Wait
Dick mệt mỏi thả người lên cái sofa màu xanh xám đặt trong căn hộ tối om của mình. Anh ngửa đầu thở hắt ra một hơi, tay thô bạo giật cái mặt nạ đen quăng xuống sàn nhà. Tiếng đồng hồ gõ lên đợt chuông thứ 2 sau nửa đêm vang vọng giữa buổi đêm tịch mịch. Dick hít sâu , tay xoa xoa khuôn mặt bầm tím của mình. Chết tiệt Bruce! Ông ra tay lạnh lùng thật đấy.
"Dick, Damian đã chết rồi. Đừng tới đây làm phiền tôi với cái ý định về chuyện hy vọng nữa!" Bruce gằn giọng; Dick có thể thấy cái nhìn tức giận hiệu con dơi nổi tiếng của ông. Anh chậm chạp chớp mắt, tiếng hừ mũi nghe như tiếng cười. "Có gì vui sao, Grayson?" ông lạnh lùng nói, bàn tay nắm chặt lại làm các khớp ngón tay trắng bệch. Dick cũng không biết lí do của cái điệu cười ngu ngốc này của mình dù khoé mắt anh cay xè. Sau đó thì buổi nói chuyện nhỏ biến thành một trận đánh nhau; Dick nhíu mày, cẩn thận xoa bên má nóng rát.
Dick nghĩ có lẽ chăng là anh thích cái cách Bruce gọi họ của anh như vậy, nó làm anh nhớ tới em. Vẫn luôn là Grayson thế này, Grayson thế nọ; Dick cười. Và nếu tâm trạng em vui, nó sẽ chuyển thành Richard. "Like father, like son* Dick nghĩ thầm, khẽ cười, không hiểu sao mình có thể liên tưởng được, trừ khi anh đã điên rồi.
Anh phát điên mất, Damian ơi...
*cha nào con nấy.
-------------------------------------------------
Dick nhíu mày khi cảm thấy một luồng hơi nóng mơ hồ lướt qua da thịt và bên mũi quanh quẩn cái mùi cát vàng nhàn nhạt. Lớp sỏi và cỏ lạo xạo dưới lưng làm anh không thể nằm yên được nữa.
- Grayson, dậy! Anh còn tính ngủ đến khi nào? - Damian hét lên bên cạnh anh, tay không ngừng lay lay cơ thể to hơn mình gấp đôi.
Dick thấy cả người lạnh toát, cơ thể cứng đờ không phản ứng. Anh không dám mở mắt; Dick sợ rằng khi anh mở mắt thì sẽ thấy căn phòng trống rỗng ngập tràn bóng tối thay cho những dãy đồi ngập nắng và tiếng cơn mưa của thành phố Gotham đập vào khung cửa sổ thay cho tiếng dế kêu trên những tán cây xum xuê.
- Chết tiệt thật đấy! Mở mắt ra xem nào! - một cú đá (đã giảm vài phần lực) tống thẳng vào mạn sườn buộc Dick phải mở mắt. Đau đớn.
Và đứng trước mặt anh, là em. Dưới ánh nắng màu vàng rực rỡ của vùng Trung Đông, em đứng đó, mái tóc đen bay trong làn gió chiều. Bộ đồ màu đen của Liên đoàn Sát thủ làm tôn lên làn da trắng nõn của em. Em đứng đó, trước mắt anh; như thể là một giấc mơ không có thật.
Damian Al-Ghul Wayne.
-------------------------------------------
Dick ngẩng đầu nhìn cánh cổng sắt chạm khắc đầy những hoa văn cầu kỳ, chắn giữa thành phố Gotham dơ bẩn đầy mùi máu tươi bên ngoài với con đường lát gạch màu vàng kem dẫn vào trang gia Wayne. Những bức tường vẫn đang đứng sừng sững với thời gian, lớp sơn vẫn còn mới như in trong trí nhớ của anh. Dick cười; cảm giác vẫn giống như lần đầu tiên đến đây vậy, choáng ngợp trước sự sa hoa, đồ sộ của nơi này. Anh thở nhẹ, bên khoé môi thoát ra một cụm hơi màu trắng đục che đi tầm mắt, đem khung cảnh phía trước tô mờ đi; như một bức màn mỏng phủ đầy bụi che đi cái hộp carton cũ nằm sâu trong một góc tối trên gác xếp.
"Briii.."
- Alfred, cháu đến rồi đây! - Dick gượng gạo nặn ra nụ cười mà anh cho là vui vẻ nhất trong lúc này, thầm cảm ơn cái thời tiết điên khùng của Gotham lúc này vì nó quá lạnh để có thể đứng ngoài trời mà không che kín mặt.
- Cậu chủ Richard, tôi mừng là cậu đã quyết định đến! - Alfred mỉm cười, nhấn nút mở cổng cho anh bước vào - Ông chủ Bruce sẽ tiếp cậu ngay đây. Cậu thích cacao nóng chứ?
- Với kẹo dẻo nữa, Al! - Dick nhanh chóng buớc vào trang gia Wayne. Bên trong cánh cửa kia là một thế giới hoàn toàn khác, ấm áp và sáng rực, đối ngược lại với cái lạnh thấu da thịt của Gotham. Những bức tranh trong khung gỗ treo xung quanh phòng khách. Dick ngẩng người nhìn theo, có bức là tranh hoạ, có bức là chụp lại nhưng toàn bộ đều là thuộc gia tộc Wayne. Có Bruce, có anh và Jason, có cả Timmy...và em. Em đứng bên cạnh cha mình, khuôn mặt nghiêm nghị, đôi mắt màu lục lại ánh lên nét vui vẻ khó thấy.
Cốc cacao được đặt trước mặt anh, tiếng đáy ly chạm lên mặt bàn kính phát ra âm thanh trong trẻo, kéo Dick ra khỏi dòng suy nghĩ của mình. Anh nở nụ cười đầy vui vẻ với người quản gia già.
- Alfie, cảm ơn ông nhiều! - anh vui vẻ cầm lấy cốc cacao nóng, hương sôcôla ngào ngạt tràn vào trong khoang mũi anh, mấy viên kẹo dẻo trắng nổi bồng bềnh trong ly chất lỏng màu đen sánh.
- Không có gì đâu cậu chủ Richard. - Alfred lịch sự cúi người, mái tóc đã trắng hết của ông hơi rũ xuống che đi những nếp nhăn đã hằn sâu.
Dick nhấp môi, đầu lưỡi truyền vào vị cacao đăng đắng, thoáng chút cay cay của bột quế. Damian rất thích uống như thế này. Nó làm tôi nhớ về nhà, với mẹ tôi và ông ngoại; em đã nói như vậy với anh khi mà khoé môi thoáng cong lên thành một nụ cười nhàn nhạt.
Anh lười biếng dựa người vào thành ghế, bỗng dưng mí mắt nặng trĩu. Alfred đã đi đâu mất, để lại mình anh giữa căn phòng trống. Tiếng lách tách của đám lửa đỏ hồng là thứ cuối cùng Dick nhớ trước khi để cơ thể chìm sâu vào mộng mị.
-------------------------------------------
Damian khẽ khịt mũi khó chịu khi nhìn thấy nụ cười đắc thắng của Dick sau khi bản thân (lại) thua anh ta thêm một lần nữa. Nụ cười của Dick sáng rực và ngập trán ánh sáng, chói lóa; giống như là thứ ánh sáng đột ngột ở cuối đường hầm, sáng rỡ và chói lọi đến không thể nhìn thẳng được.
- Sao đấy nhóc? Thua rồi dỗi à!- anh cười, kéo nhóc em mình dậy và cẩn thận phủi đi lớp cát dính đầy trên quần áo em. Đôi bàn tay chai sần run rẩy chạm vào bên má mềm của em, nhẹ nhàng lau đi vết bẩn.
- Dami...- Dick bất chợt gọi tên em, đôi mắt xanh dương ánh lên một lớp nước như gần khóc nhìn em không dứt.
-...cái gì đấy, Grayson? - Damian nhướn mày không quan tâm lắm, đem cái khăn lông trùm lên tóc, lau khô những giọt mồ hôi đang vương nơi đuôi tóc.
- Dami... - anh lại gọi, giọng run run như không thể tin vào mắt mình. Em đang ở đây thật sao
Damian buông tay và để cái khăn rơi xuống ngang vai, ngẩng nhìn anh khó hiểu. Em chớp chớp hàng mi dài, đôi mắt màu lục nhìn thẳng vào anh.
-...đây, đang nghe đây.
- Dami....- anh gọi, tay nắm chặt hai bên vai em, Damian thậm chí có thể cảm nhận được cơ thể anh đang run rẩy từng nhịp một.
- ...anh làm sao vậy...Dick? - Damian ngượng nghịu gọi tên anh, hai bên má hơi đỏ lên. Dick nên trả lời đàng hoàng hoặc em sẽ dần anh ta ra bã đấy.
-...không, không có gì! - Dick cười, vòng tay ôm chặt em vào lòng dù cả hai vẫn ướt nhẹp trong mồ hôi và dính đầy đất cát. Nơi trái tim bé nhỏ của em vẫn đang mạnh mẽ truyền từng nhịp một vào cơ thể anh qua nơi cơ thể cả hai áp sát. Bàn tay em, không biết là vô tình hay cố ý, lồng vào tay anh vừa khít. Những ngón tay đầy những vết chai chạm vào nhau chân thật.
- Dick.... - Damian tựa đầu lên vai anh, hơi thở ngắc quãng vì mệt. Mái tóc mềm của em chọc vào nơi cổ trần của anh nhồn nhột.
- Ừm...?
- Anh biết là chuyện này không có thật đúng không? - Dick thẫn người, cơ thể cứng lại không phản ứng được với điều em vừa nói. Anh nhắm chặt mắt, dựa đầu vào hõm cổ em, cố gắng phớt lờ đi cái nhíu mày của em.
- Dick... - Damian thở dài, nâng khuôn mặt anh ngang tầm mắt mình. Đôi mắt màu đại dương lóng lánh nước, thậm chí nước mắt đã chảy dài xuống qua khóe mắt. Em mỉm cười, tay dịu dàng xoa má anh.
- Anh muốn đến với em.... - Dick nức nở, nước mắt không kiềm chế được nữa, lăn dài rơi xuống viền môi mặn chát. Anh không thể chịu được nữa, cái cách mà mọi người làm ra vẻ như không có gì xảy ra; như thể sự xuất hiện và biến mất của em không có ý nghĩa gì hết.
- Không phải bây giờ Dick.- em nhìn anh, mái tóc đen đung đưa che đi đôi mắt xanh lá dịu dàng của em.
- Không phải bây giờ, sẽ là một lúc nào đó! - em nở nụ cười an ủi - Nhưng không phải bây giờ... tôi mong nó không tới quá nhanh, nhưng chúng ta sẽ gặp nhau mà!
-Nhưng là khi nào...anh..anh không thể chịu được nữa! - Dick khóc lớn, tay run rẩy nắm chặt lấy vai em. - Anh...anh sợ lắm...tất cả mọi thứ...
- Dick... - anh ngẩng lên nhìn em, khuôn mặt em nhoè nhoẹt qua hàng nước mắt của anh - Buông ra nào....
- Damian, không anh xin em...làm ơn...
- Dick, còn cha, còn Pennyworth, Drake và Todd...anh nỡ bỏ họ sao? - em nhếch môi cười - tôi vẫn ở đây mà, cũng không đi đâu được. Làm gì mà anh sợ như vậy chứ?
- Anh... - em cười, tay nhẹ nhàng gỡ tay anh khỏi vai em.
- Dick!
Dick giật mình nhìn sang Tim đang đứng bên cạnh với khuôn mặt lo lắng.
- Anh làm sao vậy? Em nghe có tiếng hét nên chạy lên...
- Không, không có gì... - Dick lau mồ hôi ướt đẫm vầng trán; nhưng nó đã rất thật.
- Đi nào, anh nghe có tiếng gọi em dưới Hang Dơi đấy! - anh mỉm cười đẩy vai Tim đi qua dãy hành lang dài vào thư viện.
Anh liếc mắt qua bức tranh hoạ em và Bruce đứng cạnh nhau trong bộ áo vest lịch sự. Không biết là do anh hay do ánh sáng trong phòng mà bức tranh như đang mỉm cười, đôi đồng tử xanh lấp lánh nhìn theo từng bước chân anh. Tiếng nói em khẽ khàng vang bên tai làm Dick mỉm cười, mạnh mẽ ngẩng cao đầu.
"Thời gian sẽ đến với người biết chờ đợi!"
- Damian, đợi anh.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip