10.
Cơn bão quật vào cửa sổ tạo ra tiếng động mỗi lúc một lớn. Trong góc phòng tối đen, thân ảnh hai đứa trẻ đang ôm nhau thật chặt.
Đứa nhỏ hơn cố gắng mở đôi mắt nhập nhèm, dụi mái đầu xoăn bù xù vào lòng đứa lớn thút thít.
"Chúng ta còn phải nấp bao lâu nữa ạ?"
Taeyong cúi đầu ôm chặt lấy em trai mình, nhỏ giọng đáp.
"Haechanie ngoan, anh hai dặn phải trốn thật kỹ, đợi anh ấy tìm thấy chúng ta mới được ra ngoài."
"Nhưng ồn quá Haechanie sợ lắm, cũng buồn ngủ nữa."
Lee Taeyong run rẩy đè chặt thêm hai bàn tay đang áp lên tai của thằng bé.
"Như vậy không ồn nữa, Haechanie đừng sợ. Anh ba vẫn luôn ở đây, anh ba hứa với em rồi mà."
Tiếng la hét và đánh đập át cả tiếng động ngoài cửa sổ, thi nhau gào khóc với cơn mưa ngoài kia. Taeyong nhìn đứa nhỏ dựa vào lòng mình thiêm thiếp ngủ, không ngăn được hai hàng nước mắt rơi xuống.
Vẫn là trò chơi trốn tìm ba anh em thích nhất, vẫn trong căn phòng nhỏ mà cả ba hay đùa nghịch, nhưng hiện tại chính căn nhà này lại khiến nó cảm thấy sợ hãi.
Lee Taeyong chớp đôi mắt ướt nhèm, tiếng bước chân ngày một dồn dập đến gần, mang theo ám ảnh và mọi sự đau đớn đổ dồn vào trí óc một đứa trẻ non nớt.
Bóng cha nó với cây gậy trên tay đã tới trước cửa. Taeyong chỉ biết lay mạnh em trai mình mà oà khóc nức nở.
"Haechanie dậy đi em!"
"Mau rời khỏi đây!"
.
"Mau rời khỏi đây!"
"Em có nghe không hả? Lee Haechan!"
Bàn tay cầm súng của Taeyong run lên. Trước mặt anh, đứa em trai mà anh thương yêu nhất đang dùng thân mình che chắn cho gã đàn ông thuộc phe đối thủ ở kia.
Mark Lee trúng đạn không nhẹ, nằm sõng soài trên nền đất, chỉ cần 1 viên nữa thôi là đã có thể kết liễu mạng sống rồi. Nhưng Donghyuck đột nhiên xuất hiện bảo vệ hắn, khiến Taeyong hốt hoảng do dự.
"Em đang làm gì vậy? Dừng lại ngay Lee Haechan!"
"Không." Donghyuck nhặt lấy khẩu súng Mark đánh rơi phía xa, giương họng súng đen ngòm chĩa về phía anh. "Người nên dừng lại phải là anh!"
Hai băng đảng đang diễn ra một vụ nổ súng tranh chấp tại bến cảng. Xung quanh hết sức hỗn loạn, và chẳng mấy chốc cảnh sát sẽ ập tới đây.
Nhưng giờ phút này Lee Taeyong chẳng thể suy nghĩ thêm gì được nữa, anh nhìn vào đôi mắt xinh đẹp chất đầy căm phẫn của Donghyuck, trái tim trào dâng một trận chua xót.
"Em nói cái gì vậy?"
"Dừng lại đi Lee Taeyong! Đừng giết thêm người nào nữa. Đừng hại thêm bất cứ người thân nào của tôi nữa!" Lee Donghyuck hai tay cầm súng, hét lên về phía người kia.
"Em gọi những kẻ không máu mủ đã hủy hoại gia đình mình là người thân? Trong khi anh ruột của em đang đứng đây, nhìn cảnh em trai chĩa súng vào mình!"
Taeyong chớp đôi mắt đỏ ngầu, vài thuộc hạ đã chạy đến phía sau anh, sẵn sàng bắn hạ Donghyuck.
Giọng Donghyuck bắt đầu vỡ vụn.
"Mark không hủy hoại ai cả! Người hủy hoại cái gia đình này chính là anh! Tất cả là tại anh! Cái chết của mẹ, án tù của anh hai, tất cả đều do anh gây ra!"
Taeyong như chết lặng, câu nói của Donghyuck ghim vào tim anh, bóp nghẹn và đau đớn.
"Dừng lại được không? Em xin anh, đừng khiến bản thân phải hối hận thêm điều gì nữa. Đừng khiến em phải hận anh thêm nữa!"
Nước dâng lên trong mắt của Taeyong, không kìm được mà rơi xuống.
"Dừng lại được không, anh ba?"
Donghyuck tuyệt vọng nức nở, lần đầu tiên sau bao nhiêu năm nó gọi anh ba nó, là để cầu xin anh tha cho những kẻ đã gián tiếp phá hoại gia đình mình.
"Được." Taeyong cũng khóc, cuống họng run rẩy. "Em trước hết bỏ súng xuống. Lại đây với anh."
Donghyuck buông lỏng cánh tay, đôi chân chần chừ.
"Anh ba hứa với em-"
Taeyong chưa kịp nói hết câu, đã nghe một tiếng đoàng nổ bên tai mình.
Tim Taeyong ngừng đập, mọi thứ trước mắt anh đột nhiên tan rã. Chỉ thấy cơ thể Donghyuck dần ngã xuống, được Minhyung đang nằm dưới đất đỡ lấy, màu đỏ như cánh hồng thấm ướt một mảng ngực của em ấy.
Thuộc hạ của anh chưa được lệnh đã manh động nhả một viên đạn về phía Minhyung, nhưng người trúng đạn lại là Lee Donghyuck.
Lee Taeyong hét lên một tiếng đau đớn, âm thanh hoà với tiếng còi cảnh sát đang đến gần, nghe đầy tang thương.
.
Taeyong đã từng có một cuộc sống rất hạnh phúc. Một người anh trai cùng mẹ khác cha nhưng rất yêu thương anh, một đứa em ruột đáng yêu lúc nào cũng khiến anh cười, một gia đình ấm áp luôn tràn ngập niềm vui.
Nhưng tất cả đột nhiên biến mất sau một đêm, khi những tên áo đen lạ mặt ấy đến nhà anh, đánh đập cha anh cùng những lời đe doạ khiếp sợ. Từ đó không còn thấy bóng dáng một người cha ấm áp đâu nữa, chỉ còn lại một kẻ say xỉn suốt ngày chỉ biết đánh đập mẹ con anh.
Ký ức những năm tháng ấy bỗng ùa về, bao gồm cả cái đêm định mệnh mà Taeyong biết mình không thể nào quên được.
Trên tay anh là con dao dính đầy máu, nhỏ giọt xuống sàn, rơi trên mũi bàn chân rồi lan dần khắp nơi, hoà cùng vũng máu trên cái xác của gã đàn ông say xỉn đang nằm đó.
Johnny nắm lấy bả vai anh lắc mạnh, bắt anh học thuộc những gì anh ấy nói, rằng anh hai sẽ bảo vệ em.
Rằng em sẽ ổn thôi, dù Taeyong đã giết người? Giết chết cái kẻ đã khiến mẹ con anh chịu đầy thương tổn, cái kẻ mà anh từng gọi là cha.
Phải rồi, Taeyong vẫn ổn, vì Johnny đã vào tù thay anh. Taeyong vẫn ổn, dù mẹ anh không chịu nỗi đau khổ mà chết. Taeyong vẫn ổn, dù em trai trở nên hận anh mà quay lưng. Taeyong vẫn ổn, vẫn rất ổn, khi anh quyết tâm trả thù những tên áo đen mà anh cho là đã gián tiếp phá hủy hạnh phúc gia đình anh khi ấy.
Taeyong gia nhập tổ chức của Jaehyun, trở thành thành viên băng đảng đối thủ của những tên áo đen nọ. Anh muốn tận tay giết hết bọn chúng, tận tay phá hủy gia đình bọn chúng, để chúng cũng cảm nhận được nỗi thống khổ khi gia đình tan vỡ.
Nhưng cuối cùng thứ Taeyong nhận lại được là cái gì?
Một người mẹ đã mất, một người anh trai đang lĩnh hình phạt tù, một đứa em đang hấp hối trong phòng cấp cứu.
Sau tất cả mọi thứ anh đã làm để trả hận, thứ Taeyong còn lại là cái gì!
Taeyong quỳ gối trước ánh đèn chớp nháy của phòng cấp cứu, khóc nức nở.
Không, anh không ổn.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip