9-10
Kim Taehyung đen mặt lại, trừng mắt nhìn Jiyeon
Jiyeon mỉm cười vô tội, nhún vai một cái rồi liền tìm công tắc đèn bật lên, cô đưa tay che mắt lại, chờ đến khi mắt thích nghi với ánh sáng trắng mới bỏ tay xuống.
Các học sinh núp dưới gầm bàn cũng từ từ bò ra cười rạng rỡ, vậy là lần này bọn họ thắng rồi, tuyệt thật.
Jiyeon hừ lạnh một cái rồi liền xoay người rời đi, đi chưa được bao lâu liền gặp Yoongi và Hyomin, cô khẽ thở dài một cái: "Min Yoongi, được làm con trai chắc là thích lắm nhỉ?"
"Jiyeonie sao thế?" Yoongi hơi cau mày, con nhỏ này lại làm sao nữa vậy trời.
"Không có gì." Jiyeon lắc đầu cười buồn.
Cô thật sự đã từng nghĩ, liệu Kim Taehyung có bị đồng tính không nhỉ, nhưng rất nhanh ý nghĩ này lại bị cô lẳng sang một bên, chắc chắn sẽ không có chuyện đó đâu. Nhưng từ lúc bắt đầu, cô hoàn toàn thất bại, hắn luôn luôn tỏ ra thờ ơ lạnh lùng. Chẳng lẽ hắn thích con trai? Không đâu nhỉ? Nhưng lỡ hắn thật sự thích con trai thì cô biết phải làm sao?
Kim Taehyung dựa lưng vào tường ở một góc khuất cách đó không xa , môi ngậm điếu thuốc, khói thuốc lá càng làm cho khuôn mặt hắn thêm vài phần mờ mờ ảo ảo đầy sức quyến rũ mê người.
"Chị thật ngốc."
***
"Ôi, coi kìa! Nam sinh trường ta đây sao?"
"Wow, sao trước giờ tớ chưa thấy nam sinh này nhỉ?"
"Xí, Kim Taehyung đẹp hơn cậu ta nhiều."
"Tất nhiên, Kim Taehyung lúc nào mà chả đẹp trai nhất."
"Ơ cơ mà, nam sinh đó? Hình như nhìn hơi quen quen."
Nam sinh đó liếc mắt nhìn đám con gái đó, nháy mắt một cái, còn tặng thêm một nụ cười ngọt ngào như mật ong tháng tám. Đám con gái tròn xoe mắt nhìn, hai má hơi ửng hồng, nam thần mới của bọn họ thả thính nhìn đáng yêu quá, ôi cưng chết mất.
"Theo tôi!" Kim Taehyung từ đâu chạy tới, kéo tay nam sinh kia đi, nam sinh từ đầu tới cuối chỉ mỉm cười, hoàn toàn không có ý định phản kháng.
"Wow, Kim Taehyung và nam thần mới?"
"Chuyện gì đang xảy ra vậy?"
HyoMin nhíu chặt đôi lông mày, giây sau liền giãn mày ra, cười toe toét khoác vai YoonGi rồi rời đi.
"Cái bộ dạng này của cô là sao hả?" Kim Taehyung ép "nam sinh đó" vô tường, hai tay chống lên tường nhằm không cho "nam sinh đó" chạy thoát, đôi mắt hắn tràn đầy sự giận dữ.
Nam sinh đó? Còn ai trồng khoai đất này ngoài hội trưởng Park Jiyeon.
Jiyeon cười xuề xòa:
"Chà, cậu xem, hay là hôm sau tôi sang Thái Lan phẫu thuật chuyển giới luôn nhỉ?"
Kim Taehyung điên loạn chửi thề trong lòng. Con mẹ nó! Cô ta còn muốn sang Thái Lan chuyển giới? Cô mà chuyển giới thì sau này hắn biết phải làm sao? Kim Taehyung gằn giọng:
"Sao lại biến mình thành cái bộ dạng biến thái này hả?"
"Tôi nghĩ, cậu thích con trai!" Jiyeon cười cực kì vô tội, vô tội đến mức người ta chỉ muốn nhét dép vô mồm.
"Đó là cô nghĩ chứ có phải sự thật đâu." Kim Taehyung cau mày, gằn mạnh từng chữ một:
"Tôi! Là! Trai! Thẳng!"
"Nếu cậu là trai thẳng, vậy tại sao lại không thích tôi?" Jiyeon nghiêng đầu hỏi.
Taehyung càng nhíu chặt mày hơn, ai cho cô ta bộ não thần kinh này hả, bộ tất cả thằng con trai thẳng đều thích cô chắc, lí lẽ ở đâu, chỉ vì hắn nói hắn không thích cô, cô liền nghĩ hắn bị gay, bệnh viện tâm thần bỏ sót cô có đúng không hả.
"Kim Taehyung, chẳng lẽ tấm lòng của tôi, cậu lại không nhận ra?" Jiyeon cụp mắt xuống, khàn khàn giọng hỏi.
"Không nhận ra." Kim Taehyung lắc đầu:
"Làm sao cô mới chịu buông tha cho tôi?"
Jiyeon ngước đầu lên nhìn, cô thật chẳng ngờ có ngày hắn lại nói ra những lời tuyệt tình như thế.
"Để tôi ôm cậu một cái!" Park Jiyeon vừa dứt lời liền ôm chặt lấy Kim Taehyung mặt áp vào lồng ngực rắn chắc của hắn, khóe môi hơi nhếch lên.
Kim Taehyung thuận thế, liền đưa tay ôm lại, cọ cọ cằm lên đầu cô, đôi mắt hơi tối lại, nụ cười hơi nhợt nhạt.
Hai người cứ giữ nguyên tư thế như vậy, vài phút sau mới chịu buông nhau ra, Kim Taehyung định lên tiếng thì bị Jiyeon đẩy ra, cô lè lưỡi bỏ chạy:
"Ahihi, đồ ngốc! Tôi đâu có hứa cậu ôm tôi thì tôi sẽ buông tha cho cậu. Hẹn gặp lại nhé bảo bối."
Kim Taehyung cứng đờ người lại, cô ta thật sự không có hứa, vậy là nãy giờ hắn lại bị cô ta lợi dụng sàm sỡ sao, vậy là nãy giờ hắn bị lừa sao. Aizzz, cứ chờ đấy! Sau này hắn chắc chắn sẽ trị tội cô.
Kim Taehyung phì cười nhìn bóng dáng cô ngày càng xa, hắn chắc chắn sẽ là người bảo vệ nụ cười và sự hồn nhiên đó của cô mãi mãi, nhưng không phải là bây giờ, nhưng liệu lúc đó, cô có còn chờ hắn, còn yêu hắn hay không.
"Park Jiyeon, chị thật ngốc!"
Hắn cằm tay vô túi quần, lặng lẽ xoay người rời đi, thân ảnh lẻ loi cô đơn, nhưng từ hắn, vẫn tỏa ra một sức hút gì đó, một sức hút mê người, hắn cao ngạo lạnh lùng như thế, là tên nào đồn hắn là play boy
..
Jiyeon đeo một bên cặp, cà là vạt thắt lỏng lẻo, áo khoác ngoài được bung khóa ra để lộ chiếc áo sơ mi mà cô lại chẳng thèm chịu sơ vin vào, rõ ràng là chẳng đâu vào đâu nhưng khi nhìn tổng thể, cô bây giờ chính là một tên play boy hàng nhái, có lẽ là do khuôn mặt vớt vát hình tượng chăng.
Cô ném cặp lên bàn rồi ngồi phịch xuống ghế, chống cằm mỉm cười, còn tặng kèm một cái nháy mắt với đám con gái. Khỏi phải nói đám con gái đã bị vẻ ngoài "đẹp trai" đó hút hồn mê mẩn đến nhường nào, hận không thể hú hét đến mức khàn giọng.
"Chậc chậc, Park Jiyeon Bộ mày nghĩ fan trong trường này của mày còn chưa đủ hay sao mà giờ còn vác cái bộ dạng này đi thả thính gái lung tung hả?"
Hyomin nói đùa:
"Ôi, nếu mày không chê thì chọn tao đi, tao tuyệt đối yêu thương mày hết lòng không như thằng Taehyung đâu."
Jiyeon khẽ cười khan ha ha hai tiếng.
"Jiyeonie "anh" Jiyeonie đẹp trai quá hà. Yêu quá đi mất. Ui, cho "hun" phát nào." Hyomin ôm lấy cổ Jiyeon mà tiếp tục nhây.
Jiyeon phì cười, ghét bỏ đẩy Hyomin ra:
"Gớm quá! Cút!"
Hyomin cười khì khì, cười như muốn táng cái dép vào mặt cho bõ ghét.
"À mà thằng nhóc Taehyung đó với mày..." Yoongi tò mò hỏi.
Jiyeon thở dài một cái:
"Vẫn vậy thôi."
"À!" Hyomin chợt nảy ra ý tưởng, cười gian sảo:
"Tao có kế hoạch mới này!"
"Sao? Sao? Kế hoạch gì?" Jiyeon và Yoongi hai miệng một lời, đồng thanh xấn tới cạnh Hyomin, đồng thanh hỏi.
Hyomin cười hì hì: "Kế hoạch là..."
***
Mấy ngày gần đây, không hiểu sao "nam thần" mới Jiyeon lại không đi học, điều đó đồng nghĩa với việc chẳng còn ai suốt ngày làm phiền và thả thính Kim Taehyung, học sinh trong trường không còn được xem kịch vui nữa có chút chán chường.
Kim Taehyung chống cằm, thờ ơ nhìn ra ngoài cửa sổ, hắn chăm đi học như thế này, cô ta lại không đến trường thật là làm uổng công hắn. Cô ta thân là hội trưởng sao lại nghỉ học lâu như vậy cơ chứ? Bị bệnh sao? Hắn có nên đi hỏi đám bạn của cô ta tại sao cô ta không đi học không nhỉ?
Kim Taehyung lấy tấm bảng tên trong túi ra, miết nhẹ ngón tay lên cái tên Park Jiyeon,Jiyeon, chị thật quá ngốc nghếch khi không nhận ra tình cảm của hắn, hay là do hắn, do hắn giấu quá kĩ tình cảm.
"Ôi, coi ai kìa!"
"A, cuối cùng thì chị ấy cũng đi học rồi!"
"Sao chị ấy đẹp trai thế không biết nữa!"
"Nhưng chị ấy đến lớp chúng ta làm gì thế?"
"Chắc là lại tìm Kim Taehyung đấy!"
Taehyung hơi bất ngờ, đáy lòng vui mừng khôn xiết, hắn vội ngoảnh đầu lại về phía cửa lớp, nhưng khuôn mặt lại là lạnh nhạt như mọi khi.
Jiyeon đối diện với tên lớp trưởng lớp hắn, sắc mặt cô hơi nhợt nhạt, giọng nói lộ rõ vẻ mệt mỏi:
"Tài liệu tôi bảo cậu làm đâu?"
Lớp trưởng vội đưa ra một xấp giấy ra trước mặt: "Của chị."
Jiyeon "ừm" một tiếng rồi liền quay đi, từ đầu đến cuối không thèm liếc mắt nhìn Taehyung một cái làm cả lớp nhất thời ngạc nhiên, lớp trưởng nhịn không được mà nhíu mày khó hiểu nhìn bóng cô dần khuất rồi lại quay sang nhìn Kim Taehyung
Kim Taehyung nhíu chặt đôi lông mày, cô ta lại làm sao thế này cơ chứ, không thèm quan tâm hắn luôn cơ đấy.
"Nhìn cái gì?" Kim Taehyung trừng mắt với lớp trưởng.
Lớp trưởng nuốt một ngụm nước bọt, khẽ cụp mắt xuống, không dám nhìn hắn nữa.
Kim Taehyung siết chặt cái bảng tên trong tay, mới vài hôm không gặp thôi mà, sao cô ta lại làm như không quen biết với hắn như thế cơ chứ?
***
JiYeon lặng lẽ đi trên hành lang, bắt gặp Taehyung, cô liền thờ ơ đi ngang qua hắn.
Kim Taehyung sựng người lại, ngoái đầu nhìn bóng lưng cô ngày càng xa mà hắn không khỏi cau mày lại.
Vài giây sau, HyoMin cũng đi sực tới, khóe môi khẽ nhếch lên cười châm biếm, vừa đi vừa nói bóng gió:
"Chậc chậc, có không giữ, mất đừng tìm."
"Cô nói vậy là có ý gì hả?"
Kim Taehyung bực mình, quay phắt người lại.
HyoMin ngoái đầu lại nhìn, nhả ra hai chữ:
"Đáng đời."
"HyoMin đi thôi! Nói chuyện với loại người như thằng nhóc đó làm gì." Yoongi từ đâu chạy tới, khoác vai HyoMin cười tí tởn.
Kim Taehyung trầm âm đứng nhìn bóng hai người đó đi khuất, sắc mặt đã sớm tối sầm lại. Tại sao cô lại đối xử với hắn như vậy? Hắn đã làm gì sai ư?
***
"Cậu phiền phức thật đấy."
JiYeon cười khinh bỉ, giọng nói lộ rõ vẻ chán ghét.
"Sao cô tránh mặt tôi?"
Kim Taehyung chau mày.
"Tôi tránh mặt cậu?" Jiyeon như là vừa nghe được một câu chuyện cười, liền cười khẩy:
"Tại sao tôi phải tránh mặt cậu hả?"
Kim Taehyung ép sát Jiyeon vô tường, đưa tay siết chặt cằm cô, cô chẳng những không nhíu mày tỏ vẻ đau đớn gì mà ngược lại, khuôn mặt chỉ có thờ ơ vô cảm, hắn chợt sững người lại, từ cô, hắn giống như được nhìn thấy chính bản thân mình, chính là cái dáng vẻ đấy, dáng vẻ lạnh nhạt đấy, hắn đã từng đối diện với cô bằng cái dáng vẻ đấy, thật không ngờ cũng có một ngày, cô lại dùng dáng vẻ đấy để đối mặt với hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip