36-37
"Chúng mày có biết rằng khi đoạn clip đấy kết thúc, Taehyung đã nhìn tao bằng ánh mắt gì không? Chính là ánh mắt dành cho một kẻ não tàn đấy. Mẹ kiếp!" Jiyeon hậm hực khuấy mạnh li trà sữa mà miệng vẫn không ngừng liến thoáng kể lể.
Khóe môi HyoMin giật giật hai cái. Mẹ ơi. Cái cô bạn Park Jiyeon này có nhớ mình là một giáo viên không vậy hả? Đã thế đường hoàng còn là một thiên kim tiểu thư, sao có thể ăn nói thô lỗ như vậy? HyoMin nói:
"Nhưng tao thấy bình thường trong phim..."
Min Yoongi ném cho HyoMin một ánh mắt đầy khinh bỉ, giọng nói thốt ra đầy ngạo mạn:
"Thực tế chút đi. Thời đại nào rồi còn làm ba cái trò trẻ con đó." Thực tế là hắn muốn mắng Hyomin trẻ trâu cơ, nhưng nghĩ lại thấy có chút nặng lời nên đành thôi.
Jiyeon thở dài thườn thượt:
"Thật là... Mà HyoMin này, mày với anh Hyojoon nhà tao sao rồi?"
Bị hỏi câu này, HyoMin xém chút nữa phun ngụm trà sữa ra ngoài. Thấy vậy, đôi lông mày của
Jiyeon bất giác chau lại, cô cao giọng hỏi tiếp:
"Phản ứng gì đây?"
HyoMin đáp:
"Anh ấy có thèm để ý đến tao đâu. Buồn chết mất. Mà mày quan tâm tao làm gì? Sao không hỏi thằng YoonGi ấy. Ít ra tao còn có đối tượng để theo đuổi chứ đâu như ai kia."
Min Yoongi ngồi không cũng trúng đạn, bị Hyomin nhìn bằng ánh mắt xem thường lại chỉ biết cười trừ. Quay đầu ra ngoài nhìn dòng người tấp nập qua lại nhộn nhịp, chợt đáy mắt hắn tối sầm lại. Min Yoongi cười khẩy:
"Thà rằng không có đối tượng còn hơn là bị cắm sừng."
"Ý gì vậy?" HyoMin nhíu mày khó hiểu hỏi lại.
Min Yoongi vẫn không thay đổi tư thế, mắt hắn vẫn nhìn ra ngoài, khẽ hất cằm một cái: "Nhìn kìa."
Jiyeon cùng Hyomin đồng lúc nhìn theo hướng ánh mắt của YoonGi, không rõ họ thấy gì, chỉ biết tâm trạng của Jiyeon lúc này cực kì tồi tệ, gương mặt đã sớm xuất hiện nét giận dữ.
"Hay lắm." Jiyeon nghiến răng cười dữ tợn, cô nhanh chóng nốc cạn ly trà sữa, trừng mắt nhìn vào khoảng không vô định. Giây sau liền vội vàng đứng dậy bỏ đi.
HyoMin cười mờ ám. Đấy, yêu nhau cho cố vô. Dường như bản thân HyoMin có cảm giác trong không khí vẫn còn vương vấn thoang thoảng mùi dấm chua.
***
"Kim tổng, theo tôi thấy... Ui da!" Thư ký mãi mê nói chuyện với Taehyung, mắt không nhìn đường đành ra đâm phải thứ gì đó, cô ta xoa xoa trán ngước đầu nhìn lên xem thứ quỷ quái gì đã khiến mình mất mặt trước vị tổng tài trẻ.
Đối diện cô ta là con gấu nâu, thân bự bự mềm mại, hai tay cầm một chùm bong bóng rực rỡ sắc màu đang lơ lửng giữa không trung, cái đầu to tròn, gương mặt cute lạc lối khiến thư ký ngỡ ngàng hồi lâu. Thề với chúa rằng cô ta cực kì thích mấy thứ như thế này. Thật sự rất muốn chụp chung với con gấu này một bức nhưng...
"Làm gì vậy? Đi mau lên."
Kim Taehyung mở cửa xe ra, không thấy thư ký bên cạnh, ngoái đầu lại liền thấy cô ta đang ngơ ngác ngắm con gấu do người ta đóng giả, đôi lông mày liền bất giác nhíu lại.
"À, vâng ạ." Thư ký vội vàng đáp.
Cô ta nhích người sang bên trái, con gấu kia thấy vậy cũng nhích sang theo, cô ta nhích sang bên phải, con gấu lại nhấc chân nhích thân hình chắn trước mặt cô ta. Đây rõ ràng là cố tình mà.
Kim Taehyung mất kiên nhẫn, định bụng lên xe đi trước thì chợt thấy trong quán trà sữa bên đường đối diện, có hai kẻ nhìn rất ư quen mặt đang thích thú nhìn sang đây. Hắn nheo mày, hai kẻ đó chẳng phải là... Kim Taehyung ngoái đầu lại nhìn con gấu, chẳng lẽ con gấu thối tha này lại là... Hắn thở dài một cái, mấy người đó lại bày trò rồi.
Con gấu đang mải mê nhờn mặt trêu cô thư kí, đột nhiên cảm thấy cơ thể nhẹ bẫng khiến nó hoảng hốt dãy dụa.
Kim Taehyung hừ lạnh, ôm con gấu ném vào trong xe rồi đóng "rầm" cửa lại. Hắn chẳng thèm bận tâm cô thư ký kia lát nữa sẽ cuốc bộ về công ty ra sao, cứ thế lái xe phóng đi mất.
"Không thấy nóng sao?"
Kim Taehyung cười giễu cợt, hai mắt vẫn nhìn thẳng phía trước mà hỏi.
Con gấu bực bội bỏ cái đầu ra để lộ gương mặt cô gái với làn da mịn màng trắng sáng, nét nào ra nét đấy, hai má đỏ bừng do nóng, đôi môi mỏng hồng hào như hoa anh đào hơi chu lên.
"Không nóng chết liền đấy. Cậu thử mặc cái bộ đồ chết tiệt này xem rồi biết." Jiyeon quắc mắt lườm lườm hắn
Hắn liếc nhìn cô một cái rồi lại chăm chú lái xe, trên gương mặt xuất hiện toàn ý cười:
"Nghịch ngu cho cố vô rồi giờ trách ai?"
"Cậu ăn nói với tôi thế hả?"
Dù sao cô cũng là giáo viên dạy hắn, ăn nói như thế thật khiến con người ta chỉ hận không thể bay vào tát phát chết tươi luôn.
"Tôi nói sai sao..."
Cô nghẹn lời, quay phắt mặt sang hướng khác. Cục tức này cô nuốt không trôi.
"... chị Jiyeon
Cô sững người lại, đáy mắt ánh lên một tia kinh ngạc.
"Cậu..." Jiyeon bất giác chau mày, mở miệng định nói nhưng lại chợt nhận ra là không biết nên nói gì bây giờ. Trong đầu như có hàng ngàn câu hỏi, tựa như lời vừa đến miệng lại quên mất tiêu.
Hắn cười nhàn nhạt: "Tôi..."
"Á!" Bên đường, đứa bé bị gã đàn ông không chút nương tay đá bốp một phát, người qua đường lại chỉ biết thờ ơ trước tình huống đấy.
Sự việc này nghiễm nhiên thu hút sự chú ý của Jiyeon, cô vội vàng huơ huơ tay ra trước mặt Kim Taehyung:
"Dừng xe dừng xe."
Hắn nhíu mày nhưng cũng làm theo lời cô bảo.
"Ba ơi... Hu hu... Đừng bỏ con..." Thằng bé ôm chặt chân gã ta, khóc nóc nài nỉ.
Nghe thấy những lời này, có vài người ngoái lại nhìn nhưng rồi cũng nhanh chóng chỉ ban phát cho đứa bé một ánh mắt tội nghiệp, có vài người còn dừng lại xem, có người còn lên tiếng bàn tán trách móc nhưng hiềm nhiên không một ai là đi đến giúp thằng bé cả.
Gã đàn ông hung hăng đá đứa bé một phát, quát lên giận dữ: "Buông ra. Ai là ba mày hả?"
"Ba ơi... Hu hu... Đừng bỏ Hyukie, Hyukie hứa sẽ ngoan mà... Hu hu..."
Gã đàn ông bực bội, vốn dĩ định dắt Hyukie đi chơi, nhân lúc nó không để ý bèn vứt bỏ nó, ai mà ngờ tưởng chừng đã xong xuôi đâu đó, thằng bé đùng đùng xuất hiện trước mặt gã, gã đã cảnh cáo đừng đi theo gã rồi nhưng nó không nghe nên mới xảy ra cớ sự như bây giờ.
Lúc gã còn giàu sang, mẹ của Hyukie là một trong những cô tình nhân lăng loàn bé nhỏ của gã. Thằng bé chính là kết tinh của một buổi tối hoan lạc giữa cô tình nhân và gã. Khi biết gã sắp phá sản, cô ta chẳng do dự mà lẳng đứa bé cho gã nuôi, còn bản thân mình lại cao chạy xa bay, ban đầu gã không đồng ý nhưng đứa bé cứ bám lấy gã, gã cũng chẳng còn cách nào khác.
"Đến hổ dữ còn không ăn thịt con, huống chi anh là con người mà lại bỏ rơi đứa con ruột thịt của mình, lương tâm anh không cắn rứt sao?" Jiyeon đưa tay đỡ đứa bé lên, phủi phủi chút bụi trên người nó.
Gã quát ầm lên:
"Mẹ kiếp, tao đã bảo tao không phải ba của nó. Con đĩ này, mày bớt lo chuyện bao đồng đi."
Kim Taehyung lộ rõ vẻ tức giận, hắn đen mặt lại, cuộn chặt lòng bàn tay đến mức nổi gân xanh. Như con hổ dữ chuẩn bị lao vào đấm gã kia một trận thì lại nghe được tiếng cô vang lên.
"Anh đang mắng ai đấy hả?"
Jiyeon nghiêng đầu, khóe môi nhếch lên một nửa, nụ cười có chút âm u làm gã đàn ông bất giác run sợ trong lòng.
Jiyeon vẫy tay, năm tên vệ sĩ từ đâu chui ra xuất hiện ngay bên cạnh cô, cảnh tượng thật hoành tráng. Người có tiền chính là như vậy đấy. Cô khẽ tặc lưỡi, đám vệ sĩ của anh trai Park Hyojoon cử để đi theo cô cuối cùng cũng có lúc có việc rồi.
Cô cúi xuống bảo đứa bé:
"Đó không phải ba của em. Gã ta không có tư cách làm ba của em. Nghe lời chị, đến cô nhi viện ở nhé!"
Hyukie kinh ngạc mở tròn xoe mắt, hồi lâu sau mới thấy nó nhẹ nhàng gật đầu một cái. Gã ta... đúng như lời chị xinh đẹp kia nói, hoàn toàn không có tư cách làm ba của nó. Ba của nó là một người đàn ông vĩ đại. Không hèn hạ như gã ta.
Thằng bé chợt cười tươi:
"Chào chị xinh đẹp, em tên Kang Hyukie. Em tròn 5 tuổi xuân xanh rồi đấy. Đừng quên em nhé. Sau này em sẽ lấy chị. Xem như dùng thân báo đáp ơn tình."
Jiyeon phì cười, ôn nhu vuốt tóc thằng bé:
"Ừ, chị tên Park Jiyeon."
Kim Taehyung giật giật khóe môi. Thằng oắt con đó vừa nói cái gì cơ? Không có cửa đâu nhóc ơi. Mới bé tí tuổi đầu đã thích lái máy bay bà già rồi. Trẻ con bây giờ nguy hiểm thật. Chưa gì mới gặp lần đầu đã đòi giật bồ của hắn rồi.
Nếu Jiyeon mà biết Kim Taehyung đang nghĩ gì, chắc chắn sẽ tát phát cho hắn tỉnh. Hắn nghĩ mình không đang lái máy bay ấy. Cô hơn hắn 2 tuổi lận đấy nhé.
"Đưa nó đến cô nhi viện tốt nhất." Jiyeon giao đứa bé cho một tên vệ sĩ rồi xoay người lại đối diện với gã đàn ông:
"Tiền anh trai tôi cho anh, anh lại chẳng biết dùng, đến bây giờ tàn tạ, đừng có trách ông trời, hãy trách bản thân anh quá ngu si đần độn."
Trước khi bỏ đi, cô còn không quên để lại một câu, giọng điệu tràn đầy ý cười ác ý:
"Nhập viện vài tháng nhé, chồng cũ của chị Luna."
Gã đàn ông sững sờ, hồi lâu sau mới ngớ người ra, bảo sao gã thấy cô gái này có chút quen mắt, hóa ra là em gái của tên Park Hyojoon đó. Hai anh em nhà đó đều khốn kiếp như nhau. Gã hận. Gã nguyền rủa.
Chỉ tiếc chúa trời trên cao có lẽ sẽ không phê chuẩn lời nguyền rủa, lời nguyền rủa của mấy hạng người như gã ta luôn luôn vô hiệu lực.
Chợt nhớ tới câu nói cuối cùng trước khi bỏ đi của Jiyeon, gã nhanh chóng biết cô định làm gì, vội vàng co chân bỏ chạy, có điều đến cuối cũng vẫn là bị đám vệ sĩ kia bắt lại rồi đánh cho một trận. Kết quả gã gãy chân trái.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip