Chương cuối


 Đại Bảo nhắm chặc hai mắt, cắn môi dưới, tay nắm chặc thành quyền . Cậu không biết tiếp theo sẽ phát sinh cái gì, cậu chỉ biết là loại cảm giác này là mình chưa bao giờ thể nghiệm qua. Rất khó chịu, nhưng cậu cũng rất thích.

Nhẹ nhàng ôm cậu lên: "Chúng ta trở về phòng."

Vào phòng, đem cậu đặt lên giường, Vương Thanh cởi áo sơ mi của mình ra ,áp lên thân thể kia : "Tôi không có nhiều kinh nghiệm, một lát có thể có chút đau, phải nhịn nga."

"Nhưng là tôi là nam sinh a!" Có chút mông lung Đại Bảo chớp mắt to hỏi.

"Cũng đã đến lúc này, quản gì trai gái!" Lại cũng không cho cậu nói nhiều thêm gì nữa , đưa tay liền cởi áo cậu ra ,nụ hôn như mưa rơi xuống.

"Thanh, anh chờ một chút! Nói cho tôi nên làm như thế nào trước đi a ! Vương Thanh!" Mặt mắc cở giống như một trái táo đỏ, tay vội vàng đẩy anh ra . Vương Thanh nhìn về phía cậu, biểu tình trở nên nghiêm nghị: "Đem tay bị thương của em giơ lên, một hồi áp đảo sẽ đau."

 Vương Thanh cau mày: "Xem ra chỉ có thể làm như vậy." Vừa nói xong liền cởi dây nịt của mình xuống...

"Anh làm gì thế !" Tay bị buộc ở đầu giường, mặt đầy ủy khuất, dáng vẻ như sắp khóc lên.

Ôn nhu hôn lên mắt cậu "Ngoan, như vậy là sợ một hồi em lộn xộn đụng phải tay." Tay lại chuyển đến quần cậu

" Ân..." Đầu lệch sang một bên, cắn chặc hàm răng.

Rốt cuộc, quần áo bị cởi chỉ còn lại một cái bên trong . Vương Thanh tham lam nhìn cái bụng bằng phẳng , vòng eo mảnh khảnh , hai chân thon dài. Bao nhiêu ngày đêm, thân thể này nằm ở bên cạnh mình nhưng chỉ có thể đợi cậu ngủ say mới dám ôm chặt lấy cậu. Mà bây giờ hai tay cậu đang bị trói, mặt đầy ngượng ngùng mặc cho mình chi phối

Hít sâu một hơi, cởi hết quần áo của mình, lần nữa áp lên thân thể kia . Da thịt chạm vào nhau để cho Vương Thanh bắt đầu thở dốc,  trong lòng dục vọng tăng lên mãnh liệt.

"Bảo nhi..." Đưa tay xuyên vào trong tóc mềm , nhìn chằm chằm ánh mắt cậu động tình môi ôn nhu dán xuống. Mút vào cánh môi xinh xắn của cậu , đầu lưỡi nhẹ nhàng đẩy ra, ngậm lấy môi trên, từ từ gặm cắn.

"Thanh..." Đôi mắt to xinh đẹp giống như trùm lên một tầng sương mù, mông lung, mê ly, mê người. Phun ra khí tức mang hương thơm nhàn nhạt , mê hoặc tâm trí anh , đạp đổ bức tường ngăn trái tim anh

 Ngón tay thon dài của Vương Thanh từ trên xuống dưới vuốt ve thân thể Đại Bảo, cuối cùng là chỗ đang từ từ ngẩn đầu dậy kia ... Coi như thuần thục chuẩn bị. Trên mặt Đại Bảo lập tức xuất hiện một loại dáng vẻ khó nhịn , sống chết cắn môi. Bởi vì cậu sợ vừa mở miệng sẽ phát ra thanh âm khiến người ta mắc cở kia . Nhưng là động tác Vương Thanh càng tăng nhanh, từng dòng điện mãnh liệt đánh thẳng vào tâm trí cậu , rốt cuộc tại thời điểm bùng nổ , cậu ngẩng lên cổ kêu lên.

Bạch trọc dính đầy bàn tay Vương Thanh, anh nở nụ cười hài lòng nói  "Không có gel bôi trơn , chỉ có thể dùng cái này..." Vừa nói xong liền đưa tay về địa phương phấn nộm thần bí kia 

"A! ! ! ! ! ! !" thanh âm bén nhọn xuyên thấu bầu trời đêm tối đen, làm cho trên cây chim sẻ a, quạ đen a hoảng sợ đập cánh bay lên trời

Đây là lần đầu tiên Phùng Kiến Vũ kêu lớn tiếng như vậy gọi thảm thiết  như vậy , cũng là lần đầu tiên cảm nhận được sự đau đớn tê tâm liệt phế như vậy ..

... ... . . . Nội dung trở xuống mời tự đi bổ não hắc hắc hắc... ... . . .

Phùng Kiến Vũ bây giờ có một loại xúc động muốn đi chết . Quá đau... Đau đến mức cậu muốn gọi điện thoại cho cô viện trưởng của cô nhi viện , nói cô ấy nhanh đến đây đón cậu về , nếu không cậu sẽ chết trong nhà của "người xa lạ " này mất thôi . Toàn thân cậu bây giờ đau nhức và phía sau càng đau mãnh liệt

"Bảo nhi, em đã tỉnh chưa?" Ngoài cửa vang lên thanh âm quen thuộc, nhưng cậu lại nhắm chặc mắt lại làm bộ như không nghe thấy  "Bảo nhi?" Vương Thanh đi tới mép giường, leo lên, tay khoác lên trên vai Phùng Kiến Vũ . Xúc cảm mềm mại làm trong lòng anh nổi lên một chút rung động

"Anh đừng đụng tôi!" Thanh âm ủy khuất vang lên. Cái gì gọi là muốn thương yêu cậu nha ! Gạt người!

"Còn đau lắm hả?" Cẩn thận hỏi.

"Anh nói xem!"

 Trên mặt Vương Thanh ngập tràn áy náy cùng đau lòng, cúi đầu xuống "Bảo bối, anh thật sự rất yêu em. Anh sẽ dùng cả đời bồi thường cho em được không?"

... ...

Ngoài cửa, hai nữ sinh lén lén lút lút nằm bò ở trên tường.

Một người đội nón trong đó nói "Hắc, ngươi cảm thấy Vương đại thần cùng tiểu Manh thần ta mang tới sẽ phát triển thế nào?"

"Ta cũng không biết a!"

-Hoàn-


Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip

Tags: