "Tiểu thư, đây là?"
"Như ngươi thấy..." Đường Vũ Tiên không khỏi khép quyển sách lại đứng lên "Đã nhiều ngày hôn mê, không nên lộn xộn, nằm thật tốt ở trên giường nghỉ ngơi đi!"
"Chính là tiểu thư chỗ lễ vật này làm sao bây giờ?" Tiểu Đào lo lắng nhìn tiểu thư gầy yếu , Đường Vũ Tiên đứng trước cửa "Bổn tiểu thư sẽ xử lí, một số đồ vật để trong phòng nhiều ngày sợ sắ hỏng ta đã ăn rồi!"
"Nhưng...Là!" Tiểu Đào nhìn sắc mặt không vui của Đường Vũ Tiên vội vàng gật đầu đáp, Đường Vũ Tiên lúc này mới rời khỏi căn phòng của Tiểu Đào. Tiểu Đào nằm trên giường lặng lẽ thở dài nhẹ nhõm một hơi, trong nháy mắt nàng thật sự suýt chết! Tính cách của tiểu thư hoàn toàn đã thay đổi, bất quá... tiểu thư là người thật ôn nhu. Tiểu Đào trong phòng có các giỏ và nhiều vật khác, tiểu thư có lòng tự trọng cao, nàng không thích giống như ăn xin, điểm này Tiểu Đào rất rõ ràng. Chính là ở Đường phủ đã nhiều năm như vậy, nếu không phải có người cảm thấy tiểu thư đáng thương, thỉnh thoảng trộm đưa một ít thức ăn tới, sợ là tiểu thư không thể sống đến bây giờ. Ai...Đại tiểu thư cùng Nhị tiểu thư số mệnh thật đúng là bất đồng, Tiểu Đào nghĩ đến đây chảy nước mắt. Tiểu Đào nàng cho dù phải mất tính mạng cũng muốn chăm lo cho tiểu thư chu toàn, sau này càng thêm trung thành tận tâm, không để nàng thất vọng.
Về đến phòng đường Vũ Tiên cởi y phục ra liền nằm ở trên giường tiếp tục đi ngủ...
Cuộc sống bình tĩnh như thế này tạm thời trôi qua, trong nháy mắt một tháng đã qua. Mà từ ngày Đường Vũ Nhiên nói Đường Mị Nhi xong, nàng ta không còn quay lại làm loạn trong sân nhỏ. Đường Vũ Tiên nhìn thấy người trong tấm gương đồng, ngón tay nhẹ nhàng sờ lên khối sẹo trên trán, dù mới đầu có chút dữ tợn nhưng lâu dần chỉ còn lại vết sẹo hồng nhàn nhạt. Đường Vũ Tiên đem tóc trên trán buông xuống, chỉ cần bôi thêm chút thuốc mỡ là không nhìn thấy nữa đi? Nghĩ đến đây, cầm lược bên cạnh chải tóc qua loa rồi đứng lên.
"Tiểu thư, bên ngoài gió lớn, vẫn là nên mặc y phục dày chút..." Tiểu Đào lúc nầy trong phòng, lấy ra vài bộ y phục so sánh, chọn một bộ phù hợp đưa đến trước mặt Đường Vũ Tiên.
"Ta không cần , bộ y phục này ngươi cầm lấy mặc đi!" Đường Vũ Tiên nhàn nhạt quét ánh mắt một chút nói.
"Nô tì không cần, vẫn là tiểu thư mặc đi!" Tiểu Đào vội vàng nói, lại bị Đường Vũ Tiên cự tuyệt "Một nha hoàn nếu bị cảm lạnh sao có thể hầu hạ tốt cho chủ tử? Mặc đi..." Đường Vũ Tiên ngồi bên tán cây trong viện tiếp tục xem sách. Nếu nàng tính không sai, tên Tam hoàng tử kia chính là đã có thể xuất quan(đi ra ngoài) đi? Nghĩ đến đây, khóe miệng Đường Vũ Tiên lộ ra một ít tươi cười, như vậy nhất định có trò hay để xem! Hắn vẽ bức tranh Đường Mị Nhi kia chỉ cần bị lộ ra ngoài sẽ xuất hiện hiệu quả không tưởng. Nghĩ đến đây, khóe miệng lộ ra nụ cười của kẻ trộm, Tam hoàng tử ta sẽ tặng ngươi những ngày sống không yên bình. Ta muốn ngươi biết thà đắc tội tiểu nhân cũng đừng nên trêu chọc nữ nhân!
"Tiểu thư, nô tì mang cho cho người nước..." Tiểu Đào bưng nước ấm đi tới sau đó đứng bên cạnh Đường Vũ Tiên, nhìn cây đại thụ trong viện lá cây bay đầy xuống đất vội cuộn cuộn ống tay áo, đi đến bên cạnh cầm cây chổi bắt đầu quét tước.
Giờ phút này chủ tớ hai người trôi qua phi thường bình yên, mà trong hoàng cung Tam hoàng tử đang nhìn gương đồng đã khôi phục trở lại gương mặt khiến cho hàng nghìn hàng vạn nữ tử mê đắm. Thật là trong vòng một tháng này hắn sắp bị làm cho chán chết rồi! Ban đầu ở trong cung vẽ một bức họa của Mị Nhi nghĩ muốn đưa cho nàng làm lễ vật , lại không nghĩ rằng đã bị người hủy hoại. Tức giận làm hỏng cái bàn, bất đắc dĩ lại phải ở trong phòng một tháng này họa một bức khác. Tam hoàng tử nhìn quyển trục (Thời xưa, sách vở, giấy tờ thường cuốn lại thành trục, nên gọi là "quyển trục") trên bàn, sửa sang lại quần á cầm quyển trục nói với Tiểu Lộ Tử sau lưng "Đi, bây giờ bổn hoàng tử tâm tình tốt, dẫn ngươi đến Đường phủ!"
"Vâng, Tam hoàng tử!" Tiểu Lộ Tử đứng phía sau vội đáp, nhìn thần thái như muốn bay lên của chủ tử hắn vạn phần cẩn thận theo sau.
"Dân nữ, bái kiến Tam hoàng tử..." Đường Mị Nhi nghe nói Tam hoàng tử đại giá đến Đường gia, vội vàng từ trong phòng đi ra đón chào, vài vị hoàng tử vừa đến cũng theo thật gần Đường Mị Nhi.
"Mị Nhi, không cần đa lễ! trước mặt bổn hoàng tử hng cần nhiều lễ nghi như vậy..." Tam hoàng tử nhìn người mà hắn ngày nhớ đêm mong kích động vội đi lên trước."Thời gian này bổn hoàng tử có việc cần làm không đến thăm Mị Nhi như trược được, không biết Mị Nhi thế nào?"
"Đa tạ Tam hoàng tử quan tâm, Mị Nhi không có chuyện gì hết!" Mị Nhi vẻ mặt nhu tình quyến rũ vạn phần nhìn Tam hoàng tử, loại này ánh mắt làm cho Tam hoàng tử thích đến nỗi ở trong lòng hô to, Hắn không có lầm, Mị Nhi vì hắn đến mà vui mừng!
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip