Chương 1
Sáng sớm, ánh mặt trời lặng lẽ từ khe hở rèm cửa sổ len vào phòng, chậm rãi chiếu lên chiếc giường lớn mềm mại , rơi trên gương mặt người đang say ngủ trên giường
Vương Thanh nhíu mày một cái, giơ tay phủ lên trán, che mắt lại.
" Chúng ta thật bé nhỏ trong thế giới to lớn này , mùa hạ này qua đi nhưng vẫn muốn cùng anh ngắm hoàng hôn , anh nói ..." Trên tủ ở đầu giường điện thoại di động đột nhiên vang lên, chân mày nhíu sâu hơn, nâng tay lên trên tủ đầu giường sờ loạn một hồi . Mò tới điện thoại di động, nghe: " A lô ! Ai vậy?"
Đầu điện thoại bên kia không có thanh âm, Vương Thanh có chút không nhịn được: "Nói a!"
"Đô, đô, đô..." Một trận âm thanh vang lên. Hung hăng ném ném điện thoại xuống giường: "Có bệnh sao! Sáng sớm đã gọi điện thoại, còn không nói lời nào!" Trở mình ngủ tiếp.
Chỉ chốc lát sau.
"Đinh đông... Đinh đông..." Lại một hồi tiếng chuông cửa.
"A!" Quát to một tiếng ngồi dậy, mang theo áp suất thấp mang giày đi mở cửa.
Cửa mở , quả thực bị sợ hết hồn, vốn đang buồn ngủ liền bị khuấy tan thành mây khói.
"Ta kháo , đây là cái gì?" Đi vòng quanh hộp quà đặc biệt lớn trước cửa hai vòng, mới phát hiện phía trên dán một tờ giấy: Vương tiên sinh, Bảo nhi của anh đến rồi.
Thở ra một hơi , gãi đầu một cái, mặt đầy mờ mịt, tự nhủ: "Mình có đặt cái gì đá quý chuyển phát nhanh sao? Không có chứ ~ cho dù là có, cũng không có khả năng lớn như vậy đi ~" sau đó liền hướng về phía cái hộp lớn sững sốt một hồi, nghiêng đầu hô to, "Chuyển phát nhanh của người nào?" Hành lang lớn như vậy cũng chỉ có tiếng anh vọng lại
"Không ai nhận thì tôi có thể lấy đi a!"
Vẫn không có ai trả lời.
"Hắc!" chống eo, "Nếu không mở ra nhìn một chút thử xem ?" Vừa nói vừa thận trọng mở dây nơ trên hộp quà, nhẹ nhàng đem nắp vén lên một khe hở nhỏ , mặt xít tới. Chỉ nhìn thoáng qua, cả người anh đều cứng lại , trong hộp là một cậu bé!
Bên trong hộp tất cả đều là màu hồng, cậu bé trai mặc một bộ quần áo màu trắng, hai chân gấp lại , hai tay ôm hai đầu gối, vùi đầu ở trong khuỷu tay, thoạt nhìn là một cậu bé thật nhỏ thật nhỏ a.
Cậu bé trai hình như là cảm nhận được ánh sáng từ khe hở , đầu từ từ nâng lên. Một đôi mắt to xinh đẹp làm người ta hít thở không thông nhìn về phía Vương Thanh, chớp a chớp.
Hầu kết Vương Thanh giật giật, quay đầu sang hướng khác, ho khan mấy tiếng che giấu ở tâm tình khẩn trương của mình rồi mới đem nắp bỏ xuống. , nhìn cậu bé trai hỏi: "Em , em là ai ? Tại sao lại ở trong hộp? Cái hộp tại sao ở trước cửa nhà tôi?"
Cậu bé trai rũ mi mắt xuống, lông mi thật dài giống như một cây quạt nhỏ, nhẹ nhàng lắc đầu.
"Vậy..." Vương Thanh đành chịu bó tay , "Nếu không, em cùng tôi vào nhà trước đi . Cứ ở chỗ này cũng không phải là cách hay." Đưa tay về phía cậu bé, cậu bé ngẩng đầu nhìn anh, do dự đăt tay lên.
Vương Thanh cảm giác bàn tay trong tay anh mềm mại, trơn nhẵn, không muốn buông ra . Cúi đầu nhìn một cái nói: "Em không có mang giày a? Vậy tôi ôm em đi vào." Vừa nói vừa siết ngang eo cậu bé rồi ôm lấy.
Bởi vì bị ôm quá đột ngột, đứa bé trai hoảng sợ ôm lấy cổ anh . Bốn mắt chạm nhau, hai khuôn mặt đại khái chỉ cách nhau khoảng mười cm. Vương Thanh hít một hơi, mùi thơm cơ thể nhàn nhạt làm gò má anh ửng đỏ, đứa bé trai cũng cúi đầu xuống.
Vào phòng, Vương Thanh đem cậu đặt ở trên ghế sa lon, lại lôi cái hộp rất lớn kia vào, cuối cùng ngồi ở một đầu khác của ghế sa lon . Đứa bé trai nhìn anh, anh lại không có nhìn cậu: "Em cũng không biết tại sao mình lại nằm trong cái hộp kia sao?"
Đứa bé trai gật đầu.
Vương Thanh cau mày, nghĩ : Chẳng lẽ là bị lừa đem bán sao ? Nhưng tại sao lại ném tới trước cửa nhà mình ? Bởi vì bán không được sao? Nhìn sang đứa bé trai kia, cậu đang dùng một đôi mắt thật to nhìn anh. Không có khả năng a, một người dễ nhìn như vậy , không có khả năng bán không được a! Chờ một lát, vì sao mình lại nghĩ tới lừa bán? Thoạt nhìn em ấy cũng khoảng mười bảy mười tám đi.
"Em bao nhiêu tuổi rồi?"
Đứa bé trai vẫn chỉ nhìn anh, không nói lời nào.
"Vậy nhà em ở đâu?"
...
Vương Thanh nhìn về hướng khác, cũng không biết tại sao, mình vừa nhìn thấy đôi mắt em ấy tim liền đập không ngừng.
"Vậy,em không biết nói chuyện sao?"
Đứa bé trai vừa nghe liền cúi đầu xuống, nhìn chằm chằm hoa văn trên sàn nhà
"Quên đi, sau này hãy nói, tôi đi nấu cơm trước , ăn thật nhiều vào !" mỉm cười rực rỡ.
Khi Vương Thanh đem hai chén ..... mì ăn liền nóng hổi bưng lên bàn , đứa bé trai ngẩng đầu lên.
"Đến, trước tiên em mang dép của anh vào rồi cùng ăn cơm với anh!"
Trên bàn ăn, đứa bé trai cầm đũa lên khiều khiều mấy cọng mì đưa vào trong miệng, Vương Thanh mặt đầy mong đợi: "Ăn ngon không? Ăn ngon không?" Đứa bé trai khẽ gật đầu, khuôn mặt anh liền đầy bộ dáng đắc ý.
"Đúng rồi, tôi tên Vương Thanh. Tôi còn không biết em tên gì, em lại không biết nói chuyện..."Anh suy tư một hồi, "Không bằng, anh liền gọi em là bé ngoan đi!" Đứa bé trai cúi đầu ăn, không có phản ứng.
"Không thích a..." Lại suy tư một hồi, linh quang chợt lóe, "Vậy tôi gọi em là Đại Bảo đi!" Đứa bé trai ngẩng đầu, chớp mắt, bày tỏ đồng ý.
"Vậy sau này tôi sẽ gọi em là Đại Bảo a ! Tốt! Ăn cơm!" Vương Thanh tâm tình vô cùng tốt mà ăn cơm
Sau này ? Đứa bé trai nhìn anh, nghiêng đầu. Là có ý muốn cậu ở lại nơi này sao?
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip