2.

Âm thanh ồn ào trong quán trà sữa đột nhiên ngưng đọng. Tiếng nữ sinh hét lên, cùng với tiếng đổ vỡ của thủy tinh lảnh lót thu hút ánh nhìn của mọi người.

Chàng trai đối diện ôm má đứng dậy, kéo tay người con gái bên cạnh nhanh chóng rời khỏi quán. Chỉ còn nữ sinh nọ ngồi thụp xuống nức nở bên những mảnh vỡ không thể nào lành lại được.

Vài nhân viên vội vàng thu dọn tàn dư dưới đất. Chưa đầy 5 phút, quán lại rơi vào âm thanh ồn ào như lúc đầu.

"Có muốn qua an ủi người ta một chút không?" Donghyuck tủm tỉm nhìn người trước mặt đang ngơ ra, đôi mắt tròn xoe mở lớn dưới hàng chân mày hải âu đang nhô cao.

Minhyung quay đầu, một bộ ngây ngốc đến buồn cười. Miệng vẫn chưa khép lại được "...ngạc nhiên thật đấy-"

"Có thể như vậy mà." Donghyuck tiếp tục gõ phím, vẫn tủm tỉm. "Đừng nói anh chưa trải qua bao giờ nhé?"

Minhyung chỉ tay ra sau, "Ý cậu là ngồi khóc như vậy?"

Donghyuck nhìn ngón tay trắng nõn của người kia, dưới khớp xương rõ ràng là những vết chai ẩn hiện. Nữ sinh đã rời đi từ khi nào, căn bản thứ Minhyung chỉ tay hiện giờ là một cái bàn trống.

"Không." Donghyuck thu lại ánh mắt, đẩy laptop qua một bên, thích thú chống cằm. "Ý tôi là yêu đương cơ."

Minhyung thu tay về, chần chừ một vài giây. Hắn đương nhiên từng yêu, từng say đắm, từng buồn từng vui, nhưng không kéo dài được lâu.

Nhìn đôi mắt như muốn nghe kịch hay của nhóc đối diện, hắn biết tuyệt đối không thể dừng ở câu hỏi này được. Nên để tránh bị hỏi vớ vẩn, hắn nên giả vờ thì hơn.

"Không có. Thời học sinh của tôi khá nhàm chán."

Donghyuck kìm lại cái bĩu môi, rõ ràng là nói dối. Trông biểu hiện đoán sơ cũng biết người này có lịch sử tình trường muốn giấu giếm đây.

Donghyuck liếc nhìn đồng hồ đeo tay, nhanh chóng đổi chủ đề, "Phần của tôi không nhiều, ngày mai hoàn thành sẽ gửi qua cho anh."

Minhyung gật đầu, đẩy nhẹ cặp kính cận trên sống mũi, chớp mắt cười với Donghyuck. "Cùng ăn trưa không? Tôi biết một nhà hàng Trung Hoa khá ngon gần đây."

Donghyuck thu dọn laptop, nghe giọng mời vui vẻ của Minhyung, áy náy từ chối. "Xin lỗi tôi có hẹn với bạn rồi. Hẹn anh lần sau nhé!"

Minhyung cười gượng gạo, đuôi mắt khóe môi đều là một màu như mất sổ gạo. Hắn không đứng lên, vẫy tay với cậu.

"Được. Gặp lại sau!"

Donghyuck vội vàng chạy ra cửa, ngoảnh lại vẫn thấy Minhyung ngồi đó, cô độc cúi đầu viết viết. Cậu đợi một lúc, hắn vẫn là ngồi đó, chẳng hề suy chuyển.

Tiếng chuông gió leng keng reo lên, báo hiệu có khách ra vào. Minhyung vẽ loạn xạ trên trang giấy, giật mình khi thấy Donghyuck ngồi xuống bên cạnh.

"Cậu quên gì à?"

"Không có." Donghyuck lắc đầu. "Sao anh không thu dọn đi ăn trưa, muộn rồi đấy."

Minhyung gập cuốn sổ trên tay lại. "Tôi định đặt cơm trên mạng cho tiện, dù sao cũng chỉ một người ăn."

"Ăn ở đây sao?" Donghyuck hỏi.

"Chắc vậy." Minhyung thật thà trả lời.

"Được rồi. Đừng đặt cơm nữa." Donghyuck kéo tay Minhyung đứng lên, nháy mắt tinh nghịch với hắn, "Mời anh đi ăn một bữa bao đông bao vui!"

.

Quán ăn đã chật kín người, Donghyuck khó khăn lắm mới lách qua được lối đi nhỏ ở giữa, liền thấy một bàn người trong góc đang ồn ào vẫy tay với cậu.

Zong Chenle đặt miếng gà đang gặm dở xuống đĩa, bên cạnh là Park Jisung đang chu môi phồng má nhai nhai như một chú chuột nhỏ.

Mấy kẻ ham ăn thức uống này, không chờ nổi vài phút đến muộn của cậu nên đánh chén trước rồi.

"Hello!" Mái đầu màu nâu của Yukhei không có gì nổi bật giữa đám đông, nhưng chiều cao của hắn làm cậu muốn không nhìn thấy cũng khó. Yukhei cười ngoác miệng, cất giọng tiếng Hàn lơ lớ của mình chào Donghyuck. "Lee Donghyuck, cậu biết mình không, chúng ta cùng lớp học phần nè!"

Lee Donghyuck gật đầu, cậu đương nhiên biết. Ngày nào cũng nghe Huang Renjun gọi điện than vãn bạn cùng nhóm của cậu ta ngốc ra sao nên muốn không biết cũng khó.

Thì ra hôm nay không chỉ mình cậu dắt thêm người đến nhỉ.

Donghyuck kéo Minhyung đứng sau lưng ngồi xuống. Ngắn gọn giới thiệu "Cùng nhóm nghiên cứu với tao, Lee Minhyung."

Phần còn lại là của Na Jaemin. Một tràng lại một tràng hỏi han người ta, tên gì, bao nhiêu tuổi, quê ở đâu, làm sao thân với cậu, còn độc thân hay không,... Đối diện là Park Jisung hết sức lắng tai nghe.

"Jeno đâu?" Donghyuck sợ Minhyung trả lời nhiều bị nghẹn thở, liền cắt ngang màn chào hỏi quá đà của ai kia, lại bị một câu đáp cộc lốc của Jaemin đánh gục.

"Chơi với bồ rồi." Na Jaemin đáp không cần suy nghĩ, công khai gắp đồ ăn đặt vào chén Minhyung, cười khả ố.

Zong Chenle thì không mấy quan tâm, chỉ tay vào menu gọi thêm hết món này đến món khác.

Donghyuck cũng chả buồn để ý nữa, quẳng cặp sách qua một bên, xắn tay áo chuẩn bị chiến đấu.

"Ngoại trừ tui và Minhyung, mọi người ở đây làm sao quen biết nhau vậy?" Yukhei vừa hỏi vừa quơ tay diễn tả, sợ mọi người nghe không hiểu vốn Hàn ít ỏi của hắn.

Thật may Renjun ngồi bên chính là đại ca Đông Bắc Trung Quốc, không cần chân tay diễn tả liền xổ tiếng Trung ra trả lời.

Bàn về câu hỏi của Yukhei, cũng không biết duyên gì tụi này lại chơi chung với nhau.

Donghyuck và Renjun vào cùng một học viện quốc tế. Tình cờ chung lớp học phần 2 năm, nên quen biết.

Jaemin và Jeno không hiểu sao lại quen Donghyuck, mặc dù cậu ta lúc nào cũng la làng họ đều không phải bạn mình, nhưng đi đâu cũng đều bị hai người này lẽo đẽo theo sau đùa giỡn.

Còn Chenle và Jisung thì học cùng trường phổ thông. Hai đứa thân nhau như hình với bóng. Mà Chenle thì biết Renjun (trong hội đồng hương), nên một lần Renjun mời nhóc đi ăn, nhóc liền dẫn theo Park Jisung nhập hội.

Một đám trạc tuổi, ăn nhậu vài bữa thế là thân, rảnh cái là tụ lại tám chuyện trên trời dưới đất như bây giờ.

Donghyuck rót đầy ly coca, liếc nhìn Lee Minhyung một cái. Không biết Na Jaemin to nhỏ cái gì với hắn mà vừa vỗ tay vừa chỉ vào cậu cười há há há.

Cái tên này, thích nghi cũng nhanh quá rồi đấy.

"Uống nào! Uống nào!" Huang Renjun nâng cốc trong tay, cụng ly Donghyuck một cái.

Cậu chuyển qua cụng ly Wong Yukhei. Yukhei híp mắt cụng ly Park Jisung, lại bị Na Jaemin nhanh nhảu dùng ly của mình đẩy ra. Chenle cũng nhảy lên đòi cạn ly với Jisung, tranh qua giành lại cuối cùng thành một bàn đổ đầy nước ngọt.

Minhyung trong lúc náo nhiệt vừa kịp nhón mấy miếng thịt cuối cùng trên vỉ nướng cho vào miệng, vô tình bị Lee Donghyuck bắt gặp, cả hai cùng bật cười.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip